Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 92

Bởi vì có Tiêu Cửu Thành đến đạo quán nên sinh hoạt của Thiên Nhã đương nhiên cũng biến hóa theo. Kể từ khi Tiêu Cửu Thành đến, thời gian ban đầu như một vũng nước đọng dần dần bắt đầu chuyển động xoay tròn, thậm chí còn nóng lên, giống như sắp có thể sôi trào. Tiêu Cửu Thành là một nữ tử vô cùng thú vị, phong hoa tuyết nguyệt, chuyện gì nàng cũng biết, hơn nữa còn rất biết cách làm cho nữ tử vui lòng. Thiên Nhã cảm thấy nếu Tiêu Cửu Thành là một người nam tử, chắc chắn sẽ là một tài tử vô cùng phong lưu, biết dỗ dành nữ tử. Mặc dù bề ngoài Thiên Nhã đối với hành vi Tiêu Cửu Thành đến đây vì mình đều giả như bất động thanh sắc không biết gì cả, nhưng trong thâm tâm nàng biết mình đã yêu thích Tiêu Cửu Thành rồi, có đôi khi chỉ cần Tiêu Cửu Thành nho nhỏ lấy lòng, đều sẽ làm nàng vui vẻ không thôi.

Kiếp trước mặc dù nàng yêu thích Lý Quân Hạo, nhưng thật ra chỉ có nàng đơn phương thích Lý Quân Hạo mà thôi, còn Lý Quân Hạo chính là lợi dụng nàng. Lúc bắt đầu hắn đối với nàng khá tốt, nhưng thật ra là loại người không có tâm. Kỳ thật Thiên Nhã cũng cảm giác được từ sớm, nhưng chẳng qua nàng khi đó không nhịn được lừa mình dối người, vẫn cho rằng hắn thật lòng yêu thương mình. Cho nên ở kiếp này, những vui sướиɠ và yêu thích Tiêu Cửu Thành đem lại là những điều nàng chưa từng được trải nghiệm qua. Tăng thêm nữ tử so với nam tử càng thêm tinh tế tỉ mỉ, hầu như mỗi lần Tiêu Cửu Thành đều có thể nắm bắt nàng vừa đúng, xưa nay sẽ không vì sự kiêu ngạo và khó chịu của nàng mà lộ ra nửa điểm không kiên nhẫn.

Cảm giác được người ta yêu thương chiều chuộng này tựa như một mảnh đất được cung cấp chất dinh dưỡng dư thừa vậy, để cho nàng – một đóa hoa kiều diễm nhất được thỏa thích nở rộ.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy bản thân mình đại khái là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, kể từ khi tình cảm nàng dành cho Thiên Nhã càng ngày càng nồng đậm, dẫn tới cảm thấy Thiên Nhã so với bất cứ lúc nào cũng mỹ lệ hơn nhiều lắm. Ngay cả sự ngạo nghễ lạnh lùng giữa đôi lông mày kia dường như cũng tan rã đi không ít, lại thêm nhiều phần độ cong, để diện mạo càng thêm tươi đẹp động lòng người, làm cho mỗi lần Tiêu Cửu Thành nhìn ngắm đều là cảm xúc dâng trào. Đặc biệt những khi Thiên Nhã tình cờ hơi nhếch lên khóe môi, chỉ cần vui vẻ chút xíu đó thôi đã làm cho Tiêu Cửu Thành rất vui vẻ, để cho Tiêu Cửu Thành hận không thể đem hết tất thảy những đồ vật tốt nhất khắp thiên hạ, dâng tặng lấy lòng nàng. Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã xem như đã dùng hết tâm tư, nhưng có đôi khi nàng vẫn có cảm giác bất lực, tỷ như Thiên Nhã vừa phút trước vẫn còn vui vẻ, nhưng sau một khắc đã ngưng đọng băng sương. Yêu một người tính tình bất thường như vậy cũng làm cho Tiêu Cửu Thành nhận hết dày vò, bởi vì thỉnh thoảng nàng không biết mình đã chạm phải điểm mấu chốt nào mà Thiên Nhã không thích rồi.

Về phía Thiên Nhã, nàng không có cách nào làm như chuyện đương nhiên, hưởng thụ tất cả vui vẻ này. Trong nội tâm nàng, vui vẻ cực hạn ở bên này, cũng là cực độ lo nghĩ và bất an ở bên kia. Thiên Nhã luôn cảm thấy cảm giác tốt đẹp này giống như mật ngọt chết ruồi, giống như những hư tình giả ý mà kiếp trước Lý Quân Hạo đối với mình đồng dạng. Mặc dù Thiên Nhã biết rõ, Tiêu Cửu Thành và Lý Quân Hạo là hai người khác nhau, nhưng những ký ức trong quá khứ giống như con rắn độc quấn quanh lòng nàng, là bóng ma mà nàng vĩnh viễn không thể diệt trừ khỏi nội tâm của mình. Chỉ cần Lý Quân Hạo một ngày không chết, nàng mãi mãi cũng không cách nào an tâm, không cách nào tận hưởng niềm hạnh phúc này theo lẽ thường. Thậm chí nàng cảm thấy mình không xứng với bất kỳ cảm giác vui thích nào, bởi vì nàng luôn cảm thấy mùi máu tanh của dòng họ Độc Cô vẫn luẩn quẩn quanh đây, vẫn tồn tại không tiêu tán trên người nàng, nàng vẫn phải gánh vác tội nghiệt ở kiếp trước.

Hai loại cảm giác đồng thời xâu xé trong nội tâm của Thiên Nhã, vì sự mâu thuẫn này nên đôi khi Thiên Nhã không tự chủ được dáng vẻ lúc nóng lúc lạnh của mình là vậy.

Nhưng dựa vào tổng thể mà nói, có Tiêu Cửu Thành ở bên cạnh, Thiên Nhã vẫn cảm thấy an tâm rất nhiều. Thời gian này nàng vẫn giống như lúc trước ngủ chung với Tiêu Cửu Thành, giấc ngủ cũng đặc biệt an ổn hơn. Chỉ là hiện tại mỗi tối khi Tiêu Cửu Thành ngủ cùng nàng, động tác hành vi luôn đặc biệt thân mật đặc biệt mập mờ, tất cả đều làm cho Thiên Nhã không khỏi nghĩ đến đêm đó cùng Tiêu Cửu Thành môi lưỡi quấn quanh. Và cho dù Thiên Nhã đều nhìn thấu mọi ý đồ của Tiêu Cửu Thành, tâm tình nàng vẫn luôn bấp bênh giữa hai chiều chờ mong và kháng cự. Tóm lại ngoại trừ hôm say rượu ra, Thiên Nhã không cho Tiêu Cửu Thành một cơ hội nào để khinh bạc mình.

Tất cả những nguyên do trên gộp lại làm cho Tiêu Cửu Thành bắt buộc phải nhịn gần chết, thế là một ngày kia vào đêm hôm khuya khoắt, Tiêu Cửu Thành vốn đã ăn quen bén mùi, sao có thể nhịn nổi sắc tâm nên nằm trằn trọc ngủ mãi không được, sau khi nàng xác định Thiên Nhã đã ngủ thật rồi thì đỡ lấy nửa thân trên ngồi dậy. Dựa vào ánh sáng le lói từ cửa sổ hắt lại, Tiêu Cửu Thành cứ thế ngắm nhìn bộ dáng Thiên Nhã trong bóng tối, nàng nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thiên Nhã, sau đó ngón tay lướt qua lông mày, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại trên cánh môi. Cảm giác mềm mại tuyệt vời như vậy như đang khuấy động nội tâm Tiêu Cửu Thành, nàng cảm giác trong lòng mìn như có một con thú nhỏ kêu gào muốn thoát ra ngoài.

Khi ý chí của Tiêu Cửu Thành ở trước mặt Thiên Nhã càng lúc càng yếu kém thì cũng là lúc dục niệm chiến thắng, rốt cuộc nàng cũng thu hồi ngón tay trên môi Thiên Nhã lại và thay vào đó bằng môi của mình.

Lần này Thiên Nhã dù sao cũng không say rượu, ngay từ giây phút Tiêu Cửu Thành vừa chạm vào mặt mình thì nàng đã tỉnh rồi. Nhưng nàng vẫn nhẫn xuống, giả vờ như mình đang ngủ, dù sao thì trong sâu thẳm nội tâm, nàng hoàn toàn không bài xích hành vi của Tiêu Cửu Thành, chỉ là không nghĩ Tiêu Cửu Thành lại to gan, dám làm càn như vậy. Chẳng những Tiêu Cửu Thành sờ mặt mình, lại còn hôn trộm nữa.. Trong nội tâm Thiên Nhã sau một hồi giãy dụa do dự thì lựa chọn tiếp tục giả vờ ngủ, mặc cho Tiêu Cửu Thành thưởng thức bờ môi của mình. Thậm chí Tiêu Cửu Thành còn quá phận đưa đầu lưỡi chui vào miệng nàng, làm cho nàng có cảm giác Tiêu Cửu Thành giống như đã biết rõ tình cảm thật sự trong lòng nàng vậy, cho nên mới không chút kiêng kỵ càn rỡ thế này.

Nụ hôn lần trước mặc dù Thiên Nhã có ấn tượng là mỹ hảo, nhưng dù sao vẫn là trong tình huống đang say rượu nên nàng không nhớ được gi ngoài xúc cảm hương mềm. Không giống như giờ phút này, dưới ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, khi được Tiêu Cửu Thành hôn thì cảm giác hoàn toàn không giống nhau, chỉ đồng dạng duy nhất ở cảm giác mềm mại và mùi thơm nhè nhẹ thơm ngát.

Kỳ thật Tiêu Cửu Thành cũng không quá lo lắng Thiên Nhã sẽ tỉnh lại, nói gì nói lần trước hôn thì cũng đã hôn rồi, chiếu theo tính tình của Thiên Nhã, nếu nàng thực sự phản cảm sẽ không giả vờ như mất trí nhớ, mà đại khái sẽ dùng ngữ khí chán ghét để thẳng thắn nói mình không được đυ.ng vào nàng. Nếu lần trước Thiên Nhã đã có thể giả mất trí nhớ, vậy lần này cho dù Thiên Nhã có bị mình làm tỉnh lại cũng vô cùng có khả năng giả vờ ngủ mà thôi. Cho nên càng nghĩ, Tiêu Cửu Thành càng không chút sợ hãi nào. Đương nhiên, Tiêu Cửu Thành xưa nay không hề cảm thấy tâm tư mình quá thâm hoặc hay nghĩ linh tinh, nàng chỉ thấy nếu là yêu thích một người thì đương nhiên sẽ muốn thân cận người đó, nếu không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện, có gì mà phải nghĩ nhiều! Bản thân nàng vốn là người không biết tiếc tâm tư cho người nàng yêu thương để ý, nếu ngược lại là người nàng không thích, dù nửa điểm tâm tư nàng cũng ngại lãng phí. Thế mới nói đối với Thiên Nhã, nàng thật sự là đã dùng hết tất cả tâm tư của mình rồi!

Tuy nói là vậy nhưng khi cảm giác được hương vị ngọt ngào của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mọi tâm tư nàng dành cho Thiên Nhã đều là đáng giá.

Tuy Thiên Nhã vẫn luôn trong trạng thái ỡm ờ khó chịu, đối với mình có cảm giác nhưng vẫn giả như không có gì, Tiêu Cửu Thành cũng không ép Thiên Nhã, hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của nàng. Bởi vì Tiêu Cửu Thành cảm giác thời gian vẫn còn rất dài, có thể từ từ dây dưa cùng Thiên Nhã.

Nhưng mà chuyện đời có ai ngờ, kế hoạch vĩnh viễn thua xa biến chuyển, tương lai không lâu nữa sẽ nghênh đón các nàng hai năm tách rời.