Trong lòng Lý Lăng Nguyệt dĩ nhiên vạn phần rối rắm, cái đống rối rắm này tất nhiên cũng hiện hết lên trên mặt nàng.
“Nếu ngươi đã muốn cắt tóc đi tu rồi thì nàng làm cái gì, ngươi mắc chi phải để ý? Cho dù nàng xưng Đế, so với ngàn thu vạn đời, chẳng qua cũng chỉ là mây khói, cũng chỉ là một cái liếc mắt mà thôi.” Thủy Nguyệt Lam mỉm cười hỏi, trong lòng Lý Lăng Nguyệt vẫn còn vướng bận biết bao nhiêu thứ, nói xuất gia này nọ chủ yếu là muốn lừa mình dối người thôi.
“Ngươi không họ Lý, nhưng ta họ Lý.” Giọng điệu Lý Lăng Nguyệt nghe có vẻ không vui cho lắm, cả Thủy Nguyệt Lam lẫn Lý Minh Nguyệt đều không quan tâm tới Vương triều Lý thị khiến trái tim Lý Lăng Nguyệt trở nên băng giá. Hai mẹ con này đều là hai người phụ hoàng sủng ái nhất, vậy mà cả hai chẳng thèm để ý cơ nghiệp phụ hoàng chút nào, Lý Lăng Nguyệt vô cùng chán ghét điều này.
“Dĩ nhiên ta cũng không muốn thấy kết quả như vậy, nhưng còn cách nào khác sao? Nếu không thay đổi được nữa, chỉ có thể chấp nhận nó thôi.” Thủy Nguyệt Lam nói. Ngày đó, nếu bà có thể ngăn cản Đồ Thập Mị vào cung, bà nhất định cũng sẽ giống như Lý Lăng Nguyệt, đương nhiên, bà khẳng định sẽ làm sạch sẽ hơn Lý Lăng Nguyệt, tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn, nhưng việc hiện tại đã đến nước này, chẳng lẽ trừ bỏ chấp nhận thì còn có biện pháp nào khác sao? Thủy Nguyệt Lam có thể lấy được sự sủng hạnh từ quân vương hơn mười năm không giảm, chính là nhờ vào năng lực xem xét thời thế, thời điểm nên tàn nhẫn, quyết không nương tay, thời điểm nên khuất phục, quyết không cứng rắn.
Lý Lăng Nguyệt há hốc miệng không nói nên lời, Đồ Thập Mị từng bước ép sát, có nghĩa là nàng đã cảm thấy bất mãn đối với chức quản gia nhỏ nhoi này rồi, nói theo một cách đơn giản hơn, là chuẩn bị thay đổi triều đại. Một khi nàng ta xưng Đế, Lý thị chính là trò cười lớn nhất trong lịch sử, suy nghĩ như vậy làm cho Lý Lăng Nguyệt đứng ngồi không yên. Lý Lăng Nguyệt thừa nhận, nàng vẫn chưa bỏ xuống được cái gọi là chuyện đời thế gian.
“Kỳ thật cũng không phải là không có cách nào, nàng ta đang chờ đợi cái gì, trong lòng Tam công chúa hẳn phải biết rõ chứ nhỉ? Không biết liệu Tam công chúa có nguyện ý hy sinh cho Vương triều Lý thị hay không?” Thủy Nguyệt Lam cảm thấy chiêu này của Đồ Thập Mị đối phó với Lý Lăng Nguyệt không còn gì tốt hơn, khiến Lý Lăng Nguyệt có thể cam tâm tình nguyện trở lại bên người nàng.
“Ngươi cũng quá để mắt ta rồi, trong lòng dạ rộng lớn của nàng, quyền thế vĩnh viễn chiếm vị trí thứ nhất, ta có là cái thá gì đâu.” Lý Lăng Nguyệt không xác định được liệu Đồ Thập Mị có vì mình mà buông ta cho việc xưng Đế hay không, từ trước đến giờ nàng luôn biết rõ chấp niệm* của Đồ Thập Mị đối với quyền thế mãi mãi có trọng lượng hơn mình nhiều.
“Chẳng phải nội tâm ngươi lúc đó cũng đem đạo nghĩa và chính thống đặt lên vị trí hàng đầu sao? Các ngươi kỳ thật chẳng khác nhau chỗ nào cả, một khi đã như vậy, mặc kệ liệu nàng có vì ngươi mà buông tha xưng đế hay không, ngươi hẳn sẽ thử một lần. Người luôn tràn đầy trách nhiệm như ngươi, cho dù trong lòng không tình nguyện thì ngươi cũng sẽ làm thế thôi. Vả lại, ta cảm thấy nữ nhân chung quy cũng là nữ nhân, dù có độc ác hơn nữa thì nữ nhân cũng khó tránh khỏi thời điểm lòng dạ đàn bà. Hơn nữa, ta cảm thấy nàng làm như vậy vốn là muốn cho ngươi một bậc thang, chẳng qua là muốn cho ngươi nấc thang đi xuống thôi, ngươi dứt khoát rời cung cắt tóc đi tu, chính là cho nàng một cái tát mãnh liệt. Đồ Thập Mị vốn là một người cứng cỏi, lại nhiều lần tìm cách lấy lòng lấy dạ của ngươi, muốn được như vậy cũng không dễ.” Tuy Thủy Nguyệt Lam cảm thấy có một người như Đồ Thập Mị làʍ t̠ìиɦ nhân, khí thế quá mức bức người, thật ra cũng không phải là lựa chọn tốt lắm, nhưng dựa vào tính cách của nàng ta mà nói, đây đã là tất cả sự cố gắng của nàng.
Lý Lăng Nguyệt cảm thấy lời Thủy Nguyệt Lam nói cũng có lý, tin đồn về những hành vi Đồ Thập Mị muốn xưng Đế, hẳn là cố tình nhắm vào mình, nhưng nói gì đi chăng nữa, hành vi này của Đồ Thập Mị rõ ràng là có ý bức bách.
* * *
Đồ Thập Mị cầm một con cờ lên rồi hạ xuống, Trịnh Lễ ở một bên không dám quấy rầy một chút nào, kể từ khi Tam công chúa rời cung, Thái hậu đã hình thành thói quen tự đánh cờ một mình.
“Tình hình ra sao rồi?” Đồ Thập Mị lạnh lùng hỏi, Trịnh Lễ cảm thấy Tam công chúa lúc rời đi, đồng thời mang nhu tình dư thừa của nương nương đi luôn, hắn cảm thấy việc này đối với nương nương thật ra lại là việc tốt, đấng bề trên không có thứ vướng bận thì sẽ không ai uy hϊếp được, hắn cũng không sợ Tam công chúa khi nào thì lại đâm nương nương một nhát nữa. Chẳng qua, tình thế giữa nương nương và Tam công chúa là bắt buộc, nương nương cũng không có vẻ gì là tính buông tha cho Tam công chúa.
“Tam công chúa không thể buông Hoàng triều Lý thị, nhưng trông có vẻ nàng cũng không dễ dàng khuất phục như vậy, dường như nàng đang đấu tranh tư tưởng.” Trịnh Lễ thành thật hồi đáp.
Đồ Thập Mị cười lạnh, chỉ cần Lý Lăng Nguyệt không bỏ xuống được Vương triều Lý thị, thì ván cờ này nàng nắm chắc thắng lợi, nếu thật sự Lý Lăng Nguyệt thật sự đã buông được Vương triều Lý thị rồi, vậy thì bản thân mình cũng sẽ buông tha cho nàng ấy, để nàng ấy đi làm ni cô, còn mình thì làm chuyện mà nữ tử khắp thế gian này không ai dám làm, đó chính là xưng Đế, dù có nói gì đi chăng nữa thì ván cờ này nàng cũng không thất bại.
Lục căn của Lý Lăng Nguyệt hiển nhiên vẫn chưa thanh tịnh, khuất phục là chuyện sớm hay muộn thôi, chỉ là tạm thời nàng vẫn chưa bỏ xuống được sự tôn nghiêm cao quý của mình. Ý cười trên môi Đồ Thập Mị càng đậm hơn.
Đương nhiên Đồ Thập Mị sẽ không cho Lý Lăng Nguyệt nhiều thời gian để câu như vậy, nàng đưa ra hạn chót cho Lý Lăng Nguyệt, chính là đầu tháng chín này, tế lễ Thái Sơn*, tính từ bây giờ đến lúc Đồ Thập Mị tế lễ Thái Sơn khoảng cách chỉ còn hơn một tháng. (*nguyên văn: Thái Sơn phong thiện)
* * *
“Nàng cố ý để ngươi báo cho ta biết?” Lý Lăng Nguyệt sắc mặt vô cùng bình tĩnh hỏi.
“Vâng.” Ánh Nhiên tất nhiên biết dụng ý của Thái hậu là đang ép bách Tam công chúa về lại bên người mình, Ánh Nhiên ngây người bên Lý Lăng Nguyệt vài tháng, cũng hiểu biết đôi chút về tính tình Lý Lăng Nguyệt, nàng biết rõ nếu Thái hậu không làm như vậy, thì Thái hậu và Tam công chúa căn bản sẽ không làm hòa được.
“Đây là nàng đang bức bách ta sao?” Lý Lăng Nguyệt biết rõ, quả thật Đồ Thập Mị có ý đồ muốn khiến mình trở lại bên người nàng ấy, nhưng trong lòng Lý Lăng Nguyệt cũng không nghĩ mình sẽ khuất phục dễ dàng như vậy.
“Nếu Công chúa điện hạ bỏ mặc, sẽ không còn người nào bức bách Công chúa cả.” Mặt mày không hề thay đổi, Ánh Nhiên nói, nếu Tam công chúa không còn cảm tình với Thái Hậu, thì sẽ không nói là ‘bức’. Dù sao khiến Thái hậu buông tha chuyện xưng Đế, cho nhau cơ hội nhượng bộ, Tam công chúa không thể cứ cái gì cũng chiếm tiện nghi đi!
Lời nói của Ánh Nhiên làm cho Lý Lăng Nguyệt im lặng, trong lòng nàng đã sớm có quyết định chỉ là vẫn còn chút mất tự nhiên, nàng biết đây là sự cố gắng cuối cùng Đồ Thập Mị dành cho chính mình và nàng. Nếu mình có thể thờ ơ bỏ qua, Đồ Thập Mị quả thật sẽ không dừng bước từng bước tiến lên vị trí cao nhất. Dù gì thì mình cũng không bỏ được Vương triều Lý thị, cũng không bỏ được Đồ Thập Mị, cứ mâu thuẫn giằng co như vậy chẳng khác nào mình đang làm kiêu cả.
“Ngày mai trở về cung đi.” Lý Lăng Nguyệt thở dài một hơi.
“Có cùng Thái hoàng thái phi từ biệt không?” Ánh Nhiên hơi bất ngờ, nàng tưởng Tam công chúa sẽ kéo dài đến thời khắc cuối cùng mới trở về.
Lý Lăng Nguyệt lắc đầu, mặc dù hận ý đối với Thủy Nguyệt Lam có phai nhạt đi một ít, nhưng cũng không đến nỗi yêu thích, hay nói cách khác, nàng và Thủy Nguyệt Lam cuối cùng cũng không phải là một loại người.
“Ánh Nhiên đi thu thập đây.” Ánh Nhiên vui mừng thấy kết quả như vậy, cũng không đứng nói nhảm nữa, lập tức quay đầu đi thu thập hành lễ.
Ngày kế đến, Lý Lăng Nguyệt và Ánh Nhiên ly khai Tướng Quốc Tự, Lý Lăng Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua chùa miếu, trong lòng ngũ vị hỗn tạp, nhưng lại không rõ là bi hay hỉ.
Lý Lăng Nguyệt đi không từ giã, Thủy Nguyệt Lam cũng không quan tâm cho lắm, nha đầu đó rốt cuộc cũng về, trong lòng bà có chút cao hứng, lại có chút buồn bã mất mát, những bữa tiệc vui rồi cũng tàn, người nào người nấy mạnh khỏe là tốt rồi.
01/09/2019_15h56