Hoàng đế đại hôn đã xong, Lý Cảnh triều không thể không thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiến tới Tây Bặc đại doanh. Trải qua một tháng chung sống, cảm tình giữa Lý Cảnh Triều và Lý Cảnh Thái mặc dù không tới mức sâu đậm nhưng cũng có giao tình nhất định. Thời điểm Vĩnh Dương đi đưa tiễn, hai mắt đã sớm đẫm lệ lèm nhèm, Lý Cảnh Triều đối với nàng mà nói, thật sự là một người bạn đặc biệt, chơi rất tốt, biết thật nhiều trò chơi đa dạng, Vĩnh Dương còn cảm thấy chơi chưa đủ, biểu ca đã muốn ra đi. Lý Tuyết Nhiễm vừa nghe Lý Cảnh Triều muốn đi Tây Bắc đại doanh liền chặt đứt tâm tư muốn gả cho hắn, đầu nàng giờ mới nghĩ tới việc chẳng muốn đi Tây Bắc đại doanh chịu khổ, nhưng lại nghe nói Vĩnh Dương đương nhiên muốn tự mình đi đưa tiễn, làm nàng bỗng dưng cũng muốn cùng đi đưa tiễn.
“Biểu ca, ngươi đi Tây Bắc khi nào về?” Vĩnh Dương đeo bám hỏi, ai mà không biết chuyện còn tưởng rằng tình lang đi xa, lưu luyến không rời.
“Ngày công thành danh toại đó, nhất định phải phong đảm đương làm cái Vạn Hộ Hầu* mới được.” Lý Cảnh Triều hay nói giỡn, nhưng kỳ thật trong lòng cười khổ ha ha, đường đường là một An Lạc Hầu vậy mà bây giờ chẳng được an lạc** gì cả. (*Ở đây chơi chữ, Vạn Hộ Hầu là tên chức Hầu được phong, vạn hộ còn có nghĩa là 10000 hộ. **Ở đây cũng chơi chữ, An Lạc Hầu là tên chức Hầu được phong, an lạc còn có nghĩa là yên vui.)
“Biểu ca lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ làm được.” Vĩnh Dương hiện tại hết sức sùng bái Lý Cảnh Triều, tình cảm hai người tốt đến nỗi thiếu chút nữa là làm Đồ Thập Mị đem gả cho rồi, lúc đó Vĩnh Dương cùng Lý Cảnh Triều bị dọa sợ, bọn họ thuần túy chỉ có tình huynh muội thôi, Lý Cảnh Triều hắn cũng không cái suy nghĩ không an phận này, thế nên hai người đồng thời phản đối tứ hôn. Đồ Thập Mị hơi tiếc hận, đem Vĩnh Dương gả cho Lý Cảnh Triều, thực chất là thân càng thêm thân, nhưng đối với Cảnh Dương mà nói, như vậy chả khác nào phải thuộc về sở hữu của Cảnh Triều.
“Đừng khóc, biểu ca nếu đυ.ng tới thứ gì chơi vui, ăn ngon thì sẽ kêu người ta mang về cho ngươi.” Lý Cảnh Triều sờ soạng đầu Vĩnh Dương một chút, mỉm cười nói vậy, cô nương Vĩnh Dương vô tâm cơ này, thật là biết khiến cho người ta phát ra muốn yêu thương từ nội tâm mà.
“Vâng, ta biết biểu ca là tốt nhất mà.” Vĩnh Dương nín khóc, mỉm cười vui vẻ, nói.
Sau khi lưu luyến chia tay Vĩnh Dương, Lý Cảnh Triều lưng gánh bọc hành lý đi Tây Bắc đại doanh đưa tin, hắn hẳn là nên cảm thấy may mắn khi mình rời khỏi kinh thành, bởi vì kinh thành sắp xảy ra một trận tinh phong huyết vũ (tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh).
Vừa qua khỏi ba tháng sau khi hoàng đế đại hôn, Thái Phó cầm đầu, thêm vài đại thần liên danh theo sau, yêu cầu Thái Hậu để cho Hoàng Thượng tự mình chấp chính.
Đồ Thập Mị nhìn xuống các đại thần liên danh cúi đầu quỳ trên mặt đất, chờ chính mình đáp lại, trong lòng nàng cười lạnh, theo hầu hạ vua, không phải mỗi người ai cũng có mệnh được hưởng, tuy rằng trong lòng nổi lên sát ý, nhưng trên mặt vẫn là vân đạm phong khinh (vân đạm phong khinh: chỉ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt).
“Ý Hoàng Thượng như thế nào?” Đồ Thập Mị hỏi Lý Cảnh Thái ngồi một bên đầy bất an.
“Hoàng nhi tuổi còn nhỏ, chưa đủ khả năng để đảm đương đại sự.” Lý Cảnh Thái khiêm tốn nói. Tuy rằng hắn cũng muốn tự mình chấp chính, nhưng nói chung là vẫn cảm thấy căn cơ mình chưa ổn, mà Thái Phó lại là người cố chấp, một mực cho rằng sau đại hôn của mình, nên tự mình chấp chính, không thể để cho Thái Hậu cầm giữ triều chính nữa, vì vậy hắn cũng không để ý đến việc Lý Cảnh Thái phản đối, cùng mấy đồng nghiệp có phân lượng kết nhóm với nhau, yêu cầu Thái Hậu giao chính quyền cho hoàng đế trẻ tuổi.
“Căn cứ vào tổ chế, sau khi Hoàng Thượng đại hôn, theo lý nên tự mình chấp chính.” Thái Phó Dương Nham nói lời chính nghĩa. Dương Nham là đại nho đương sự, là người mà Lý Lăng Húc vì Lý Cảnh Thái tự mình chọn lựa làm Thái Phó của Thái Tử, từ khi theo Lý Cảnh Thái ba tuổi đọc văn biết chữ vỡ lòng, hắn liền dốc lòng dạy dỗ. Ngày xưa Đồ Thập Mị nhϊếp chính, lúc đó Hoàng Thượng còn đang dưới trạng thái nhỏ tuổi, Dương Nham dĩ nhiên muốn duy trì Thái Hậu thống trị, mới có thể bảo đảm thân phận Lý Cảnh Thái, người thừa kế chính thống nhất, ngồi vững ngôi vị hoàng đế này, nay Hoàng Thượng đã muốn trưởng thành, Thái Hậu tự nhiên không có lý do để nhϊếp chính nữa, tất nhiên là phải trao lại chính quyền cho Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng quả thật tuổi đã không còn nhỏ nữa, nên tự mình chấp chính, tháng sau tìm ngày tốt, cử hành đại lễ tự mình chấp chính, bản cung trao quyền cho Hoàng Thượng.” Đồ Thập Mị nói một cách thản nhiên.
Dung Nham dám có đề nghị này là đã không muốn để ý đến sinh mệnh nữa rồi, lại càng không nghĩ tới Thái Hậu đáp ứng lập tức, khiến hắn cảm thấy đôi chút vui sướиɠ, tuy trong lòng đối với việc được Thái Hậu đáp ứng dễ dàng như thế này ít nhiều vẫn còn nghi hoặc.
Lý Cảnh Thái chung quy vẫn hơi cảm thấy mẫu hậu sẽ không đáp ứng chuyển giao nhẹ nhàng như vậy, thái độ này của mẫu hậu khiến bất an trong lòng hắn không ngừng khuếch tán.
Tuy rằng đám người Dung Nham lòng chung chung không yên nhưng vẫn tận tâm tận lực chuẩn bị đại lễ hoàng đế tự mình chấp chính, vậy mà không bao lâu sau, có một Ngự Sử buộc tội Dương Nham dám không sợ chết mà tư chú tiền bạc*, buôn bán muối riêng**, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cả một nhà Dương gia đều bị bắt bỏ vào ngục. (*tư chú tiền bạc: tự đúc tiền; **buôn bán muối riêng: chế độ ngày xưa cấm buôn muối riêng nên ở đây Dương Nham mới bị quy tội)
Lý Cảnh Thái tuyệt đối không tin người Thái Phó gia phong nghiêm cẩn* kia sẽ tư chú tiền bạc và buôn bán muối riêng, làm cả nhà phải chịu tội, hắn lập tức hiểu đây là mưu tính hãm hại của mẫu hậu, bởi vì trước đó đám người Thái Phó dám yêu cầu chính mình tự mình chấp chính. Lý Cảnh Thái sau cái chết của cha mình, từ nhỏ đều do Dương Nham dạy dỗ, thời gian hai người ở chung so với bất cứ kẻ nào khác đều dài hơn, tình cảm cũng vì thế mà dần trở nên sâu đậm hơn, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn ân sư mình bị ám hại, hắn quỳ thẳng trước cung của Đồ Thập Mị, vì Dương Nham mà cầu tình. (*gia phong nghiêm cẩn: nếp sống nghiêm túc)
Đồ Thập Mị quyết tâm quyết định muốn phế phụ tá đắc lực bên người Lý Cảnh Thái, sao mà buông tha cho cơ hội gϊếŧ gà dọa khỉ lần này, vì vậy, đối với sự kháng cự của hắn, nàng nhắm mắt làm ngơ. Để đả kích dị kỉ*, Đồ Thập Mị trước giờ đều không từ thủ đoạn, lần này nàng quang minh chính đại cảnh cáo những người muốn yêu cầu hoàng đế tự mình chấp chính, bất kỳ ai mà dám nhắc lại, người đó sẽ trở thành Dương Nham kế tiếp. (*dị kỉ: thành phần khác biệt, những kẻ nghi kị, chống đối)
Thái Phó Dương Nham, đức cao vọng trọng, phẩm tính cao thượng, là một trong số ít người Lý Lăng Nguyệt kính trọng, đối với việc Đồ Thập Mị ra lệnh cho người ta hãm hại Dương Nham nàng cực kỳ phản cảm, xem ra đối với Lý Lăng Nguyệt mà nói, Đồ Thập Mị chính là loại người dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại trung lương.
“Ngươi không nên hãm hại Thái Phó. Cách làm người của Thái Phó, ai ai mà chẳng biết, ngươi làm như vậy, sao mà dân chúng phục được?” Sắc mặt đầy ngưng trọng, Lý Lăng Nguyệt nói với Đồ Thập Mị.
“Nói ta hãm hại là như thế nào? Chẳng phải Ngự Sử buộc tội sao? Chứng cứ phạm tội lại vô cùng chính xác, không thể chấp nhận lời ngụy biện của Dương gia được.” Đồ Thập Mị tỉnh bơ đem quan hệ phủi sạch sẽ.
“Công đạo tự ở trong lòng. Ai mà chẳng biết Thái Hậu đang muốn cảnh cáo bọn họ, vì uy quyền mà Thái Hậu không bỏ qua việc khiêu chiến.” Đương nhiên, Lý Lăng Nguyệt biết lời nói lúc nãy của Đồ Thập Mị muốn chê mình là kẻ ngu ngốc, nói bậy bạ vô căn cứ, nếu nàng không hiểu rõ dụng ý của Đồ Thập Mị nữa thì nàng đúng là đồ ngu thật.
“Một khi việc đã làm nên vạn cốt* khô, làm gì có đấng bề trên nào mà trên tay không có chút oan cốt? Nếu hắn thắng, trung thần có, thanh danh có, phú quý, quyền thế đều thuộc về tay hắn, còn nếu thua, đây hẳn là một cái giá đắt đỏ, trên đời này chưa từng có thứ gì tốt đẹp mà không phải trả giá cao.” Đồ Thập Mị cũng không buồn giả ngu nữa, chỉ cười lạnh, nói. Thắng, hắn liền công thành danh toại. Thua, chỉ có thể chết. (*cốt: xương)
“Trong mắt ngươi, trừ bỏ quyền thế còn có cái gì nữa không?” Giọng nói Lý Lăng Nguyệt mang theo chút bất đắc dĩ, công lợi cùng lãnh khốc của Đồ Thập Mị đồng thời làm cho Lý Lăng Nguyệt cảm thấy thực khủng bố, kèm theo đó là mùi vị thất vọng nồng đậm.
“Sự tình này vốn không liên quan tới ngươi, ngươi không cần phải lo được không? Nhiều năm như vậy, ta đối xử với ngươi như thế nào, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?” Đồ Thập Mị cảm giác được sự thất vọng của Lý Lăng Nguyệt, trong lòng nàng cũng không chịu nổi. Chẳng lẽ nhiều năm mình đối tốt với nàng như vậy mà nàng không cảm nhận được sao, đến bây giờ lòng nàng vẫn không thể hướng về chính mình, đúng sai thật sự quan trọng đến mức đó ư? Mặc dù nàng luôn để ý Lý Lăng Nguyệt nhưng sẽ không vì thế mà thay đổi quyết định của mình, người làm việc lớn vốn không thể có lòng dạ đàn bà được.
Lý Lăng Nguyệt nghe xong cái gì cũng không nói, nàng cảm thấy có nói gì đi chăng nữa đều dư thừa, Đồ Thập Mị cũng sẽ không vì lời nói của mình mà thay đổi bất cứ thứ gì, cho tới bây giờ, việc gì mà Đồ Thập Mị đã muốn làm thì sẽ không khoan nhượng.
“Bẩm nương nương, Hoàng Thượng quỳ gối bên ngoài đã lâu, thần sợ Hoàng Thượng không chống đỡ được nữa.” Trịnh Lễ cực kỳ cẩn thận nói với Đồ Thập Mị.
“Hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ tiếp đi, đến lúc nào chống không nổi nữa thì kêu người khiêng hắn về.” Đồ Thập Mị nhàn nhạt nói, lúc trước có lẽ không nên bồi dưỡng tinh anh cho Lý Cảnh Thái, nuôn thành phế vật cũng được.
Lý Lăng Nguyệt ngắm nhìn sườn mặt Đồ Thập Mị, dáng vẻ thờ ơ kia, quả thật khiến người ta cảm thấy nữ nhân này lãnh khốc đến cực điểm.
Lý Lăng Nguyệt đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy đứa cháu trẻ tuổi của mình quỳ trước cửa cung điện.
“Hoàng Thượng, ngài là vạn kim chi khu*, đừng quỳ nữa, kẻo làm hư thân thể.” Lý Lăng Nguyệt muốn đỡ Lý Cảnh Thái dậy, nhưng hắn chẳng chịu đứng lên. (*vạn kim chi khu: chỉ cơ thể như vàng ngọc)
“Cô cô, ta van cầu ngươi, cứu… cứu Thái Phó được không?” Lý Cảnh Thái bấu chặt tay áo Lý Lăng Nguyệt, giống như bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng, khẩn cầu nói.
Sau một hồi lâu im lặng, Lý Lăng Nguyệt mới mở miệng nói: “Ta cũng không có cách nào làm nàng thay đổi quyết định.”
“Ngay cả cô cũng cứu không được sao?!” Lý Cảnh Thái nhìn về phía gương mặt của Lý Lăng Nguyệt, thấy Lý Lăng Nguyệt chỉ lắc đầu, liền hiểu muốn cứu Thái Phó là vô vọng, lập tức tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất.
“Hoàng Thượng vạn kim chi khu, cần phải bảo trọng thân thể của mình trước.” Lý Lăng Nguyệt khuyên nhủ.
“Cái gì mà vạn kim chi khu! Ngay cả ân sư của chính mình trẫm cũng không bảo vệ được, cô, ngươi nói trẫm đáng làm Hoàng Thượng sao?!” Lý Cảnh Thái đau xót, trào phúng* cười khổ. (*trào phúng: dùng sự cười cợt để chế nhạo, đả kích)
Lý Lăng Nguyệt thấy hoàng đế như vậy, trong lòng xúc động, đây chẳng lẽ chính là kết quả Đồ Thập Mị mong muốn sao? Thân tình có thể khí, công đạo cũng có thể khí, chỉ có không thể khí sao*? (*Chơi chữ, hai chữ ‘khí’ đầu có nghĩa là bỏ đi, vứt đi; chữ ‘khí’ cuối có nghĩa là coi trọng, độ lượng.)
“Hoàng Thượng thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Lý Lăng Nguyệt đến nơi không người mới hơi hơi yên tâm, tuy khoảng cách giữa mẫu tử đã lớn rồi, nhưng vẫn không thể biểu hiện bất mãn ra ngoài đối với Đồ Thập Mị. Lý Lăng Nguyệt thật sự không xác định được liệu Đồ Thập Mị có chịu chứa chấp một Lý Cảnh Thái bất mãn với chính mình hay không. Mặc dù hổ dữ không ăn thịt con nhưng đối với Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt không tài nào chắc chắn được.
17/07/2019_21h52