“Trở về đi, trở về nơi ngươi nên đi.” Tuệ Hành khuyên bảo nói.
“Ta đây còn có thể tìm được Vệ Minh Khê không?” Dung Vũ Ca hỏi, nàng chỉ để ý đến Vệ Minh Khê, nàng như thế nào có thể đem mình cùng Vệ Minh Khê chia cách? Dung Vũ Ca cảm thấy, nhất định là chính mình đem Vệ Minh Khê tách ra, sau đó rẽ lối đi vào dị thế, rồi tìm được một Vệ Minh Khê khác.
“Các ngươi dương thọ đã hết, trần duyên cũng đã kết thúc, mọi tình cảm sinh thời, đều là mây khói thoáng qua.”
“Không, Vệ Minh Khê đã đáp ứng ta, hứa kiếp sau sẽ ở bên ta.” Dung Vũ Ca kiên định nói.
“Cho dù tình thâm nghĩa trọng, thề non hẹn biển, sau khi uống xong chén canh Mạnh Bà tất cả đều sẽ tan thành mây khói.”
Dung Vũ Ca cảm thấy, cho dù uống canh Mạnh Bà, chỉ cần nhìn thấy Vệ Minh Khê, chính mình nhất định vẫn là liếc mắt một cái liền sẽ yêu nàng, nàng chắc chắn tin tưởng như thế. Chỉ là, nàng sợ mình sẽ không tìm thấy được Vệ Minh Khê, chính là mặc kệ bao nhiêu lâu, cho dù gian nan cở nào, nàng đều phải tìm được Vệ Minh Khê.
“Ngươi hãy cho ta thời gian một ngày, ngày mai lúc này, ta sẽ theo ý ngươi rời đi nơi này.” Dung Vũ Ca đồng ý rời đi thân thể Vũ Dương, trở về nơi mà bản thân mình nên đi.
Tuệ Hành hơi hơi gật đầu, xem như đồng ý.
Tuệ Hành sau khi rời khỏi, Dung Vũ Ca liền trở lại thư phòng.
Khi Dung Vũ Ca vừa bước vào, Vệ Minh Khê liền phát hiện, nàng buông quyển sách xuống, đứng lên, nhìn về phía Dung Vũ Ca, trong mắt chứa một tia lo lắng.
Dung Vũ Ca nhìn thấy tiểu Vệ Minh Khê, tâm tình có chút phức tạp. Cho dù nàng không phải là Vệ Minh Khê mà chính mình luôn quen thuộc, chỉ là Vệ Minh Khê này lại cấp cho mình cảm giác quen thuộc như cũ, tính tình như vậy, đúng là bộ dáng khi nhỏ của Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca đến gần Vệ Minh Khê, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút gương mặt cả Vệ Minh Khê, rõ ràng các nàng là cùng một người.
Vệ Minh Khê lúc này cũng không có tránh đi hành động thân mật của Dung Vũ Ca, để mặc cho tay Dung Vũ Ca vuốt ve gương mặt chính mình.
“Nàng biết ta phải rời khỏi, phải không?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng hỏi. Vệ Minh Khê của nàng luôn là một người thiện lương như vậy, lúc này lại không cự tuyệt một ít hành vi quá phận của mình.
Vệ Minh Khê gật đầu, thân thể này là của Vũ Dương công chúa, Dung Vũ Ca không phải Vũ Dương, thân thể tóm lại vẫn là nên trả lại cho Vũ Dương công chúa.
“Nàng như vậy một chút tiếc nuối cũng không có sao?” Dung Vũ Ca nhẹ giọng hỏi.
“Không biết, có khả năng sẽ có đi.” Vệ Minh Khê thành thật nói.
“Kỳ thật, ta còn là thật cao hứng, gặp được nàng càng hoàn chỉnh, biết được thời còn là thiếu nữ của Vệ Minh Khê, tuy vẫn là sẽ chọc cho người thương tâm, nhưng là so với Vệ Minh Khê lúc sau đáng yêu hơn rất nhiều. Vệ Minh Khê sau này, quá khó tiếp cận, trong lòng lại chứ quá nhiều thứ, cũng làm ta quá khổ sở.” Dung Vũ Ca cười nói, chỉ là hốc mắt nàng lại đỏ.
“Người nọ mới chính là người chân chính mà ngươi yêu, còn ta không phải.” Vệ Minh Khê nói, nàng mới mười hai tuổi, cũng là thập phần không hiểu, cái tình tình ái ái gì đó nàng thật sự không hiểu được đó là vật gì.
“Đúng vậy, cho dù ta đã từng đối với nàng có rất nhiều oán trách cùng bất mãn, cuối cùng vẫn là không nỡ nặng nề trách móc nàng, thậm chí nữa bước cũng không muốn rời khỏi nàng. Ai cũng nói nàng rất tốt, đương nhiên cũng có người cảm thấy nàng không tốt, ví dụ như mẫu thân ta rất là không thích nàng. Bất quá nguyên nhân mẫu thân không thích nàng đều là bởi vì ta quá thích nàng, kỳ thật ta cảm giác được trong lòng mẫu thân cũng là cảm thấy nàng rất tốt, chỉ là người không muốn thừa nhận thôi…..” Dung Vũ Ca cười nói.
Vệ Minh Khê không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi nghe, dường như đang nghe một câu chuyện tình yêu động lòng người, nhưng là nàng cảm giác, người kia cùng chính mình không có quan hệ.
“Ta lại gối đầu lên người nàng, nàng nghe ta nói tiếp được không?” Dung Vũ Ca hỏi.
Vệ Minh Khê gật đầu, điều chỉnh tư thế để cho Dung Vũ Ca có thể nằm trên đùi mình thoải mái một chút.
“Lúc ta sáu tuổi, thấy nàng ở bên hồ thổi tiêu, gương mặt xinh đẹp, một thân bạch y, gió thổi lên ống tay áo nhẹ nhành lay động, khi đó ta liền cảm thấy người này thật xinh đẹp, trên đời này như thế nào sẽ có một nữ tử đẹp như vậy, tựa như thần tiên trên trời. Từ lúc đó, không còn người nào có thể lọt vào trong tầm mắt ta nữa, nàng chính là nữ tử mà ta cảm thấy đẹp nhất thế gian. Sau đó lại thấy được nàng, trong lòng hận không thể nhào vào trong lòng ngực nàng, làm cho nàng ôm một cái khi ta còn là một đứa trẻ. Chính là không biết vì sao, khi đó đối với nàng cảm thẩy đặc biệt ngượng ngùng, thế nên hoàn toàn không dám lỗ mãng. Sau này lớn lên, nghĩ lại tổng cảm thấy thực hối hận, nên lớn mật một tí mà nhào vào lòng nàng. Không biết vì sao khi còn nhỏ, nàng lại không quá thích ta, sau này hỏi lại nàng, vì sao vẫn luôn không thích ta. Nàng nói, ta lớn lên quá mức xinh đẹp, tính tình là làm càn, không một chút câu nệ, vừa nhìn thấy chính là họa thủy, cảm thấy có thể họa thủy đến tám hướng, nơi nào cũng sẽ không được sống yên ổn….” Dung Vũ Ca cười nói, chỉ là nước mắt lại lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống, sau đó nhiễm ướt chỗ vải dệt trên đùi Vệ Minh Khê.
Tiểu Vệ Minh Khê nghe, chỉ cảm thấy Vệ Minh Khê kia theo lời kể của Dung Vũ Ca, người kia cấp cho nàng cảm giác rất thân thiết, như là chính mình.
“Vệ Minh Khê.” Dung Vũ Ca nói đến một nữa, đột nhiên kêu tên của mình, tựa hồ là đang gọi tên người khác, trong lúc nhất thời, tiểu Vệ Minh Khê thế nhưng không phân biệt được, Dung Vũ Ca rốt cuộc là đang gọi ai, cho nên tiểu Vệ Minh Khê không trả lời, sợ là hiểu sai ý.
“Vệ Minh Khê,” Dung Vũ Ca gọi lại lần nữa.
“Ân.” Tiểu Vệ Minh Khê lúc này mới đáp lại Dung Vũ Ca.
“Về sau, nàng nếu gặp được một nữ hài tử tên Dung Vũ Ca, nàng nhất định phải đối với nàng thực tốt, nàng ta nhất định sẽ rất thích nàng, so với nàng thích, nàng ta sẽ càng thích nàng nhiều hơn.” Dung Vũ Ca không đành lòng để cho một cái khác của mình lại chịu nhiều tổn thương, như vậy rất vất vả.
Vệ Minh Khê cũng không có lập tức trả lời.