Lý Lăng Nguyệt vội vàng cúi đầu xuống húp cháo, nhanh chóng đè nén cảm giác khác lạ trong lòng.
Sau khi hai người dùng xong bữa tối, Đồ Thập Mị cảm thấy mắt có hơi mỏi, liền để Lý Lăng Nguyệt thay nàng đọc tấu chương và phê chuẩn. Lý Lăng Nguyệt chỉ là viết thay, không hề có quyền tự chủ kiến, tất cả quyết định đều phụ thuộc vào Đồ Thập Mị. Chẳng qua thỉnh thoảng nàng sẽ đưa ý kiến, nếu Đồ Thập Mị cảm thấy có thể chấp nhận được thì sẽ chuẩn. Từ xưa đến nay, đối với quyền lực, Đồ Thập Mị chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác. Dẫu nàng có cho phép Lý Lăng Nguyệt tiếp xúc với trọng điểm của quyền lực, thế nhưng quyền khống chế nàng vẫn nắm chặt trong tay.
Hầu hết thời gian Đồ Thập Mị đều bận rộn vô cùng, tấu chương như từng mảnh hoa tuyết chất chồng lên nhau thành một núi lớn. Ấy vậy mà mỗi ngày nàng đều kiên quyết xem hết tất cả mới chịu chợp mắt nghỉ ngơi. Vừa ngủ không bao lâu thì trời đã sáng, nàng lại phải lên triều từ rất sớm. Cứ như thế ngày lại qua ngày, không thể không cảm thán tinh lực của Đồ Thập Mị quá dồi dào. Lý Lăng Nguyệt cảm thấy dù là nam tử cũng khó mà chịu đựng được. Vì vậy, nàng không thể không lo lắng cho sức khỏe của Thập Mị, dù sao so với nàng thì Thập Mị cũng chỉ là một nữ nhân mảnh mai chưa từng luyện qua võ công. Lý Lăng Nguyệt sai người hầm canh gà cho Đồ Thập Mị bồi dưỡng thân thể, nàng chỉ sợ một ngày nào đó Đồ Thập Mị suy yếu, đột nhiên ngã xuống thì không hay.
Lý Lăng Nguyệt một bên chấp bút phê tấu chương, một bên lắng nghe Đồ Thập Mị. Nhưng chỉ một lúc sau, chỉ thị của Đồ Thập Mị càng lúc càng chậm, giọng nói cũng mỗi lúc một nhỏ đi, rồi im lặng hẳn. Lúc Lý Lăng Nguyệt ngẩng đầu lên đã thấy Đồ Thập Mị thϊếp đi. Nàng nhìn Đồ Thập Mị mệt mỏi đến mức độ này cũng không biết dùng từ ngữ gì để biểu đạt tâm tình của chính bản thân nàng. Có đôi lúc nàng nhìn thấy thân thể gầy yếu của Đồ Thập Mị, trong lòng sẽ dâng lên cảm giác khó tin. Làm sao ai có thể tưởng tượng nổi, bên trong thân thể mảnh mai đơn bạc này lại ẩn chứa một nguồn năng lượng mạnh mẽ và quyến đoán đến không ngờ.
Lý Lăng Nguyệt bước tới gần, nhìn chiếc bóng mờ mờ trước mắt đang dần hiện rõ, trong nàng có chút bối rối. Dù có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn là một nữ nhân mà thôi. Lý Lăng Nguyệt ôm lấy Đồ Thập Mị, nàng ấy lập tức mở mắt ra, dù là lúc ngủ nàng vẫn còn cảnh giác.
“Ngươi mệt rồi, ngủ đi.” Giọng nói của Lý Lăng Nguyệt vô cùng dịu dàng.
Đồ Thập Mị nhắm hai mắt lại, trên khóe môi treo một nụ cười nhẹ. Nàng cảm thấy đây chính là lúc Lý Lăng Nguyệt dịu dàng nhất, như một dòng suối trong vắt nhẹ nhàng chảy qua khe núi, thanh tĩnh nhưng lại dễ dàng thấm vào lòng người. Nếu như lúc nào Lý Lăng Nguyệt cũng dịu dàng như vậy thì tốt rồi, nàng thầm nghĩ. Chẳng qua là lúc này nàng thực sự quá mệt mỏi, không chống cự lại cơn buồn ngủ nặng tựa ngàn cân đang kéo đến, mí mắt dần dần rủ xuống.
* * *
Đồ Thập Mị rốt cuộc cũng nhìn một nghìn tấu chương với cùng một nội dung đến phán ngấy, số tấu chương còn lại đều bị nàng quăng hết lên bàn.
“Làm sao vậy?” Rất hiếm thấy Đồ Thập Mị bất thường như vậy, Lý Lăng Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Nghìn tấu chương như một, xem hay không cũng thế thôi.” Không phải báo cáo tình hình thiên tai thì chính là cầu ngân lượng và lương thực, bọn họ há mồm xin thì đơn giản, mà không hề nghĩ tới làm sao quốc khố có thể cùng một lúc lấy ra nhiều lương thảo đến thế được.
“Là do đại hạn lần này hệ lụy quá lớn, dân chạy nạn thành họa, không tấu những chuyện này thì còn có gì khác đâu?” Lý Lăng Nguyệt cảm thán, nàng có thể hiểu được tâm trạng lo lắng hiện giờ của Đồ Thập Mị.
“Đi thôi, xuất cung giải sầu.” Đồ Thập Mị nói.
Lý Lăng Nguyệt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đồ Thập Mị, nàng ấy không phải người tùy tiện như vậy, đây là thời điểm nào mà còn có thể đi giải sầu. Vì thế nàng không khỏi nghi hoặc, mơ hồ nhìn Đồ Thập Mị.
“Gọi Hoàng đế đến đây.” Đồ Thập Mị không chỉ để một mình Lý Lăng Nguyệt theo nàng xuất cung, thậm chí cả Hoàng đế Lý Cảnh Thái cũng được gọi đến.
Lý Lăng Nguyệt càng nghi hoặc hơn, hẳn không chỉ đơn giản là xuất cung giải sầu, chẳng lẽ là tuần tra.
“Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để đi tuần.” Lý Lăng Nguyệt khẽ cau mày nói, bây giờ không phải là lúc Đồ Thập Mị và Tiểu Hoàng đế nên tuần, vạn nhất có gì sơ xuất thì chẳng phải là thiên hạ đại loại rồi sao.
“Yên tâm đi, đây là bí mật xuất tuần, sẽ không tiết lộ bất kì tin tức nào ra ngoài, cũng đến lúc để Hoàng thượng tiếp xúc với dân gian rồi.” Dĩ nhiên Đồ Thập Mị hiểu được điều Lý Lăng Nguyệt bận tâm.
* * *
Lý Cảnh Thái bất an một chốc nhìn mẫu hậu của mình, một chốc lại nhìn sang cô cô của mình, cuối cùng quyết định không hỏi gì cả.
Chỉ một lát sau Lý Lăng Nguyệt đã hiểu ra dụng ý của Đồ Thập Mị, những nơi mã xa chạy qua chính là địa ngục trần gian, khắp nơi đều là nhân dân đói khổ chỉ còn da bọc xương, quần áo rách nát không che đủ thân thể, vẻ mặt bàng hoàng tuyệt vọng oán than. Đường xá chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn thấy cảnh gia đình có bán nữ nhi, đặc biệt là khi tiến vào nội thành Thương Lạc, tình hình càng nghiêm trọng hơn.
Lý Lăng Nguyệt nhớ rõ Đồ Thập Mị đã chuẩn Thương Lạc phát thóc, tại sao tình hình thiên tai vẫn còn nghiêm trọng thế này.
“Hoàng thượng có cảm nghĩ gì?” Đồ Thập Mị hỏi Lý Cảnh Thái.
Lý Cảnh Thái ngồi một bên đã nói không nên lời, hắn sinh ra ở Hoàng cung, lớn lên ở Hoàng cung, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Từng gương mặt xa đau khổ vì cơn đói dễ dàng làm người khác hoảng sợ, dọc theo đường đi còn có vô số bách tính bán đi nữ nhi nhà mình càng thêm khắc sâu vào đầu hắn, mãi đến nhiều năm về sau hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh này. Đừng nói đến một đứa nhỏ chưa tiếp xúc với đời nên chưa thấy tình cảnh thảm hại đến cỡ này, ngay cả Lý Lăng Nguyệt cũng chưa từng được chứng kiến. Dọc đường đi nàng đã cứu rất nhiều đứa trẻ bị rao bán, tuy rằng Đồ Thập Mị nói hành động của nàng chẳng thấm vào đâu, thế nhưng nàng không có cách nào thờ ơ không động lòng được, vì thế cũng làm hành trình bị chậm trễ hơn dự định ban đầu một chút.
“Đạo làm vua trước hết phải lo cho bách tính. Đừng để bách tính chịu đói khổ như vậy mà chỉ biết lo cho bản thân mình, như thế là cắt cổ để no bụng, bụng no thì thân chết. Bách tính bình an trước, tất bản thân cũng được ấm no, không thể đặt bản thân lên hàng đầu được, đó là đạo lý trị thiên hạ.” Đồ Thập Mị nói với Lý Cảnh Thái, chỉ có khi thực sự nhìn thấy nỗi thống khổ của người dân, thì mới có thể hiểu được mà thật sự lo cho lê dân bách tính.
“Hoàng nhi xin ghi khắc lời dạy của mẫu hậu trong tâm khảm.” Lý Cảnh Thái vô cùng thận trọng hồi đáp.
“Ta nhớ Thương Lạc đã phát thóc, tại sao tình hình thiên tai vẫn còn nghiêm trọng đến vậy?” Lý Lăng Nguyệt hỏi một người dân, nàng nhớ Đồ Thập Mị đã phát thóc cho một số nơi ở Thương Lạc.
“Tháng trước triều đình có phát hơn một trăm thạch lương, nhưng nhiều người như vậy bấy nhiêu đấy là vô cùng ít ỏi, nào có làm nên chuyện gì…” Nạn dân sầu mi khổ kiểm nói.
“Ta nhớ triều đình phát hơn một nghìn thạch, tại sao bây giờ chỉ có một trăm thạch?” Dù là câu hỏi nhưng đáp án đã được Lý Lăng Nguyệt minh bạch trong lòng.
“Tất nhiên là có người ở trung gian đã lợi dụng chiếm làm của riêng.” Đồ Thập Mị hơi híp mắt đáp lại, từ lúc thiên tai vừa bắt đầu, nàng đã hạ nghiêm luật, nghiêm trị trung gian tham quan ô lại, dù là vậy vẫn có người cả gan phạm vào lệnh cấm, quả là chán sống rồi.
“Những tên tham quan này, ngay cả bách tính trong cơn cùng cực vẫn không buông tha, nhất định phải nghiêm trị.” Lý Lăng Nguyệt tức giận nói.
“Bổn cung xuất cung chính là vì nghiêm trị những tên tham quan ô lại này!” Giọng nói Đồ Thập Mị vô cùng lãnh khốc.
Đồ Thập Mị điều động một nghìn binh lính gần nhất đến, tiến thẳng vào nha môn Thương Lạc, tự mình thẩm tra huyện lệnh Thương Lạc, chém tham quan, treo đầu ngay đỉnh tường thành để thị chúng, sau đó mở kho phát thóc. Động thái của nàng vô cùng lớn, rất nhanh đã truyền khắp thiên hạ, ai ai cũng biết chuyện Thái hậu và Hoàng thượng cải trang xuất cung nghiêm trị tham quan, làm hả hê lòng người.
Gϊếŧ gà sao lại dùng đao mổ trâu, gϊếŧ tham quan há cần đến Thái hậu tự thân xuất mã, Lý Lăng Nguyệt lập tức đoán đuợc dụng ý của Đồ Thập Mị là muốn gϊếŧ gà dọa khỉ. Hơn nữa trước đó Thục vương phản loạn đã cố tình lan truyền tin đồn nữ chủ loạn chính, thiên hàng đại nạn. Tuy rằng phản quân Thục Vương đã được bình định, thế nhưng lời truyền miệng vẫn còn lưu truyền, dân chúng ngu muội không khỏi bị mê hoặc, sẽ dễ dàng bị người có ý đồ lợi dụng. Chuyện Đồ Thập Mị và Hoàng đế đích thân xuất cung vi phục nghiêm trị tham quan truyền ra khiến dân chúng vui mừng, giúp nàng thu phục dân tâm, quả là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn, Lý Lăng Nguyệt bội phục trong lòng.