Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 201

Tiêu Cửu Thành cho Đình nhi giả trang thành mình thay thế thị tẩm năm ba lần. Hai tháng sau Đình nhi quả nhiên có thai, ngự y bắt mạch nói có thể là song thai.

"Ngươi có thể mang song thai, cũng coi là trời cao thương ngươi. Sau khi sinh ra, ta chỉ chọn một đứa, còn lại một đứa thì ngươi giữ lại bên cạnh, sau này có chỗ dựa." Tiêu Cửu Thành sau khi biết liền nói với Đình nhi.

Đình nhi hiển nhiên cũng không ngờ vậy mà mình lại mang thai song thai, nghĩ đến ngày sau mình cũng sẽ có con của mình liền hết sức kích động.

"Cảm tạ nương nương ban ân!" Đình nhi cảm kích nói với Tiêu Cửu Thành.

"Đình nhi ngốc, là ta mắc nợ ngươi mới đúng." Tiêu Cửu Thành nhìn Đình nhi cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cảm thán, Đình nhi trung thành tuyệt đối như vậy cũng coi là ông trời hậu ái với nàng.

Thế là Tiêu Cửu Thành liền tính kế bẫy Độc Cô Thành, làm cho hắn trong lúc say rượu vô tình sủng hạnh Đình nhi một lần nữa. Ngày hôm sau liền phong Đình nhi làm mỹ nhân. Bởi vì Đình nhi là người cũ của Độc Cô gia, cùng Thiên Nhã từ nhỏ lớn lên, Độc Cô Thành cũng rất quen thuộc Đình nhi, cho nên sau chuyện này lại nảy sinh tình cảm. Sau khi Đình nhi được phong mỹ nhân, Độc Cô Thành thường xuyên lén lút trốn Vinh phi đến chỗ của Đình nhi, coi như ngoài Vinh phi ra, Độc Cô Thành sủng hạnh Đình nhi nhiều nhất.

Theo ước định của Tiêu Cửu Thành và Độc Cô Thành, ngày Tiêu Cửu Thành có thai sẽ giao ra Hậu ấn.

Độc Cô Thành liền muốn Tiêu Cửu Thành thực hiện lời hứa. Tiêu Cửu Thành mặt ngoài đương nhiên sẽ không vi phạm giao ước nên ngoan ngoãn đem Hậu ấn giao cho Độc Cô Thành.

Độc Cô Thành viết chiếu thư phế hậu. Nhưng khi chiếu thư vừa đưa ra, triều đình trên dưới liền xôn xao, các đại thần lập tức bác bỏ chiếu thư của Hoàng đế. Nếu Tiêu hoàng hậu không có con, có thể phế hậu hay không còn khó nói, dù sao Tiêu hoàng hậu có công lớn giúp Độc Cô gia đoạt được giang sơn, Tiêu hoàng hậu uy vọng cùng thế lực tại triều đình vượt xa so với Hoàng đế hữu danh vô thực hữu dũng vô mưu. Lại thêm phía sau Tiêu hoàng hậu là Trấn Quốc Công phủ, cùng đại tướng quân Dương Đằng và một đám tâm phúc, đâu có cái nào ăn chay, nếu phế hậu, triều đình sẽ lộn xộn. Các đại thần thông minh đều biết, nếu có thể thì phế đi Hoàng đế, chứ không thể phế Hoàng hậu. Huống chi bây giờ Tiêu hoàng hậu lại đang mang long chủng. Khâm Thiên Giám xem sao trời, khẳng định thai này nhất định là nam hài, ngày sau có thể kế thừa đại thống. Tình huống này làm cho triều đình trên dưới, ngay cả các thế lực trước đây ngã qua Vinh phi cũng đều biết Tiêu Hậu không thể rung chuyển.

Triều đình không ai thừa nhận chiếu thư phế hậu. Độc Cô Thành cảm thấy mình giống như trúng kế của Tiêu Cửu Thành, nhất là Vinh phi cầm hậu ấn lại không ai xem nàng như hoàng hậu nên làm ầm ĩ khóc lóc với Độc Cô Thành. Độc Cô Thành cũng tức giận chạy tới Trường Lạc cung tìm Tiêu Cửu Thành vấn tội.

"Có phải ngươi cố ý hay không, biết trẫm muốn phế ngươi, cho nên sớm không có, muộn không có, hết lần này tới lần khác lại chọn trong lúc mấu chốt mang thai?" Độc Cô Thành chất vấn.

"Ta sinh con cho Thiên Nhã, chứ không phải sinh con cho Hoàng Thượng. Mà nói, trong bụng ta chưa chắc đã là hoàng tử, biết đâu là công chúa thì sao? Bệ hạ đợi thêm một thời gian xem, bây giờ Vinh phi đã mang thai năm tháng, tất nhiên sẽ sinh trước ta, nếu như Vinh phi sinh hạ hoàng tử, mẫu bằng tử quý, đến lúc đó lập Vinh phi làm Hoàng hậu, thuận lý thành chương. Nếu như Vinh phi sinh ra công chúa, Cửu Thành sinh hoàng tử, nàng ngồi lên hậu vị, sợ cũng khó ngồi ổn. Hoàng Thượng nếu sủng ái nàng thì không nên để nàng đứng trên nước sôi lửa bỏng mới đúng." Tiêu Cửu Thành nói với Độc Cô Thành.

Độc Cô Thành nghe xong thấy có lý, đúng a, hiện tại Tiêu Cửu Thành mang thai nhưng là hài tử của tỷ tỷ. Nếu như hắn không thích Tiêu Cửu Thành thì cũng phải nhìn mặt tỷ tỷ. Hôm nay đi Khâm Thiên Giám đem đám lão bất tử kia mắng cho một trận, hỏi bọn hắn hài tử Vinh phi sắp sinh chẳng lẽ không thể kế thừa đại thống sao? Bọn họ đều không lên tiếng, bây giờ nghĩ lại, mỗi lần phi tử mang thai, lúc hỏi bọn họ sinh nam hay nữ, những người kia đều im lặng, chẳng lẽ Vinh phi mang thai lại là nữ nhi? Nếu như Vinh phi sinh ra nhi tử, đó chính là con trai trưởng của mình, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản mình lập Vinh phi làm Hoàng hậu. Nếu như sinh ra là nữ nhi, Vinh phi muốn làm Hoàng hậu thì Độc Cô Thành cảm thấy đúng là cũng không dễ dàng. Bất quá, nếu như Tiêu Cửu Thành sinh ra nhi tử, nói thế nào cũng là huyết mạch của Độc Cô gia. Tiêu Cửu Thành lại là nữ nhân của tỷ tỷ, nhi tử của tỷ tỷ làm Thái tử, Độc Cô Thành cảm thấy vẫn là có thể được. Độc Cô Thành giống như Độc Cô Tấn, từ nhỏ đến lớn đều đem những gì tốt nhất để dành cho Thiên Nhã, hắn thấy cái này là chuyện đương nhiên. Nghĩ như vậy, Độc Cô Thành càng cảm thấy nếu như Tiêu Cửu Thành sinh ra nhi tử, nhất định phải để cho nhi tử của Tiêu Cửu Thành lên làm Hoàng đế, Vinh phi kia làm sao có thể so với tỷ tỷ của hắn chứ?

"Việc phế hậu này không vội, đợi xem ngươi sinh ra là nam hay là nữ, nếu như công chúa, đến lúc đó phế hậu cũng không muộn, nếu như là nhi tử, ai dám nói phế hậu, ta sẽ một chưởng đánh hắn, nhi tử của tỷ tỷ ta đương nhiên phải được ưu tiên kế thừa hoàng vị." Độc Cô Thành nói với Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành nghe Độc Cô Thành nói như thế hiển nhiên cũng kinh ngạc một phen. Độc Cô Thành thật đúng là khác với người bình thường, mặc dù hữu dũng vô mưu, nhưng tính tình thật thà, trọng tình trọng nghĩa, thật đúng là đang nghĩ con "trong bụng" mình là hài tử của Thiên Nhã.

Độc Cô Thành sau khi trở về cung liền gọi Vinh phi đem Hậu ấn đưa trả lại cho Tiêu Cửu Thành.

Miệng thịt mỡ sắp tới miệng vậy mà bay mất, Vinh phi đương nhiên không chịu, sau đó lại làm ầm ĩ, Độc Cô Thành thực sự cảm thấy phiền không chịu nổi nữa, trực tiếp quăng tới một cái tát.

"Ngươi có phiền quá hay không, nói ngươi đưa Hậu ấn trả lại thì liền trả lại đi. Tiêu Cửu Thành mang thai là hài tử của tỷ tỷ ta, ta không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật. Ngươi muốn làm Hoàng hậu thì xem ngươi có thể sinh nhi tử không đã lại nói, nếu sinh không ra nhi tử, náo loạn thì làm được cái gì!" Nói xong, Độc Cô Thành liền đi khỏi tẩm cung Vinh phi không chút lưu luyến nào. Vinh phi đã mang thai hơn năm tháng, bụng đều đã lớn, hắn đối với phụ nữ mang thai không có hứng thú. Vinh phi không thể thị tẩm, mà còn không cho mình đυ.ng tới những nữ nhân khác, hắn thì lại đang tráng niên. Cuối cùng đi qua chỗ tẩm cung của Đình nhi, mới mang thai hai tháng, bụng còn chưa thấy rõ. Đình nhi bởi vì có thai nên cũng không cho Độc Cô Thành đυ.ng vào, nhưng chí ít Đình nhi không làm ầm ĩ, Độc Cô Thành ngại đi tẩm cung khác nên liền dứt khoát ngủ lại chỗ Đình nhi cho xong.



Tám tháng sau, Đình nhi sinh hạ một trai một gái, đứa con trai lập tức được ôm qua Trường Lạc cung, việc này trở thành bí mật cung đình. Đình nhi sinh hạ công chúa được tấn thăng làm phi.

Hoàng hậu sinh hạ long tử, Hoàng đế rất vui mừng, tự mình đặt tên cho hoàng tử là Độc Cô Thừa Tuấn. Ngày thứ hai sau khi sinh ra liền được phong làm Thái tử, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.

Đây là chuyện vui lớn nhất của triều đình từ khi lập triều đến nay, rất nhanh liền truyền đi khắp thiên hạ, mọi người khắp nơi đều biết.



Một hôm, ở ven một trấn nhỏ có một thợ săn vác một con sói và một đầu heo rừng đi vào phiên chợ để đổi lương thực.

Bộ pháp của thợ săn nhẹ nhàng, nhưng nếu người nhìn thật kỹ sẽ phát hiện thợ săn đi đứng có chút hơi khập khiễng, nhưng không rõ lắm nên tất cả mọi người đều không để ý đến.

Thợ săn đem sói cùng heo rừng bán lấy tiền, mua một ít thóc gạo và một số vật dụng hàng ngày. Sau đó ghé vào quán trà quen thuộc ở ven đường uống trà.

"Ngươi có nghe nói không? Hoàng Thượng sau khi sinh bảy tám công chúa, rốt cục đã sinh ra Thái tử, Hoàng Thượng rất vui nên đại xá thiên hạ, đại cữu nhà biểu đệ ta vì trộm cắp nên bị bắt, hôm qua đã được thả về…" Câu chuyện của một người truyền đến tai thợ săn.

Chỉ cần tin tức liên quan tới Hoàng gia, người thợ săn này liền bất giác lắng tai nghe, nghe được tin Hoàng đế sinh hạ Thái tử, liền cảm thấy rất vui.

"Thái tử là do Tiêu hoàng hậu sinh ra, đây là trưởng tử hoàng gia, huyết mạch chính thống…" Một người khác lại nói.

Chén trà trong tay thợ săn đột nhiên rơi xuống trên mặt bàn vỡ vụn, nước trà và mảnh vỡ văng tung tóe.

"Nghe nói cùng ngày còn có một phi tử khác sinh ra công chúa, nghe nói phi tử kia vốn là tỳ nữ bên cạnh Trưởng công chúa lúc trước…"

"Ta còn nghe nói, Hoàng Thượng còn muốn đem Thái tử đưa làm con thừa tự cho Trưởng công chúa, nhưng bởi vì các đại thần phản đối nên mới thôi a…"

"Thái tử là Tiêu… Hoàng hậu tự mình sinh ra sao?" Thợ săn đứng dậy hỏi người đang nói chuyện ở bàn kế bên.

"Đúng vậy, Khâm Thiên Giám nói, những phi tử khác không thể sinh hạ long tử cho Hoàng Thượng, duy chỉ có Tiêu hoàng hậu mới được, mới có thể sinh ra thiên tử tương lai…"

"Làm sao có thể như vậy?" Thợ săn không tin.

"Làm sao lại không thể chứ?" Có người cảm thấy thợ săn này có chút khó hiểu.

"A Sửu, hoàng hậu sinh hạ long tử việc này khắp thiên hạ đều biết a, ngươi ở trong núi lâu cho nên không biết, việc này hai ngày trước đã được thông cáo báo tin vui dán lên." Lão chủ quán trà gọi người thợ săn là A Sửu nói.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Nhã: Ta không muốn làm A Sửu đâu…

Minh Dã: Không có cách, ai bảo bây giờ ngươi xấu…