Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 180

Quả nhiên như Tiêu Cửu Thành dự đoán, trước lúc Độc Cô Tấn đăng cơ ba ngày thì Trương Đạo Phàm xuất hiện.

Bởi vì ba ngày sau sẽ lên ngôi, Độc Cô Tấn thiết yến tại ngự hoa viên để cùng những tùy tướng và gia thần cũ uống rượu.

Ngay lúc này, trong ngự hoa viên đột nhiên xuất hiện một lão đạo sĩ.

"Chúc mừng nhϊếp chính vương." Lão đạo sĩ cung kính nói với Độc Cô Tấn.

Độc Cô Tấn đang uống rượu hơi say đột nhiên nhìn thấy xuất hiện một lão đạo sĩ, cả kinh lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, trong cung đề phòng sâm nghiêm, lão đạo sĩ này tựa như trong không khí xuất hiện.

"Ngươi là người phương nào?" Độc Cô Tấn chất vấn.

"Nhϊếp chính vương không phải là vẫn tìm kiếm bần đạo a?" Trương Đạo Phàm hỏi ngược lại.

"Ngươi là Trương Đạo Phàm, Trương quốc sư?" Độc Cô Tấn nghi ngờ hỏi, dù sao ông cũng chưa từng gặp Trương Đạo Phàm lần nào, cho nên không nhận ra Trương Đạo Phàm.

"Đúng là bần đạo, quốc sư là do tiền triều phong, đối với tân triều mà nói thì bần đạo bất quá chỉ là một người tu đạo bình thường." Trương Đạo Phàm nói.

Độc Cô Tấn tinh tế quan sát Trương Đạo Phàm một chút, quả thật có mấy phần tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, liền tin hơn phân nửa, nhưng để cẩn thận ông vẫn là gọi hạ nhân sai mời Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã tới xác nhận, dù sao các nàng đều đã gặp qua Trương Đạo Phàm.

"Bản vương phái người tìm kiếm Trương đạo trưởng chính là vì muốn lập tân triều, cũng muốn phong Trương đạo trưởng làm tân triều quốc sư." Độc Cô Tấn gật đầu nói.

"Bần đạo người tu đạo, Tứ Hải là nhà, không thể ở lại kinh thành lâu dài nên sợ không thể đảm nhiệm. Bởi vì nhϊếp chính vương một mực tìm kiếm bần đạo nên bần đạo mới xuất hiện ở đây, không biết nhϊếp chính vương tìm bần đạo có gì phân phó?" Trương Đạo Phàm dò hỏi.

"Các ngươi đều lui xuống trước đi." Độc Cô Tấn cho lui những người xung quanh, lưu lại mình cùng Trương Đạo Phàm.

"Bản vương dự tính ba ngày nữa đăng cơ, không biết được hay không?" Độc Cô Tấn hỏi.

"Thái Cực hoàng thành xây xong, chính là ngày tân triều thành lập, là chiều hướng phát triển, đương nhiên có thể thực hiện." Trương Đạo Phàm hồi đáp.

"Không biết quốc phúc Độc Cô gia ngày sau như thế nào?" Độc Cô Tấn lại hỏi.

"Thái Cực hoàng thành quả thật âm dương cùng tồn tại song song, căn cơ vững chắc, quốc phúc được ba trăm năm." Trương Đạo Phàm hồi đáp.

Độc Cô Tấn nghe vậy thì rất vui mừng, so sánh cùng lịch thời gian đã tương đối dài, đã tương xứng.

"Vậy quốc hiệu lấy chữ gì cho thỏa đáng?" Trước đó Độc Cô Tấn có thương thảo qua cùng văn võ bá quan về quốc hiệu, đều chưa mấy hài lòng.

"Lấy hào lấy dễ vì tốt." Vấn đề Độc Cô Tấn muốn hỏi, Trương Đạo Phàm đều đã tính tới.

"Nhật nguyệt vì dễ, âm dương giao thế." Độc Cô Tấn đối với quốc hiệu này coi như hài lòng.

"Qui tắc tối giản, dễ thì dễ. Qui tắc chi dễ, dễ thì dễ chi giản, vạn vật đều ở bên trong một giản một dễ." Trương Đạo Phàm nói bổ sung.

"Được, vậy tân triều quốc hiệu định là 'Dễ' ." Độc Cô Tấn quyết định dùng quốc hiệu này.

"Như vậy niên hiệu đặt là gì cho thỏa đáng?" Độc Cô Tấn cảm thấy nên trực tiếp niên hiệu quốc hiệu cùng nhau làm một lần.

"Niên hiệu, bần đạo đề nghị dùng Nhân Hưng, lấy Nhân làm gốc, vạn vật phương Hưng." Trương Đạo Phàm nói.

"Theo lý lẽ này, xem ra vạn sự sẵn sàng, quả nhiên là chiều hướng phát triển." Sau khi định xong quốc hiệu cùng niên hiệu, Độc Cô Tấn hiển nhiên hết sức cao hứng.

"Đúng là chiều hướng phát triển, nhưng chỉ là…" Trương Đạo Phàm muốn nói lại thôi.

"Có gì không ổn sao?" Độc Cô Tấn thấy Trương Đạo Phàm chần chờ liền nhíu mày hỏi.

"Thiên hạ Độc Cô gia là đoạt được từ tay Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo, nhϊếp chính vương nguyên bản không thiên mệnh này." Trương Đạo Phàm nói xong, sắc mặt Độc Cô Tấn hiển nhiên thay đổi.

"Vậy sẽ như thế nào?" Độc Cô Tấn có chút khẩn trương hỏi.

"Giống như một người chỉ có lực trăm cân lại muốn nâng vật ngàn cân, đối thân thể là một gánh vác nặng, nhϊếp chính vương nguyên bản có sáu mươi tuổi thọ, bây giờ bởi vì có được thiên hạ vốn không nên có, tất nhiên sẽ giảm thọ, sợ chỉ có thể sống thêm ba năm nữa." Trương Đạo Phàm nghiêm túc nói.

"Thì ra là như vậy, thế thì không quan trọng, bất quá chỉ là sống ít hơn ba năm, bản vương rong ruổi sa trường thì sợ gì sinh tử, ba năm tuổi thọ đổi được ngôi Hoàng đế cũng đã lời." Độc Cô Tấn xem thường nói, bây giờ ông đã năm mươi bốn tuổi, ông cũng cảm thấy thân thể mình không còn được như lúc trước, còn có thể sống thêm ba năm, đối với Độc Cô Tấn mà nói là đã thỏa mãn.

"Nhϊếp chính vương xem sinh tử ngoài thân, quả thật khí khái anh hùng, bần đạo bội phục." Trương Đạo Phàm thấy Độc Cô Tấn không quan tâm đến sinh tử, cũng không nói tiếp nữa, thật ra đâu chỉ mỗi mình Độc Cô Tấn bị giảm thọ, Độc Cô Thành không có thiên mệnh cũng bị giảm thọ, ngay cả Độc Cô Thiên Nhã, mệnh thế cũng không tốt. Ba người đều cải biến thiên mệnh, đã dám khiêu động thiên mệnh, ắt sẽ bị thiên mệnh cắn nuốt. Bất quá thiên mệnh đã thay đổi, cũng không thể hoàn lại, dựa trên mệnh của ba người đổi được vạn thế cơ nghiệp hậu thế cũng là đáng giá.

"Còn có ảnh hưởng gì khác không?" Độc Cô Tấn không sợ chết nhưng chỉ sợ gây họa cho con cháu về sau.

"Chỉ cần ngài thi hành nền chính trị nhân từ, con cháu sẽ được phúc phận, ngược lại thì sẽ gây họa gấp bội tới tử tôn." Trương Đạo Phàm cũng không có trực tiếp nói cho Độc Cô Tấn biết chuyện liên quan tới vận mệnh của Độc Cô Thành và Độc Cô Thiên Nhã, để tránh gây thêm sóng gió, việc đã đến nước này thì chỉ có thể phục mệnh, dù sao cũng không kém hơn so với mệnh cách nguyên bản của bọn họ.

"Ta tất nhiên sẽ không phụ thiên hạ." Độc Cô Tấn thận trọng nói.

"Đó chính là phúc của thiên hạ lê dân bách tính." Trương Đạo Phàm gật đầu nói.

Lúc này, Thiên Nhã với Tiêu Cửu Thành cùng tới, các nàng nghe Trương Đạo Phàm vào cung, liền lập tức tới ngay.

"Thiên Nhã, Cửu Thành đã gặp qua quốc sư." Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành đồng thanh nói.

"Bần đạo đã gặp qua Độc Cô tiểu thư cùng Thiếu phu nhân." Trương Đạo Phàm cũng nhanh chóng hoàn lễ.

"Quốc sư vì đã vì tân triều định quốc hiệu, thậm chí niên hiệu cũng đã định, vi phụ hết sức hài lòng." Độc Cô Tấn nói với Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành.

"Không biết tân triều quốc hiệu là gì?" Thiên Nhã tò mò hỏi.

"Dễ." Trương Đạo Phàm nói lại một lần nữa.

Thiên Nhã nghe vậy giật mình, mặc dù ở kiếp trước Lý Quân Hạo thuộc về mạch Lý thị, nhưng không có tiếp tục dùng quốc hiệu tiền triều, nghe nói là vì muốn kéo dài quốc phúc nên làm mới quốc hiệu.

"Phụ thân, có thể cho con mượn quốc sư một chút không?" Thiên Nhã hỏi Độc Cô Tấn.

"Được thôi, phụ thân cùng quốc sư đã bàn xong chuyện quan trọng rồi." Độc Cô Tấn gật đầu.

"Cửu Thành, ngươi ở lại đây, ta muốn cùng quốc sư nói vài câu." Thiên Nhã để Tiêu Cửu Thành đứng đó rồi cùng Trương Đạo Phàm đi lại một chỗ cách đó nói chuyện.

Tiêu Cửu Thành nhìn dáng vẻ của Thiên Nhã và Trương Đạo Phàm nói chuyện, nàng ít nhiều đoán được có thể có quan hệ với chuyện bí mật kia của Thiên Nhã.

"Tại sao quốc hiệu vẫn lấy là 'Dễ', rõ ràng là đã thay đàn đổi dây rồi mà?" Thiên Nhã hỏi Trương Đạo Phàm.

"Thế gian này vốn là có trật tự và quy tắc cố định, ngươi sống lại một kiếp, lẽ ra không nên có, nhưng ngươi lại xuất hiện ở kiếp này, làm rối loạn quy tắc nguyên bản, cải biến rất nhiều vận mệnh người khác, việc này tương đương là lỗi trật tự, sai lầm như thế không thể phát sinh lớn hơn, cũng chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy về trật tự nguyên bản, cùng loại thay xà đổi cột, ý tại man thiên quá hải. Mà Tiêu Cửu Thành tu kiến kinh thành mới lấy quá hình dạng quá cực kỳ, tựa hồ càng thêm gần sát quỹ đạo vận mệnh bản thân, càng tiếp cận thiên mệnh, dùng 'Dễ' càng thêm phù hợp, không biết Độc Cô tiểu thư có hiểu được hàm nghĩa trong đó hay không?"

Thiên Nhã đại khái hiểu một chút ý của Trương Đạo Phàm giải thích, nhưng phần lớn là không hiểu, phần không hiểu kia đại khái là kia mệnh số huyền bí.

"Vận mệnh của Độc Cô gia thật có thể phòng ngừa giẫm lên vết xe đổ không?" Đây cũng là nguyên nhân mà Thiên Nhã nhất định muốn gặp cho được Trương Đạo Phàm.

"Có thay đổi, mà cũng không thay đổi."

"Như vậy là ý gì?" Thiên Nhã có chút bất an hỏi.

"Theo ý của người mà nói, hẳn là muốn tránh khỏi một kết cục khác." Độc Cô gia kiếp trước cơ hồ tuyệt tự, kiếp này Độc Cô gia làm đế vương, truyền đời ba trăm năm, đương nhiên là thay đổi. Chỉ là mệnh số của ba người Độc Cô Tấn, Độc Cô Thành cùng Độc Cô Thiên Nhã đều không trường thọ, đây là định số không đổi, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là tính thay đổi.

"Quốc sư có thể nói rõ hơn một chút hay không?" Thiên Nhã vẫn cảm thấy trong lòng chưa an tâm.

Trương Đạo Phàm lắc đầu, không muốn nói thêm nữa.

Thiên Nhã thấy Trương Đạo Phàm không nguyện ý nói thêm thì cũng không hỏi nữa, chỉ có thể coi như thôi.

"Cửu Thành cũng muốn mượn quốc sư để tự mình lĩnh giáo vài chuyện." Lúc Tiêu Cửu Thành thấy Trương Đạo Phàm cùng Thiên Nhã đi lại thì cũng muốn hỏi Trương Đạo Phàm một chút chuyện liên quan tới quẻ tượng sau ba mươi tuổi của Thiên Nhã.

"Mới ngắn ngủi mấy năm mà Thiếu phu nhân đối với huyền học đã nghiên cứu sâu như thế, quả thật là thiên tư thông minh, như hình hoàng thành Thái Cực Bát Quái Đồ quả thật diệu quá thay!" Trương Đạo Phàm khích lệ nói.

"Cửu Thành chỉ hiểu bề ngoài làm sao dám trước mặt Lỗ Ban múa rìu qua mắt thợ. Chuyện liên quan tới quẻ số, ta có một quẻ không biết làm sao giải, mong rằng quốc sư chỉ giáo." Tiêu Cửu Thành khiêm tốn nói.

"Mời nói." Trương Đạo Phàm vuốt râu, hiển nhiên rất tình nguyện giái đáp giúp Tiêu Cửu Thành.

"Nhiều năm trước, ta có coi số mạng cho Thiên Nhã, chỉ tính được đến mệnh cách trước ba mươi tuổi. Sau ba mươi tuổi thì làm thế nào cũng không xem được, chẳng biết tại sao? Quốc sư có thể giúp ta giải không?." Tiêu Cửu Thành rất để ý tới chuyện này.

"Độc Cô tiểu thư là hết sức đặc thù, cho nên trên quẻ tượng của nàng cũng đặc thù." Trương Đạo Phàm cũng không giấu diếm.

"Đặc thù như thế nào?" Tiêu Cửu Thành nhíu mày hỏi.

"Là chi hồn dị giới, người đã chết phục sinh."

"Nàng không phải làThiên Nhã sao?" Tiêu Cửu Thành kinh hãi hỏi.

"Là nàng, nhưng là một cái khác kiếp. Thế gian này vốn là có vô số nàng, vô số ngươi và ta." Trương Đạo Phàm cho rằng Tiêu Cửu Thành thiên tư thông minh.

Tiêu Cửu Thành biết Trương Đạo Phàm nói tất cả đều là thật, Thiên Nhã đổi linh hồn từ lúc nào, nàng đã biết, tất cả đều có giải thích.

"Có phải Thiên Nhã ở kiếp kia cũng đã chết lúc ba mươi tuổi, cho nên phục sinh đến Thiên Nhã kiếp này, vậy Thiên Nhã ở kiếp này ba mươi tuổi sẽ như thế nào?" Tiêu Cửu Thành khẩn trương hỏi, nàng cảm giác lạnh cả tim, mười phần bất an.

Quả nhiên là nữ tử thông tuệ, vừa đoán liền trúng.

"Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín, Nhân một, nếu không nàng cũng sẽ không phục sinh ở đây." Trương Đạo Phàm chỉ có thể trấn an Tiêu Cửu Thành như vậy.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Nhã: Huyền học quá hại não…