"Tuệ Hân, nên hạ sơn thôi."
"Sư phụ..."
"Thời gian không còn sớm, vẫn nên sớm lên đường đi!" Nam tử cười nói, hài tử này vẫn là quá thiện lương, không thể dùng bình thường tâm mà nhìn nhận những thứ sinh tử li biệt, sư huynh, đồ đệ của ta dạy ra vẫn là kém hơn đôi chút so với đồ đệ của sư huynh, tâm tình quá nồng hậu, làm không được vẻ thờ ơ của Âm Dương gia, không tốt! Nam tử vừa cười vừa lay đầu, cũng như ta vậy, trong lòng quá nhiều vướng bận, không thể nào lạnh mặt làm thinh.
Tuệ Hân nhìn nam tử, dường như nụ cười xán lạn tựa như xuân hoa nhìn không ra một tia bất an nào, hoặc, kẻ duy nhất phiền não vì những chuyện tầm thường như thế chỉ có mình nàng, mà sư phụ sớm đã nhìn thấu sinh tử rồi.
Tuệ Hân điểm đầu, xoay người li khai, chỉ là mỗi bước chân đều có phần nặng nề.
Tuệ Hân từ lúc vừa nhập môn, sư phụ có nói qua, quẻ sư, cả đời xem quẻ cho người khác, duy nhất không thể xem cho mình, quẻ sư xem cho bản thân là đại kị. Đây là thứ sau khi nàng nhập môn, lần đầu tiên học được. Tuệ Hân cảm thấy, mọi thứ đều đã có sẵn định số, quẻ sư có thể nhìn thấu số mệnh nhân thế, độc duy không thể thấy rõ số mệnh của mình, đây là thiên ý. Thân là quẻ sư, Tuệ Hân là một người vô cùng nhận mệnh, từ khi nàng bắt đầu giúp thế nhân đoán mệnh, mỗi lần sau khi đều linh nghiệm, nàng tin tưởng mỗi người đều có quỹ đạo của số mệnh, thay không được, sư phụ không chỉ một lần nói với nàng, điều này không phải tuyệt đối, nhưng nàng vẫn như cũ tiêu cực. Sư phụ lay đầu nói, sau này, ngươi nhất định sẽ vì việc này mà khổ não.
Nam tử nhìn bóng hình đang dần xa, hài tử này nhận mệnh, nhưng đây vốn không phải mệnh của nàng, nàng là thay người khác chịu, quên đi, đây nhất định có một người phải chịu, là ai vốn không quá quan trọng. Chỉ là hắn nhớ đến đồ đệ của sư huynh, rất có thiên phú, nhưng tâm vô cùng lãnh, vốn dĩ có thể tại nhất môn này có thành tựu to lớn, trăm năm khó gặp một lần, nhưng mười lăm tuổi đã hạ sơn, quả quyết lãng phí thiên phú của bản thân, đây vốn dĩ là mệnh số của nàng, nhưng lại để đồ đệ của hắn chịu thay, một kẻ vô cùng ích kỷ, không hổ là đồ đệ của sư huynh, cả sự ích kỉ cũng giống đến thế.
Vẻ cười của nam tử càng lúc càng nhạt, tinh thần càng lúc càng hư vô.
Đích đến của Tuệ Hận là Liên Sơn. Long mạch ở phía dưới của trung đoạn Liên Sơn, vốn dĩ rất chắc chắn, nay xuất hiện vết nứt, phải kịp thời bổ cứu, bằng không, thiên hạ đại loạn.
Từ sau khi Cung Tuế Hàn nghĩ thông suốt, nàng lập tức chạy đi tìm Nguyên Mẫn, lúc này Nguyên Mẫn nhìn ra cửa sổ, sắc mặt có chút mê mang và bất lực, Nguyên Mẫn thế này không phải không gặp nhiều, mà là ít đến vô cùng ít.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Cung Tuế Hàn thấy nàng không phản ứng, lại kêu thêm một tiếng, nhìn thấy Nguyên Mẫn trông vô cùng yếu ớt lúc này, Cung Tuế Hàn muốn đem Nguyên Mẫn ôm vào lòng an ủi một chút, có chuyện gì to lớn đến thế, có thể khiến Hoàng thượng vô cùng lợi hại lộ ra biểu tình bất lực?
"Tuệ Hân, nên hạ sơn thôi."
"Sư phụ..."
"Thời gian không còn sớm, vẫn nên sớm lên đường đi!" Nam tử cười nói, hài tử này vẫn là quá thiện lương, không thể dùng bình thường tâm mà nhìn nhận những thứ sinh tử li biệt, sư huynh, đồ đệ của ta dạy ra vẫn là kém hơn đôi chút so với đồ đệ của sư huynh, tâm tình quá nồng hậu, làm không được vẻ thờ ơ của Âm Dương gia, không tốt! Nam tử vừa cười vừa lay đầu, cũng như ta vậy, trong lòng quá nhiều vướng bận, không thể nào lạnh mặt làm thinh.
Tuệ Hân nhìn nam tử, dường như nụ cười xán lạn tựa như xuân hoa nhìn không ra một tia bất an nào, hoặc, kẻ duy nhất phiền não vì những chuyện tầm thường như thế chỉ có mình nàng, mà sư phụ sớm đã nhìn thấu sinh tử rồi.
Tuệ Hân điểm đầu, xoay người li khai, chỉ là mỗi bước chân đều có phần nặng nề.
Tuệ Hân từ lúc vừa nhập môn, sư phụ có nói qua, quẻ sư, cả đời xem quẻ cho người khác, duy nhất không thể xem cho mình, quẻ sư xem cho bản thân là đại kị. Đây là thứ sau khi nàng nhập môn, lần đầu tiên học được. Tuệ Hân cảm thấy, mọi thứ đều đã có sẵn định số, quẻ sư có thể nhìn thấu số mệnh nhân thế, độc duy không thể thấy rõ số mệnh của mình, đây là thiên ý. Thân là quẻ sư, Tuệ Hân là một người vô cùng nhận mệnh, từ khi nàng bắt đầu giúp thế nhân đoán mệnh, mỗi lần sau khi đều linh nghiệm, nàng tin tưởng mỗi người đều có quỹ đạo của số mệnh, thay không được, sư phụ không chỉ một lần nói với nàng, điều này không phải tuyệt đối, nhưng nàng vẫn như cũ tiêu cực. Sư phụ lay đầu nói, sau này, ngươi nhất định sẽ vì việc này mà khổ não.
Nam tử nhìn bóng hình đang dần xa, hài tử này nhận mệnh, nhưng đây vốn không phải mệnh của nàng, nàng là thay người khác chịu, quên đi, đây nhất định có một người phải chịu, là ai vốn không quá quan trọng. Chỉ là hắn nhớ đến đồ đệ của sư huynh, rất có thiên phú, nhưng tâm vô cùng lãnh, vốn dĩ có thể tại nhất môn này có thành tựu to lớn, trăm năm khó gặp một lần, nhưng mười lăm tuổi đã hạ sơn, quả quyết lãng phí thiên phú của bản thân, đây vốn dĩ là mệnh số của nàng, nhưng lại để đồ đệ của hắn chịu thay, một kẻ vô cùng ích kỷ, không hổ là đồ đệ của sư huynh, cả sự ích kỉ cũng giống đến thế.
Vẻ cười của nam tử càng lúc càng nhạt, tinh thần càng lúc càng hư vô.
Đích đến của Tuệ Hận là Liên Sơn. Long mạch ở phía dưới của trung đoạn Liên Sơn, vốn dĩ rất chắc chắn, nay xuất hiện vết nứt, phải kịp thời bổ cứu, bằng không, thiên hạ đại loạn.
Từ sau khi Cung Tuế Hàn nghĩ thông suốt, nàng lập tức chạy đi tìm Nguyên Mẫn, lúc này Nguyên Mẫn nhìn ra cửa sổ, sắc mặt có chút mê mang và bất lực, Nguyên Mẫn thế này không phải không gặp nhiều, mà là ít đến vô cùng ít.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Cung Tuế Hàn thấy nàng không phản ứng, lại kêu thêm một tiếng, nhìn thấy Nguyên Mẫn trông vô cùng yếu ớt lúc này, Cung Tuế Hàn muốn đem Nguyên Mẫn ôm vào lòng an ủi một chút, có chuyện gì to lớn đến thế, có thể khiến Hoàng thượng vô cùng lợi hại lộ ra biểu tình bất lực?