Lý Lăng Nguyệt lắc đầu, hướng Đồ Thập Mị khẽ cười một cái.
Đối với những người hay vật bên cạnh mình, Đồ Thập Mị cực kỳ thận trọng; đối với Lý Lăng Nguyệt, dĩ nhiên so với người khác nàng càng thận trọng hơn. Chẳng qua là nếu Lý Lăng Nguyệt không muốn nói thì mình cũng không buộc nàng nói. Đồ Thập Mị biết Lý Lăng Nguyệt là dạng người một mực đem tâm tư mình giấu đi hết, cho dù vậy, Đồ Thập Mị cũng không phải là dạng người có thói quen đem mọi chuyện nói cho Lý Lăng Nguyệt.
“Người ở bên ngoài ngây người cả ngày nên chắc cũng đói bụng rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa tối đi.” Thật ra Đồ Thập Mị rất thông cảm cho tâm tình Lý Lăng Nguyệt lúc này, cũng không truy vấn gì nhiều nữa. Giờ phút này nàng vẫn chưa biết Lý Lăng Nguyệt giả truyền thủ dụ, vì dù Lý Lăng Nguyệt có đánh tráo thêm bao nhiêu thủ dụ đi nữa thì thân vệ của Đồ Thập Mị vẫn tưởng đó là thủ dụ thật.
“Ta không sao, chẳng qua là hôm nay sau khi cúng viếng xong, tiện đường ta đi hoàng lăng cúng viếng cho phụ hoàng cùng mẫu hậu luôn, nhớ tới mẫu hậu, bỗng cảm thấy nhớ nhung kỳ lạ, cảm xúc không khỏi có chút dao động.” Điểm này Lý Lăng Nguyệt không có nói dối, nàng thật sự đi hoàng lăng, sau đó mới ghé qua Thái Cực cung.
“Chả trách lần này ngươi đi về trễ hơn so với lần trước.” Ngày giỗ của lão Hoàng đế và lão Hoàng hậu đã mất chưa tới, Lý Lăng Nguyệt mắc gì phải đột nhiên chạy tới hoàng lăng cúng bái, nàng ấy nói nghĩ đến phụ hoàng mẫu hậu, vậy có phải cũng nghĩ đến hoàng quyền của Lý thị hay không? Đồ Thập Mị sau khi suy nghĩ như vậy, trong lòng ngưng trọng, hiển nhiên đây không phải là dấu hiệu tốt. Mấy năm nay Lý Lăng Nguyệt cư xử với mình quả thật có chút mềm nhẹ đi, nàng có tình với mình, điều này Đồ Thập Mị cảm nhận được, nhưng nàng lại chưa bao giờ mở rộng cửa lòng quá, dù cho thủy chung chỉ còn cách một tấm màng mỏng, Đồ Thập Mị cũng không thể nào phá xuyên qua được, mà tấm màng này đại khái chính là sự kiên trì Lý Lăng Nguyệt dành cho đạo nghĩa chính thống và hoàng quyền Lý thị.
Trước kia, khi Lý Cảnh Thái còn chưa khôn lớn, các nàng thế mà lại có thể cùng nhất trí một phương hướng, nhưng hiện tại, Đồ Thập Mị cũng có chút không xác định, mặc dù Lý Trinh đã ra đời rồi nhưng tấm màng kia vẫn không bị phá tan. Làm sao mà Đồ Thập Mị không biết cách duy nhất để phá tan tấm màng kia chính là dứt bỏ hoàng quyền, thứ mình thích nhất; nhưng Đồ Thập Mị biết sẽ tuyệt đối không có khả năng này, tựa như Lý Lăng Nguyệt không có khả năng buông tha sự kiên trì của nàng vì chính mình, thì mình cũng không có khả năng buông tha chấp niệm đối với hoàng quyền lớn nhất.
Đồ Thập Mị biết hiện tại việc để Lý Lăng Nguyệt bên người mình tương tự treo một thanh kiếm trên đỉnh đầu, tuy Đồ Thập Mị tự tin rằng cái chuôi kiếm này vĩnh viễn sẽ không có cơ hội rơi xuống, nhưng nếu cứ treo kiếm lơ lửng trên đầu thì sẽ không đẹp mắt lắm. Loại cảm giác bỏ cũng không được, không bỏ cũng không xong, không thể vẹn toàn đôi bên được khiến Đồ Thập Mị cảm thấy mình hết sức thất bại, chưa từng có người nào như Lý Lăng Nguyệt, làm Đồ Thập Mị muốn bỏ cũng không thể bỏ, lý trí cùng tình cảm của cũng chưa bao giờ tranh đấu kịch liệt như hiện tại.
“Đồ Thập Mị, ngươi sẽ đi tử, diệt trừ Cảnh Thái sao?” Lý Lăng Nguyệt đột nhiên hỏi, không hề có vẻ che giấu cái gì, nhất châm kiến huyết*. (*nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu)
“Rốt cuộc hắn cũng là con trai duy nhất của ta, ta sẽ không gϊếŧ hắn, nhiều nhất ta chỉ giam lỏng thôi, nhưng điều kiện trước hết là hắn không được phép làm cho ta cảm thấy hắn không phải là người làm không nên việc gì. Một ngày nào đó, ta hy vọng hắn có thể kế thừa hoàng quyền từ trong tay ta, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.” Đồ Thập Mị nói vô cùng chắc chắn, ý tứ cũng hết sức rõ rệt, Lý Cảnh Thái chỉ cần ngoan ngoãn chờ thì hắn vẫn có quyền thừa kế, nhưng nếu hắn chờ không được, làm ra chuyện không nên làm, thì chưa chắc có thể giữ được tính mạng, mà lúc này muốn khiến nàng ủy quyền là chuyện tuyệt đối sẽ không có khả năng diễn ra.
“Để Hoàng đế tự mình chấp chính, chúng ta rời khỏi hoàng cung, ra bên ngoài tiêu dao tự tại, du sơn ngoạn thủy, không được sao?” Lý Lăng Nguyệt hỏi.
“Ngươi mặc kệ ai sở hữu hoàng quyền, theo giúp ta cai trị thiên hạ, không được sao?” Đồ Thập Mị hỏi vặn lại Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt không nói gì để chống đỡ, xem ra không ai chịu nhượng bộ vì tình, nếu cứ như vậy, thứ dứt bỏ đi cũng chỉ có thể là tình cảm giữa các nàng, giống như một giấc mộng Nam Kha*, đến cuối cùng, các nàng vẫn đứng trên vị trí đối lập ban đầu. (*mộng Nam Kha: chỉ cuộc đời như một giấc mơ, những thứ vô thực vượt xa tầm tay con người)
“Ta hơi đói bụng, truyền lệnh kêu bữa tối vào đi.” Lý Lăng Nguyệt dời đề tài, những gì muốn nói đã nói xong hết rồi, chẳng còn gì để nói nữa.
“Truyền bữa tối vào.” Đồ Thập Mị sai cung nữ bưng đồ ăn tiến vào.
…
Đêm đó, vào thời điểm tắm rửa, Lý Lăng Nguyệt cúi đầu chậm rãi nhúng vào trong nước, ngây người nín thở dưới đáy nước hồi lâu. Nàng muốn làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo, ở bên người Đồ Thập Mị ngây ngốc hơn mười năm, nếu đến giờ vẫn không có chút tiến bộ nào, thì nàng sống lâu như vậy cũng thật uổng phí. Cùng Đồ Thập Mị đánh cờ nhiều lần như vậy, tuy thua nhiều thắng ít nhưng cũng không có nghĩa là nàng không thắng nổi, bàn cờ này, nàng phải nắm chắc mình sẽ đánh bại mới được.
Khu vực kinh đô có mười lăm vạn Cấm Vệ quân bị Đồ Thập Mị nắm chặt trong tay; tây bắc có ba mươi vạn Hổ Lang quân cũng đã bị dưới sự khống chế của Đồ Thập Mị; đông bắc có mười lăm vạn Quan Ngoại quân của Chủ soái Tiết Định Phong, tuy rằng người này do phụ hoàng đuổi đi nhưng hắn lại là người rất cẩn thận, từ trước đến giờ đều không tham dự tranh đoạt hoàng quyền cung đình, chắc chắn sẽ lại bảo trì trung lập; mà nếu từ Dương Ngạn Thần nắm trong tay mười lăm vạn binh Trấn Nam quân ở phía tây nam, thì tuy rằng có thể dùng được, nhưng cô chưởng nan minh*, cho dù có lên được tới phía bắc thì cũng không gánh vác được sự việc; còn lại một ít quân phân tán đóng ở khắp nơi, tập hợp thì cũng được hai mươi vạn, nhưng lại khó có thể tạo nên sóng gió lớn. (*cô chưởng nan minh: một bàn tay thì khó tạo ra tiếng, ý nói một mình thì khó làm nên việc)
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao Đồ Thập Mị có thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Dương Ngạn Thần, đơn giản là vì dù Dương Ngạn Thần có tâm muốn bảo vệ hoàng đế, bảo vệ hoàng quyền thì cũng không khơi dậy nổi sóng to gió lớn gì.
Mang binh khởi sự, căn bản Lý Lăng Nguyệt cũng không dư hơi cân nhắc chuyện này, chưa nói tới thực lực không đủ, coi như nếu có đủ thực lực rồi thì bên trong cũng hao tổn quá lớn, sẽ làm căn cơ vương triều dao động. Cấm Vệ quân là quân duy nhất có thể sử dụng được, quan trọng nhất, đó là Cấm quân trong hoàng cung phải chặt đứt liên hệ với ngoài hoàng cung, nếu như có thể thì cố gắng khiến Đồ Thập Mị mất quyền khống chế Cấm quân trong cung, chỉ cần một canh giờ thôi là có cơ hội rồi. Nhưng muốn Đồ Thập Mị mất quyền kiểm soát Cấm quân trong hoàng cung thì nói dễ hơn làm. Cũng may, Lý Lăng Nguyệt ở bên người Đồ Thập Mị lâu như vậy, đối với thế cục phân bố trong hoàng cung nàng nắm rõ như lòng bàn tay, nên điều này không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Từ trong nước đi ra, toàn bộ kế hoạch trong đầu Lý Lăng Nguyệt đã hình thành xong.
…
Trong lúc Lý Lăng Nguyệt tắm rửa, Đồ Thập Mị nhận được bẩm báo của ám vệ, nghe được việc Lý Lăng Nguyệt giả truyền thủ dụ để gặp Lý Cảnh Thái, sắc mặt Đồ Thập Mị trở nên lạnh lẽo, nhưng rất mau lại khôi phục như thường. Tuy rằng đây cũng không phải là đặc biệt ngoài ý muốn, nhưng vào thời điểm nghe thấy điều đó trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất khổ sở, tuy vậy, vẫn còn lựa chọn một bên kia.
Lý Lăng Nguyệt đi ra, thấy cung nữ đang chải tóc cho Đồ Thập Mị, nàng tiến lên, tiếp nhận chiếc lược trong tay cung nữ, thay Đồ Thập Mị chải tóc. Mái tóc đen nhánh của Đồ Thập Mị như đang tỏa sáng, dung mạo trong gương đồng như một đóa hoa nở rộ rực rỡ đợi người đến ngắt, khí thế thật bức người. Lý Lăng Nguyệt thậm chí còn suy nghĩ, mặc dù gần hai mươi năm đã trôi qua, mà Đồ Thập Mị vẫn xinh đẹp bức người như cũ, những sợi tóc trên đầu ngón tay thật mềm mại, khiến người ta có cảm giác yêu thích không buông tay.
Đồ Thập Mị nhìn bóng người Lý Lăng Nguyệt trong gương, thần sắc nàng ôn nhu chải tóc cho mình, trong đôi mắt kia tựa hồ chỉ có chính mình, Lý Lăng Nguyệt quả thật có gì đó khang khác. Trước kia, Đồ Thập Mị cảm thấy Lý Lăng Nguyệt luôn đối đãi mình một cách ôn hòa, luôn thiếu đi một chút nóng bỏng, thứ nhất là bởi vì tính tình nàng hơi hướng nội, thứ hai là bởi vì Lý Lăng Nguyệt luôn bị cái tầng cảm giác ‘không hiểu nhau’ kia cản trở. Nhưng hôm nay, cái ‘không hiểu nhau’ trong vòng một ngày đều tan rã, hầu như biến mất. Có phải cảm giác những ngày như vậy không còn nhiều lắm chăng, cho nên mới muốn gần gũi hơn một ít, để ngày sau tiếc nuối ít hơn? Đồ Thập Mị lý giải xong, cảm thấy mọi thứ liền thông suốt. Trong lòng nàng thổn thức, cũng không biết là vui hay buồn, Lý Lăng Nguyệt a Lý Lăng Nguyệt, có đôi khi thật chẳng biết bây giờ làm cách nào bắt ngươi, cuối cùng, người bức ta vẫn là ngươi.
Bất quá, dù giờ khắc này có ôn tồn thì Đồ Thập Mị cũng chả tha, nàng kéo Lý Lăng Nguyệt ngồi trên đùi mình, nâng lên những sợi tóc còn chưa khô hẳn, từ sau gáy hạ xuống những nụ hôn chằng chịt, từ sau gáy đến trước mặt, đến bả vai đến môi, ngón tay luồn vào trong nội y của Lý Lăng Nguyệt, vuốt ve da thịt non mềm như tuyết ấy như trước kia.
Lý Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy cần cổ mình tê tê dại dại, nàng hơi không vui khi không làm ở trên giường, thôi, giờ phút này nàng mặc kệ Đồ Thập Mị muốn làm gì thân thể mình thì làm.
Suối tóc rũ xuống một bên, dây dưa quấn quýt lấy nhau…
26/07/2019_09h30