Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 111

"Nếu như là thật lòng chân ý, sao lại có thể toan tính như thế chứ?" Thiên Nhã hỏi ngược lại, ở kiếp trước Lý Quân Hạo chính là như thế, đến kiếp này Tiêu Cửu Thành cũng lại như vậy. Thiên Nhã cảm thấy người lòng dạ quá sâu đều là cực kỳ làm người ta chán ghét, cho dù nàng biết Tiêu Cửu Thành đối với nàng là không có ác ý, nhưng lỡ như có ác ý thì sao? Nghĩ đến khả năng này, Thiên Nhã liền có cảm giác chút lạnh cả sống lưng.

"Phòng ngừa chu đáo, cũng có thể xem là toan tính sao? Ngày đó ta để phu quân sớm biết, cũng là sợ Thiên Nhã một ngày kia ở giữa ta và phu quân sẽ khó xử, ta cũng chỉ là lo lắng cho Thiên Nhã. Hôm qua thì đúng là ta không đúng, nhưng là cũng bởi Thiên Nhã đối với tình ý của ta luôn luôn tránh né, ta bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Bây giờ làm cho Thiên Nhã tức giận, đều là ta không tốt. Thiên Nhã, làm sao có thể để Thiên Nhã không giận nữa, Cửu Thành đều nguyện ý bị phạt, chỉ cần có thể làm cho Thiên Nhã vui vẻ." Tiêu Cửu Thành lại là bày ra dáng vẻ dịu dàng nhận sai, Thiên Nhã đang như đao chém xuống một mớ sợi bông mềm mại, cảm giác không thể cắt được.

Thời khắc này, nội tâm Thiên Nhã rõ ràng cực kỳ tức giận, nhưng gặp thái độ Tiêu Cửu Thành như vậy, Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành cũng không nhiều lời nói nặng, nếu không tựa như mình lại cố tình gây sự. Chỉ là trong lòng Thiên Nhã còn một đốm lửa buồn bực, dập thế nào cũng không tắt, luôn cảm thấy vẫn bị nằm trong kế hoạch của Tiêu Cửu Thành, thế là nàng quay người đưa lưng về phía Tiêu Cửu Thành, không muốn nghe Tiêu Cửu Thành lý lẽ.

"Sau này ta sẽ không làm gì để cho Thiên Nhã cảm thấy không vui nữa, Thiên Nhã đừng giận nữa có được hay không, Thiên Nhã giận, ta sẽ đau lòng." Tiêu Cửu Thành từ phía sau ôm lấy Thiên Nhã nhẹ giọng dỗ dành.

Thiên Nhã hiển nhiên là dính chiêu này, đốm lửa trong lòng kia tựa như lập tức liền biến thành một đốm nhỏ hơn, Thiên Nhã cũng phát hiện mình là chịu mềm không chịu cứng, nhưng mặc dù lửa giận đã nhỏ đi rất nhiều, Thiên Nhã vẫn chưa thể nào dập tắt hoàn toàn được.

"Ngươi có thế để cho ta một mình một lát không?" Thiên Nhã hỏi ngược lại.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy, không thể không buông Thiên Nhã ra, nàng thật sâu thở dài một hơi, bị Thiên Nhã lạnh nhạt như vậy, Tiêu Cửu Thành cũng chịu không nổi, cũng có chút ủy khuất, nàng đối với Thiên Nhã dụng tâm, Thiên Nhã lại nghĩ là nàng ác ý tính toán. Nàng nếu không dùng chút tâm cơ, muốn ôm được mỹ nhân về thì phải chờ cho tới năm tháng nào đây, nàng cũng không muốn dụng tâm kế đối với Thiên Nhã, nhưng Thiên Nhã luôn luôn khó chịu như vậy, nàng cũng là không còn cách nào.

"Thiên Nhã không muốn tha thứ cho ta sao?" Tiêu Cửu Thành sâu kín hỏi, thanh âm nghe rất khó chịu.

Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành yếu đuối, làm cho nàng mềm lòng, nhưng Thiên Nhã biết mình luôn để ý đến một việc, Tiêu Cửu Thành thể cốt nhìn yếu đuối, nhưng kỳ thật bên trong không có chút nào yếu. Tiêu Cửu Thành có tâm kế, có mưu lược, điểm ấy, Thiên Nhã đời trước đã biết rõ, Tiêu Cửu Thành lại đem mưu kế dùng trên người mình, nàng có chút khó mà tiếp nhận. Nàng cảm thấy chân chính yêu thích một người, hẳn là nên chân thành, nàng không rõ, làm sao lại đi dụng tâm kế trên người mình yêu thích? Chí ít Thiên Nhã sẽ làm không được, cho nên giờ phút này Thiên Nhã không muốn nghe Tiêu Cửu Thành giải thích.

"Thiên Nhã, ta thề sau này sẽ không đối với ngươi như vậy nữa…" Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã không muốn nghe mình giải thích, trong lòng có chút nóng nảy.

"Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành một mực gọi tên Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành bẩm sinh cũng có một chút kiêu ngạo, nhưng đối với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy nàng không còn chút gì, Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã sinh ra là để khắc mình.

Tiêu Cửu Thành một câu lại một câu Thiên Nhã, cuối cùng làm cho tâm Thiên Nhã có chút mềm nhũn ra.

"Tiêu Cửu Thành, ngươi thật yêu ta sao?" Thiên Nhã xoay người lại hỏi, nàng cảm thất bất an, nàng luôn cảm thấy trên thế gian này, ngoại trừ phụ thân cùng đệ đệ, thì không còn người nào là chân chính yêu nàng, đối với tình cảm của Tiêu Cửu Thành, nàng vẫn còn có chút bất an và không rõ.

"Thiên Nhã còn phải hỏi sao? Dụng tâm cảm thụ một chút, ta đến cùng là chân tình hay giả dối, ta cảm thấy Thiên Nhã trong lòng nhất định đã có đáp án." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, dị thường nghiêm túc nói, nếu như bây giờ tình ý của mình còn để Thiên Nhã cảm thấy hoài nghi đó nhất định là tự mình đã làm quá thất bại.

Thiên Nhã không trả lời, đáp án này, nàng đúng là có, nhưng là nàng sợ nhất cảm giác của mình sẽ lừa gạt chính mình, con người có đôi khi đối với điều mình mong muốn nhất tự lừa gạt mình.

"Thiên Nhã vì sao lại bất an như vậy? Trong lòng Thiên Nhã đến cùng là đang muộn phiền vì cái gì? Mà lại chưa từng quên đi." Tiêu Cửu Thành hỏi, thật lâu trước đó nàng đã biết trong lòng Thiên Nhã có một bí mật, nàng rất muốn biết bí mật kia là gì.

Thiên Nhã bản năng cũng không nguyện ý nói cho Tiêu Cửu Thành bí mật về chuyện trùng sinh của mình, nàng luôn cảm giác mình đã làm thay đổi vận mệnh Tiêu Cửu Thành.

Thiên Nhã vốn đang khó chịu, lại đổi thành Tiêu Cửu Thành khó chịu, bởi vì nàng phát hiện, cho dù đến bây giờ, Thiên Nhã đối với mình cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, cho dù đến giờ này khắc này, nàng đã làm cho Thiên Nhã yêu thích mình, lại vẫn không thể nào làm cho Thiên Nhã hoàn toàn tin tưởng mình, nàng thậm chí cảm giác, muốn để Thiên Nhã hoàn toàn tin tưởng mình thì còn rất xa, ý nghĩ này làm cho Tiêu Cửu Thành cảm thấy thất bại, nhìn thì như gần trong gang tấc, nhưng lại xa tậm cuối chân trời.

Thiên Nhã vẫn không trả lời, nàng không muốn để cho Tiêu Cửu Thành biết vận mệnh của nàng là bị mình thay đổi, nàng lại không có làm cho vận mệnh Tiêu Cửu Thành tốt hơn trước đó, nên nàng không nguyện ý nói cho Tiêu Cửu Thành, nàng không muốn Tiêu Cửu Thành có cảm giác chênh lệch.

"Thiên Nhã cứ một mình suy nghĩ, ta đi ra ngoài trước." Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy có chút thất vọng, nàng cần điều tiết một chút tâm tình của mình, thế là theo ý của Thiên Nhã vừa rồi muốn, chủ động rời khỏi phòng.

Tiêu Cửu Thành rời đi, cái này cũng không phải chuyện Thiên Nhã mong muốn, thế là nàng một mình ở trong phòng, chẳng những không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn khó chịu hơn.

Đình nhi cùng Cẩm Nhi cùng phát hiện, mối quan hệ của hai vị tiểu thư nhà các nàng chuyển biến còn hơn so với thời tiết tháng sáu, một khắc trước còn như keo như sơn, một khắc sau liền giận dỗi, cái này trong ba ngày ngắn ngủi, đã có tới hai lần như vậy.



Đêm hôm ấy, Tiêu Cửu Thành vẫn đến phòng Thiên Nhã ngủ chung, nhưng là không có động tới Thiên Nhã, Thiên Nhã nằm đưa lưng về phía nàng, nàng cũng quay lưng lại Thiên Nhã.

Tiêu Cửu Thành luôn luôn lấy lòng mình, bây giờ Tiêu Cửu Thành lại như vậy, làm cho Thiên Nhã làm sao mà ngủ được a!

Tiêu Cửu Thành tự nhiên cũng là không ngủ được, nàng đưa lưng về phía Thiên Nhã, nàng biết tính cách Thiên Nhã, là người không giấu được tâm sự, nhưng hôm nay ẩn giấu một bí mật rất lớn, nhưng lại không nguyện ý nói với mình, tất nhiên còn có nỗi khổ tâm riêng, mình hẳn là nên thông cảm nàng, nhưng lại nghĩ tới Thiên Nhã không tin tưởng mình, nàng lại cảm thấy khó chịu hơn, thế là trong lúc nhất thời cũng không có tâm tình đi phá vỡ cục diện bế tắc này, mặc cho hai người riêng phần mình lãnh đạm.

Thiên Nhã nghĩ thầm, rõ ràng là Tiêu Cửu Thành sai, nhưng bây giờ tựa như lập trường lập tức thay đổi, ngược lại là mình làm oan nàng, cái này khiến Thiên Nhã càng phiền muộn .

Hai người nằm ở trên giường hơn nửa canh giờ, nhưng một chút buồn ngủ đều không có, Tiêu Cửu Thành biết, giằng co dạng này nữa bất quá lại lưỡng bại câu thương, mặc dù ở sâu trong nội tâm, nàng cùng Thiên Nhã đều là nữ tử, nàng cũng muốn Thiên Nhã đôi khi cũng dỗ dành mình một chút, nhưng là nghĩ đến tính tình Thiên Nhã kiêu ngạo, liền biết chỉ là hi vọng xa vời, ai bảo mình lại yêu thích Thiên Nhã chứ.

Tiêu Cửu Thành xoay người, nhìn về phía phần lưng băng lãnh thẳng tắp của Thiên Nhã, nghĩ đến nàng đối với mình không tin tưởng, nội tâm vẫn là hơi đau, vẫn khó chịu dị thường.

Tiêu Cửu Thành quay người lại, Thiên Nhã lập tức nhận ra, Thiên Nhã cũng không thích trạng thái dạng này, cho nên khi cảm giác được Tiêu Cửu Thành xoay người, nội tâm của nàng vẫn mơ hồ mong đợi, nhưng nàng đợi hồi lâu, vẫn không thấy Tiêu Cửu Thành ôm lấy mình, nàng biết Tiêu Cửu Thành chưa ngủ, cũng cảm giác được Tiêu Cửu Thành đang nhìn chằm chằm phần lưng mình, nhưng sao lại không thấy Tiêu Cửu Thành động tĩnh gì, tính tình Thiên Nhã vốn là có chút vội vàng xao động, nên cũng không chờ được, cũng quay người đối mặt Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành ngược lại là có chút ngạc nhiên, Thiên Nhã vậy mà xoay người, nàng dựa theo tính tình kiêu ngạo của Thiên Nhã, chắc là sẽ không xoay người, tất nhiên đợi mình chủ động.

Thiên Nhã cũng xoay người, hai người bốn mắt nhìn nhau, tâm Tiêu Cửu Thành lập tức mềm nhũn, mà trong không khí lại tựa như có một mạch nước ngầm lưu động, làm cho tình cảm hai người cũng lưu động.

"Thiên Nhã" Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng kêu tên Thiên Nhã, nàng đưa tay nắm lấy nhón tay Thiên Nhã, chủ động cầu hòa.

Thiên Nhã sau khi Tiêu Cửu Thành nắm tay mình, nàng liền nắm chặt tay Tiêu Cửu Thành lại.

"Ta nghĩ, Thiên Nhã còn chưa thể tin tưởng ta, nhất định là ta còn chưa đủ tốt, đây là vấn đề của ta, không phải của Thiên Nhã, ta không nên hờn dỗi với Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành hiểu chuyện nói, nàng cảm thấy mình nóng vội, nhưng đối với Thiên Nhã, nàng luôn luôn nhịn không được. Con người luôn tham lam, ban đầu nghĩ đến chỉ muốn Thiên Nhã có thể đáp lại tình cảm của mình, bây giờ Thiên Nhã đã đáp lại tình cảm mình rồi, nàng lại còn muốn nhiều hơn.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành như vậy, nàng có thể cảm thấy Tiêu Cửu Thành nhượng bộ với mình, cùng Tiêu Cửu Thành sớm chiều ở chung, lại thêm hai năm làm quỷ hồn kia, Thiên Nhã đối Tiêu Cửu Thành nhiều ít vẫn hiểu rõ.

Thiên Nhã trong lòng cũng là mềm đi, liền đưa tay ôm Tiêu Cửu Thành vào ngực mình, nghe hương thơm thanh thanh nhàn nhạt của Tiêu Cửu Thành, lửa giận trong lòng thời khắc này mới hoàn toàn dập tắt. Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành trong ngực, cảm thấy Tiêu Cửu Thành vẫn gầy yếu, Thiên Nhã cảm thấy mình vẫn phải nói để cho nàng biết mới được, chỉ cần Tiêu Cửu Thành đừng đùa nghịch tâm kế với mình, bị người mưu hại nàng chịu không được, chuyện này làm cho nàng nhớ đến Lý Quân Hạo đối với mình ở kiếp trước.

"Tiêu Cửu Thành, ngươi đừng dụng tâm tính toán đối với ta, ta không thích như thế, sau này ta sẽ cố gắng đối xử tốt với ngươi." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành.

"Chuyện Thiên Nhã không thích, ta sẽ không làm nữa." Nàng hiện tại cũng đã biết đây là chuyện Thiên Nhã kiêng kỵ, cùng một cái hố, nàng sẽ không nhảy vào lần thứ hai. Nhưng mà Thiên Nhã nói sẽ đối xử tốt với mình, làm cho tâm Tiêu Cửu Thành đều mềm thành một mảnh, nàng cảm thấy không biết vì sao luôn bị lời nói của Thiên Nhã ảnh hưởng, đôi khi chỉ một hai câu nói nặng, nội tâm Tiêu Cửu Thành cảm thấy đều không thoải mái, bây giờ đều bị câu nói này đều quét đi, chỉ còn lại vui sướиɠ.

"Tốt là tốt như thế nào?" Tiêu Cửu Thành mỉm cười hỏi.

Lần này Thiên Nhã không biết làm sao đáp lại, tốt là một loại hành vi, là không cách nào diễn tả được, thậm chí không có một tiêu chuẩn nào, chỉ là Thiên Nhã đột nhiên nghĩ tới, làm như thế nào có thể cho Tiêu Cửu Thành một cái tiêu chuẩn đây?

"Vậy ngươi muốn ta đối với ngươi như thế nào, ta sẽ cố gắng làm." Nếu như đã nói ra thì phải có trách nhiệm, cho nên Thiên Nhã nhất định sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình.

"Vậy lúc người ta không vui, người ta cũng muốn ngươi dỗ dành, không thể một mực lạnh lùng, giống như lúc hôm nay, một mực không thèm quan tâm ta, làm cho ta rất khó chịu, Thiên Nhã chỉ cần có một tia lấy lòng, tỉ như vừa rồi." Tiêu Cửu Thành đem ủy khuất vừa rồi nói ra, nàng hi vọng Thiên Nhã đôi lúc cũng có thể dỗ dành mình một chút.

"…". Đối với chuyện mình không xác định có thể làm được hay không, Thiên Nhã không có cách nào trả lời, nàng quá rõ tính tình của mình, nhiều khi, nàng biết mình sai, nhưng đều rất khó hạ xuống, lần sau chỉ có thể cố gắng, nhưng là có thể làm được hay không lại là một chuyện khác .

"Những chuyện khác, cứ theo tâm ý của Thiên Nhã là được." Tiêu Cửu Thành rất chờ mong Thiên Nhã biểu hiện tốt đối với mình! Sau khi làm lành, tâm tình Tiêu Cửu Thành tốt trở lại, lại nảy ra tâm tư khác, lại bắt đầu thưởng thức ngón tay Thiên Nhã, dùng ngón tay của mình so dài ngắn với tay Thiên Nhã. Ngón tay của mình đã mười phần thon dài, Thiên Nhã đều dài hơn, nhưng mà ngón tay dài dài như vậy, hết lần này tới lần khác không dùng, cảm giác phung phí của trời, Tiêu Cửu Thành đã không chỉ một lần tưởng tượng cảm giác đôi tay này âu yếm trên người mình, so với Thiên Nhã bị mình vuốt ve, cảm giác có giống nhau? Đã xem qua vô số xuân cung đồ, lại yêu Thiên Nhã lâu như vậy, Tiêu Cửu Thành đã không kịp chờ đợi muốn trở thành người của Thiên Nhã, nhưng hết lần này tới lần khác Thiên Nhã giống như khúc gỗ, mà không, Thiên Nhã trêu người cũng không phải như gỗ, chỉ có thể nói Thiên Nhã đối với mình còn chưa đủ yêu thích, cho nên chưa muốn đυ.ng vào chính mình. Nghĩ vậy, Tiêu Cửu Thành liền có cảm giác thất bại, nàng cảm thấy nàng dáng dấp cũng đẹp vô cùng, hay là bởi vì Thiên Nhã không phải là bẩm sinh yêu thích nữ tử? Không giống mình, trời sinh liền yêu thích nữ tử, thân thể Thiên Nhã đối với mình liền có lực hấp dẫn trí mạng.

Thiên Nhã đã biết Tiêu Cửu Thành hết sức háo sắc, bây giờ lại thấy Tiêu Cửu Thành chơi đùa ngón tay của mình, nàng lại bản năng muốn phương diện kia đi, đặc biệt nhớ tới mình đêm qua liền xấu hổ.

"Thiên Nhã nghĩ đến cái gì lại đỏ mặt vậy?" Tiêu Cửu Thành liền thích trêu đùa Thiên Nhã, nhất là dáng vẻ Thiên Nhã thẹn thùng luống cuống, làm cho Tiêu Cửu Thành rất muốn hung hăng giày vò Thiên Nhã, cũng may Thiên Nhã không bài xích chuyện thân mật với mình, nếu không đây mới thực sự là chuyện làm cho mình khó chịu.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã, thể chất công, ngón tay công, vì sao một chút xíu cũng không dùng đây?

Thiên Nhã: Không phải không cần, ta dùng liền sợ ngươi chịu không được.