Thái độ Thiên Nhã thật đúng là khó chịu cực kỳ, nhưng Tiêu Cửu Thành không có chút nào ngoài ý muốn. Nếu Thiên Nhã không khó chịu thì đó không phải là Thiên Nhã nữa. Có điều nàng có thể cảm giác được thần sắc Thiên Nhã hòa hoãn hơn nhiều, hiển nhiên lời mình trấn an có hiệu quả.
"Cùng người khác thân cận không bằng thân cận với Thiên Nhã làm ta cảm thấy thư thái dễ chịu hơn nhiều. Ta thích nhất là thân cận với Thiên Nhã, so sánh người khác với Thiên Nhã, một phần vạn trọng yếu cũng không bằng." Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã mười phần chân thành nói, có thể nói dỗ ngon dỗ ngọt là thiên phú tự có của Tiêu Cửu Thành.
"Ngươi… Không biết xấu hổ!" Sắc mặt và ngữ khí Thiên Nhã mất tự nhiên nói. Nếu nhìn kỹ thì thấy mặt nàng có hơi ửng đỏ, ngữ khí cũng xấu hổ hơn bình thường. Cổ nhân bản chất vốn thận trọng, Lý Quân Hạo kiếp trước cũng không từng giống vậy, rõ ràng ngay chính diện lấy lòng nàng. Bây giờ bị Tiêu Cửu Thành cùng là thân nữ tử lại thẳng tuột trực tiếp lấy lòng như thế làm nàng hoàn toàn không biết phải làm sao. Đặc biệt là khi nàng vừa mới xác định được mình đối với Tiêu Cửu Thành cũng có tâm tư không giống với bình thường.
Rõ ràng câu nói này của Thiên Nhã đối với nữ tử mà nói là lên án rất nghiêm trọng, nhưng phối hợp với dáng vẻ e e ấp ấp của nàng, nhìn ngược lại giống như đang thẹn thùng không biết làm sao. Cho nên sau khi Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Thiên Nhã như thế thì cảm giác trái tim như muốn mềm nhũn đi, Thiên Nhã thế này thật sự quá mức quá mức đáng yêu, làm Tiêu Cửu Thành chỉ hận không thể ôm chầm lấy Thiên Nhã ngay lập tức.
"Thiên Nhã với người ta đều là nữ tử, người ta nhung nhớ ngươi, có cái gì không đúng sao?" Tiêu Cửu Thành ra vẻ vô tội hỏi, tựa như nàng đối với Thiên Nhã không có chút ý nghĩ xấu nào, ngữ khí mười phần tự nhiên.
Ngược lại Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành như nhìn thấy quỷ, nếu không phải nàng từng thấy mấy bức tranh nữ nữ Tiêu Cửu Thành lén lút vẽ kia, chưa kể còn dám thay mình với nàng vào làm nhân vật chính thì với tình hình hiện tại, chẳng khác gì ý nghĩa trong câu nói của nàng chính là "ngươi suy nghĩ nhiều là vấn đề của ngươi, chứ ta có nghĩ gì đâu." Trước kia sao nàng không phát hiện Tiêu Cửu Thành vậy mà lại như thế chứ, có điều kể từ khi biết bí mật của Tiêu Cửu Thành làm người ta lúng túng kia, ấn tượng của nàng đối với Tiêu Cửu Thành đã không còn cách nào trùng lặp với Tiêu Cửu Thành kiếp trước nữa rồi.
"Ha ha." Thiên Nhã ngoài cười nhưng trong không cười, haha cười khan hai tiếng, hiển nhiên đối với thuyết pháp của Tiêu Cửu Thành khịt mũi coi thường. Nàng không có cách nào giống như Tiêu Cửu Thành, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Cửu Thành cảm giác rõ ràng Thiên Nhã lần này cùng dĩ vãng có khác biệt vô cùng lớn. Trước đó sau khi Thiên Nhã biết tâm ý của mình, bản năng nàng sẽ kéo xa khoảng cách và bài xích, nhưng lần này nàng cảm giác được Thiên Nhã đối với mình bài xích giảm đi rất nhiều. Mặc dù về mặt thái độ vẫn có chút kháng cự, nhưng theo cảm giác của mình lại không giống như là kháng cự thực sự, mà càng giống với vẻ "đã muốn còn làm bộ chối từ."
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành gọi tên Thiên Nhã, chỉ vẻn vẹn là một cái tên mà thôi nhưng cũng đã đủ làm lòng nàng mềm như bông.
"Sao?" Ngữ khí Thiên Nhã vẫn như cũ ngạo kiều hỏi ngược lại.
"Mười lăm ngày nay ta rất nhớ ngươi, ngươi có một khắc nào nghĩ tới ta không?" Tiêu Cửu Thành cất tiếng hỏi. Mặc dù nàng biết Thiên Nhã có nghĩ tới nàng cũng sẽ khẩu thị tâm phi phủ nhận, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn hỏi.
Thiên Nhã nghe xong vấn đề này, nội tâm liền mất tự nhiên. Mười lăm ngày qua, mình đâu chỉ một khắc mới nghĩ đến Tiêu Cửu Thành, phải nói là thời thời khắc khắc đều nghĩ đến nàng ấy. Chỉ là, nàng làm sao đem lời trong lòng nói cho Tiêu Cửu Thành biết được bây giờ?
"Ta không có nhiều thời gian rỗi rãi để nghĩ đến ngươi." Thiên Nhã quả nhiên khẩu thị tâm phi hồi đáp.
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói thế này nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Ở Vn hay có câu nghĩ một đằng trả lời một nẻo ý cũng khá tương đồng thế này.
Mặc dù đã ngờ tới kết quả nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy thất vọng như thường, chỉ là sau đó nàng rất mau chóng đưa cảm giác thất vọng đó ném ra sau đầu. Dù sao hôm nay Thiên Nhã đã đủ làm cho nàng bất ngờ rồi, Thiên Nhã không giống như trước tránh mình như tránh tà nữa.
"Thiên Nhã không nghĩ tới ta cũng không sao, ta nghĩ đến ngươi là đủ rồi." Tiêu Cửu Thành khẽ cười duyên, nói với Thiên Nhã. Chỉ cần Thiên Nhã không kháng cự tình cảm của mình, nàng nghĩ có lẽ một ngày nào đó, câu nước chảy đá mòn sẽ trở thành sự thật. Bởi vì Tiêu Cửu Thành cảm thấy ngoại trừ mình không phải nam tử ra, những chuyện khác mình đâu có kém, đương nhiên đối với Thiên Nhã mà nói, mình không phải nam tử mới là vấn đề nghiêm trọng nhất. Cho nên đôi khi Tiêu Cửu Thành cũng sẽ tự nói với bản thân, nàng sẽ không cưỡng cầu Thiên Nhã đáp lại mình, dù gì đi nữa mình yêu thích Thiên Nhã là chuyện riêng của bản thân mình, Thiên Nhã đâu có nghĩa vụ phải đáp lại. Chỉ là lòng người đối với chuyện đó vẫn luôn dễ dàng trở nên tham lam, chỉ cần cho một chút xíu hy vọng, nhu cầu và du͙© vọиɠ trong tim kiểu gì cũng không nhịn được, bành trướng thật nhiều.
Thiên Nhã nhìn xem nét mặt tươi cười thanh nhã như hoa sen của Tiêu Cửu Thành, dù biết rất rõ ràng Tiêu Cửu Thành là một mỹ nhân, nhưng trong chớp nhoáng này, Tiêu Cửu Thành dường như so với bất kỳ lúc nào trong dĩ vãng đều đẹp hơn nhiều lắm. Thiên Nhã giống như bị choáng váng đầu, muốn hất bỏ loại tâm cảnh xao động này ra khỏi lòng mình nhưng bỏ kiểu gì cũng không bỏ được, cảm giác lòng mình chẳng khác gì đã mắc câu.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã đang nhìn mình, Thiên Nhã chưa bao giờ dùng ánh mắt chuyên chú như thế để nhìn mình cả, điều này làm cho trong lòng Tiêu Cửu Thành bất chợt nổi lên cảm giác không nói rõ thành lời. Cứ thế là mặt nàng dần dần không khỏi đỏ lên, ngay cả nội tâm trong nháy mắt cũng bắt đầu nóng bỏng, cảm giác vừa khó hiểu vừa chờ mong, lại bởi vì quá chờ mong mà biến thành kích động.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành đỏ mặt, mặc dù chẳng biết Tiêu Cửu Thành vì cái gì mà đỏ mặt nhưng vẫn tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt của mình về, ra vẻ khó chịu nhìn về hướng khác. Chỉ là cảm giác chập chùng trong lòng nàng cứ một mực bay cao cao về không trung, không cách nào chìm xuống lại. Tuy cảm giác của nàng đối với Tiêu Cửu Thành bây giờ khác hoàn toàn so với trước kia, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an lắm.
Tiêu Cửu Thành nhìn xem một bên mặt của Thiên Nhã, có ảo giác tâm Thiên Nhã đã gần mình thêm một chút nữa.
Thiên Nhã muốn trở về phòng mình, Tiêu Cửu Thành liền lẽo đẽo đi theo cạnh nàng, cứ đi mãi đi mãi, rốt cuộc Tiêu Cửu Thành vẫn không nhịn được đi tới nắm tay Thiên Nhã.
Tay Thiên Nhã đột nhiên bị Tiêu Cửu Thành nắm chặt, trong nháy mắt có cảm giác như bị gai đâm làm cho toàn thân tê dại, nàng lập tức rút tay mình về. Nhưng mà rõ ràng nàng đâu có thấy đau, chỉ là một cảm giác nào đó mà kiếp trước nàng chưa từng trải qua, đó là một cảm giác lạ lẫm không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Tiêu Cửu Thành thấy mình đưa tay ra lại bị từ chối thì nhịn không được cảm thấy thất vọng và khó chịu. Chỉ vừa mới cảm giác gần được một chút, bây giờ lại lập tức xa lên. Tựa hồ tất cả cảm giác vừa nãy cũng chỉ là ảo giác của mình, do bản thân mình kỳ vọng quá mức mới sinh ra phán đoán sai lầm, loại cảm giác này thực sự khiến người ta dày vò cực kỳ. Tiêu Cửu Thành cuối cùng vẫn không muốn buông tha một tia may mắn sau cùng, nhịn không được lại đi nắm tay Thiên Nhã. Nàng cảm thấy nàng ở trước mặt Thiên Nhã, cái gì mặt mũi, cái gì tư thái nàng đều nhất nhất buông xuống. Nàng thích người này, nên dường như tất cả kiên trì ở trước mặt nàng đều trở nên không trọng yếu.
Lần này Thiên Nhã mặc dù còn muốn tránh thoát, nhưng lại không giống như vừa rồi tránh thoát kiên định như vậy, chỉ là nhẹ nhàng vẫy vẫy ra, chứ không có thật dùng sức hất ra cho bằng được, giống như biểu hiện bản thân mình bị nắm tay là không tình nguyện lắm. Sau đó, nàng liền mặc cho Tiêu Cửu Thành cứ nắm lấy tay mình.
Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã mềm lại thì tâm tình giờ khác này cùng lúc trước vừa mới bắt đầu đến gần Thiên Nhã chẳng khác nhau bao nhiêu. Lúc trước mỗi khi nàng muốn nắm tay Thiên Nhã cũng bị Thiên Nhã rất không khách khí cự tuyệt, rồi sau đó Thiên Nhã cũng là từng chút từng chút thỏa hiệp với nàng. Nhưng ý nghĩa lúc đó so với hiện tại hoàn toàn khác biệt, lúc trước mình tới gần Thiên Nhã xuất phát từ loại tâm tình chưa hiểu rõ, cho dù có tiếp cận được Thiên Nhã cũng chưa hiểu được tâm ý của bản thân, cảm giác chẳng khác nào thầy bói mù xem voi. Nhưng bây giờ, nàng đối với Thiên Nhã đã hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của mình, Thiên Nhã cũng biết lòng ái mộ của mình đối với nàng nhưng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, đây có thể nói so với trước là hoàn toàn không giống nhau. Hiện tại, liệu nàng có thể nghĩ rằng Thiên Nhã đối với tình cảm của nàng cũng đang ngầm đồng ý hay không? Càng nghĩ tâm tình Tiêu Cửu Thành lại càng kích động, nàng cảm giác hôm nay tràn đầy việc kinh hỉ. Mặc dù nàng chưa dám khẳng định có phải bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi hay không, càng không thể khẳng định trong lòng Thiên Nhã đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần có thể đến gần Thiên Nhã một lần nữa, Tiêu Cửu Thành đã đủ hài lòng rồi.
Lục Ngưng Tuyết ở phía xa nhìn xem hai nữ tử đồng dạng đều là giai nhân tuyệt sắc nhưng mang theo hai phong cách khác nhau, tay nắm tay nhau dung dăng dung dẻ trên đường, cảm giác hai người vừa vui vẻ vừa hoan hỉ bên nhau thì lòng nàng vừa hâm mộ lại vừa phiền muộn. Thân là người ngoài đứng bên cạnh quan sát, nàng có thể nhìn ra tâm tình của Độc Cô Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành cũng không phải là hoàn toàn không động đậy gì, chí ít nàng đối với Tiêu Cửu Thành khẩn trương và quan tâm là chân thật. Sự khẩn trương của nàng đã vượt qua khỏi mối quan hệ vốn có của hai nàng.
"Không nghĩ tới quan hệ của Độc Cô thiếu phu nhân và Độc Cô đại tiểu thư lại tốt tới như vậy." Tô Thanh Trầm đột nhiên nói. Nàng nhìn xem dáng vẻ tay trong tay của Độc Cô Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành thì cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được kỳ quái ở chỗ nào. Chưa kể kỳ quái nhất chính là Lục Ngưng Tuyết, chẳng biết vì sao lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người kia, Tô Thanh Trầm vẫn cảm giác được trong cái nhìn đó chứa đựng cả hâm mộ và phiền muộn. Tô Thanh Trầm nghĩ thầm, Lục Ngưng Tuyết lộ ra thần sắc này có lẽ là vì nàng quá tịch mịch.
Thanh âm Tô Thanh Trầm đột nhiên vang lên làm Lục Ngưng Tuyết đang ngẩn người giật cả mình, bối rối thu tầm mắt lại.
"Ừm." Lục Ngưng Tuyết qua loa trả lời.
"Chưa từng thấy ngươi cùng người khác đơn độc ở riêng với nhau lâu như vậy, ngươi có thể hòa hợp với Độc Cô thiếu phu nhân cũng không tệ." Tô Thanh Trầm từ đáy lòng vì Lục Ngưng Tuyết cao hứng nói.
"Vừa đúng lúc chúng ta đều biết hội họa…" Chỉ là vẽ loại tranh gì thì Lục Ngưng Tuyết không thể nói. Kỳ thật nàng xác thực cũng cảm thấy rất vui vẻ, dù sao làm một kẻ khác loại, nàng luôn có cảm giác đơn côi, cảm thấy người khác không có cách nào giống mình. Hiện tại có đồng loại rồi, làm cho Lục Ngưng Tuyết cảm thấy buông lỏng thật nhiều. Cho nên quen biết Tiêu Cửu Thành đối với nàng mà nói chính là vui nhiều hơn buồn. Bất quá nghĩ lại, Lục Ngưng Tuyết hiền lành cũng có chút lo lắng cho Tiêu Cửu Thành, dù sao hai nữ tử để có thể cùng bên nhau đã là thập phần khó khăn, huống hồ còn mang thân phận như vậy. Chỉ là nàng cũng cảm nhận được, Tiêu Cửu Thành không giống như mình, nàng thông minh hơn, cũng lợi hại hơn. Người không giống nhau, có lẽ vận mệnh cũng không giống nhau. Nói tóm lại, từ tận nội tâm Lục Ngưng Tuyết luôn chúc phúc cho Tiêu Cửu Thành, mình không có được hạnh phúc, nhưng luôn hy vọng người khác sẽ được như ý nguyện.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Ngươi thổ lộ thẳng tuột như thế, người ta sẽ thẹn thùng.
Tiêu Cửu Thành: Không nghĩ tới Thiên Nhã dễ thẹn như vậy. Đây mới chỉ là thổ lộ thôi mà, sau này lên giường biết làm sao bây giờ?
Faye: Thời gian này tới Tết mình sẽ đi công tác, đến 30 Tết mới trở về VN nên sẽ ngưng một thời gian. Thời gian trong Tết rảnh rỗi mình bù chương sau nhé. Happy New Year!