Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 197

"Nữ nhân này thật thê thảm, mặt bị nhiều vết thương muốn nát, trên đùi cũng bị thương, lại sốt cao không giảm, chắc là sẽ không còn sống được bao lâu nữa…" Một nam tử trẻ tuổi thương cảm nói.

"Chắc là bị cừu gia truy sát mới ra tay ác độc như vậy, chúng ta không nên mang nàng về nhà, mất công phát sinh thêm nhiều phiền toái. Đem nàng sắp xếp ở đây đi, chừa một chút thuốc với đồ ăn, sống hay chết đều phó thác cho trời vậy." Giọng nói của một nam nhân lớn tuổi vang lên. Nhà ông nhiều đời đều làm nghề đánh cá trên sông, hai ngày trước lúc cùng con trai bắt cá thì vớt được Thiên Nhã đang ôm một khúc gỗ trôi đến. Sau đó gọi nữ nhân ở nhà mang đồ tới thay y phục ẩm ướt ra, nữ nhân nhà ông tham của, nhìn thấy người ta mặc đồ tốt, trang sức nhìn cũng mười phần quý giá, nên đã trộm mang về nhà. Nhưng chung quy tiểu lão bách tính mặc dù có chút tham lam nhưng cũng có tâm, lương tâm bất an nên ông vẫn kêu vợ cho uống chút thuốc chống lạnh sau đó mới rời đi, để cho bản thân tự diệt. Không nghĩ tới đã hai ngày qua mà nữ nhân này cũng chưa chết, nhưng vẫn sốt cao không giảm, cứ thì thào gọi lặp đi lặp lại một cái tên Cửu gì đó mơ hồ mà bọn họ nghe không rõ.

Thấy Thiên Nhã không chết, hai cha con đem phần thức ăn và nước uống mà mình mang theo đi đánh cá để lại, để thêm thuốc chống lạnh và kim sang dược thoa vết thương, xong lại rời đi.

Thiên Nhã phát sốt liên tục, ý thức dần dần lâm vào hỗn độn, trong hỗn độn đều là ác mộng, kiếp trước bị giam ở lãnh cung, kiếp này bị Tiêu Nghệ Tuyền dùng chủy thủ sắc bén đâm vào gương mặt. Lạnh lẽo, sợ hãi, đau đớn, tất cả đều làm nàng không chống đỡ được, nàng muốn chạy trốn khỏi ác mộng, nhưng cảm giác sợ hãi không thoát ra được. Nàng hận không thể lập tức chết đi để giải thoát tất cả thống khổ, nhưng ngay tại lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng muốn từ bỏ thì khuôn mặt của Tiêu Cửu Thành lại xuất hiện. Tiêu Cửu Thành kiếp trước thì ưu thương nhìn mình, Tiêu Cửu Thành kiếp này thì cười nói nhìn mình…

Ác mộng dài như trải qua một kiếp, Thiên Nhã mới từ từ tỉnh lại, đầu đau buốt, cổ họng khô khốc, trên mặt đau đớn, bắp đùi cũng đau, tất cả đều nói cho Thiên Nhã biết đây không chỉ là một cơn ác mộng, mà là ác mộng trong đời thực không có kết thúc.

Thiên Nhã nhớ lại tất cả chuyện Tiêu Nghệ Tuyền làm với mình, nàng dần khôi phục ý thức, sờ lên gương mặt của mình. Không còn da thịt mịn màng như trước, lưỡi đao xẻ ra các vết thương ngang dọc, thậm chí đã bắt đầu kéo màn. Thiên Nhã đau đớn nhắm mắt lại. Nàng thà rằng mình đã chết đi, nhưng không nghĩ tới trải qua hai đời mà nàng vẫn còn chưa chết, mạng này cứng đến nỗi bất khả tư nghị. Nàng nhớ lúc bị Tiêu Nghệ Tuyền đẩy xuống sông, nàng đúng lúc bắt được khúc cây từ thượng nguồn trôi xuống, bản năng liền bám lấy thật chặt, nàng nhớ nước sông lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi các vết thương của nàng đều mất đi cảm giác, nàng thậm chí hôn mê dần đi. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy, đau đớn không bằng chết đi cho bớt đau, nhưng nàng lại có chút không nỡ Tiêu Cửu Thành, đó là ý niệm sống của nàng, nhưng bây giờ nàng sống thì lại càng thống khổ nhiều hơn. Nàng biết Tiêu Cửu Thành có lẽ sẽ rất đau lòng, có lẽ sẽ không để ý đến dung mạo đã biến dạng của mình, nhưng Thiên Nhã biết, mình lại không thể nào không thèm để ý, tất cả sự kiêu hãnh của nàng tại thời khắc này đều tan ra thành tro bụi.

Ý thức sống của thân thể rất mãnh liệt, nhưng khi khôi phục ý thức thì Thiên Nhã lại đánh mất dũng khí để sống tiếp. Chìm trong thống khổ và tuyệt vọng, Thiên Nhã lại phát hiện ra gân chân của nàng mặc dù bị Tiêu Nghệ Tuyền đâm bị thương, nhưng chưa có bị cắt đứt, vẫn còn có tri giác. Đây bởi vì Tiêu Nghệ Tuyền là nữ tử nhà quan văn, tay trói gà không chặt, không có sức lực mạnh, lại thêm thời gian để nàng ra tay không nhiều, trong lúc vội vàng chỉ đâm bị thương gân chân một bên. Nhưng cái này cũng không làm cho Thiên Nhã vui chút nào, dưới cái nhìn của nàng đây cũng không có gì khác biệt.

Sau khi tỉnh lại lần nữa, sốt cao đã giảm, nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến đau đớn, đói khát, sắc mặt chỉ đờ đẫn mở ra ánh mắt mông lung không có tiêu điểm, nàng chỉ muốn chờ chết, nàng có thể tỉnh lại lần nữa mà nói cũng là ngoài sức tưởng tượng.

Thiên Nhã bị mất máu quá độ, lại thêm sốt cao không giảm, vốn đã cực kỳ suy yếu. Sau khi thức tỉnh lại không muốn ăn uống gì, liền càng suy yếu thêm, thể lực từng giờ từng phút tiêu hao gần cạn. Tỉnh lại sau một ngày một đêm không ăn uống, Thiên Nhã rất vui khi cảm giác được thân thể của mình sắp không còn chịu đựng được nữa. Nàng biết mình nếu như hôn mê lần nữa là có thể sẽ chết đi thật, vĩnh viễn rời xa thế giới này. Nàng biết nàng sẽ không may mắn như thế lần nữa, đúng vậy, sống lại một kiếp gặp được Tiêu Cửu Thành, cùng Tiêu Cửu Thành yêu nhau là thời gian nàng hạnh phúc nhất, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã lại cảm thấy nội tâm không cách nào khắc chế được mà sinh ra ý niệm mãnh liệt không thể từ bỏ, cái này khiến nàng lại sinh ra ý niệm muốn sống. Đời này không thể trở lại bên cạnh Tiêu Cửu Thành, vậy cũng nên biết Tiêu Cửu Thành một đời mạnh khỏe, việc này khiến Thiên Nhã sinh ra ý thức để sống. Nàng gắng gượng bò lại chỗ lương thực và nước mà hai cha con ngư dân để lại, giờ phút này, môi nàng đều đã nứt ra, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, nàng uống một chút nước, chật vật ăn chút lương khô thô ráp nhai như sạn cát.

Thiên Nhã là võ tướng nên có thể chất cực tốt, khả năng hồi phục rất nhanh, sau khi uống nước, ăn lương khô, uống và thoa thuốc xong, lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, sức lực khôi phục lại rất nhiều, mặc dù vẫn còn hết sức yếu ớt, nhưng so với hôm qua là đã tốt hơn nhiều.

Thiên Nhã biết, Tiêu Cửu Thành sẽ muốn lật trời để tìm ra mình, chưa thấy thi thể của mình, dựa vào tính cách của Tiêu Cửu Thành thì tuyệt đối sẽ không hết hi vọng. Nhưng Thiên Nhã thà rằng Tiêu Cửu Thành nghĩ mình chết rồi chứ không nguyện ý bị Tiêu Cửu Thành tìm được. Như thế, nàng còn có thể có tư thái đẹp nhất sống ở trong lòng Tiêu Cửu Thành, nàng không muốn Tiêu Cửu Thành nhìn thấy mình xấu xí như lúc này, Thiên Nhã biết, đây niềm kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại của nàng.



Lúc lão ngư dân cùng vợ chuẩn bị đem những vật quý giá đã gỡ trên người Thiên Nhã mang đi ra thị trấn để cầm cố thì bố cáo vừa được dán lên, chiêng trống vang dội, thu hút dân toàn thị trấn đổ đến xem, trên đường phố tất cả mọi người vây lại xem, vợ chồng lão ngư dân cũng không ngoại lệ.

"Đương kim Trưởng công chúa điện hạ bị kẻ gian hãm hại, đẩy xuống sông Tử Cấm, phàm tất cả mọi người vớt được bất cứ nữ tử nào trên sông đều phải đến báo cáo. Những ai vi phạm sẽ trảm. Còn nếu tìm được Trưởng công chúa điện hạ thì bất luận là ai cũng sẽ được vạn lượng tiền thưởng và sắc phong Thiên hộ hầu." Quan phủ thông báo xong, quần chúng liền xôn xao, đây chính là cơ hội một bước lên trời, dân chúng tầm thường muốn cầu đều cầu không được.

Vợ của lão ngư dân lập tức có chút kích động, bà cảm thấy lão đầu tử và con trai đã cứu được nữ nhân kia chắc chắn là Trưởng công chúa điện hạ, đang định đi lại nói với quan phủ liền bị lão ngư dân bịt miệng lại, sau đó kéo đến một góc đường vắng.

"Ông làm gì mà không cho tôi nói? Chúng ta cứu được công chúa điện hạ a!" Lão bà không hiểu hỏi.

"Bà không có đầu óc sao, chúng ta đã trộm đồ của Trưởng công chúa điện hạ, còn để mặc cho Trưởng công chúa điện hạ tự sinh tự diệt, đến lúc đó truy cứu ra, đừng nói tới vạn lượng hoàng kim và Thiên hộ hầu, liền là chém đầu cả nhà đó." Lão ngư dân nhỏ giọng nói.

Lão bà nghe xong mới giật mình nghĩ thấy sợ, xém chút nhiệt hỏa thân.

"Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?" Lão bà sợ hãi hỏi.

"Bây giờ mau nhanh đi về, đem tất cả mọi thứ trên người của Trưởng công chúa điện hạ trả lại, sau đó đem Trưởng công chúa điện hạ về an trí, xong lại bẩm báo." Lão ngư dân cảm thấy làm như vậy mới ổn thỏa.

"Lão đầu tử, vẫn là ông thông minh, chúng ta bây giờ trở về liền đi." Lão bà kích động nói, ước mơ cả nhà mình một bước lên trời.

Hôm trước cha con lão ngư dân chỉ tùy ý dựng tạm lều cỏ cho Thiên Nhã nằm ở gần bờ sông, bây giờ khi trở lại lều cỏ mới phát hiện ra Thiên Nhã đã không còn ở đây.

Một canh giờ trước Thiên Nhã đã gắng gượng nâng thân thể hư nhược khập khễnh đi vào trong núi sâu. Trong núi sâu nhiều rắn độc mãnh thú ẩn hiện, người dân thường cũng không dám đi sâu vào trong, các thợ săn cũng không đi quá sâu, Thiên Nhã là muốn đến nơi thâm sơn vắng vẻ.

Cả nhà lão ngư dân bởi vì trộm đồ của Thiên Nhã, cũng không biết Thiên Nhã còn sống hay chết, chột dạ không dám cầm cố đồ vật, cũng không dám bẩm báo quan phủ, sợ triều đình truy trách xuống, gây họa tới cả nhà, nên liền đem trang phục và các trang sức ngọc bội của Thiên Nhã chôn thật sâu xuống đất.

Triều đình cơ hồ muốn đem cả sông Tử Cấm lật lên mà vẫn không tìm thấy tung tích. Thiên Nhã tựa như hư không biến mất.

——

Tác giả có lời muốn nói: Tốt, Thiên Nhã muốn đi lên núi làm thợ săn..