Một tay Lý Lăng Nguyệt giữ tay áo, một tay mài mực, dáng người cao gầy xinh đẹp nho nhã, xứng với dung mạo tú lệ có một không hai, tao nhã đến cực hạn. Đồ Thập Mị xử lý chính vụ, Lý Lăng Nguyệt ở một bên mài mực, người không biết nhìn vào chỉ cảm thấy vô cùng hòa hợp, rất có vài phần cảm giác phụ xướng phụ tùy.
Mà giờ phút này Đồ Thập Mị cố ý mở tấu chương đang cầm trong tay ra, nàng chính là cố tình muốn để Lý Lăng Nguyệt xem nội dung của tấu chương, nàng đoán chắc Lý Lăng Nguyệt sẽ có hứng thú.
Nếu Đồ Thập Mị đã chủ động nhắc tới việc triều chính, thì dĩ nhiên Lý Lăng Nguyệt cũng sẽ không từ chối cùng nàng thảo luận. Nhưng là Đồ Thập Mị không nói, Lý Lăng Nguyệt cũng sẽ không nhìn lén, sợ Đồ Thập Mị ngờ vực vô căn cứ. Tuy nhiên giờ phút này, Đồ Thập Mị cố ý đem tấu chương mở ra như thế, cho dù Lý Lăng Nguyệt không muốn nhìn thì khóe mắt vẫn liếc được một vài chữ. Lý Lăng Nguyệt rất có vài phần bản lĩnh đọc nhanh như gió, mưu phản, hai chữ này đập vào mắt, kích động dây thần kinh của Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt không tự giác xem hết toàn bộ tấu chương, dù sao Đồ Thập Mị cố ý mở lớn như vậy, hiển nhiên là muốn để mình xem.
“Đại vương Lý Thăng mưu phản, Tam công chúa thấy thế nào?” Sau khi Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt xem xong rồi, đột nhiên mở miệng hỏi. Lý Thăng là huynh thứ của Lý Lăng Nguyệt, nhưng mồ côi mẹ từ nhỏ, được Thủy Nguyệt Lam nuôi nấng đến năm bảy tuổi, sau lại được Hoàng hậu nuôi nấng, có thể nói là người được sủng ái trong đám con vợ kế, dù sao không phải ai cũng có thể được nuôi dưỡng dưới trướng sủng phi và Hoàng hậu, hai mươi tuổi được phong vương ban đất. Nay Tân Đế tuổi nhỏ, Thái Hậu Đồ Thập Mị nắm giữ triều chính, đại vương Lý Thăng bằng mặt không bằng lòng. Từng được nuôi dưỡng dưới trướng Hoàng hậu, Đồ Thập Mị cũng không biết hắn và Lý Lăng Nguyệt có giao tình hay không.
Tâm tình Lý Lăng Nguyệt phức tạp, nếu Lý Thăng chỉ vì không đồng ý để Đồ Thập Mị nhϊếp chính thay Hoàng đế mà thảo phạt Đồ Thập Mị thì đây là điều đáng mừng. Nhưng nếu chỉ là vì tư lợi, cũng chính là muốn lên làm Hoàng đế thì không ổn. Dù sao tân đế Lý Cảnh Thái mới là người kế vị đúng nghĩa, tuy rằng hắn là con của Đồ Thập Mị, nhưng hắn mới là huyết mạch dòng chính. Hơn nữa tâm tư Lý Lăng Nguyệt đối với Đồ Thập Mị cũng có chút chuyển biến, tân đế tuổi nhỏ, khó có thể đảm đương trách nhiệm to lớn, nếu không phải Đồ Thập Mị cầm quyền thì cũng sẽ rơi vào tay người khác, chưa chắc còn đáng tin hơn Thái hậu Đồ Thập Mị. Tâm tư chuyển biến tự nhiên như vậy càng làm Lý Lăng Nguyệt thêm thừa nhận năng lực của Đồ Thập Mị. Trước kia sợ Đồ Thập Mị hại nước hại dân, sau lại phát hiện Đồ Thập Mị còn làm tốt hơn huynh trưởng mình, thậm chí không thua gì phụ hoàng. Nhưng là Lý Lăng Nguyệt cảm thấy dù sau này Đế vương trưởng thành, cũng chưa chắc Đồ Thập Mị sẽ đem quyền lực trả lại cho con. Dù có như thế nào, Đồ Thập Mị thủy chung vẫn là kẻ địch của vương triều Lý thị. Hoàng đế của vương triều Lý thị có thể không phải là Lý Cảnh Thái, nhưng nhất định phải họ Lý. Nghĩ như thế Lý Lăng Nguyệt lại có loại cảm giác mâu thuẫn.
Bất quá cũng may, đại khái không cần nàng rối rắm tìm cách giải quyết như thế nào, bởi vì ưu thế tuyệt đối nằm trong tay Đồ Thập Mị. Tay Đồ Thập Mị cầm vương bài, ấu đế Lý Cảnh Thái chính là vương bài của nàng, hắn là người kế vị chính thống nhất, ai cũng không thể phủ nhận. Đồ Thập Mị thao túng triều đình nhiều năm như vậy, nắm giữ tài nguyên trung tâm ưu tú nhất, không cần biết có bao nhiêu vị tướng lĩnh xuất sắc, chỉ cần nắm trong tay ưu thế tuyệt đối về binh lực cũng đủ đối phó đại vương dư dả. Chắn chắn là Đồ Thập Mị biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Đối với Thái hậu nương nương mà nói, đại khái chỉ là một đám ô hợp.” Lý Lăng Nguyệt thản nhiên nói, cũng không biết mưu phản lần này liên luỵ bao nhiêu người.
Đồ Thập Mị nghe vậy cười khẽ, xem ra ngay cả Tam công chúa trung thành nhất với Lý Thị cũng nói khó nghe như vậy, đại vương Lý Thăng hẳn là không làm nên tích sự gì.
“Ngươi thay bản cung ban thánh chỉ, lệnh Vương Hiếu Vũ làm chủ soái, Ngụy Vĩnh Phong làm phó soái chinh phạt loạn thần Lý Thăng.” Rất nhanh Đồ Thập Mị đã chọn ra võ tướng thích hợp nhất để chinh phạt Lý Thăng.
Lý Lăng Nguyệt thay Đồ Thập Mị ban thánh chỉ chinh phạt, nhìn Đồ Thập Mị cầm ngọc tỷ ấn lên thánh chỉ, lại nhìn đến sườn mặt diễm lệ của Đồ Thập Mị, không hiểu sao cảm thấy có chút hàn ý, nàng nghĩ Đồ Thập Mị sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
* * *
Quả nhiên, không tới hai tháng sau, đại vương Lý Thăng thất bại, Đồ Thập Mị bắt đầu tính sổ, không ít dòng họ Lý thị bị liên lụy trong đó. Lý Lăng Nguyệt hiểu rõ mục đích của Đồ Thập Mị, thứ nhất là muốn làm suy yếu thế lực hoàng tộc Lý thị, thứ hai là gϊếŧ gà dọa khỉ.
“Lần này bình định phản loạn, ngươi đã đạt được mục đích, cũng nên có chừng có mực!” Ngữ khí Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng nói với Đồ Thập Mị. Đồ Thập Mị đã làm liên luỵ rất nhiều người trong dòng tộc Lý thị.
“Người khác muốn đánh, ta há có thể không đáp lễ lại?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại.
“Nhưng cũng đủ rồi!” Lý Lăng Nguyệt sớm đã hiểu rõ tình huống hiện tại khác với tình huống bị Đồ Thập Mị uy hϊếp trước kia. Đồ Thập Mị rất muốn xuống tay với Lý thị, chẳng qua là thiếu một lý do quang minh chính đại. Đại vương khởi binh mưu phản chính là cái cớ để Đồ Thập Mị đối phó dòng tộc Lý thị. Mà đến hôm nay, Lý Lăng Nguyệt sẽ không ngây thơ cho rằng mình có thể ngăn cản Đồ Thập Mị đại khai sát giới.
“Nếu hôm nay người bại là ta, ta nghĩ Lý thị cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với ta. Đại khái là tru di cả nhà Đồ gia, chẳng qua là nhân số Lý thị so với chúng ta nhiều hơn mà thôi, kỳ thật bản chất cũng như nhau.” Ngữ khí Đồ Thập Mị bình thản.
“Thiên hạ này vốn là của Lý gia chúng ta, ngươi mới là kẻ soán quyền, thảo phạt ngươi vốn là chuyện đại nghĩa!” Lý Lăng Nguyệt chính nghĩa nói.
“Tam công chúa là nói giỡn đi, thiên hạ nào có đạo lý vốn là của ai. Nếu có, xin hỏi Hạ Thương ở đâu, xin hỏi thiên hạ Lý Thị các ngươi là từ trong tay ai đoạt về? Nếu là đại nghĩa như ngươi nói, thì sao còn có dân chúng nghe theo ta? Nếu thực sự đại nghĩa, đại nghĩa cũng đứng về phía ta, đương kim Hoàng thượng là huyết mạch của Tiên đế, có thể nói là danh chính ngôn thuận, đó mới là đại nghĩa.” Đồ Thập Mị buồn cười chất vấn Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt cạn lời, nhưng lại không thể không phản bác, nàng không thể ngồi yên mặc kệ Đồ Thập Mị tàn sát dòng tộc Lý thị.
“Sao phải gϊếŧ?” Lý Lăng Nguyệt dùng ngữ khí cực kỳ dịu dàng hỏi, làm sao mới có khả năng ngăn cản Đồ Thập Mị càng ngày càng liên lụy nhiều người trong Lý thị.
“Tại sao không được gϊếŧ?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
“Người đáng gϊếŧ thì gϊếŧ, nhưng còn rất nhiều người vô tội, bọn họ cũng không có ý mưu phản với Hoàng thượng.” Lý Lăng Nguyệt biết lực ảnh hưởng của mình đối với quyết định của Đồ Thập Mị là có giới hạn. Đồ Thập Mị sát phạt quyết đoán, rất khó bị ảnh hưởng, nhưng là Lý Lăng Nguyệt cũng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
“Nhưng chưa chắc không có ý mưu phản với bản cung, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót!” Dọn sạch hết thảy uy hϊếp có khả năng phát sinh là tác phong làm việc xưa nay của Đồ Thập Mị.
“Cho dù có, uy hϊếp đối với ngươi cũng có giới hạn, chẳng lẽ Thái hậu nương nương nửa điểm tự tin cũng không có sao?” Lý Lăng Nguyệt không thể không chụp mũ Đồ Thập Mị trước.
“Như gai mọc trên lưng, đêm dài lắm mộng.” Ngữ khí Đồ Thập Mị hòa hoãn lại, có uy hϊếp thì sẽ dễ bị liên lụy, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua, Lý Lăng Nguyệt nói cái gì cũng đều vô dụng.
Lý Lăng Nguyệt nghe Đồ Thập Mị nói như vậy đành trầm mặc, cảm thấy suy sụp. Nàng biết nhiều lời cũng vô ích, Đồ Thập Mị sẽ không bỏ qua. Giờ phút này Lý Lăng Nguyệt có loại cảm giác vô lực tuyệt vọng.
“Bất quá Tam công chúa đã thay người khác cầu tình như vậy, thực ra ta cũng có thể cân nhắc bỏ qua cho một vài người.” Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt tuyệt vọng, nàng không ngại cho Lý Lăng Nguyệt một tin tốt lành, nàng có thể suy xét bỏ qua một vài người không có tính uy hϊếp.
Lý Lăng Nguyệt nhìn về phía Đồ Thập Mị. Đồ Thập Mị đột nhiên thay đổi chủ ý, tựa hồ có điểm không thích hợp. Nhưng bất luận như thế nào, Lý Lăng Nguyệt cũng vừa lòng với kết quả này hơn.