Hoàng Hậu Tại Thượng

Chương 25

Thủy Nguyệt Lam không chỉ nhìn mỗi Đồ Thập Mị, còn có Lý Lăng Húc, địa vị của Lý Lăng Húc là cao nhất, quyền lực của hắn mọi người đều muốn giành lấy, mà thái độ của hắn mới là điều quan trọng nhất, quyết định ai sẽ được phân chia quyền lực. Từ thái độ Lý Lăng Húc đối với Đồ Thập Mị, Thủy Nguyệt Lam tựa hồ thấy được bộ dáng nam nhân năm đó đối xử với mình. Được sủng ái trong thời gian ngắn là chuyện đơn giản, sủng ái lâu dài mới không dễ dàng, phải hiểu biết cách nắm bắt chuẩn xác tâm tình người kia. Thật ra bà cảm thấy lòng dạ của Lý Lăng Húc không khó nắm bắt, khó là phải có được tài hoa bản lĩnh như hắn mong muốn, hắn thích làm những việc hào hoa phong nhã, tận trong xương tủy của hắn cũng thích người phong nhã, ngươi có thể không giỏi, nhưng không thể cái gì cũng không biết, nếu tại phương diện này ngươi tinh thông, khẳng định có thể được lợi gấp bội. Bà gặp qua rất nhiều phi tần và Công chúa, năm đó có Hiếu Hiền Hoàng hậu, cũng chính là mẫu thân của Lý Lăng Húc, và Lý Lăng Nguyệt là hai người có thể xem như toàn tài, tinh thông cầm kì thi họa không gì không biết. Rốt cuộc Đồ Thập Mị này có bao nhiêu trọng lượng, bà rất muốn biết.

Thủy Nguyệt Lam nhìn về phía Lý Lăng Nguyệt, bà cảm nhận được nàng có hận ý với mình. Bà ở Hoàng cung nhiều năm như vậy, đã sớm luyện thành hoả nhãn kim tinh, ai hận bà, ai muốn lấy lòng bà, thật tình hay giả ý, đều có thể nhận ra trong thời gian ngắn nhất. Lý Lăng Nguyệt so với mẫu hậu nàng, tính tình quật cường hơn nhiều, rất lâu trước đây, trong mắt tiểu cô nương nhỏ bé đã không che giấu được chán ghét cùng hận ý, mặc dù sau này lớn lên một chút Lý Lăng Nguyệt cũng học được cách che giấu, nhưng cổ chán ghét cùng hận ý kia cho tới bây giờ không hề giảm bớt. Không giống nữ nhân kia, nàng chưa bao giờ có khí thế bức nhân, luôn ưu nhã, ung dung, mặc dù trượng phu nàng yêu thương bị mình cướp đi, nhưng nữ nhân đó vẫn như trước không hề hận mình, chỉ có cô đơn trong mắt là không che giấu được. Thủy Nguyệt Lam giật mình, tựa hồ nhìn thấy được người kia, khi mình mới tiến cung, thời điểm mọi người đang công kích mình, người kia lại mang theo một tia thiện ý, nhưng mình càng ngày càng được sủng ái, cổ thiện ý kia cũng giảm đi, thay vào đó là xa cách, nhưng chưa bao giờ có ác ý với mình. Bà nghĩ, nếu mình cũng sinh được Hoàng tử, đại khái mình và nàng sẽ không tránh khỏi một trận tranh đấu. Bà cảm thấy người thiên tính nhân từ thật không tốt, bà không yêu nam nhân kia, nhưng thứ bà cần chính là được hắn sủng ái, có được vinh hoa phú quý.

Rất nhanh Thủy Nguyệt Lam đã thu hồi lại tâm tư, Lý Lăng Nguyệt là nữ nhân thông minh, nhưng quá mức cao ngạo, tựa như một thanh chủy thủ sắc bén, làm cho mọi người không dám tới gần, nhưng cứng quá sẽ gãy, không phải chuyện gì tốt. Do nàng may mắn sinh ở gia đình Đế vương, còn cùng mẫu thân với Hoàng đế ca ca, nên mới có thể kiêu ngạo như vậy, Thủy Nguyệt Lam lạnh lùng thầm nghĩ.

Dĩ nhiên Lý Minh Nguyệt cũng có nhìn Lý Lăng Nguyệt, trong lòng nàng tương tự Đồ Thập Mị, rất là sung sướиɠ. Nhìn bộ dáng nghiêm trang của Lý Lăng Nguyệt, rõ ràng trong lòng vạn phần khó chịu, còn phải ngồi ở chỗ này mừng sinh thần cho người nàng ghét nhất, tâm tình phải có bao nhiêu khó chịu đây?

“Xem các nàng biểu diễn thực không có ý nghĩa, không bằng chúng ta tự mình đề xuất ý kiến đi.” Lý Minh Nguyệt mở miệng đề nghị.

“Minh Nguyệt có ý kiến gì?” Lý Lăng Húc nhướng mày hỏi, yến hội có Minh Nguyệt, chưa bao giờ nhàm chán, hắn cũng biết linh nhân nhạc kĩ đó biểu diễn không quá xuất sắc.

“Những người đang ngồi đây đều không phải người tầm thường, không bằng tự biểu diễn tài nghệ, xem ai xuất sắc nhất, người thắng được thưởng ngàn lượng.”.

“Minh Nguyệt, không được hồ nháo.” Thủy Nguyệt Lam nhẹ giọng trách Lý Minh Nguyệt.

“Ta thấy Minh Nguyệt nói rất đúng, quyết định vậy đi.” Lý Lăng Húc có nhã hứng, vui vẻ đồng ý, cũng có chút nóng lòng muốn thử.

“Không bằng Hoàng huynh biểu diễn trước, rồi đến lượt muội.” Lý Minh Nguyệt nghĩ Lý Lăng Húc không chán ghét làm người đi đầu, nên ở khắp nơi đều đưa hắn lên trước.

“Ân, vậy trẫm biểu diễn một chút tài lẻ.” Lý Lăng Húc vẽ một bức trường thọ đồ, sở trường hắn là thi họa, họa khá hơn một chút, đặt trong mắt gia đình danh giá thì tranh này cũng là vô cùng đẹp.

Thủy Nguyệt Lam khen không ngớt lời.

Tiếp theo là Lý Minh Nguyệt đàn một khúc tri âm tri kỷ, khó có được nàng đàn khúc nhạc đứng đắn, nên hiểu rằng bình thường nàng đàn không chỗ nào là không phải tà âm, khó được một khúc trẻ trung tươi mát như thế. Lý Lăng Nguyệt không thể không thừa nhận cầm nghệ của Lý Minh Nguyệt, cầm nghệ của tên này thực sự quá tốt.

Những người khác cũng xướng khúc này nọ, tóm lại đều biểu hiện hết tài hoa của mình, duy chỉ có Lý Lăng Nguyệt ngồi yên bất động, chỉ hy vọng mọi người bỏ quên nàng. Bảo nàng đi lấy lòng Thủy Nguyệt Lam, nàng làm không được.

Nhưng Lý Minh Nguyệt làm sao có khả năng bỏ qua cho nàng,“Tam tỷ tỷ chuẩn bị biểu diễn gì thế?” Lý Minh Nguyệt cố ý đề cao âm thanh hỏi, tiếng gọi Tam tỷ tỷ thật buồn nôn, khiến Lý Lăng Nguyệt nổi hết da gà.

“Lăng Nguyệt tài sơ học thiển, không muốn tự tìm mất mặt.” Lý Lăng Nguyệt khiêm tốn từ chối.

“Ai chẳng biết Vĩnh Lạc công chúa là kinh thành đệ nhất tài nữ, năm đó phụ hoàng cũng khen ngợi như vậy, nếu Hoàng tỷ là thân nam nhi, văn có thể trị thế, võ có thể định giang sơn, có Công chúa nào được đánh giá cao như vậy chứ?” Đừng nói là Công chúa, ngay cả Hoàng tử cũng không được đánh giá cao như vậy, nếu Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi, Lý Minh Nguyệt nói những lời này chính là châm ngòi ly gián, bất quá cũng may Lý Lăng Húc là một Hoàng đế rộng lượng.

“Lăng Nguyệt thông minh lanh lợi, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi, không nên quá khiêm tốn.” Lý Lăng Húc có chút tự hào nói, muội muội ruột thịt của hắn, thừa hưởng tài hoa chân truyền của mẫu hậu.

Lý Lăng Nguyệt nghe những lời này, nửa điểm cũng không vui nổi, đành đứng dậy, bị chụp mũ trước, hôm nay hiến nghệ là không thể tránh khỏi. Nghĩ đến phải biểu diễn cho Thủy Nguyệt Lam xem, cả người nàng đều cảm thấy khó chịu.

“Đúng vậy, Tam tỷ giỏi chơi cờ, Đồ mỹ nhân cũng thập phần đánh cờ giỏi, chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn biết Đồ mỹ nhân và Tam tỷ ai cao tay hơn ai sao?” Lý Minh Nguyệt biết Lý Lăng Húc cũng thích chơi cờ, năm đó Lý Lăng Nguyệt còn làm công chúa, Lý Lăng Húc vẫn là Hoàng tử, nàng ấy lúc nào cũng đánh thắng hắn. Sau khi Lý Lăng Húc đăng cơ, Lý Lăng Nguyệt lấy quốc sự làm trọng, không thể mê muội chiến thắng làm mất hứng Hoàng đế, cơ hồ huynh muội hai người chưa cùng chơi cờ lần nào nữa. Đồ Thập Mị rất am hiểu đánh cờ, đối với kì nghệ của Thập Mị, nàng có chút tin tưởng. Năm đó có thể nói là mọi thứ Lý Lăng Nguyệt đều giỏi hơn mình, khó có cơ hội chèn ép khí thế của Lý Lăng Nguyệt, tất nhiên nàng rất cao hứng!

“Mong được Tam công chúa chỉ giáo.” Đồ Thập Mị kinh ngạc, Lý Minh Nguyệt vì muốn mình hủy đi uy phong của Lý Lăng Nguyệt mà không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào, yến hội lại đánh cờ quả thật là quá quỷ dị đi, nhưng nàng ấy đã thay mình hạ chiến thư với Lý Lăng Nguyệt, mình không thể không theo.

“Hôm nay là thọ thần của Quý thái phi, đánh cờ thật không thích hợp, có cơ hội sẽ cùng Đồ mỹ nhân so tài.” Lý Lăng Nguyệt nghĩ hẳn cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không tính là cự tuyệt, chỉ muốn tìm một cái cớ.

“Không sao, lão thân cũng muốn xem đánh cờ, Hoàng thượng thấy thế nào?” Vẻ mặt Thủy Nguyệt Lam hưng trí hỏi Lý Lăng Húc.

“Nếu Quý thái phi không có ý kiến, vậy thử một chút đi.” Tuy rằng Lý Lăng Húc cũng cảm thấy yến hội đi đánh cờ có chút kỳ quái, nhưng Lý Minh Nguyệt gãi đúng chỗ ngứa trong lòng hắn. Lăng Nguyệt và Thập Mị đánh cờ, Lý Lăng Húc thập phần chờ mong, dù sao kì nghệ của hai nữ nhân này đều giỏi hơn hắn, hắn cũng muốn tìm hiểu đến tột cùng, xem rốt cuộc kì nghệ của ai lợi hại hơn.