Trung Cung Lệnh

Chương 64-2

Một đường đi từ tẩm điện ra, hai người một trước một sau, không ai nói với ai câu nào, cũng không hề tương tác qua lại. Hôm nay thánh giá ngụ lại ở đây, khắp nơi trong Khôn Ninh cung đều là người, đều là tai mắt.

Lúc này Hoàng hậu mới lên tiếng, "Bây giờ còn đợi pha nước thì quá phiền phức, e rằng phải để Hoàng thượng đợi lâu. Tang Chi sẽ hầu hạ bổn cung tới dục trì, các ngươi không cần đi theo."

Dục trì[1] trong cung là của Hoàng thái hậu nhường lại, trừ Hoàng hậu ra không ai được phép tự ý đi vào. Tang Chi đỡ lấy tay Tố Lặc, bước chân của hai người không nhanh không chậm, dáng vẻ đường hoàng đoan trang. Vào đến bên trong, Tang Chi quét mắt nhìn quanh, chắc chắn không có ai khác ngoài hai người các nàng, lúc ấy mới buông tay Tố Lặc ra. Vừa khi ấy, Tố Lặc thở ra một hơi thật dài, như thể là trút đi một gánh nặng, rồi thốt lên, "Tang Chi!" Nàng cầm lấy tay Tang Chi, "Làm sao bây giờ!"

Tang Chi cũng hoảng đấy, nhưng không dám để lộ ra ngoài, đành phải bày ra một bộ dáng bình tĩnh mà tiếp tục trấn an, "Chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn sẽ có."

Tố Lặc nghe thế, nhíu mày, "Thực ra ngươi cũng không nghĩ ra cách nào, phải không?"

Tang Chi trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc hỏi lại, "Tố Lặc, ngươi có thật sự chắc chắn chưa? Ngươi thực sự không muốn thị tẩm? Chắc chắn không?"

Tang Chi hỏi thế, Tố Lặc khẽ động môi, rồi cuối cùng vẫn là đáp lời, mang theo vài phần bực bội, "Không phải là ta không muốn, chỉ là ta... ta chưa sẵn sàng, ta..."

"Không phải không muốn? Ngươi vẫn còn sợ sao?" Hoàng hậu không hiểu phong tình, lời đồn đại này đã âm thầm bay khắp hậu cung. Tang Chi cũng đã đoán ra nguyên nhân thực sự của chuyện này.

"Ta cũng không biết nữa." Tố Lặc lại hỏi nàng, "Ta không hiểu bản thân ta nữa... Làm thế nào bây giờ?"

"Ta có hai cách." Tang Chi hơi cúi đầu, ngữ điệu bằng phẳng, "Nếu như ngươi thật lòng không muốn thị tẩm, vậy khi nói chuyện với hắn, hãy nhắc đến Đổng Ngạc phi." Chỉ có nói về Đổng Ngạc phi mới có vài phần khả năng khiến hắn chuyển tâm tư sang Thừa Càn cung, mà lại không cảm thấy mất hứng, thậm trí sau này còn ưu ái không làm khó Hoàng hậu.

Tố Lặc cũng đã hiểu ý tứ của Tang Chi, cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Nhưng biện pháp này đúng là có chút mạo hiểm, cho nên nàng lại hỏi Tang Chi, "Vậy còn cách kia?"

Ánh mắt Tang Chi hơi rũ xuống, "Cách thứ hai... Nếu như ngươi mặc dù sợ hãi nhưng vẫn có ý muốn thị tẩm, bản thân cũng không chán ghét việc này, vậy thì nên mở lòng thử đón nhận một lần. Nếu như cứ quá lo lắng, bản thân ngươi sẽ khiến mình sợ hãi không tự nhiên. Mà ngươi lại đã quen che giấu tâm tình, khó trách không thể bộc lộ cảm xúc ra được."

Tố Lặc khiêu mi, "Vậy phải làm thế nào mới không sợ hãi?"

"Ngươi phải tin tưởng. Ngươi phải tin rằng Hoàng thượng... tốt." Ánh mắt Tang Chi càng thêm sâu, nàng hơi nghiêng đầu đi, "Căn bản là ngươi không đủ hiểu biết về chuyện này. Một khi đã có kinh nghiệm rồi, có lẽ cũng sẽ không sợ hãi nữa."

Tố Lặc bị lời nàng nói làm cho nóng mặt, "Ta... Không phải ta không hiểu... Ngươi..."

"Ngươi không hiểu!" Tang Chi lúc này đã tâm phiền ý loạn đến cùng cực rồi, dường như bị lời chống chế ngập ngừng của Tố Lặc làm cho bộc phát. Nàng lớn tiếng ngắt lời người kia, mà việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tố Lặc.

"Tang Chi?"

Tang Chi hít sâu một hơi, cố sức bình ổn lại tâm tư đang loạn của chính nàng đây. Nàng cũng không biết rốt cuộc là nàng có nên nghĩ cách ngăn cản Hoàng đế hay không, bởi vì lúc này nàng có cảm giác như không phải Tố Lặc không muốn, mà đơn thuần là vì nàng sợ hãi e dè mà thôi. Hơn nữa trước nay Tố Lặc luôn miệng một lòng với Hoàng đế, càng nghĩ, tâm tư Tang Chi càng rối loạn.

"Ngươi không cảm thấy chán ghét hắn hay sao?" Đến lúc này rồi, Tang Chi thật sự không thể ngăn được những ý nghĩ nàng đã cố gắng chôn chặt trong lòng nữa, "Lúc muốn thì ép ngươi tới, lúc không muốn nữa liền vứt bỏ ngươi, tối nay hoan hảo với một người, tối mai đã nằm cạnh bên người khác. Tay ngọc môi son hàng ngàn, đối với hắn cũng có gì khác biệt?"

"Tang Chi!" Tố Lặc nghe một tràng này, kinh hoảng đến mức dung nhan thất sắc, vội vàng đưa tay che lấy miệng người kia, đè giọng, "Ngươi điên rồi!"

"Thậm chí hắn còn chẳng bẳng những nữ nhân sớm tối đấu đá kia." Tang Chi bị Tố Lặc che miệng, vẫn ngang ngạnh nói tiếp, "Ít nhất bọn họ còn là vì sinh tồn mà không còn cách nào khác, còn hắn... A!"

Tố Lặc dùng lực, cả người ép sát lại đây. Tang Chi bị đau, cũng không nhường mà bắt lấy cổ tay Tố Lặc, dường như nàng hoàn toàn không kiểm soát được tâm tình nữa, ngữ điệu cũng trở nên bức bách, "Tố Lặc, nghe ta, đừng để hắn chạm vào ngươi. Ta, ta có thể giúp ngươi. Bây giờ hắn đã cho rằng ta là người của Đổng Ngạc phi, ta có thể..."

"Bổn cung đã thông suốt rồi." Tố Lặc buông Tang Chi ra, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, "Chẳng qua là do bổn cung có chút sợ hãi mà thôi. Bổn cung là Hoàng hậu, đây vốn là trách nhiệm, là phận sự."

Tang Chi như thể bị thứ gì chặn lại ở cổ họng, cõi lòng lạnh như hàn băng. Nàng lăng lăng nhìn vào mắt Tố Lặc, tà hỏa trong lòng bỗng nhiên sôi trào chứ chẳng còn âm ỉ nữa. Nàng yên lặng mội hồi mới lên tiếng, giọng nói khàn đi, trầm thấp mang theo tà mị, "Được. Vậy Hoàng hậu nương nương, người có muốn nô tì giúp người thoát khỏi sự sợ hãi này không?"

Tố Lặc nhìn ra điều quỷ dị lấp lóe trong ánh mắt của Tang Chi, nhưng bởi vì bản thân nàng cũng không biết nên làm thế nào, cho nên cũng chỉ cúi đầu, "Cách thứ hai mà ngươi nói, rất tốt."

"Vậy không còn nhiều thời gian." Đáy mắt Tang Chi như đã bị một tầng sương mờ bao phủ, "Nương nương, trước tiên hãy xuống nước, tắm rửa cho sạch sẽ đi." Tố Lặc có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn xuống nước. Nàng vốn định cởi hết xiêm y, nhưng nhìn Tang Chi còn đang đứng trên bờ liền đổi ý, để lại lớp vải mỏng cuối cùng trên người. Tang Chi đứng trên bờ, tay nâng y phục mới, nói, "Nương nương, bây giờ người vẫn còn sợ hãi, phải không?"

"Phải..." Tố Lặc thấp giọng đáp một tiếng, rồi lại dùng ánh mắt kỳ quái mà liếc người kia, "Ở đây không có ai khác, ngươi gọi ta như thế để làm gì?"

Lúc này Tang Chi mới quỳ xuống, "Vậy, Tố Lặc, ngươi có muốn ta tới giúp ngươi hay không?" Lúc hỏi câu này, ánh mắt nàng lấp lóe tia lửa mà lại thâm trầm không thấy đáy, khiến cho Tố Lặc nhìn vào liền nổi lên một loại cảm giác mãnh liệt trong lòng.

"Ngươi giúp ta... như thế đương nhiên là tốt nhất."

"Được." Tang Chi nhìn thẳng vào mắt người kia, đặt y phục xuống một nơi khô ráo, rồi cởi y phục bên ngoài của chính mình ra, nhẹ nhàng tiến vào làn nước. Nàng tới gần, đối diện với Tố Lặc, "Tố Lặc, hiện tại, người ở trước mặt ngươi là ta, ngươi có cảm thấy sợ hãi hay không?"

Tố Lặc vô cùng khẩn trương, nhưng nàng nhận ra loại cảm giác này tuyệt nhiên lại chẳng phải sợ hãi, cho nên lắc đầu, "Không sợ. Ngươi không phải hắn."

"Tố Lặc a... thực ra ai cũng đều như nhau, cũng đều là người mà thôi." Tang Chi càng lúc càng tiến gần sát lại bên Tố Lặc, trong làn nước nóng, bắt được tay Tố Lặc, đan bàn tay mình vào bàn tay nàng, mười ngón giao nhau. "Nếu ngươi đã không sợ ta, vậy thì cũng không phải sợ hắn. Hắn cho ngươi những giây phút không dễ chịu, ta có thể trao cho ngươi những khoảnh khắc tốt đẹp. Tố Lặc..." Giọng nói nàng trầm xuống, đầy từ tính, nhưng lời vào tai nóng như lửa đốt, "Nhắm mắt lại, không cần kháng cự. Ta sẽ cho nàng thấy thế nào là... hoan hảo."

—- Hết chương 64 —-

[1] Dục trì: Hồ tắm. Hồ tắm ở đây không phải hồ thác nước tự nhiên, bước vào như hang động như các truyện khác hay tả. Dục trì mà Hiếu Trang thái hậu truyền lại cho Hoàng hậu là dục trì ngay trong trong một góc nội cung Tử Cấm Thành. Mặt mũi của dục trì thì đây, hình dưới, dục trì của Càn Long đế Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, từ "Hậu cung Như Ý Truyện". Cách bối cảnh của "Hậu cung Tang Tố truyện" 3 đời, nhưng nói đến dục trì hàng thật giá thật trong cung thì nó chính là như thế này.———-

Editor lảm nhảm:

Tang Chi, khá khen cho vỏ bọc nữ chính ôn nhu dịu dàng, ổn trọng thâm tình.

Tố Lặc, khá khen cho một tiếng bổn cung một tiếng tỷ tỷ.

Ái Tân Giác La Phúc Lâm, anh có sừng rồi!!!

Tóm tắt chương: "Ta sẽ cho nàng thấy thế nào là... hoan hảo." - Lâm Văn Lan hắc hoá, sự kiện gây sốc cỡ Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan hắc hoá.