Lý Lăng Nguyệt bị giam cầm, nhưng không bị phế thành thứ dân, điều này nằm ngoài dự tính của bản thân nàng, tuy nhiên vô luận thế nào, Tam công chúa cũng đã thất thế, Lý Minh Nguyệt không nghĩ tới một Đồ tể nữ nhi nhỏ bé thật sự làm được chuyện này. Tâm tình của Lý Minh Nguyệt chưa bao giờ sung sướиɠ như bây giờ, rốt cục cũng có thể đem Tam công chúa cao cao tại thượng kia giẫm nát dưới chân.
Tựa như giờ phút này, Lý Minh Nguyệt không bỏ qua cơ hội chế nhạo Lý Lăng Nguyệt. Lý Minh Nguyệt tiến vào Vĩnh Hòa công chúa phủ, đây là lần đầu tiên nàng vào phủ đệ của Lý Lăng Nguyệt, thanh lịch đơn giản, so với phủ đệ xa hoa cực độ của mình khác xa một trời một vực. Lý Lăng Nguyệt chưa bao giờ hiểu được cách hưởng thụ, thật tương phản với thân phận Công chúa tôn quý của nàng, cực kỳ khắc chế tất cả du͙© vọиɠ, Lý Minh Nguyệt không thể hiểu được Lý Lăng Nguyệt khắc chế như vậy làm gì. Chỉ có thể nói Hiếu Hiền Hoàng hậu dạy nữ nhi tốt quá, đối với một công chúa mà nói, dạy như vậy thật dư thừa.
Lý Minh Nguyệt nhìn Lý Lăng Nguyệt đang pha trà độc ẩm, thực hiển nhiên Lý Lăng Nguyệt không chật vật như trong tưởng tượng của nàng, một thân y phục màu trắng như trước tao nhã bất phàm. Với tính tình của Lý Lăng Húc, sẽ không khó xử Lý Lăng Nguyệt, trừ giam cầm ở đây, hết thảy chi phí cùng đãi ngộ cũng không tệ lắm, xử phạt như vậy, kỳ thật đối với tội lớn như mưu phản là không thể nhẹ hơn được nữa. Ngoài ý muốn của Lý Minh Nguyệt là Đồ Thập Mị không có âm thầm làm mấy chuyện xấu, với năng lực một tay che trời hiện tại của Đồ Thập Mị, muốn làm ra mấy chuyện xấu căn bản không phải việc gì khó. Hiển nhiên, Đồ Thập Mị đối với việc giam cầm Lý Lăng Nguyệt mang ý thủ hạ lưu tình, Đồ Thập Mị là người có thù tất báo làm như vậy, khiến Lý Minh Nguyệt rất ngạc nhiên.
Lý Lăng Nguyệt nhìn về phía vị khách không mời mà đến, cũng không ngoài ý muốn, nếu Lý Minh Nguyệt muốn nhìn thấy dáng vẻ chán nản cực khổ của mình, vậy nhất định phải thất vọng trở về rồi.
“Quả nhiên sống nhàn hạ thoải mái, một mình pha trà độc ẩm, ngay cả một người bầu bạn cũng không có, không cô đơn sao?” Lý Minh Nguyệt nhướng mày hỏi, không để ý Lý Lăng Nguyệt nhíu mày, ngồi vào chỗ đối diện Lý Lăng Nguyệt, cầm lấy chén trà trên bàn tự rót cho mình một ly, uống một ngụm, không có mùi vị gì cả, quả nhiên không phải trà nàng thích.
“Người ngay cả cô đơn cũng sợ, tâm lý phải có bao nhiêu yếu đuối đây?” Lý Lăng Nguyệt trào phúng hỏi ngược lại, hiển nhiên ẩn ý là châm biếm Lý Minh Nguyệt ngày đêm đều cần phải có người hầu hạ. Nàng chưa bao giờ cho rằng cô đơn là vấn đề, chỉ có lúc yên lặng con người mới có càng nhiều thời gian tự suy xét lại, tâm tình cũng sẽ càng thêm yên tĩnh, đây hoàn toàn thể hiện một người có tu dưỡng. Đối với Lý Lăng Nguyệt, xem ra Lý Minh Nguyệt chính là người không hề có tu dưỡng, tâm tính cô đơn và bất an cần phải dựa vào người khác, không thể tự mình giải quyết.
“Ai cũng nói Tam công chúa quái gở, xem ra không sai.” Lý Minh Nguyệt cười lạnh, đến giờ này mà Lý Lăng Nguyệt vẫn biểu hiện cao cao tại thượng khinh thường mình, chẳng lẽ nàng ta còn chưa nhận thức rõ tình cảnh hiện tại của bản thân hay sao.
“Ngươi tới nơi này chỉ để nói về tính tình của ta thôi sao?” Lý Lăng Nguyệt chỉ mong cho cái người chán ghét trước mắt nhanh chóng rời đi.
“Lý Lăng Nguyệt, ngươi tự cho mình thanh cao không phải bởi vì ngươi do Hoàng hậu sinh ra hay sao, nay Hoàng huynh ruột thịt của ngươi cũng mặc kệ ngươi rồi, ngươi còn làm giá như vậy không tốt lắm đâu.” Lý Minh Nguyệt mỉm cười nói, nụ cười có chút đắc ý.
“Ngươi hẳn là rất trông chờ ta bị phế thành thứ dân, như vậy ngươi sẽ trở thành Ngũ công chúa cao cao tại thượng, mà Lý Lăng Nguyệt ta sẽ không là gì hết. Đáng tiếc khiến ngươi thất vọng rồi. Ta chính là do Hoàng hậu sinh ra, cao quý tận trong xương tủy vĩnh viễn sẽ không bởi vì phạm tội rơi xuống thế hạ phong mà biến mất. Mặc dù Lý Minh Nguyệt ngươi đắc thế, nhưng ngươi như cũ xuất thân vẫn thấp hơn ta, vĩnh viễn cũng không thể trở thành Công chúa tôn quý nhất.” Lý Lăng Nguyệt cười lạnh nói, mặc dù hiện tại nàng thất thế, nhưng không thể dễ dàng để người khác khi dễ được.
“Nếu Lý Lăng Húc không phải Hoàng đế, thì ngươi là cái gì chứ. Lý Lăng Nguyệt, Hoàng đế ruột thịt ca ca của ngươi qua chút thời gian nữa sẽ biến thành một con bù nhìn mà thôi, ngươi đắc ý huyết thống của mình thì có lợi ích gì đây?” Lý Minh Nguyệt cũng cười lạnh hỏi ngược lại.
“Đây chẳng lẽ là thứ ngươi hy vọng? Trợ Trụ vi ngược, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Lý Lăng Nguyệt không thể tin nhìn Lý Minh Nguyệt hỏi.
“Không sao cả, ta không có ca ca hay đệ đệ, Hoàng đế là ai, người nào thèm để ý chứ?” Lý Minh Nguyệt không cho là đúng nhún vai.
“Lý Minh Nguyệt, ngươi đừng quên ngươi cũng là họ Lý, trên người ngươi đang chảy huyết thống của Lý gia, Lý Lăng Húc đối đãi ngươi không tệ, môi hở răng lạnh, nếu Đồ Thập Mị đắc thế, ngươi cũng không có kết cục tốt!” Thái độ thờ ơ của Lý Minh Nguyệt làm cho lửa giận trong lòng Lý Lăng Nguyệt bùng lên.
“Ta thừa nhận lúc đầu ta đem Đồ Thập Mị họa thủy này tiến cung chỉ là vì đối phó ngươi, chẳng qua là sau đó dã tâm của Đồ Thập Mị vượt ra ngoài dự đoán của ta, không an phận ở Hậu cung mà nhúng tay vào triều chính, nhưng những chuyện này vốn là do Lý Lăng Húc dung túng. Nếu không phải do hắn, Đồ Thập Mị làm gì được như ngày hôm nay, nếu Đồ Thập Mị lợi hại, cùng lắm chỉ có thể làm Hoàng hậu, nhưng hắn lại để nàng tiếp xúc việc triều chính, để nàng chạm đến binh quyền, vượt qua mọi chông gai diệt trừ tất cả thế lực chống đối, chuyện tới nước này còn có thể có biện pháp gì, chỉ đành xem thời thế, lựa chọn thần phục. Trước giờ ta đều thần phục nàng, sao nàng lại làm khó ta được?” Lý Minh Nguyệt trốn tránh trách nhiệm, cho rằng Đồ Thập Mị làm Hoàng hậu cũng không sao, nhưng Lý Lăng Húc lại cho Đồ Thập Mị cơ hội tốt như vậy, khiến Đồ Thập Mị có quyền lực có thể hô mưa gọi gió, bây giờ muốn đối phó Đồ Thập Mị không phải tự tìm đường chết sao. Nàng không phải Lý Lăng Nguyệt, sẽ không quan tâm giang sơn xã tắc, nàng chỉ quan tâm bản thân nàng mà đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
“Ngươi không xứng mang họ Lý.” Lửa giận phát ra từ nội tâm Lý Lăng Nguyệt không thể kiềm chế được. Lý Minh Nguyệt không tim không phổi, nàng thật sự sợ giang sơn Lý thị sẽ bị hủy trong tay Đồ Thập Mị, mà Lý Lăng Húc và Lý Minh Nguyệt đều là đồng lõa.
“Dĩ nhiên ta không thể so với Tam công chúa Lý thị, người ta chỉ là nữ nhi xuất thân từ dòng thứ, không có chí lớn, ăn uống đầy đủ là được rồi. Tam công chúa lo cho nước lo cho dân như vậy, rất đáng tiếc ngươi không phải Hoàng tử, bằng không ngôi vị Hoàng đế kia làm sao tới lượt Lý Lăng Húc? Hơn nữa, gian phi Đồ Thập Mị làm sao dám ở khắp nơi hô to gọi nhỏ chứ?” Sắc mặt Lý Lăng Nguyệt càng khó coi, Lý Minh Nguyệt lại càng vui vẻ ở một bên châm ngòi thổi gió.
“Cút!” Lý Lăng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, người như Lý Minh Nguyệt quả thực đáng giận đến cực điểm. Phụ hoàng à, đây chính là nữ nhi ngươi yêu thương nhất, đang giúp đỡ người ngoài lật đổ giang sơn Lý thị.
Lý Minh Nguyệt nhìn Lý Lăng Nguyệt tu dưỡng tốt bị khơi mào lửa giận, tâm tình sung sướиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Lăng Nguyệt, mục đích bỏ đá xuống giếng đã đạt được. Lý Minh Nguyệt vẫn cảm thấy mình quá lương thiện, nếu nàng là muội muội ác độc, chắc chắn sẽ tra tấn thể xác của Lý Lăng Nguyệt, ít nhất khuôn mặt xinh đẹp này sẽ là lựa chọn đầu tiên, nhưng từ trước tới nay nàng không thích cảnh máu tanh vương vãi khắp nơi, nên đành thôi.
Lý Minh Nguyệt cười đến rất đắc ý, rất xinh đẹp, tựa như một làn gió xuân, bước chân nhẹ bổng như đang khiêu vũ, từng bước đi nở ra hoa sen.
Sau khi Lý Minh Nguyệt rời khỏi, tâm tình của Lý Lăng Nguyệt quả thực tệ đến cực điểm, chân mày chau lại tỏa ra sầu lo nồng đậm, được ăn cả ngã về không, cuối cùng cũng thua. Ngày đó không diệt trừ Đồ Thập Mị, nay đã thành họa lớn, hối hận, ảo não, còn có cảm giác thê lương vô năng vô lực.
* * *
Đồ Thập Mị rất hiểu Lý Lăng Nguyệt, nàng biết đánh rắn phải đánh dập đầu, biết làm sao đối phó Lý Lăng Nguyệt mới đánh gãy được cao quý của nàng. Nhưng hiện tại nàng phải gấp rút tranh quyền đoạt thế ở triều đình, nàng vừa quét sạch kẻ địch, phải làm yên ổn thời cục, rất nhanh thế lực của nàng đã lớn mạnh. Nàng không muốn mượn danh nghĩa Thiên tử của Lý Lăng Húc để ra oai, nàng muốn tạo ra oai phong của riêng Hoàng hậu. Đối với kẻ địch mà nói, ngươi đứng càng cao, càng làm cho kẻ địch khó chịu. Càng muốn tra tấn kẻ địch, nàng càng phải đứng thật cao, như vậy càng thể hiện sự nhỏ bé của Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt nghĩ Đồ Thập Mị bỏ qua cho nàng như vậy thì nàng sai lầm lớn rồi, Đồ Thập Mị chính là đang đợi, chờ đến thời cơ thỏa đáng nhất, hung hăng trả thù ngày đó làm nàng phải chịu mọi khuất phục nhục nhã. Tựa như nàng rất thích chơi trò mèo vờn chuột, cũng không nóng lòng đem con chuột gϊếŧ chết, nàng còn muốn chậm rãi đùa giỡn nó, chẳng qua là muốn nhìn đến lúc con chuột thật suy yếu, chỉ còn chút hơi tàn.
Giờ phút này Đồ Thập Mị phê tấu chương đã không cần thông qua Lý Lăng Húc, nàng nhìn Lý Lăng Húc vui vẻ chơi đùa với nhi tử và nữ nhi. Nàng nghĩ nàng đã từng mơ đến ngày này, phu quân sủng ái, con cái song toàn, tay nắm quyền to. Thời thế thay đổi như chong chóng không biết đâu mà lần, hiện tại đã không còn người nào dám khinh khi nhục mạ nàng. May mắn là lúc trước nàng không khuất phục số phận!