“Sao không đọc nữa?” Lý Lăng Húc hỏi, Đồ Thập Mị mới đọc được một nửa tấu chương.
Đồ Thập Mị chỉ cúi đầu, sau đó quỳ xuống.
Lý Lăng Húc thấy Đồ Thập Mị như thế, vội vàng đỡ nàng đứng lên, nhưng nàng không nhúc nhích, hắn không thể làm gì khác đành tự mình cầm lấy tấu chương xem hết, khi hắn nhìn đến tấu chương của Túc Thân Vương nói muốn ban tử cho Đồ Thập Mị, chau mày, xem mấy tấu chương nữa, đại khái cũng tương tự tấu chương của Túc Thân Vương. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy đám đại thần này càng ngày càng không chừa chút mặt mũi nào cho hắn, ngày thường không cho hắn làm chuyện mình thích cũng không nói, nay thật vất vả hắn mới tìm được một người tâm ý tương thông, hắn cực kỳ yêu thương nữ tử này, thì bọn họ liền bức hắn ban tử Đồ Thập Mị. Nếu nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ được, làm người còn có ý nghĩa gì, đặc biệt là ngữ khí và khí thế bức nhân của Túc Thân Vương, khiến Lý Lăng Húc thập phần chán ghét, hắn càng nghĩ càng phẫn nộ.
“Thập Mị yên tâm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.” Lý Lăng Húc lập lời thề son sắt, cam đoan nói, nếu ngay cả thê thϊếp của mình cũng không thể bảo vệ chu toàn thì còn làm nam nhân gì nữa.
“Hoàng thượng muốn xử lý như thế nào?” Tất nhiên Đồ Thập Mị biết giờ phút này tánh mạng của mình nằm trong tay Lý Lăng Húc, hắn là người duy nhất có thể bảo vệ mình, cái này còn phải xem phân lượng của mình trong lòng hắn.
“Tấu chương cứ để đó không duyệt, bất quá Thập Mị không thể thay trẫm phê tấu chương nữa, trẫm không thể để nàng bị mọi người chỉ trích.” Lý Lăng Húc biết nếu lại để cho Thập Mị phê tấu chương, hậu cung tham gia vào chính sự, sẽ mang tội danh hồng nhan họa quốc, là tội lớn.
“Hôm nay bọn họ có thể dùng thần thϊếp bức bách Hoàng thượng thỏa hiệp, ngày sau cũng có thể lấy chuyện khác bức Hoàng thượng nghe theo. Thần thϊếp không sợ chết, thần thϊếp chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng thần thϊếp không thể nhìn bọn họ bức bách Hoàng thượng như thế. Thần thϊếp nguyện làm mũi tên cho người bắn, chỉ cầu Hoàng thượng có thể khôi phục thiên uy.” Hoàng đế bị phe phái lão thần của Túc Thân Vương áp chế cũng không phải tin mới mẻ gì.
Lời nói của Đồ Thập Mị chọc vào chỗ đau của Lý Lăng Húc, Túc Thân Vương cường thế trấn áp đã làm cho Lý Lăng Húc thập phần không vui. Hắn không phải ngốc tử, dĩ nhiên muốn đem tảng đá Túc Thân Vương đang đè nặng trên đầu lấy xuống. Đăng cơ mấy năm nay, hắn cũng đã âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, chẳng qua còn thiếu một cơ hội, không nghĩ tới Đồ Thập Mị mới tiếp xúc việc triều chính không bao lâu đã nhìn ra được đầu mối.
“Thập Mị có phương pháp gì không?” Lý Lăng Húc nhướng mày hỏi, hắn cảm thấy Thập Mị luôn có thể đưa ra những phương pháp không ngờ tới.
“Hoàng thượng chỉ cần khẳng định những tấu chương trước giờ là chính tay Hoàng thượng phê, chẳng lẽ bọn họ còn dám tiếp tục tranh cãi với Hoàng thượng.” Xem ra Đồ Thập Mị chỉ vì Lý Lăng Húc phân ưu giải nạn. Trở thành phụ tá đắc lực không thể thiếu thì nàng mới có thể đứng vững tại Hoàng cung, nàng cũng không quá chắc chắn nàng có thể luôn được sủng ái, nhưng giá trị chân chính của nàng thì không ai có thể thay thế được. Dã tâm của Đồ Thập Mị nói một lần cũng không hết, giờ phút này nàng chỉ muốn có chỗ đứng vững chắc trong Hoàng cung, chứ không phải muốn cướp đoạt quyền cai quản giang sơn xã tắc.
“Biện pháp này không tốt lắm, mặc dù bọn họ không dám tìm trẫm gây khó dễ nữa, nhưng đối với nàng sẽ như cũ không có thiện ý.” Lý Lăng Húc không phải không lo lắng, đến lúc đó sợ là đầu mũi tên đều nhất trí chỉ vào Thập Mị.
“Thần thϊếp không sợ, thần thϊếp nguyện trở thành một tảng đá hữu dụng trong tay Hoàng thượng, để Hoàng thượng ném vào những kẻ gây bất lợi cho người. Nếu một ngày không còn người nào uy hϊếp Hoàng thượng nữa, lúc đó Hoàng thượng có thể chém đầu thần thϊếp.” Đồ Thập Mị thập phần thành khẩn nói, nàng khẳng định Lý Lăng Húc muốn đối phó Túc Thân Vương, nhưng hắn là người nhân nghĩa sợ trên lưng đeo tội danh vong ân phụ nghĩa, mang tiếng xấu không tha cho công thần nhiều năm, vì thế hắn lâm vào cảnh khó xử, nếu là mượn tay người khác, thì không sợ có người bàn tán nói ra nói vào. Sợ hắn cảnh giác mình, nàng liền đưa ra biện pháp cuối cùng, đó là nàng nguyện ý làm bia chắn, có chết cũng cam lòng, tỏ vẻ mình không hề có tư tâm.
“Trẫm không thể để nàng bị thế nhân lăng mạ.” Lý Lăng Húc cảm thấy đây quả là cơ hội tốt.
“Thần thϊếp không sợ thế nhân lăng mạ, chỉ sợ mình vô dụng, không giúp ích gì được cho Hoàng thượng, đối với thần thϊếp, Hoàng thượng quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Đồ Thập Mị chân thành nói. Lý Lăng Húc không khỏi rung động, hắn nghĩ bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải bảo vệ nàng chu toàn.
* * *
Hoàng đế khẳng định tấu chương là tự mình phê, đại thần biết rõ Lý Lăng Húc bao che cho Đồ Thập Mị, nhưng cũng không thể làm gì được nàng. Đồ Thập Mị tham gia vào chính sự, Túc Thân Vương đã cảm thấy nữ nhân này không an phận không thể giữ lại được, nhưng thái độ của Hoàng đế lại khiến hắn không thể không để tâm, lần đầu tiên hắn thấy Lý Lăng Húc cường ngạnh như thế, chỉ là vì một nữ nhân sao? Mặc kệ như thế nào, Túc Thân Vương vẫn kiên định cảm thấy nữ nhân Đồ Thập Mị này sẽ trở thành tai họa.
Một tay bày ra những chuyện này, làm cho chúng thần bức tử Đồ Thập Mị chính là Lý Lăng Nguyệt. Sau khi nàng nghe báo lại, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, Đồ Thập Mị quả nhiên giỏi mê hoặc lòng người, Hoàng huynh sủng ái nàng vượt khỏi dự kiến của mình, hơn nữa nàng không nghĩ tới Hoàng huynh muốn mượn tay Đồ Thập Mị áp chế Túc Thân Vương. Sớm muộn gì Lý Lăng Húc cũng sẽ xuống tay đối phó Túc Thân Vương, cũng không ngoài ý muốn của nàng, nếu không có Đồ Thập Mị, nàng cũng sẽ đồng ý việc trấn áp Túc Thân Vương, quân vương chi đạo, quan trọng là phải khống chế được quần thần, nhưng vì sao lại cố tình muốn mượn tay Đồ Thập Mị. Đồ Thập Mị cũng không phải người dễ dàng khống chế, nàng tuyệt đối không tin một người trời sinh dã tâm, sau khi được tiếp xúc quân quyền, sẽ không có ham muốn. Nàng có dự cảm, Đồ Thập Mị chính là hậu hoạn to lớn. Sự thật chứng minh, người hiểu ngươi nhất, chính là kẻ thù của ngươi, Lý Lăng Nguyệt dựa vào trực giác phán đoán Đồ Thập Mị chuẩn xác vô cùng.
* * *
Lý Minh Nguyệt không thường đến chỗ Đồ Thập Mị, nàng nam nữ đều ăn, có tiếng xấu, không thể thường xuyên lui tới, tránh cho Hoàng đế nghi ngờ. Bất quá nếu không lui tới, cũng là kỳ quái, cho nên mỗi tháng Lý Minh Nguyệt đều đến một lần.
“Lý Lăng Nguyệt thật đúng là muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, nếu trong lòng Hoàng huynh ngươi không đủ phân lượng, nếu Hoàng huynh yếu đuối hơn một chút, thì giờ này đã phải làm tang lễ cho ngươi rồi. Ngày đó nàng không gϊếŧ chết ngươi, hối hận đến xanh ruột, vài ngày trước nàng nhìn thấy bản cung, mặt lạnh như băng.” Trước kia Lý Lăng Nguyệt nhìn mình tuy là chán ghét, nhưng khinh thường còn nhiều hơn, không giống bây giờ tựa hồ còn mang theo một tia tức giận khó phát hiện, hiển nhiên Lý Lăng Nguyệt đối với việc mình đem Đồ Thập Mị tiến cung thập phần phẫn nộ.
Đồ Thập Mị nghe vậy, nhếch khóe miệng. Ngày đó Lý Lăng Nguyệt tức giận bỏ đi, nàng đã biết nàng ta sẽ không bỏ qua đơn giản thế, tuy không ra mặt, nhưng tập hợp một đám đại thần đến gây áp lực, muốn bức tử mình, không dễ dàng như vậy đâu. Đồ Thập Mị rất chờ mong, nàng muốn xem Lý Lăng Nguyệt sẽ xuất ra chiêu gì để đẩy nàng vào chỗ chết. Đồ Thập Mị phát hiện đúng là mình không sợ chết, trái lại, tựa hồ nàng còn cảm thấy thích thú đối với trò chơi sinh tử này.
Lý Minh Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị mang ý cười lạnh lùng, sườn mặt tuyệt diễm, nhất thời khiến nàng không dời được tầm mắt. Tựa hồ Đồ Thập Mị càng thêm ma mị, giống như trời sinh nàng chỉ thích hợp sinh trưởng ở đất đai Hoàng cung này, làm cho nàng bừng bừng trỗi dậy sức sống mãnh liệt, dã tâm cũng trỗi lên, bắt đầu lan tỏa khắp bốn phương tám hướng. Nàng đột nhiên hiểu được vì sao Lý Lăng Nguyệt nhất định muốn gϊếŧ chết Đồ Thập Mị, bởi vì trên người Đồ Thập Mị lộ ra một cỗ cảm giác nguy hiểm, như muốn nghiền nát đối phương.
“Tại sao Ngũ công chúa nhìn chằm chằm ta như thế?” Đồ Thập Mị quay đầu nhìn về phía Lý Minh Nguyệt, nàng đối với cảnh vật xung quanh cực kỳ mẫn cảm, thời điểm Lý Minh Nguyệt chăm chú nhìn nàng, nàng cảm nhận được ngay.
“Thập Mị của ta xinh đẹp như thế, nhìn đến thần hồn điên đảo cũng là chuyện bình thường.” Lý Minh Nguyệt thu hồi những suy nghĩ mông lung, ngữ khí không đứng đắn nói.
Đồ Thập Mị thập phần phản cảm bị người không đứng đắn này đùa giỡn, chuyện này lại nhắc nhở nàng những ngày nhục nhã ở phủ Ngũ công chúa phải nhẫn nhịn vì lợi ích đại cục.