Đồ Thập Mị cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho Lý Lăng Nguyệt, chuyện gì cũng không để người khác đυ.ng tay vào, từ đút ăn, mớm thuốc, cho đến lau người đều là một mình nàng làm hết. Mặc dù phần lớn thời gian Lý Lăng Nguyệt chỉ nằm hôn mê, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ của Đồ Thập Mị. Mấy lần ngơ ngác tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt Đồ Thập Mị, nói không động tâm tuyệt đối là gạt người, một người vì ngươi không màng tới sinh tử, cho dù ngươi có hận người đó cách mấy, thì nỗi hận này cũng sẽ dần phai nhạt đi. Ngoại trừ hận, Lý Lăng Nguyệt cũng không biết đối mặt với Đồ Thập Mị như thế nào. Cũng may nàng còn đang bệnh, sống chết chưa biết chừng, nên không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần chịu đựng những việc Đồ Thập Mị làm vì nàng là được rồi. Đúng vậy, đây là chịu đựng, không phải hưởng thụ. Đồ Thập Mị đối tốt với mình, khiến mình không có cách nào yên tâm thoải mái.
Lý Lăng Nguyệt vốn nóng nực khó chịu, cuối cùng cũng cảm nhận được một tia mát mẻ. Nàng thấy như có một dòng suối nhỏ chảy qua, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng coi như có chút hiệu quả, khiến Lý Lăng Nguyệt đang không có cách nào thoát khỏi ác mộng, có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ mà tỉnh lại lần nữa. Khi tỉnh tại, nàng nhận ra Đồ Thập Mị đang vắt khăn nóng, nàng nhìn gò má Đồ Thập Mị, có lẽ do gầy hơn một chút, nên đôi gò má càng thêm thanh mảnh xinh đẹp, tựa hồ tóc rất lâu không chải, vài sợi tóc mai rớt xuống, nhìn có chút chật vật, nhưng dường như tuyệt mỹ dung nhan này còn mỹ lệ hơn bất kỳ lúc nào khác.
Đồ Thập Mị vắt khăn nóng xong quay qua đã thấy Lý Lăng Nguyệt tỉnh lại. Nàng thấy đôi mắt Lý Lăng Nguyệt đã thanh tĩnh hơn trước không ít, liền biết hiện tại tinh thần nàng ấy tốt hơn nhiều rồi. Trước đó, nàng không biết đã thay cho Lý Lăng Nguyệt bao nhiêu xiêm y, đút bao nhiêu chén thuốc, thời điểm bệnh tình nghiêm trọng nhất, đút vào bao nhiêu chén thuốc đều phun ra hết. Vì vậy, nàng không thể không dùng miệng ngậm thuốc, miệng kề miệng đút cho Lý Lăng Nguyệt. Thuốc này đắng đến không thể đắng hơn, nhưng chân mày nàng nhíu cũng không nhíu một cái, nàng chỉ hy vọng thuốc hữu hiệu.
“Còn khó chịu không?” Ngữ khí Đồ Thập Mị vô cùng ôn nhu.
Mặc dù thân thể còn rất khó chịu, nhưng Lý Lăng Nguyệt vẫn kiên cường lắc đầu.
“Tối hôm qua người ngươi đổ rất nhiều mồ hôi, bây giờ ta sẽ lau sạch thân thể ngươi, rồi thay một bộ y phục mát mẻ.” Đồ Thập Mị đưa tay giải khai trung y của Lý Lăng Nguyệt, lộ ra thân thể vô cùng xinh đẹp, nhưng hiện tại đã gầy đi không ít, có vẻ không còn đẹp như trước, mà hiện ra vẻ đẹp yếu đuối của người bệnh. Nhưng giờ khắc này, tâm tư Đồ Thập Mị trong sáng đến không thể trong sáng hơn, nàng một lòng chỉ muốn giúp Lý Lăng Nguyệt thoải mái hơn một chút.
Lý Lăng Nguyệt gật đầu, nhắm hai mắt lại, để mặc Đồ Thập Mị cởi xiêm y ướt đẫm mồ hôi của mình. Nàng cảm nhận được động tác ôn nhu của Đồ Thập Mị, cảm nhận được Đồ Thập Mị cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn cảm nhận được nhu tình phát ra từ nội tâm của nàng ấy. Trong nháy mắt, đột nhiên Lý Lăng Nguyệt cảm thấy mũi mình có chút chua xót, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Ngươi làm sao vậy?” Dù ở thời điểm Lý Lăng Nguyệt khó chịu nhất, nàng cũng không thấy nàng ấy rơi lệ. Lần duy nhất nàng thấy Lý Lăng Nguyệt rơi lệ chính là buổi tối hôm đó bị nàng chiếm đoạt, còn lần này là vì cớ gì mà rơi lệ? Tâm tư Đồ Thập Mị thiên hồi bách chuyển cũng đoán không ra lý do.
“Đồ Thập Mị, ta thật sự, thật sự rất hận ngươi…” Lúc nào Đồ Thập Mị cũng cố ý làm khó dễ mình, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy. So với lúc trước, hiện tại Đồ Thập Mị càng ác độc hơn một nghìn lần, bản thân mình trả không nổi, vì sao còn muốn để mình mắc nợ nhiều hơn đây?
Trong nháy mắt Đồ Thập Mị đã hiểu, lòng như bị ai cào xé, sau đó liền bình thường trở lại.
“Ta biết ngươi hận ta, ngươi cũng có thể tiếp tục hận ta. Tất cả những chuyện ta đã làm, đều là do ta cam tâm tình nguyện. Ta chưa bao giờ yêu cầu ngươi cái gì, ngươi muốn hận thì cứ tiếp tục hận, không cần vì vậy mà khó xử. Tuy rằng trong quá khứ ta muốn đạt được rất nhiều thứ, thế nhưng ta chưa yêu cầu ngươi cái gì, cũng không có ý đồ mưu tính gì khác.” Đồ Thập Mị mỉm cười nói. Đại khái nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, có ngày nàng sẽ vì một người mà không mưu tính thiệt hơn như vậy, điểm này không giống với tính tình ích kỷ chỉ lo đến lợi ích bản thân của nàng. Có lúc ngẫm lại, nàng cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Lý Lăng Nguyệt không nghĩ tới Đồ Thập Mị hiểu rõ hết thảy. Dường như nàng và Đồ Thập Mị luôn tâm tư tương thông, bất kỳ bình phong nào cũng không thể giấu diếm được. Cảm nhận như vậy khiến Lý Lăng thấy không xong rồi, mặc dù nàng từng coi phu quân là tri kỷ, nhưng cũng chưa bao giờ hai người có thể ngầm hiểu nhau đến thế.
“Ta vẫn sẽ hận ngươi, sẽ hận, vẫn hận…” Ngữ khí Lý Lăng Nguyệt vô cùng nghiêm túc. Nàng nhất định phải nhắc lại lập trường của bản thân, sẽ tuyệt đối không bị chút ân huệ nhỏ này mua chuộc.
“Trái lại ta không sợ ngươi hận ta, ta sợ ngươi làm không được, sau đó sẽ vì bản thân mình làm không được mà tự làm khó xử chính mình.” Đồ Thập Mị nhàn nhạt hồi đáp. Nàng rất hiểu Lý Lăng Nguyệt. Lý Lăng Nguyệt nợ ân tình người khác không trả được, mà người chí tình chí nghĩa như vậy giỏi nhất là tự làm bản thân khó xử.
Một luồng oán hận không tên đối với Đồ Thập Mị dâng lên trong lòng Lý Lăng Nguyệt. Đồ Thập Mị rất hiểu mình, dường như chỉ cần nhìn một chút đã có thể nhìn thấu con người mình.
“Chớ suy nghĩ nhiều, dưỡng bệnh cho tốt, khỏi bệnh rồi, ngươi muốn sao cũng được.” Thật đúng là Đồ Thập Mị không chịu nổi dáng vẻ rối rắm của Lý Lăng Nguyệt. Kỳ thực nàng cảm thấy tiện nghi gì cũng bị Lý Lăng Nguyệt chiếm hết. Mình là người động tâm trước, nhất định sẽ nằm ở thế bị động, vị trí chờ bị người ta làm thịt. Ở thời điểm nàng thừa nhận bản thân rung động thì chính là nàng thua, thậm chí đến cả kiêu ngạo của bản thân cũng thua trắng.
“Ngươi đỡ ta ngồi dậy.” Lý Lăng Nguyệt nói.
Đồ Thập Mị cũng không nghĩ nhiều, cho rằng do Lý Lăng Nguyệt nằm quá lâu, thân thể không thoải mái, nàng liền cúi người đỡ Lý Lăng Nguyệt dậy.
“Ta thật sự hận ngươi!” Lý Lăng Nguyệt không chút lưu tình cắn thật mạnh xuống vai Đồ Thập Mị. Nếu không phải cách một lớp y phục, chắc chắn vai Đồ Thập Mị sẽ đổ máu, chỉ là mặc dù không thấy máu, nhưng Đồ Thập Mị cũng đau đến kêu lên một tiếng.
“Ta biết.” Đồ Thập Mị bình tĩnh trả lời, nhưng nàng không đẩy Lý Lăng Nguyệt ra, trái lại còn đưa tay ôm chặt thân thể Lý Lăng Nguyệt.
“Đủ chưa, có muốn cắn thêm một cái nữa không?” Đồ Thập Mị hỏi tiếp.
Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị bình tĩnh thong dong như vậy, còn mình trái lại như hài tử cố tình gây sự, cảm thấy có chút xấu hổ, đành buông vai Đồ Thập Mị ra.
Đồ Thập Mị nghĩ đại khái trong lòng Lý Lăng Nguyệt dễ chịu hơn một chút rồi, nàng liền đặt tay lên trán Lý Lăng Nguyệt, tuy rằng vẫn còn rất nóng nhưng đã đỡ hơn tối qua một chút. Điều này có nghĩa là tình hình đang chuyển biến tốt, cho đến bây giờ, tâm tình Đồ Thập Mị mới khá hơn.
Lý Lăng Nguyệt cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ bàn tay Đồ Thập Mị đang đặt trên trán nàng, không hiểu sao cảm giác an lòng lại trào dâng, cảm giác này thật là đáng ghét. Đồng thời, lòng nàng cũng dâng lên một chút lo lắng mơ hồ, nàng không hy vọng Đồ Thập Mị cũng bị lây bệnh, ít nhất cũng không bị nhiễm bệnh từ nàng. Nàng tuyệt đối không thừa nhận là nàng lo lắng cho Đồ Thập Mị, chỉ là nàng không muốn mắc nợ nhiều hơn mà thôi.