“Ngươi nào phải con giun trong bụng ta, làm sao biết ta nghĩ như thế nào, bất quá là tự cho mình là đúng thôi.” Lý Lăng Nguyệt là vịt chết cũng còn mạnh miệng, có chết cũng không muốn thừa nhận bị Đồ Thập Mị nói trúng tâm tư, những suy nghĩ này ngay tới chính bản thân nàng cũng không phát hiện được.
Đồ Thập Mị tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Lăng Nguyệt, nhìn thế nào nàng cũng có cảm giác Lý Lăng Nguyệt như một nữ nhân bị cởi sạch hết y phục, rõ ràng không còn bất cứ mảnh vải nào che đậy, thế nhưng vẫn cố dùng tay che chỗ này che chỗ kia, hiển nhiên chả giấu được cái gì, tất cả đều bị phơi bày hết ra ngoài.
Ánh mắt Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt giống như đang khẳng định chắc chắn những điều nàng vừa nói, mặc dù đúng là sự thật, nhưng cái cảm giác này vẫn làm Lý Lăng Nguyệt cảm thấy khó chịu.
“Thái hậu nương nương, canh gà cũng sắp lạnh rồi.” Lý Lăng Nguyệt kiên quyết chuyển chủ đề.
Đồ Thập Mị thấy cũng đủ rồi không nói tiếp nữa, nàng tiếp tục cúi đầu uống canh, mặc dù canh không ấm áp bằng khi nãy, bất quá vẫn là rất ngon, canh gà hôm nay đúng là đại bổ.
* * *
Buổi tối hôm ấy, Đồ Thập Mị cố ý điểm hương, Lý Lăng Nguyệt vừa tiến vào đã nhận ra ngay, mùi hương này nàng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc thêm nữa.
“Ngươi điểm hương?” Lý Lăng Nguyệt khẽ cau mày hỏi.
“Ta nói tôn trọng ý nguyện của Tam công chúa thì sẽ tôn trọng ý nguyện của Tam công chúa, ta không miễn cưỡng ngươi, lượng hương chỉ bằng một phần mười ngày trước, chẳng qua là do ta hoài niệm hương vị này nên mới cho người điểm hương thôi.” Đồ Thập Mị cười đến thập phần vô lại.
Quả là hương này nhạt hơn trước rất nhiều, thế nhưng Lý Lăng Nguyệt vẫn cảm nhận được Đồ Thập Mị không có ý tốt. Nhưng Đồ Thập Mị đã không có ý cưỡng ép nàng, vậy nàng cũng không còn gì để nói, cho dù dược tính phát tác, nàng cũng sẽ không khuất phục, trái lại đến thời điểm đó người khó chịu không phải chỉ có một mình nàng.
Dù cho thôi tình hương có nhạt đi, nhưng bản chất của hương liệu này vẫn không thay đổi. Lý Lăng Nguyệt vẫn bị chịu một chút ảnh hưởng, thân thể bắt đầu khô nóng khó nhịn, cũng may dược tính không mãnh liệt như bình thường, nàng cố gắng kìm chế, đẩy xao động trong thân thể xuống, có điều đến cùng vẫn còn hơi khó chịu, kẻ cầm đầu gây ra những chuyện này chính là người đang ở đối diện Đồ Thập Mị. Lý Lăng Nguyệt bất mãn nhìn về phía Đồ Thập Mị, nhận ra đối phương dường như cũng bị xao động, sắc mặt khẽ chuyển sang màu hồng, tựa hồ có hơi động tình, bất quá nàng ấy vẫn ngồi yên đó, có lẽ cũng đang kìm chế sự khô nóng trong thân thể. Trong lòng Lý Lăng Nguyệt hừ lạnh, đáng đời, cái này gọi là tự gieo nghiệt thì không thể sống. Nhìn thấy Đồ Thập Mị cũng bị dao động như nàng, nội tâm Lý Lăng Nguyệt cảm thấy công bằng hơn rất nhiều, nàng liền bỏ chăn ra, muốn tiến vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt.
Đồ Thập Mị vốn tưởng rằng cho dù chút hương này có ảnh hưởng tới mình thì cũng là có hạn, dù sao từ trước đến giờ nàng luôn tự phụ về lực kìm chế của mình, nhưng là hiện tại có mỹ nhân trước mắt, dĩ nhiên phải động tình hơn một tí so với dự liệu của nàng. Nàng nhìn qua người bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng tác dụng của hương lên Lý Lăng Nguyệt không lớn chút nào, nàng bỗng có loại cảm giác tự nâng đá lên ném vào chân mình. Suy cho cùng nàng là người động tình trước, hiển nhiên cũng dễ dàng động dục hơn Lý Lăng Nguyệt. Nàng vốn định đợi đến thời điểm Lý Lăng Nguyệt khó nhịn, không cần nhiều, dù chỉ là một chút khó nhịn cũng đủ rồi, sau đó nàng sẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng ấy. Nhưng bây giờ, Đồ Thập Mị không khỏi hoài nghi nếu nàng lấy thân đi trêu chọc Lý Lăng Nguyệt, trái lại người bén lửa có thể là chính bản thân nàng. Điểm hương thì cũng điểm rồi, nửa đường bỏ cuộc không phải là tác phong của nàng, chỉ đành tiếp tục thôi. Đồ Thập Mị cảm thấy câu dẫn Lý Lăng Nguyệt cũng là một loại thử thách.
Lý Lăng Nguyệt nằm trên giường, xao động trong thân thể khiến nàng không thể cứ bình thản mà ngủ, nàng đành phải niệm tâm kinh trong đầu, nỗ lực đè xuống sự thay đổi của thân thể.
Mà bên này, Đồ Thập Mị chỉ một lòng nghĩ đến cách dụ dỗ Lý Lăng Nguyệt phạm vào cấm lệnh, nàng càng suy nghĩ không đứng đắn, thì thân thể càng khó có thể khống chế, tựa như một con mãnh thú bị giam cầm bấy lâu đang chuẩn bị sổ l*иg. Nàng không khắc chế được bản thân càng dán sát vào người Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt cảm nhận được Đồ Thập Mị đang từng điểm từng điểm nhích sát lại chỗ nàng, khí tức ngọt ngào xinh đẹp cũng càng ngày càng đến gần. Nàng vốn là muốn áp chế lại xao động của bản thân, thế nhưng bây giờ lại bắt đầu có chút không an phận, bất quá nàng cũng không định để ý đồ của Đồ Thập Mị thực hiện được.
“Thân thể ta rất khó chịu.” Trong bóng tối dày đặc, thanh âm của Đồ Thập Mị từ sau lưng truyền vào tai Lý Lăng Nguyệt, giọng nói nàng không giống ngày thường lạnh lùng mà uy nghiêm, giờ khắc này lại vô cùng hấp dẫn.
“Đáng đời, ai bảo ngươi điểm hương làm gì, hiện tại tắt hương đi vẫn còn kịp.” Lý Lăng Nguyệt tỉnh táo dị thường đáp lời.
“Ta muốn ôm ngươi, không làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ là ôm thôi, có được không?” Đồ Thập Mị lên tiếng hỏi.
“Một chút cũng không được!” Tự làm tự chịu không đáng nhận được sự đồng cảm, Lý Lăng Nguyệt nghĩ như thế, bất quá ngày thường nàng ấy ôm mình cũng chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của mình.
“Ta chỉ muốn gần gũi ngươi, nhưng lại không mượn được cớ, vì thế liền nghĩ ra cách này xem như tìm một lý do để có thể đường hoàng chính chính ôm lấy ngươi, mà ngươi cũng có thể đáp lại ta, vì có khả năng khi Tam công chúa ngửi hương này sẽ không còn lý trí như bình thường, sẽ không cự tuyệt ta, sẽ không đẩy ta ra xa ngàn dặm.” Những câu này của Đồ Thập Mị đều là sự thật, nàng đang bày tỏ hết nội tâm của mình, mà giờ khắc này Lý Lăng Nguyệt không thể nào không biết, còn không bằng tự mình nói ra.
Lúc Đồ Thập Mị nói ra những lời này, nàng đã hạ tư thái của mình xuống mức thấp nhất, Lý Lăng Nguyệt biết Đồ Thập Mị là người kiêu ngạo đến cỡ nào, nhìn Đồ Thập Mị như vậy khiến nàng không đành lòng. Lý Lăng Nguyệt cảm thấy ý nghĩ này rất nguy hiểm, đây đã không phải là lần đầu tiên nàng không thể nhẫn tâm với Đồ Thập Mị, hay là do nàng còn chưa quen với một Đồ Thập Mị khi đối mặt với nàng sẽ thu lại tất cả gai nhọn trên người, chưa quen với việc nàng ấy đối xử ôn nhu với nàng như thế. Trong nháy mắt, khi Đồ Thập Mị ôm lấy eo nàng, nàng cư nhiên lại không tránh đi, hiển nhiên, ngay lúc này nếu nàng muốn tránh né Đồ Thập Mị là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Tội gì phải tự làm khổ mình?” Ngữ khí Lý Lăng Nguyệt khó khăn lắm mới có thể dịu xuống.
“Ta cũng rất ngạc nhiên, người như ta mà cũng có thể trở nên như vậy.” Đồ Thập Mị tự giễu, cả đời nàng lạnh nhạt vô tình, trái tim tưởng chừng như đã khôn cằn héo úa thế nhưng vẫn còn có thể mềm mại như hiện tại, vậy mà nàng lại không hề quan tâm đến, đi làm theo lời của con tim, đây thực sự là phi thường khác với những việc nàng sẽ làm, chẳng lẽ là bởi vì nàng quá cô độc sao? Hay là, trước giờ nàng vẫn luôn tìm kiếm cho mình cảm giác được thừa nhận, mà cảm giác được thừa nhận này bất luận là trên người ai cũng không thể hiểu được, trong mơ hồ, nàng cảm thấy Lý Lăng Nguyệt sẽ hiểu được cho nàng.
“Ngươi có thể bỏ mặc bản thân, nhưng ta không thể.” Bỏ mặc tình cảm của mình, để tình cảm cứ thế mà phát sinh trên người một người khác, đặc biệt người này cuối cùng vẫn sẽ trở thành kẻ thù của ngươi, đến khi đó phải giải quyết thế nào mới tốt?
“Giờ khắc này ta chỉ muốn ôm ngươi một cái, không muốn làm khó dễ ngươi. Tam công chúa hà tất phải suy nghĩ nhiều như thế, để ta ôm một chút là được rồi.” Đồ Thập Mị là một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, gấp gáp sẽ chỉ làm con mồi chạy mất, nàng cũng hiểu rõ không phải cứ một lời hai câu là có thể chiếm được tình cảm của người ta. Hơn nữa nữ nhân như Lý Lăng Nguyệt, lương thiện nhưng lúc nào cũng cự tuyệt sự nhiệt tình của người khác, chỉ có thể chậm rãi gây thiện cảm, để nàng ấy cảm thấy ấm áp, dần dần khiến nàng ấy tan chảy, không thể vội vàng được.
Đồ Thập Mị chính là như thế, lần nào cũng nói không bức, nhưng lại đang từng bước đến gần. Lý Lăng Nguyệt không tránh khỏi cái ôm của Đồ Thập Mị, cũng không biết do hương đã tắt hay là nguyên nhân gì khác, thân thể hai người dần dần giảm bớt xao động, nhưng vẫn không buông nhau ra, cái ôm ấm áp nhu tình này, cư nhiên lại khiến người ta có loại cảm giác quyến luyến, không muốn rời xa.
Du͙© vọиɠ đối với các nàng mà nói, vĩnh viễn cũng không phải là thứ chính yếu nhất, khoảng cách trong tâm hồn mãi mãi quan trọng hơn khoảng cách giữa hai thể xác.