Hết làm ở đại điện, trở lại tẩm cung, lại tiếp tục triền miên. Lần này chuyện giường chiếu kéo dài lâu, Đồ Thập Mị mệt lả đi mà ngủ, Lý Lăng Nguyệt tuy cơ thể cũng mệt mỏi không kém, nhưng thần trí lại thanh tỉnh lạ thường. Năng ngắm Đồ Thập Mị ngủ say, ngón tay không khỏi đưa tới vuốt ve khuôn mặt Đồ Thập Mị, nếu lúc này Đồ Thập Mị tỉnh lại, nàng sẽ nhìn thấy nhu tình chất chứa trong mắt Lý Lăng Nguyệt.
Nhiều tháng chia ly, khiến Lý Lăng Nguyệt nhận ra rõ trong lòng mình luôn nhớ nhung Thập Mị và mỗi khi nhớ tới nàng ấy, cảm xúc vừa yêu vừa hận rối rắm hết sức lại tràn về. Nhưng vào lúc này đây, Lý Lăng Nguyệt liền nhận ra rằng nàng cũng không hận Đồ Thập Mị như nàng tưởng, và có lý do để ở lại bên cạnh Đồ Thập Mị thật ra cảm giác cũng không quá tệ, ít nhất thì điều đó giúp nàng có thể yên tâm thoải mái hơn ít nhiều, tuy rằng nàng biết bên trong mình vẫn có vài phần tự dối lòng.
Lý Lăng Nguyệt vươn tay ôm Đồ Thập Mị vào trong ngực, mấy năm nay, vì muốn chống cự tình cảm Đồ Thập Mị dành cho mình mà nàng luôn cảm thấy bất an, khủng hoảng vào những thời khắc thân mật. Nhưng từ nay về sau, Lý Lăng Nguyệt nghĩ rằng mình sẽ phóng túng một chút, bởi nàng cũng không biết mình tiếp tục ngoan cố kiên trì còn có ý nghĩa gì, nếu nàng đã quyết định ở lại, nàng sẽ đối xử với Đồ Thập Mị tốt hơn một chút, vì nếu giữa hai nàng không có thân phận đối lập thì quả thật Lý Lăng Nguyệt nợ ân tình Đồ Thập Mị rất nhiều.
Ánh mặt Lý Lăng Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị càng lúc càng trở nên mềm mại ấm áp. Đồ Thập Mị lúc ngủ say, không phải cao cao tại thượng Thái Hậu, mà chẳng qua cũng giống như nữ tử bình thường, sau khi nhắm mắt lại, mặt mũi đều trở nên hiền lành. Lý Lăng Nguyệt lại nhịn không được kéo Đồ Thập Mị sát vào trong lòng, so với vừa nãy liều chết triền miên, Lý Lăng Nguyệt lại thích cảm giác lẳng lặng ôm Đồ Thập Mị như vậy hơn, dường như hết thảy nhưng khoảng cách giữa hai người đều biến mất. Lý Lăng Nguyệt ôm Đồ Thập Mị, không bao lâu sau thì ngủ thϊếp đi, cái cảm giác này, nàng chưa từng ngủ được ngủ an ổn như thế.
Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt từ trước đến giờ chưa từng có ngày nào thật sự thảnh thơi. Ngày hôm sau trời vừa sáng, dù thân thể rõ ràng còn buồn ngủ muốn chết nhưng Đồ Thập Mị vẫn theo mọi sinh vật chung quanh cùng thức giấc. Việc đầu tiên khi vừa tỉnh lại, nàng theo bản năng đưa tay sờ sờ bên người mình, chỉ khi chạm vào da thịt của Lý Lăng Nguyệt, tâm nàng mới yên ổn. Xem ra đêm qua không phải chỉ là một giấc mộng xuân như nàng nghĩ. Cảm giác được độ ấm trên người Lý Lăng Nguyệt truyền tới, lại còn nhớ tới hôm qua liều chết triền miên, Đồ Thập Mị nhịn không được mà giương khóe miệng.
Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt nằm nghỉ bên nhau. Đồ Thập Mị còn chưa tỉnh, Lý Lăng Nguyệt đã dậy trước. Nàng thấy tấm chăn mỏng đắp lên người mình và Đồ Thập Mị trượt xuống qua thắt lưng (hông), liền nhìn thấy hồng dấu che kín cả người Đồ Thập Mị, từ cổ đi xuống, đặc biệt tập trung ở hai khỏa ngực đầy đặn kia rất nhiều, rậm rạp khắp nơi đều có, có lẽ là trải rộng toàn thân, hiển nhiên, đó chính là kiệt tác đêm qua của nàng. Lý Lăng Nguyệt lại nhìn lại trên người chính mình, cũng là do Đồ Thập Mị trao cho, tất cả đều là hồng dấu. Lý Lăng Nguyệt lập tức xấu hổ đến đỏ ửng cả mặt, ký ức đêm qua kịch liệt giao hoan hãy còn mới mẻ, nàng cảm thấy đêm qua mình như không mình, làm sao có thể phóng đãng như vậy…
Lý Lăng Nguyệt giờ phút này quả thật không dám nhìn thẳng nội tâm chính mình, lúng túng nắm chiếc chăn mỏng bị tuột xuống kéo lên cho nàng và Đồ Thập Mị, nàng có cảm giác đầu như bốc hỏa tới nơi. Thật ra thì vào ngày thường, Lý Lăng Nguyệt rất ít khi lưu lại ấn ký trên người Đồ Thập Mị, muốn trách thì chỉ có trách Đồ Thập Mị không nên chọc nàng. Đồ Thập Mị như người điên, khắp nơi đều muốn lưu lại ấn ký trên người Lý Lăng Nguyệt, gặm từ cổ tới chân, đôi khi không một chút khách khí cắn nàng một cái, làm nàng nổi giận mà trả thù.
Trong lúc Lý Lăng Nguyệt tự cảm thấy xấu hổ đối với việc chính mình đêm qua sa đọa phóng túng thì bỗng cảm giác được tay Đồ Thập Mị hơi đưa tới khiến nàng hoảng hốt giật mình, phải một lát sau, nàng mới phản ứng được rằng Đồ Thập Mị đã tỉnh. Do Lý Lăng Nguyệt vẫn còn bị vây trong cảm giác xấu hổ nên nàng quyết định tiếp tục giả bộ ngủ.
Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt rụt đầu đưa lưng về phía mình như một con đà điểu liền nhận ra Lý Lăng Nguyệt đã sớm thức dậy. Nàng mỉm cười từ sau lưng ôm lấy Lý Lăng Nguyệt, cảm thấy cơ thể Lý Lăng Nguyệt hơi gượng lên, cứng ngắc.
“Công chúa điện hạ đã dậy chưa?” Đồ Thập Mị biết rõ còn cố hỏi, ngón tay ở trên lưng Lý Lăng Nguyệt ái muội vuốt ve qua lại. Cơ thể này đối với Đồ Thập Mị đã quá quen thuộc. Lý Lăng Nguyệt cảm giác sau lưng lỗ chân lông như dựng hết cả lên, mà Đồ Thập Mị chết tiệt lại đưa ngón tay vuốt ve chỗ xương cụt của nàng, còn vuốt dọc theo sống lưng, vân vê lên đến tận gáy.
“Ngươi nên dậy lâm triều đi.” Lý Lăng Nguyệt nhắc nhở Đồ Thập Mị, ngay sau đó xoay người bắt lấy bàn tay hạnh kiểm xấu kia.
“Phù dung trướng nhuyễn*, quả thật, cũng không còn sớm nữa.” Khó trách nam nhân luyến tiếc ôn nhu hương, Đồ Thập Mị cảm thấy như vậy cũng đúng, ngay cả chính nàng còn hận không thể ngày ngày đều được thế. Bất quá đêm qua quả thật các nàng phóng túng có tí quá độ, nếu mỗi ngày đều như vậy, khẳng định là ăn không tiêu, cũng chẳng trách được sắc quỷ thường đoản mệnh. Đồ Thập Mị bỗng cảm thấy hơi đáng tiếc vì mình không tập võ. (*phù dung trướng nhuyễn: ý nói những vị vua ngày xưa mê luyến sắc đẹp mà bỏ bê việc nước?)
Lý Lăng Nguyệt biết Đồ Thập Mị đại khái đêm qua cũng thật sự chơi đùa đến mệt mỏi, thầm nghĩ về sau nhất định không được phóng túng vô độ như thế nữa. Lý Lăng Nguyệt còn chưa tự kiểm điểm mình xong, bàn tay Đồ Thập Mị đã đặt lên hai khỏa ngực mềm mại của nàng.
“Ngươi không thấy mệt sao?” Lý Lăng Nguyệt nheo mắt hỏi, ngay cả người hàng năm đều tập võ như nàng mà còn cảm thấy thân thể không chịu nổi, nói gì đến Đồ Thập Mị, nàng ta hẳn phải mệt mỏi ít nhất gấp ba lần mình. Lý Lăng Nguyệt không tin Đồ Thập Mị sắc tâm này.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Đồ Thập Mị quyến rũ cười nói.
“Nếu nương nương còn muốn, Lăng Nguyệt tất nhiên sẽ phụng bồi, chỉ hy vọng nương nương không cảm thấy hối hận thôi.” Lý Lăng Nguyệt biết Đồ Thập Mị rất thích xem bộ dáng quẫn bách của nàng, nhưng làm sao nàng để nàng ta toại nguyện được? Phải hiểu rõ: Lý Lăng Nguyệt là người tập võ, ở trên giường nàng muốn áp Đồ Thập Mị mà không hề niệm tình là việc bình thường. Xuống dưới giường, Đồ Thập Mị đâu đâu cũng chiếm thế thượng phong, chỉ có duy độc ở trên giường là nàng ta không được như vậy, vậy mà hết lần này đến lần khác nàng ta vẫn cứ cố tình vui vẻ trêu chọc nàng.
Lý Lăng Nguyệt nắm bàn tay của Đồ Thập Mị, giữ cho nàng ta không thể động đậy, sau đó đưa chân của mình xen vào giữa hai chân Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị lúc này lực bất tòng tâm, mặc dù nàng thật có nghĩ tới việc làm thêm lần nữa, nhưng như vậy có chút ăn không tiêu, lại nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt như có vẻ đang cười nhìn mình, Đồ Thập Mị liền biết nàng ấy quyết định chơi tới cùng với mình, lập tức trở nên luống cuống.
“Công chúa điện hạ thật hung mãnh, thϊếp thân thiếu chút nữa là chết trên giường công chúa điện hạ. Điện hạ thì muốn chơi đùa thϊếp thân, còn thiếu thân thì đang muốn ngủ đây…” Đồ Thập Mị cố ý kéo giọng cao lên làm nũng, vô cùng buồn nôn nói. Tuy rằng trên giường Lý Lăng Nguyệt cường thế khiến nàng dậy không nổi, nhưng nàng da mặt dày đùa bỡn được, còn da mặt mỏng như Tam công chúa làm sao đùa lại nàng đây? Dĩ nhiên cũng may ở trên giường hẹp, lại không có người ngoài, bằng không Đồ Thập Mị thật sự là khó có thể tin mình còn nói ra được mấy lời như vậy.
Lý Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy người nổi hết cả da gà. Vừa nghe lời Đồ Thập Mị nói xong, mặt nàng đã đỏ bừng, nàng ta còn dám nói thế ra khỏi miệng được à, đây là chuyện mà người có dã tâm xưng đế nói ra sao? Tuy Đồ Thập Mị nói ra mấy lời này cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng kết hợp với khuôn mặt thiên kiều bá mị* kia, dù thật ra cũng không phải đặc biệt giàu cảm xúc như lời nói lắm, Lý Lăng Nguyệt không khỏi lại muốn làm tiếp. Đồ Thập Mị có phải cũng từng làm nũng với hoàng huynh như vậy hay không? Nghĩ đến đó, trong lòng Lý Lăng Nguyệt lại có vài phần tư vị không hay, cảm giác hơi chua chua, mà loại tư vị này Lý Lăng Nguyệt chưa bao giờ thử qua. (*thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần)
“Về sau đừng làm vậy…” Lý Lăng Nguyệt vẫn cảm thấy không quen một Đồ Thập Mị như vậy, mặc dù nàng biết Đồ Thập Mị cố ý giả bộ trêu chọc mình.
“Làm vậy là làm gì?” Đồ Thập Mị buồn cười nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Lý Lăng Nguyệt, xem ra Tam công chúa có vẻ không thích bộ dáng làm nũng của mình, đúng là đầu gỗ không hiểu phong tình. Chẳng biết vì sao, tâm tình Đồ Thập Mị tốt lên rất nhiều, giống như là lâu lắm rồi nàng mới được thoải mái như vậy.
“Không quen.” Lý Lăng Nguyệt mất tự nhiên xoay mình nói.
“Đúng là cái đầu gỗ. May mà ngươi là nữ nhân.” Đúng vậy, may mắn Lý Lăng Nguyệt là nữ nhân, nàng mới cảm thấy đáng yêu. Nếu Lý Lăng Nguyệt không phải là nữ nhân, Đồ Thập Mị nghĩ chắc chắn Lý Lăng Nguyệt đã sớm bị nàng gϊếŧ chết, nàng không hề nương tay đối với nam nhân.
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt chết người luôn đúng không…
18h08_01/12/2019