Hoàng Hậu Tại Thượng

Chương 34

“Tam công chúa điện hạ, Thái hậu nương nương truyền người vào cung.” Thái giám Trịnh Lễ là thân tín bên cạnh Đồ Thập Mị mặt không biểu tình nói với Lý Lăng Nguyệt, thái độ không tính là ngạo mạn, nhưng cũng không tốt được bao nhiêu. Phàm là kẻ đối địch với chủ tử đều bị thanh trừ sạch sẽ, duy chỉ có Tam công chúa, chủ tử thế nhưng lại xử lý cuối cùng, ngay cả Trịnh Lễ cũng thập phần ngoài ý muốn.

Lý Lăng Nguyệt buông quyển sách trên tay xuống, chuyện gì đến sẽ đến, nàng hơi ngẩng đầu, thẳng lưng, tư thái lạnh lùng cao ngạo hoàn toàn không vì sợ hãi tương lai phía trước mà giảm đi. Nếu Đồ Thập Mị nghĩ có thể làm nhục mình, vậy nàng sai lầm lớn rồi, cùng lắm thì chết chứ không thể khuất nhục.

Không hổ là Tam công chúa cao quý, ngay cả giờ phút này cũng không hề giảm bớt tư thái cao cao tại thượng, ngạo nghễ khiến người ta không dám nhìn thẳng, Trịnh Lễ thật sự tò mò, chủ tử sẽ dùng biện pháp gì làm nhục nữ tử xinh đẹp cao quý này đây? Bởi vì Trịnh Lễ không thể tưởng tượng ra bộ dáng Tam công chúa sợ hãi, một người chết cũng không sợ thì còn có cái gì có thể khiến nàng phải cam chịu nhục nhã?

* * *

Bước chân Lý Lăng Nguyệt có chút hoảng loạn, nhưng mỗi một bước đều hết sức tao nhã, là đi đến thánh điện, nhưng đối với nàng, đây là đi đến cửa địa ngục, nơi đó có Đồ Thập Mị nàng cực kỳ chán ghét. Nàng hy vọng con đường này đi mãi cũng không tới đến cỡ nào, nhưng nàng cũng biết rõ suy nghĩ như vậy có bao nhiêu ngây thơ.

Cửa Hoàng cung mở ra, từng bước từng bước tới gần tẩm cung của Đồ Thập Mị, thời điểm đứng bên ngoài tẩm cung, Lý Lăng Nguyệt dừng cước bộ.

“Tam công chúa, xin mời vào trong.” Trịnh Lễ khách khí thúc giục Lý Lăng Nguyệt đang đứng yên tại chỗ.

Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng nhìn một chút, sau đó đẩy cửa tiến vào đại điện, đương nhiên nàng không ngờ tới chờ đợi mình lại là một cảnh tượng vô cùng khó coi, Đồ Thập Mị đang cùng Lý Minh Nguyệt ân ái dâʍ ɭσạи Hậu cung. Lý Lăng Nguyệt chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng hoạt sắc sinh hương sống động đến cỡ này, theo bản năng dời tầm mắt, nhưng những âm thanh da^ʍ mỹ kia có muốn tránh cũng không thể tránh.

Lúc Lý Lăng Nguyệt tiến vào, trong nháy mắt Đồ Thập Mị đã nhận ra sự hiện diện của nàng ấy. Nàng đưa mắt nhìn về phía Lý Lăng Nguyệt hiện đang dời tầm mắt đi chỗ khác, năm đó mình khuất nhục bao nhiêu, sẽ từ trên người nàng ta đòi lại càng nhiều hơn nữa. Nhìn Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng mím môi, không cần nói cũng biết cực độ khinh bỉ việc này, Đồ Thập Mị cảm thấy vui vẻ, tâm tình sung sướиɠ vượt qua cả sự sung sướиɠ của thân thể.

Lý Minh Nguyệt từ sự biến hóa của thân thể Đồ Thập Mị lập tức nhận ra nàng đang phân tâm, thân thể Đồ Thập Mị có thể trong nháy mắt mất đi cảm giác kí©ɧ ŧìиɧ, bởi vì nàng rất dễ phân tâm, cho nên kỳ thật Đồ Thập Mị cũng không phải người đặc biệt coi trọng chuyện giường chiếu. Lý Minh Nguyệt rất nhanh đã biết người mới đến chính là nguyên nhân khiến Đồ Thập Mị phân tâm, Tam công chúa điện hạ cao ngạo sao có thể xem cảnh tượng da^ʍ mỹ đến cỡ này đây? Vừa nghĩ đến Tam công chúa cao cao tại thượng luôn chán ghét việc nữ nữ bây giờ phải đứng một bên quan sát, Lý Minh Nguyệt càng thêm hưng phấn, vì thế càng ra sức lấy lòng Đồ Thập Mị.

“Tam công chúa xem xong có cảm nghĩ gì không?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi, nàng đẩy Lý Minh Nguyệt ra, đứng dậy, thân thể xích͙ ɭõa bại lộ trong không khí, dáng người vô cùng xinh đẹp, nhưng  Lý Lăng Nguyệt chỉ liếc mắt đúng một cái, như sợ nhìn lâu một chút sẽ bị mù, nhìn cũng không thèm nhìn.

“Thật buồn nôn, đều là hạ lưu.” Sắc mặt Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng, ngữ khí không chút khách khí nói.

Đồ Thập Mị nghe vậy không giận trái lại còn cười, Lý Lăng Nguyệt phản ứng như vậy rất hợp ý nàng.

“Quỳ dưới thân lấy lòng ta cũng là Công chúa cao cao tại thượng Lý gia các người, được Hoàng tộc hầu hạ tư vị thật đúng là không tệ.” Ngữ khí Đồ Thập Mị ngả ngớn, trào phúng nói.

“Nàng ta không xứng làm Công chúa Lý gia.” Lời nói Lý Lăng Nguyệt tràn đầy khinh thường và chán ghét, Lý Minh Nguyệt làm ra những hành vi tự hạ thấp giá trị của bản thân, nhưng trong mắt Lý Lăng Nguyệt đã là nhục nhã đối với toàn bộ Hoàng tộc.

“Ngày khác ngươi cũng phải làm những chuyện hôm nay nàng đã làm.” Đồ Thập Mị vừa nghĩ đến Lý Lăng Nguyệt lấy lòng mình, dáng vẻ cam chịu, phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trong lòng nàng liền nổi lên một loại kɧoáı ©ảʍ xấu xa.

“Tuyệt đối không có khả năng!” Ngữ khí Lý Lăng Nguyệt chắc như đinh đóng cột nói, nàng thà chết cũng sẽ không làm chuyện nhục nhã như thế, Đồ Thập Mị đừng hòng mơ tưởng.

Lý Minh Nguyệt vừa nghe, nghĩ Đồ Thập Mị quả nhiên muốn chơi lớn, nhưng cũng rất hưng phấn, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Dĩ nhiên là nàng rất mong được nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt cũng làm ra loại chuyện thấp hèn như nàng, đến lúc đó chế nhạo một phen, thật là vui vẻ. Bất quá với tình tình Lý Lăng Nguyệt, việc này phỏng chừng còn khó hơn là chết.

“Phải không? Không vội, ta sẽ cho Tam công chúa thời gian để suy nghĩ kĩ, nhưng trước hết xem cái này đã.” Đồ Thập Mị lấy ra một quyển sổ thật dày từ một ngăn tủ ở đầu giường ném cho Lý Lăng Nguyệt.

Lý Lăng Nguyệt nhặt quyển sổ lên, nàng bắt đầu xem từ trang đầu tiên, sắc mặt càng lúc càng khó coi, đây chính là danh sách Hoàng tộc Lý thị.

“Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Lý Lăng Nguyệt âm trầm hỏi.

“Tam công chúa là người trọng tình trọng nghĩa, ta nghĩ Tam công chúa tự hiểu được.” Đồ Thập Mị vừa cười vừa ngắm nhìn Lý Lăng Nguyệt.

“Rốt cuộc là có ý gì?” Lý Lăng Nguyệt không có tâm tình đùa giỡn với Đồ Thập Mị.

“Tam công chúa có thể cân nhắc lại đề nghị vừa rồi, ta sẽ cho Tam công chúa thời gian, dù sao mỗi ngày gϊếŧ một người, nhiều ngày như thế cũng đủ gϊếŧ hết danh sách này, từ xa lạ cho tới thân thiết. Cho nên nói, bọn họ có thể giữ được mạng sống hay không, phải nhờ Tam công chúa chịu hy sinh cái tôi, cứu vớt Hoàng tộc Lý thị hiện vẫn đang vô tư không hay biết gì, nếu Tam công chúa ích kỷ tự vẫn, bọn họ sẽ không còn một ai có thể sống sót.” Ngữ khí Đồ Thập Mị rất nhẹ nói, tựa hồ đang bàn chuyện phiếm không hề liên quan tới mình.

Lý Minh Nguyệt ở một bên nghe cũng hít sâu một hơi, này cũng không khỏi quá độc ác, danh sách đó hẳn là không có tên mình đi. Cái này đã chạm trúng giới hạn của Lý Lăng Nguyệt, không thể không nói, mỗi chiêu của Đồ Thập Mị đều đánh trúng điểm yếu người khác.

“Đồ Thập Mị, vô sỉ!” Sắc mặt Lý Lăng Nguyệt lúc xanh lúc trắng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ lâm vào bước đường cùng như ngày hôm nay.

“Tỷ tỷ, tồn vong của Lý gia đều đặt hết lên người ngươi.” Lý Minh Nguyệt tha thiết chân thành nói, kỳ thật nàng nói những lời này cũng không hoàn toàn là bỏ đá xuống giếng, trong lòng vẫn có vài phần không đành lòng. Nếu ngày đó nàng biết Đồ Thập Mị muốn Lý thị diệt tộc, mặc dù có chán ghét Lý Lăng Nguyệt tới cỡ nào thì nàng cũng tuyệt đối không dám đưa Đồ Thập Mị tiến cung.

Nhưng là vào tai Lý Lăng Nguyệt tuyệt đối là Lý Minh Nguyệt cố tình bỏ đá xuống giếng, trong lòng càng thêm chán ghét Lý Minh Nguyệt. Đối với Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt chán ghét do là kẻ thù đối nghịch nhau, mà nàng càng chán ghét và khinh bỉ cách làm người của Lý Minh Nguyệt hơn. Đồ Thập Mị là tiểu nhân, Lý Minh Nguyệt lại đi nịnh nọt, vô phụ vô quân, quên nguồn quên gốc, vô liêm sỉ.

“Minh Nguyệt, Tam công chúa giữ mình trong sạch, tự cho là thanh cao, người ta khác biệt rất lớn với ngươi, sao có thể làm ra loại chuyện hạ đẳng như vậy được?” Đồ Thập Mị cười nói.

“Nhưng mà Tam công chúa không giống người vô tình vô nghĩa, vô phụ vô quân, không biết liêm sỉ như ta, nàng rất trọng tình trọng nghĩa!” Lý Minh Nguyệt cũng cười hùa theo lời Đồ Thập Mị, trong lòng lại thầm nghĩ Lý Lăng Nguyệt ngươi cũng có ngày hôm nay a, xem sắc mặt lúc trắng lúc xanh kia, thật là điềm đạm đáng yêu!

“Chết thì chết chứ không thể chịu nhục, bản cung tuyệt đối sẽ không khuất phục!” Lý Lăng Nguyệt không nghĩ sẽ khuất phục, chuyện này đại khái so với chết còn khó chịu hơn vạn lần.

“Không sao, Tam công chúa tùy thời có thể thay đổi chủ ý.” Đồ Thập Mị không cho là đúng nói.