Hoàng Hậu Tại Thượng

Chương 82

“Kéo nàng đứng dậy cho ta. Nếu nàng còn khăng khăng muốn quỳ, cứ đánh người trong quý phủ của Lý Trì Nguyệt, đánh tới khi nào tỷ tỷ ta không quỳ nữa mới thôi.” Vẻ mặt Đồ Thập Mị không cảm xúc hạ lệnh cho Trịnh Lễ.

Trịnh Lễ lĩnh chỉ ra ngoài, để người đi truyền lệnh.

Lý Lăng Nguyệt nghe thấy thế, tựa hồ có cảm giác mình đang trở về quá khứ, ngày đó Đồ Thập Mị cũng dùng thủ đoạn này ép buộc mình thỏa hiệp, hôm nay nàng ấy cư nhiên dùng lại cùng một thủ đoạn trên người tỷ tỷ có tình cảm sâu nặng bao nhiêu năm. Lý Lăng Nguyệt nhìn sườn mặt vô cảm của Đồ Thập Mị, dường như nàng ấy vẫn lãnh khốc vô tình như trước, có lẽ tất cả ôn nhu trước nay cũng chỉ là giả dối.

“Nàng là tỷ tỷ của ngươi, không phải kẻ địch như ta trước kia. Ngươi đối xử với nàng như vậy, không sợ tâm nàng sẽ lạnh đi sao?” Lý Lăng Nguyệt hỏi, tình cảm của tỷ muội song sinh cũng có thể bỏ được sao?

“Có lẽ hiện tại sẽ đau khổ, thế nhưng nhân sinh không có ai thiếu ai là không thể sống được, sau này cũng sẽ dần lãng quên thôi.” Đồ Thập Mị nói với Lý Lăng Nguyệt, nói nàng đang thuyết phục Lý Lăng Nguyệt, không bằng nói nàng đang thuyết phục chính bản thân nàng.

“A, ngươi cho rằng nàng là ngươi sao? Ngươi là kẻ lãnh khốc vô tình không có nghĩa nàng cũng là người như vậy. Nàng trọng tình cảm hơn ngươi nhiều.” Lý Lăng Nguyệt cười lạnh nói. Vừa nhìn Đồ Cửu Mị đã biết nàng không phải là người như Đồ Thập Mị. Tình cảm của nàng ấy dành cho Trì Nguyệt, người sáng suốt đều nhìn ra được, đó là một loại tình yêu cho dù có đối mặt với sinh tử cũng khó có thể chia lìa được họ, vì thế nàng không tin một người thông minh như Đồ Thập Mị lại không nhìn ra. Nếu gϊếŧ Trì Nguyệt, Lý Lăng Nguyệt không tin Đồ Cửu Mị sẽ tha thứ cho Đồ Thập Mị. Thời điểm Đồ Thập Mị quyết định gϊếŧ Trì Nguyệt cũng đồng nghĩa với việc nàng đã vứt bỏ luôn cả tình tỷ muội. Một Đồ Thập Mị như vậy khiến Lý Lăng Nguyệt cảm thấy kinh khủng đến cực điểm.

“Thì ra ở trong lòng Tam công chúa, ta vẫn luôn là hình tượng lãnh khốc vô tình.” Đồ Thập Mị nhếch khóe miệng, nụ cười cũng lạnh đi.

“Chẳng lẽ không đúng?” Lý Lăng Nguyệt hỏi ngược lại.

“Ngươi cảm thấy như vậy thì cứ xem là vậy đi.” Đồ Thập Mị giả vờ không phản đối, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

“Đồ Thập Mị, nếu ngươi làm thương tổn người thân nhất của ngươi, cũng là người quan tâm đến ngươi nhất, ngươi nhất định sẽ hối hận. . .” Lý Lăng Nguyệt không biết tại sao giờ khắc này, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác thất vọng đối với Đồ Thập Mị.

* * *

“Mị phu nhân, người đừng làm Thái hậu nương nương khó xử, người cứ bướng bỉnh với Thái hậu như vậy là không được, dù sao Thái hậu cũng là muội muội ruột của người, truyền ra ngoài sẽ không tốt.” Trịnh Lễ là nô tài bên cạnh Đồ Thập Mị mà Đồ Cửu Mị quen thuộc nhất.

“Ngươi nói với muội muội, ta muốn gặp nàng, nếu không gặp được ta sẽ không đứng lên.” Đồ Cửu Mị vô cùng kiên định nói, không biết tại sao Thập Mị lại phải làm khó dễ phu nhân, nàng biết Thập Mị làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, thế nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Thập Mị bắt nạt phu nhân.

Trịnh Lễ biết nhiều lời cũng vô ích, ra hiệu cho các tiểu thái giám bên cạnh mình cưỡng chế kéo Đồ Cửu Mị đứng lên. Đồ Cửu Mị giãy dụa mãnh liệt, Trịnh Lễ sợ bọn thái giám lỡ tay làm Đồ Cửu Mị bị thương, vì thế đành ngăn bọn họ lại.

“Nếu Mị phu nhân còn không đứng dậy, thì sẽ liên lụy đến những người bên cạnh.” Trịnh Lễ tận tình khuyên nhủ Đồ Cửu Mị.

Đồ Cửu Mị không thèm để ý đến hắn, chỉ một mực cứng rắn quỳ trên mặt đất.

Trịnh Lễ nhìn thấy Đồ Cửu Mị đã quyết tâm, liền sai người đè người trong phủ Lý Trì Nguyệt xuống đánh.

“Nương nương đã nói, nếu Mị phu nhân còn không đứng lên, phàm là tất cả nô tài hầu hạ bên cạnh Mị phu nhân cũng không cần quan tâm nữa, cứ trực tiếp đánh chết là được.” Trịnh Lễ đưa Tiền ma ma bên cạnh Lý Trì Nguyệt lên trước, sau đó trực tiếp để những thái giám khác xuống tay.

Ma ma này cũng là người có tính tình quật cường, thời điểm bị đánh vẫn cắn răng nhịn đau không kêu một tiếng nào, bà không thể gây trở ngại cho việc Mị phu nhân cứu Quận chúa nhà bà.

Hiển nhiên Đồ Cửu Mị không nghĩ tới muội muội ruột của nàng sẽ làm như vậy. Nàng biết nếu nàng không gặp được Thập Mị, nàng sẽ không có cách nào thay đổi chủ ý của muội muội. Thế nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Tiền ma ma bị đánh, tuổi của bà đã cao sẽ chịu không nổi. Trong lòng Đồ Cửu Mị đang đấu tranh mãnh liệt, bởi vì không biết làm thế nào, Đồ Cửu Mị gấp đến độ nước mắt tuôn ra như mưa.

“Không cho phép các ngươi đánh ma ma. . .” Đồ Cửu Mị kêu khóc, gào lên với những tên thái giám đang hành hình. Nàng thật sự không nghĩ tới Thập Mị sẽ làm vậy với nàng. Giờ khắc này, lòng nàng khó chịu đến cực điểm.

“Mị phu nhân… Ta không sao… Người nhất định phải cứu Quận chúa.” Tiền ma ma nói với Đồ Cửu Mị, chỉ có Đồ Cửu Mị mới có thể cứu được Quận chúa.

Đồ Cửu Mị nhìn cái mông bị đánh đến da tróc thịt bong của Tiền ma ma, nàng sợ nếu còn tiếp tục như vậy nữa ma ma sẽ xảy ra chuyện bất trắc, nàng không thể để Thập Mị bắt nạt luôn cả những người bên cạnh phu nhân.

“Không cho phép đánh nữa!” Đồ Cửu Mị từ dưới đất bò lên, nhào đến bên người Tiền ma ma, sau đó dùng chính thân thể mình bảo vệ cho bà.

Không ai dám làm Đồ Cửu Mị bị thương, họ liền thu gậy lại. Trịnh Lễ thấy Đồ Cửu Mị đã thỏa hiệp, liền cho các tiểu thái giám lui xuống.

“Vậy thì tốt quá, Mị phu nhân ít đối nghịch với Thái hậu nương nương mới là tốt cho người.” Trịnh Lễ cung kính nói với Đồ Cửu Mị. Sau khi để thủ hạ đắc lực của mình lại bên cạnh chăm sóc, hắn liền trở về điện của Thái hậu phụng mệnh.

“Nương nương, Mị phu nhân đã đứng dậy.” Trịnh Lễ thập phần cung kính nói với Đồ Thập Mị.

Đồ Thập Mị giống như không hề nghe thấy, cũng không đáp lại bất cứ lời nào, nàng bỗng kéo cửa ra, nhìn về phía ngoài, chỉ thấy màn đêm u tối đã bắt đầu kéo đến.

“Nàng thế nào rồi?” Đồ Thập Mị thế nhưng vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Mị phu nhân thoạt nhìn rất khó chịu.” Trịnh Lễ trả lời đúng sự thật.

“Nếu nàng vẫn như hồi còn bé, chỉ một lòng che chở cho ta thì tốt rồi. . .” Thanh âm của Đồ Thập Mị lộ ra một luồng cảm giác cô đơn, nếu không cũng sẽ không như giờ khắc này, rõ ràng đã đưa ra một quyết định đúng đắn, nhưng vẫn do dự không thôi. Quả nhiên, nếu nàng có thể vô tình vô nghĩa thật thì đã tốt biết bao.

Trịnh Lễ không biết nên đáp lời thế nào, hắn hiểu rõ hiện tại chủ nhân cũng không cần hắn nói tiếp, có lẽ chủ nhân chính là đang độc thoại mà thôi.

Tuy rằng Đồ Cửu Mị không quỳ, thế nhưng việc kháng cự của nàng vẫn chưa kết thúc. Nàng tuyệt thực, nàng không tin muội muội của nàng lại vô tình vô nghĩa như vậy. Mà nếu muội muội bạc tình bạc nghĩa thật cũng chẳng sao, nếu phu nhân có chuyện bất trắc, nàng sẽ chôn cùng phu nhân. Nàng không sợ chết, nàng càng sợ những tháng ngày không được nhìn thấy phu nhân bên cạnh hơn.

Thời điểm Đồ Thập Mị nghe bẩm báo lại tin Đồ Cửu Mị tuyệt thực, nàng tức giận đến nỗi phá ra cười. Nàng cũng muốn nhìn thử xem Đồ Cửu Mị có thể vì Lý Trì Nguyệt mà tuyệt thực được bao lâu. Trong nháy mắt, Đồ Thập Mị chuẩn bị hạ quyết tâm cứng đối cứng, từ nhỏ nàng đã là người như thế, người khác dùng cứng với nàng, nàng cũng sẽ đáp trả lại như thế. Nhưng là nàng biết bản thân nàng sợ quyết tâm của Cửu Mị, thởi điểm Cửu Mị chân chính muốn bảo vệ một người là vô cùng chấp nhất, mà người thỏa hiệp cuối cùng là nàng. Bởi vì biết bản thân sẽ thỏa hiệp, thế nên Đồ Thập Mị mới phá lệ tức giận. Cửu Mị cư nhiên có thể vì Lý Trì Nguyệt mà dùng thủ đoạn kịch liệt như thế để bức bách mình.

Lý Lăng Nguyệt thấy thời điểm Đồ Thập Mị nghe báo Đồ Cửu Mị tuyệt thực vẫn không hề bị lay động, lòng dạ sắt đá như vậy bỗng khiến nàng đau lòng.

* * *

“Nàng là tỷ tỷ từ nhỏ đã yêu thương ngươi, ngươi cư nhiên thà tự mắt nhìn nàng đi tìm cái chết, cũng không muốn gặp nàng sao?” Đã là ngày thứ ba Đồ Cửu Mị tuyệt thực, Lý Lăng Nguyệt không nhịn được nữa, nổi giận với Đồ Thập Mị.

Đồ Thập Mị không đáp, chẳng qua là tay nàng siết chặt thành nắm đấm. Cửu Mị chính là đang ép nàng, nàng chưa bao giờ vì một ai mà thay đổi chuyện cần làm, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

“Ta là người lãnh khốc vô tình, không phải chuyện như vậy cũng là rất đương nhiên sao.” Đồ Thập Mị cười lạnh.

“Ta thật thấy không đáng thay cho Cửu Mị. Nếu nàng không có một muội muội như ngươi, đại khái sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều. Ngươi nắm giữ quyền lực, đạt được thiên hạ thì có ích lợi gì, người duy nhất có chân tâm với ngươi cũng sẽ rời khỏi ngươi. Khó trách mẫu thân ngươi lại không thích ngươi, người như ngươi, vĩnh viễn chỉ làm người ta cảm thấy kinh khủng, sẽ không ai dám thân cận với ngươi. Loại người như ngươi đáng chịu cô độc cả đời. . .” Lý Lăng Nguyệt lớn tiếng chỉ trích.

“Đủ rồi!” Đồ Thập Mị nổi giận ném nghiên mực trên bàn về phía Lý Lăng Nguyệt. Ai cũng có thể nói nàng như thế, chỉ có Lý Lăng Nguyệt là không.

Rõ ràng Lý Lăng Nguyệt có thể tránh được nghiên mực mà Đồ Thập Mị ném tới, nhưng nàng không hề cử động, đứng yên đấy mặc cho nghiên mực đập lên trán mình, máu trên trán bắt đầu chảy xuống nhuộm đỏ cả nghiên mực.

Đồ Thập Mị nhìn thấy màu máu đỏ chói mắt trên trán Lý Lăng Nguyệt, nàng không nghĩ đến bản thân lại kích động tới nỗi mất khống chế ném nghiên mực đi, nàng càng không nghĩ đến Lý Lăng Nguyệt cư nhiên không tránh, rõ ràng nàng ấy có thể tránh được cơ mà. Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt đang dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn mình, dường như còn lạnh hơn cả trước đây. Giờ khắc này, Đồ Thập Mị cảm nhận được ngay cả thân thể mình cũng phá lệ lạnh lẽo. Nhưng là dù vậy, nàng vẫn nhìn thấy màu máu đỏ tươi đó, vẫn nhịn không được mềm lòng.

Nàng đi về phía Lý Lăng Nguyệt, muốn xem vết thương của nàng ấy, nhưng tay nàng mới vừa giơ lên đã bị Lý Lăng Nguyệt không chút khách khí đẩy ra. Kỳ thực, người lòng dạ sắt đá đâu chỉ có mỗi mình nàng?