“Trên đời này, những người bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát còn ít sao?” Lý Minh Nguyệt chính là điển hình tiêu biểu nhất, Lý Lăng Nguyệt vô cùng ghét bỏ Lý Minh Nguyệt.
“Được rồi, tâm không đồng nhất với dung mạo, bất quá ta là cả hai hợp nhất.” Đồ Thập Mị nói vậy rất có vài phần ngoài ý muốn lão vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
“Thái hậu nói sao thì là vậy.” Lý Lăng Nguyệt nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Bên ngoài gió lạnh thấu xương, huống chi đêm đã khuya, ngươi nằm xuống cùng ta, cho dù ngủ không được, thì cũng có người cùng nhau trò chuyện.” Đồ Thập Mị được voi đòi tiên.
“Người tập võ không sợ lạnh.” Lý Lăng Nguyệt không cho là đúng nói.
“Ở lại trong phòng ấm áp đi, hà tất gì đi ra ngoài đón gió lạnh? Cho dù ngươi thật sự không sợ lạnh, thế nhưng ta không nỡ để ngươi ra ngoài hứng gió, ngươi coi như ta quản việc không đâu đi, trái lại đêm nay không cho phép ngươi ra ngoài.” Giọng nói Đồ Thập Mị chứa sự tùy hứng nhiều hơn mệnh lệnh, Đồ Thập Mị như thế khiến Lý Lăng Nguyệt không biến ứng đối làm sao.
“Thái hậu nương nương chỉ cần quan tâm mình có thư thích không là được rồi.” Càng như vậy, càng làm Lý Lăng Nguyệt muốn chạy trối chết.
“Ngươi không đủ kiên nhẫn trò chuyện với ta, hay là sợ cùng ta một chỗ?” Đồ Thập Mị từ trên gối Lý Lăng Nguyệt đứng dậy, nhíu mày hỏi.
“Thái hậu nương nương đúng là thích suy nghĩ nhiều.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy đêm nay Đồ Thập Mị càn quấy hơn bình thường.
“Ngươi càng muốn lãng tránh ta, càng chứng minh ngươi không thể giống như trước thờ ơ không động lòng, giấu đầu lòi đuôi chính là hành vi của Tam công chúa bây giờ.” Đồ Thập Mị mượn men rượu chính là muốn làm càn với Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt thấy dáng vẻ Đồ Thập Mị phân cao thấp như vậy, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng thỏa hiệp cởi ngoại bào của mình, tránh cho Đồ Thập Mị tiếp tục càn quấy. Nàng cảm thấy lần sau nàng nhất định sẽ không nói nhiều thêm một câu với nữ nhân say rượu.
Bất luận thế nào, Đồ Thập Mị cũng đã giữ được Lý Lăng Nguyệt ở lại, tâm tình của nàng rất tốt, chỉ là không duy trì được quá lâu.
“Lý Lăng Nguyệt, ngươi nói chuyện với ta.” Tuy rằng Lý Lăng Nguyệt ở lại, nhưng không nói một câu nào.
“Đêm đã khuya, Thái hậu cũng nên ngủ.” Lý Lăng Nguyệt dùng lại câu nói này chặn miệng Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị xác định Lý Lăng Nguyệt không có hứng thú nói tiếp, cũng không tiện tiếp tục làm người khác khó chịu. Nàng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Lý Lăng Nguyệt, dựa sát vào người nàng ấy. Lần trước Đồ Thập Mị đã nói trừ phi Lý Lăng Nguyệt cam tâm tình nguyện, bằng không nàng tuyệt không miễn cưỡng nàng ấy, sẽ không làm ra bất kỳ hành động quá mức thân mật nào. Nhưng là bây giờ, Đồ Thập Mị có chút hối hận lời hứa hẹn trước đó, bởi vì nàng cảm thấy không nhịn được. Thì ra yêu thích một người, vẫn là không nhịn được muốn cùng nàng thân mật, tâm linh tương thông cũng không giống da thịt đơn giản mà trực tiếp.
Lý Lăng Nguyệt cảm nhận được thân thể Đồ Thập Mị càng lúc càng dán sát vào, gần đây Đồ Thập Mị rất an phận, an phận đến nỗi suýt làm Lý Lăng Nguyệt quên mất bộ dáng Đồ Thập Mị không an phận. Lý Lăng Nguyệt biết Đồ Thập Mị có ý câu dẫn, thế nhưng nàng không hề bị lay động, không thể hiện bất kỳ phản ứng nào, để mình cam tâm cùng nàng làm chuyện kia, Đồ Thập Mị là đánh giá thấp định lực của mình, hay là đánh giá cao mị lực của nàng ấy đây? Nghĩ như thế nào cũng là chuyện không thể xảy ra, hay là nàng ấy muốn tự hủy lời hứa, miễn cưỡng mình, hoặc là sẽ vấp phải trắc trở mà lui về, vô luận loại nào, Lý Lăng Nguyệt vẫn sẽ nằm yên quan sát.
Đồ Thập Mị sớm đã đoán được phản ứng của Lý Lăng Nguyệt, thế nhưng vẫn không khỏi có chút cảm giác thất bại, cũng may nàng không giống Lý Minh Nguyệt lưu ý chuyện giường chiếu như thế, nếu không phải vậy, có người ngươi yêu nằm ngay bên cạnh, nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể động, đây chắc chắn là một loại dày vò. Dĩ nhiên, Đồ Thập Mị đã hứa, tất sẽ không miễn cưỡng Lý Lăng Nguyệt, mà là hậm hực rời khỏi thân thể nàng ấy, chừa một khoảng trống ở giữa. Nhưng thiếu độ ấm từ cơ thể Lý Lăng Nguyệt, Đồ Thập Mị lại không cam lòng, cuối cùng nàng đưa tay nắm lấy bàn tay nàng ấy.
Lý Lăng Nguyệt vốn là nhắm mắt dưỡng thần bỗng dưng mở mắt ra, tay nàng nằm trong tay Đồ Thập Mị, dường như là một thứ đồ vô cùng trân quý, tinh tế thưởng thức, từng ngón tay được nàng ấy tỉ mỉ vuốt ve. Nàng cảm giác da đầu từng trận tê dại, cũng không phải loại cảm giác chán ghét kia, đại khái là không quen, không quen Đồ Thập Mị như vậy, giống như người thanh tâm quả dục, chỉ ăn chay không ăn thịt. Nàng đột nhiên cảm thấy tư vị này cũng không tệ lắm, chỉ là quá mức không quen. Lý Lăng Nguyệt theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Đồ Thập Mị nắm chặt, từng ngón tay nàng ấy xen vào từng kẽ tay mình, mười ngón đan xen.
“Tuy rằng không đến gần trái tim Công chúa được, nhưng nắm tay Công chúa cũng tốt rồi.” Đồ Thập Mị nhẹ giọng thì thầm bên tai Lý Lăng Nguyệt.
“Có người nói, ngón tay liên thông với trái tim, vậy nắm được tay Tam công chúa, cũng coi như nắm được trái tim của người.” Lý Lăng Nguyệt bỗng hoảng hốt, tựa hồ có người cũng đã từng nỉ non những lời này bên tai mình, nhưng là ai chứ? Trong đầu Lý Lăng Nguyệt trống rỗng, lập tức vang lên những lời La Tuân từng nói.
Bỗng dưng, Lý Lăng Nguyệt thô lỗ bỏ tay ra khỏi tay Đồ Thập Mị, trong lòng nàng cảm thấy bất an và không biết làm sao. Nàng xoay lưng về phía Đồ Thập Mị, rụt người lại, không để những bộ vị khác bị Đồ Thập Mị chạm tới.
Đồ Thập Mị cảm nhận được tay người thô lỗ rút khỏi tay mình, hiển nhiên, đây chính là hành động bất ngờ của Lý Lăng Nguyệt, nhìn cảm xúc đột nhiên phi thường không đúng của nàng ấy, Đồ Thập Mị hơi híp mắt, tâm tình có chút phiền muộn, là cái gì tác động đến cảm xúc của Tam công chúa? Bất luận là nguyên nhân gì, tâm cảnh của Đồ Thập Mị đã bị phá hỏng hết, cũng không tiếp tục thân mật, hai người quay lưng về phía đối phương mà ngủ.
Hôm sau, Đồ Thập Mị tỉnh lại, giờ khắc này nàng và người đêm qua như hai người khác nhau, đây mới chính là Đồ Thập Mị mà Lý Lăng Nguyệt quen thuộc, chỉ có thể nói đêm qua nàng ấy quá thất thường. Đồ Thập Mị khôi phục dáng vẻ bình thường, trong lòng Lý Lăng Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không phải cảm giác thoải mái, cảm xúc hiện tại của nàng, ngay cả bản thân nàng cũng không thể phân biệt được.
Đồ Thập Mị xem ra, đêm qua chỉ là phóng túng, không thể dùng thái độ đó trở thành tác phong sau này. Tất cả nồng tình mật ý mà nàng có, trong nháy mắt đó đã bị người làm tiêu tán đi hết, muốn tái tụ lại phải cần một chút thời gian, dù sao tận trong xương tủy nàng là một người kiêu ngạo đến cực điểm, chỉ là vì Lý Lăng Nguyệt, nàng đã hạ tư thái của mình xuống thấp nhất, nếu còn thấp hơn nữa vậy đó không phải nàng.
* * *
Lý Trì Nguyệt cực kỳ không muốn thấy tình cảnh Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị tỷ muội tương thân tương ái ngọt ngào đáng ghét, vì thế hôm sau liền xuất cung, tất nhiên là nàng muốn đi bái tế phụ vương nàng, chẳng qua là nàng không nói cho Cửu Mị biết, chỉ bảo xuất cung mua chút hương liệu. Tuy rằng mưu phản là tội chết, nhưng Lý Lăng Húc vẫn niệm chút tình xưa, hạ lệnh hậu táng Túc Thân Vương, điểm này thì trong lòng Lý Trì Nguyệt vẫn cảm kích Lý Lăng Húc. Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, xưa nay là như vậy, Lý Trì Nguyệt cũng không có quá nhiều oán hận đối với Lý Lăng Húc và Đồ Thập Mị.