Hoàng Hậu Tại Thượng

Chương 59

Lý Tuyết Nhiễm sốt cao không hạ, Lý Lăng Nguyệt liền tự mình chăm sóc, cơ hồ cực nhọc ngày đêm, cứ túc trực một bên không hề nghỉ ngơi. Thật vất vả Lý Tuyết Nhiễm mới bắt đầu có dấu hiệu hạ sốt, thì đến phiên Lý Lăng Nguyệt phát hiện bản thân mình bắt đầu phát sốt. Sống chết có số, Lý Lăng Nguyệt không hề bận tâm. Thậm chí nàng còn nghĩ nếu dịch bệnh này đến sớm hơn một chút, nàng cũng sẽ được chết thoải mái hơn, đại khái khi đó Đồ Thập Mị sẽ không vì cái chết của mình mà giận chó đánh mèo. Nàng nghĩ, nếu Đồ Thập Mị biết nàng bị nhiễm dịch bệnh, hẳn sẽ vứt nàng ở Sóc Nguyệt điện tự sinh tự diệt đi. Điều duy nhất nàng kỳ vọng ở Đồ Thập Mị là nàng ấy có thể trong thời gian ngắn nhất khống chế được dịch bệnh.

Chỉ là dịch bệnh này quả thực rất khó chịu. Trước chỉ sốt nhẹ, sau đó thân thể càng ngày càng nóng, dường như bị ném vào sa mạc khô hạn, nóng bức khó chịu, đầu óc nặng trĩu choáng váng, ngâm người trong nước nóng, chìm chìm nổi nổi, khó chịu tới tận bây giờ. Thân thể nàng lúc nào cũng khỏe mạnh, chưa bao giờ khó chịu như vậy, thậm chí ngất xĩu mấy lần. Mỗi lần hôn mê, nàng đều nghĩ mình sẽ không tỉnh lại nữa.

Lý Lăng Nguyệt đang hôn mê, cuống họng nóng rát như lửa đốt, thật giống như có một ngọn đuốc cố tình đuổi theo muốn thiêu cháy mình. Vì muốn thoát khỏi cảm giác bị lửa đốt kia, nàng một mực chạy trốn. Ở thời điểm nàng kiệt sức, bỗng dưng thức giấc. Lần này tỉnh dậy, điều đầu tiên nàng thấy chính là khuôn mặt xinh đẹp của Đồ Thập Mị. Đây hẳn là ảo giác rồi, thực là buồn cười, ngay lúc nàng sắp chết, cư nhiên nhìn thấy Đồ Thập Mị. Kỳ thật mình không có hận nàng như vậy, kỳ thực nếu không cần hận ai mình sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là ảo giác này thực sự quá kỳ lạ, vì sao trong mắt Đồ Thập Mị tràn đầy lo lắng, nhiều đến mức khiến người ta không dám tin. Hai hàng chân mày nhíu chặt lại, tựa hồ ngay cả lúc có chuyện quốc sự vô cùng khó xử lý cũng không thấy nàng biểu hiện như vậy. Đối với người khác, Đồ Thập Mị luôn lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy bị áp bách, hình như chỉ có lúc ở bên mình là thấy nàng cười. Bây giờ nghĩ lại, Lý Lăng Nguyệt mới cảm thấy có chút kỳ quái, Đồ Thập Mị đối xử với nàng rất kỳ lạ.

Lý Lăng Nguyệt theo bản năng vươn tay xoa mặt Đồ Thập Mị, muốn kéo giãn hai hàng chân mày đang nhíu chặt ra. Đồ Thập Mị thật là kỳ lạ, sẽ làm mình tưởng nàng rất lo lắng cho mình. Kỳ thực lúc nào Đồ Thập Mị đối xử với mình cũng rất kỳ lạ, nhưng bản thân mình không thích cảm giác kỳ lạ đó.

Đồ Thập Mị cảm nhận được bàn tay của Lý Lăng Nguyệt đang xoa mặt mình, nóng đến đáng sợ, vì sốt cao mà tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt, nhìn cực kỳ chật vật, mặt đỏ bừng bừng, nhiệt độ cơ thể thì cao bất thường. Nhìn Lý Lăng Nguyệt như vậy, tâm Đồ Thập Mị không kìm được mà nhói lên, tình hình này đã nguy hiểm đến không thể nguy hiểm hơn.

“Tới giờ uống thuốc rồi.” Đồ Thập Mị nâng Lý Lăng Nguyệt dậy, động tác ôn nhu, ngữ khí dịu dàng.

Lý Lăng Nguyệt nghe thế lập tức sửng sốt. Đây không phải ảo giác. Sao Đồ Thập Mị lại có thể xuất hiện ở đây, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.

“Ngươi…cũng bị lây bệnh rồi hã?” Giọng Lý Lăng Nguyệt khản đặc, khó khăn mở miệng hỏi. Ngoại trừ nguyên nhân này, nàng không thể nghĩ ra lý do gì khác. Nhưng nhìn dáng vẻ Đồ Thập Mị xem ra vẫn vô cùng khỏe mạnh, không giống người bị nhiễm dịch bệnh chút nào.

Đồ Thập Mị lắc đầu, chí ít cho tới bây giờ, nàng không bị lây bệnh.

“Tại sao…Tại sao?” Lý Lăng Nguyệt khó hiểu vô cùng. Nếu không có bệnh thì nguyên nhân gì lại chạy vào đây, nàng thật không hiểu nổi, Đồ Thập Mị mà lại tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm sao, thật không có lý do gì có thể lý giải nổi.

“Mỗi người có số, nếu ta có thể đại phú đại quý, tuyệt đối sẽ không đoản mệnh như vậy, chỉ là dịch bệnh thôi mà, không làm gì được ta đâu. Vĩnh Dương còn ở đây, ta làm mẫu thân đương nhiên phải thăm nàng một chút. Nếu đã đến, vậy tiện thể thăm ngươi luôn.” Nửa câu đầu Đồ Thập Mị vô cùng tự cao, tới nửa câu sau lại thành trả lời qua loa cho có.

“Vĩnh Dương thế nào rồi…còn Tuyết Nhiễm nữa?” Lý Lăng Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về lời nói của Đồ Thập Mị, nàng thập phần lo lắng cho Vĩnh Dương và Tuyết Nhiễm.

“Vĩnh Dương không có bị nhiễm bệnh, rất khỏe mạnh. Lý Tuyết Nhiễm sốt cao đã hạ, chỉ là thân thể cực kỳ suy yếu, cần điều dưỡng một thời gian.” Đồ Thập Mị thành thật trả lời.

Lý Lăng Nguyệt nghe vậy, tâm mới buông xuống được. Lúc này nàng mới nhớ tới, nếu Vĩnh Dương không bị bệnh, vậy Đồ Thập Mị càng không có lý do để xuất hiện ở đây.

“Ngươi không nên đến đây…” Bây giờ Lý Lăng Nguyệt mới nhận ra, thanh âm của mình khàn đặc khó nghe đến không tưởng tượng nổi.

“Ngươi đừng nói chuyện, uống thuốc trước đi.” Đồ Thập Mị thấy nhiệt độ đã gần được rồi, liền tự mình chuẩn bị đút thuốc cho Lý Lăng Nguyệt.

Trong lòng Lý Lăng Nguyệt có vô số nghi vấn chưa hỏi hết, nhưng đành há miệng, uống hết chén thuốc đắng đến không thể đắng hơn này. Mặc dù nàng lúc nào cũng mạnh mẽ quật cường, nhưng vẫn không tránh khỏi nhíu mày.

“Uống nước đi, lát nữa sẽ hết đắng.” Sau khi Lý Lăng Nguyệt uống thuốc xong, Đồ Thập Mị liền săn sóc rót một chén nước ấm đưa cho nàng.

Chuỗi hành động quan tâm săn sóc này khiến Lý Lăng Nguyệt cảm giác người trước mắt thật không giống Đồ Thập Mị chút nào. Sao Đồ Thập Mị có thể săn sóc mình như thế chứ. Hơn nữa, khó hiểu nhất chính là vì sao Đồ Thập Mị lại xuất hiện ở đây.

“Không có lý do gì để ngươi ở lại đây… Bên ngoài làm thế nào bây giờ…” Tinh thần Lý Lăng Nguyệt đã không còn minh mẫn lắm, nhưng vẫn kiên trì hỏi hết những vấn đề nàng muốn biết.

“Nuôi cún lâu cũng sẽ có cảm tình, huống chi là con người. Ngươi đừng bận tâm những chuyện bên ngoài, hết thảy ta đã an bài thỏa đáng. Ngươi còn không yên tâm cách làm việc của ta sao?” Đồ Thập Mị thản nhiên hỏi ngược lại.

Lý Lăng Nguyệt nghe những lời này, thế nhưng có loại cảm giác mờ mịt. Đây không đơn giản như cảm tình đối với cún, cần tình cảm như thế nào mới có thể dám vì một người mà đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, điểm này không giống như chuyện Đồ Thập Mị sẽ làm. Lý Lăng Nguyệt không dám nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, thân thể vẫn trước sau như một cực kỳ khó chịu.

“Ngươi cách…xa ta một chút… Ta không muốn nhìn thấy ngươi…” Nàng cũng không muốn Đồ Thập Mị bị mình liên lụy. Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng là thân thể càng ngày càng không chịu nổi.

“Nếu đã vào rồi, sao còn có đạo lý trở ra. Ngươi rất mệt mỏi, nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Ngữ khí Đồ Thập Mị còn ôn nhu hơn nước chảy.

Đột nhiên Lý Lăng Nguyệt như đã hiểu ra, nàng cảm thấy có chút hoảng sợ. Thời điểm đối mặt với dịch bệnh, đối mặt với cái chết nàng cũng không thấy hoảng sợ, vậy mà hiện tại nàng lại sợ hãi. Nhưng mặt khác, một cảm giác không tên dâng lên khiến nàng cảm thấy yên lòng. Nàng nghĩ cảm giác yên tâm đó là do nàng hy vọng vào thời điểm nàng khó chịu nhất sẽ có người ở bên. Thì ra mình cũng có lúc yếu đuối đến không chịu nổi một kích như vậy. Nàng không muốn liên lụy người khác, nhưng hiện tại nàng thật sự quá mệt mỏi, mỗi một giây trôi qua vô cùng khó khăn, mí mắt càng ngày càng nặng. Dù đã nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn biết có người đang ở bên nàng. Tuy giấc mơ của Lý Lăng Nguyệt không được thoải mái, nhưng cũng không khó chịu như trước nữa.

Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt đã ngủ, từ lúc biết nàng ấy bị bệnh cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ ngưng lo lắng. Thì ra mình còn quan tâm người trước mắt này nhiều hơn so với tưởng tượng. Từ khi nào thì bắt đầu nàng cũng hồn nhiên không biết, đợi đến khi nhận ra, đã chôn sâu vào tận đáy lòng. Thật ứng với câu nói “tình không biết tự bao giờ, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm”!