"Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành khẽ gọi tên Thiên Nhã, trong chất giọng vừa mang theo chút cảm giác giống như đang xấu hổ muốn nói lại thôi, vừa đầy cái vẻ đã muốn còn chối từ hoặc đã chối từ còn muốn gì đó…thật là không tả nên lời. Ngay cả Tiêu Cửu Thành cũng tự thấy âm thanh cực kỳ mềm nhũn của mình lúc này chẳng giống mình bình thường chút nào cả.
Thiên Nhã cũng cảm thấy giọng nói Tiêu Cửu Thành hiện tại quá khác so với bình thường, có cảm giác đặc biệt nhu mì mềm mại, lúc thì có vẻ nũng nịu, lúc lại không. Chẳng hiểu sao loại thanh âm này làm nàng có cảm giác quen thuộc vô cùng, rồi lại chợt nhớ ra loại thanh âm này thường chỉ xuất hiện trong tình cảnh nào, cảm giác kỳ quái đến mức làm Thiên Nhã lại vô thức gãi vài cái lên eo Tiêu Cửu Thành. Động tác này dọa Tiêu Cửu Thành sợ đến mức co rúc người lại bên cạnh bờ suối, nào biết Thiên Nhã lại còn đến gần mình hơn làm cho Tiêu Cửu Thành vốn đã bối rối hết mức từ thể xác cho đến tinh thần, lúc này lại càng rối loạn hơn. Trong đó còn mơ hồ mang theo chút sự chờ mong không thể lý giải.
Thiên Nhã hiện tại chỉ thấy trò chơi này thú vị quá đi, bởi vì nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ Tiêu Cửu Thành như vậy, giống như chim sợ cành cong, trong lòng càng muốn trêu chọc Tiêu Cửu Thành nhiều hơn.
"Thiên Nhã.. đừng mà.." Thiên Nhã lúc này làm cho Tiêu Cửu Thành vừa bối rối vừa thẹn thùng đến cực hạn. Đặc biệt khi Thiên Nhã bước đi trong suối nước nóng tạo nên những gợn sóng lăn tăn, để bộ ngực đầy đặn cao vυ't của nàng như ẩn như hiện. Tiêu Cửu Thành cũng chẳng biết vì sao mình lại đặc biệt chú ý đến chi tiết này đến vậy, hơn nữa còn cảm thấy hưng phấn thẹn thùng không sao hiểu nổi.
"Rốt cuộc cũng gặp được người sợ nhột còn hơn ta." Bản thân Thiên Nhã cực kỳ sợ nhột, không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành này lại còn sợ hơn mình. Vốn ban đầu nàng chỉ nghĩ đùa Tiêu Cửu Thành chút mà thôi, ngờ đâu Tiêu Cửu Thành lại bối rối đến thế làm tâm trạng Thiên Nhã vui vẻ vô cùng, có cảm giác cuối cùng cũng đè bẹp được Tiêu Cửu Thành rồi. Thậm chí nàng còn cơ hồ dán chặt lên người Tiêu Cửu Thành, chỉ đến khi thầm thì bên tai Tiêu Cửu Thành xong mới đắc ý rời khỏi Tiêu Cửu Thành.
Đáng thương cho Tiêu Cửu Thành lúc này hầu như phải hoàn toàn dựa vào bờ suối mới có thể chống lại đôi chân đang run rẩy của mình. Vừa rồi Thiên Nhã bức bách làm tim nàng đập rộn lên, từng âm thanh bình bịch vang dội đến mức nàng cũng có thể nghe thấy. Đến lúc cơ thể Thiên Nhã dán lên người mình rồi lại đột nhiên lui ra, không còn cảm giác bức bách Tiêu Cửu Thành mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng xen lẫn vẫn là chút cảm giác mất mác khó hiểu.
Hai nàng ngâm thêm nửa canh giờ mới chuẩn bị đứng lên, ngâm suối nước nóng tuy dễ chịu nhưng cũng không nên ngâm quá lâu.
Thiên Nhã gọi Đình Nhi đến giúp mình lau khô, mặc quần áo nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn ở nguyên trong ao, thẹn thùng không muốn đứng dậy. Nàng không nguyện ý để lộ thân thể trước mặt người nào khác ngoài Thiên Nhã. Thậm chí giờ phút này, nàng không nguyện ý để người khác nhìn thấy thân thể xinh đẹp của Thiên Nhã, cho dù đó là Đình Nhi, thị nữ thϊếp thân của Thiên Nhã đi nữa cũng không được. Vừa nghĩ đến Đình Nhi đã nhìn Thiên Nhã vô số lần, trong lòng nàng có cảm giác không thoải mái, nhưng cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình đúng là cố tình gây sự, chỉ đành cố gắng áp chế suy nghĩ không thoải mái này xuống.
"Ngâm nãy giờ lâu rồi, đừng ngâm nữa. Ngươi bảo Cẩm Nhi đến giúp ngươi lau mình nhanh đi." Thiên Nhã nghĩ Tiêu Cửu Thành vẫn thích tắm thêm nên không nỡ rời khỏi suối nước nóng. Bản thân nàng đã ăn mặc chỉnh tề rồi mà Tiêu Cửu Thành vẫn không chịu chui ra.
"Đình Nhi, ngươi bảo Cẩm Nhi mang quần áo vào đây." Tiêu Cửu Thành nói, xem như tiện thể đuổi Đình Nhi đi ra ngoài.
Đình Nhi vừa đi khỏi thì Cẩm Nhi lập từng cầm xiêm y vào cho nàng.
"Ngươi đưa quần áo của ta cho Thiên Nhã rồi ở bên ngoài chờ là được." Tiêu Cửu Thành phân phó cho Cẩm Nhi.
Cẩm Nhi đưa quần áo cho Thiên Nhã xong cũng lập tức ra ngoài.
"Sao ngươi không để Cẩm Nhi hầu hạ cho mình?" Thiên Nhã tiếp nhận quần áo của Tiêu Cửu Thành xong mới cất tiếng hỏi.
"Có nhiều chuyện ta thích tự mình làm." Tiêu Cửu Thành tùy tiện tìm cái cớ xong mới bước ra khỏi suối. Mới tắm xong lại tiếp xúc với không khí lạnh, thật là lạnh quá đi.
"Chỉ có ngươi mới quái đản như thế." Mặc dù nói như vậy nhưng Thiên Nhã vẫn chủ động đến giúp Tiêu Cửu Thành lau người. Tuy Thiên Nhã không muốn vì Tiêu Cửu Thành lau người, nhưng quả thực lúc mới rời khỏi nước sẽ rất lạnh, nàng sợ Tiêu Cửu Thành cảm lạnh nên không thể không giúp Tiêu Cửu Thành việc này.
Bởi vì quá lạnh nên giờ phút này Tiêu Cửu Thành được Thiên Nhã lau chùi thân thể cũng không nghĩ gì nhiều. Chờ đến khi mặc quần áo tử tế xong mới phát giác thẹn thùng.
Bản thân Thiên Nhã còn chưa từng tự lau người mình bao giờ, bây giờ lại lau mình cho Tiêu Cửu Thành. Bất quá lần này nàng mới có dịp quan sát tỉ mỉ cơ thể Tiêu Cửu Thành, mặc dù Tiêu Cửu Thành vẫn chưa phát triển toàn diện nhưng tư thái đã đẹp vô cùng. Chỉ cần thêm chút thời gian ngắn nữa thôi thì tư thái này có lẽ sẽ trưởng thành chẳng khác gì kiếp trước nàng từng được thấy.
Đến lúc trên đường trở về, Tiêu Cửu Thành cũng không cách nào giống như bình thường trước kia nán lại chờ Thiên Nhã hoặc nhìn xem Thiên Nhã nữa. Trong đầu nàng không cách nào kìm được toàn những hình ảnh nóng bỏng Thiên Nhã khỏa thân bên bờ suối, nàng mơ hồ biết được, sau ngày hôm nay, hết thảy mọi thứ sẽ trở nên khác biệt.
"Sao hôm nay ngươi ít lời vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Thiên Nhã hỏi, thuận tiện áp tay lên trán Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành bị động tác bất thình lình của Thiên Nhạc làm cho kinh ngạc, không tự chủ được lùi ra sau một bước.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành tự nhiên giống như chim sợ ná, ngày thường nàng ta thích nhất là thân cận với mình, sao hôm nay lại bài xích mình tiếp xúc vậy. Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành bài xích mình, tự nhiên trong lòng Thiên Nhã thấy không vui.
"Không sao, chắc vì ngâm mình lâu quá nên hơi choáng đầu." Tiêu Cửu Thành biết mình hơi khác thường, không nghĩ Thiên Nhã cũng đã nhận ra.
"Thân thể ngươi quá yếu, mới rồi ta không nỡ bắt ngươi rời khỏi sớm, lần sau đừng ngâm mình quá lâu nữa." Thiên Nhã lên lớp giảng bài, thân thể văn nhược yếu đuối này của Tiêu Cửu Thành thật làm người ta không thể bớt lo. Trong lòng Thiên Nhã luôn nghĩ Tiêu Cửu Thành rất yếu ớt, nên nàng không tự chủ quan tâm thêm một chút.
"Ừ, Thiên Nhã nói gì ta sẽ nghe nấy." Tiêu Cửu Thành dịu dàng ngoan ngoãn hồi đáp.
"Vậy ngươi đi đường được không?" Thiên Nhã hỏi.
"Không có gì đáng ngại." Tiêu Cửu Thành chột dạ đáp. Thân thể nàng không phải không thoải mái, chỉ là trong lòng không biết nên đối mặt với bản thân mình thế nào, với Thiên Nhã ra sao.
"Tốt gì mà tốt, đừng có cậy mạnh, để ta cõng ngươi về." Thiên Nhã nói xong thì ngồi xổm xuống. Tiêu Cửu Thành đã bảo không thoải mái rồi, mà từ giờ đến lúc về còn đến hai khắc lộ trình, làm sao nàng ta chịu được. Hơn nữa Tiêu Cửu Thành nhìn xem cũng chả được mấy lạng thịt, để mình cõng nàng về là được rồi.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã ngồi xổm xuống thì trong lòng hơi động. Mặc dù thân thể cũng chẳng phải có cảm giác không khỏe gì, nhưng nàng không kháng cự được chuyện có thể gần gũi với Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành chỉ chần chờ trong một cái chớp mắt rồi lập tức leo lên lưng Thiên Nhã.
"Đại tiểu thư, hay để ta cõng thiếu phu nhân cho." Từ nhỏ Đình Nhi đã đi theo bên cạnh Thiên Nhã, ngày bé luyện võ nàng cũng từng luyện qua. Mặc dù không đến mức võ nghệ cao cường nhưng thể lực cũng tốt hơn so với nữ tử bình thường.
"Không cần, nàng cũng không nặng." Độc Cô Thiên Nhã không nghĩ nhiều đã cự tuyệt Đình Nhi. Nàng ở chung với Tiêu Cửu Thành nửa năm, ít nhiều gì cũng hiểu thói quen của Tiêu Cửu Thành. Có thể nói trừ bản thân nàng ra, Tiêu Cửu Thành không ưa thích tiếp xúc tứ chi với người khác.
"Ta liên lụy Thiên Nhã rồi." Tiêu Cửu Thành nằm trên lưng Thiên Nhã thầm nói.
"Là ta đưa ngươi đến tắm suối nước nóng, ngươi không thoải mái là trách nhiệm của ta." Thiên Nhã xem như chuyện đương nhiên nói.
"Vừa rồi có hơi hơi choáng thôi, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, giờ tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Cửu Thành không muốn Thiên Nhã luôn cảm thấy mình quá mức yếu ớt. Kỳ thực thể chất của nàng chẳng khác gì với nữ tử bình thường khác, chỉ là không thể so với Thiên Nhã mà thôi.
"Bớt nhiều lời đi, cứ ngoan ngoãn ở trên lưng ta là được." Thiên Nhã bá đạo nói.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy thì im lặng dán mặt lên lưng Thiên Nhã, cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, không còn lạnh chút nào. Thiên Nhã chính là người như vậy đấy, nếu nàng chán ghét ngươi nàng sẽ thẳng thắn biểu hiện cho ngươi biết. Nhưng một khi nàng tốt với ngươi thì lòng tốt của nàng luôn thuần túy như vậy, không pha lẫn tí tạp chất nào. Tiêu Cửu Thành cảm thấy, giờ khắc khắc này so với bất kỳ lúc nào khác nàng đều yêu thích Thiên Nhã hơn, yêu thích ngập tràn trái tim nàng, nàng biết sự yêu thích này của mình dường như đã vượt ra khỏi tình cảm bình thường rồi. Giờ phút này, có lẽ như nàng sắp tìm được đáp án mà mình muốn, chỉ còn cần chút thông suốt nữa mà thôi.
"Thiên Nhã, quà sinh nhật hôm nay ta rất thích. Thích hơn bất cứ thứ gì khác ta từng nhận được." Tiêu Cửu Thành đến gần sát bên tai Thiên Nhã, nhẹ nhàng nói.
Thiên Nhã không biết Tiêu Cửu Thành phải áp sát bên tai mình gần đến vậy để làm gì, đâu phải mình không nghe được. Bởi vì Tiêu Cửu Thành cách quá gần nên khi nàng nói chuyện, nhiệt khí tỏa ra làm lỗ tai nàng bị nhột, nàng theo bản năng né đầu qua một bên, muốn tránh đi cảm giác này. Chỉ là lúc nàng xoay qua thì môi Tiêu Cửu Thành lại ở gần đó làm lỗ tai nàng sượt qua môi Tiêu Cửu Thành, cảm giác mềm mại khi tiếp xúc đó bất chợt làm cho nàng có cảm giác khác thường. Cảm giác này xuất hiện làm cho Thiên Nhã có chút xấu hổ trong lòng.
Cái này đương nhiên chỉ là hành động nhỏ ngoài ý muốn của Tiêu Cửu Thành, vậy mà tim nàng lại loạn mất một nhịp. Ngay cả Tiêu Cửu Thành trên lưng Thiên Nhã cũng cảm giác được cơ thể của nàng đột nhiên chững lại một chút, cảm giác được Thiên Nhã cũng giống như mình vậy mà chú ý hành động nhỏ nhặt này, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Cảm xúc xấu hổ của Thiên Nhã chỉ chợt lóe lên rồi lập tức bị nàng vứt ra sau ót. Trái lại là Tiêu Cửu Thành tuy đang ở trên lưng Thiên Nhã nhưng luôn cảm thấy trái tim mình sôi trào nóng rực, hoàn toàn không thể khôi phục trạng thái như bình thường.
Rõ ràng hai khắc lộ trình nếu tự mình đi thì Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy xa. Nhưng ở trên lưng Thiên Nhã thì Tiêu Cửu Thành cảm thấy chẳng mấy chốc vậy mà đến Độc Cô phủ rồi.
Về đến phủ, Thiên Nhã muốn mời đại phu nhưng Tiêu Cửu Thành vội ngăn cản lại, còn liên tục thanh minh bản thân mình đã khỏe rồi thì chuyện này mới thôi.
Tiêu Cửu Thành vừa về đến phòng mình lập tức vùi đầu tìm sách, đặc biệt là một quyển liên quan đến bản triều, cũng là quyển duy nhất về thái hậu tiền triều có tên là "Truyền kỳ về Thiên Thánh Hoàng thái hậu." Quyển này cũng chính là nói về tiểu sử của huyền tổ mẫu của hoàng thượng đương thời, Đồ Thập Mị. Tiểu sử của Đồ Thập Mị, Tiêu Cửu Thành đã đọc qua vô số lần, ngược xuôi như nước chảy, bởi vì Đồ Thập Mị là một trong số ít người mà Tiêu Cửu Thành bội phục trong lòng.
Đương nhiên trong cuốn sách này không hề ghi chép đến tư tình giữa Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt, nhưng bí sử đều truyền ngôn những chuyện giữa Đồ Thập Mị và công chúa Lý Lăng Nguyệt lúc đó, nào là cùng ngủ cùng ăn, tương tự vợ chồng. Tiêu Cửu Thành cũng từng nghe qua đoạn bí sử này, thậm chí lúc nghe thấy câu chuyện này trong lòng nàng còn có cảm giác khác thường nhưng không quá mức để trong lòng. Đến hiện tại nàng mới đặc biệt muốn tìm tòi nghiên cứu đoạn bí sử kia.
*Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt là cặp đôi trong truyện Hoàng hậu tại thượng của Minh Dã.
Tiêu Cửu Thành không chỉ tìm đến bí sử của Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt, còn có một cuốn sách ghi lại những câu chuyện kỳ lạ của dân gian mà nàng từng vô tình đọc được lúc trước. Tỷ như có câu chuyện một nữ tử sau khi đã gả làm vợ người, nhưng bởi vì yêu thích một nữ tử tài hoa trong thanh lâu nên để cho phu quân cưới nữ tử kia về. Hai nữ hầu chung một chồng, thân mật cực kỳ, an ủi tương hỗ giúp đỡ lẫn nhau làm trượng phu vô cùng cảm kích, còn hoàn toàn không thèm để tâm chuyện hai nữ ân ái. Thê thϊếp không đố kỵ với nhau, tương thân tương ái làm cho gia đình thậm chí còn hòa thuận hơn xưa. Còn nhớ lúc ấy khi đọc được câu chuyện này, Tiêu Cửu Thành không nhịn được bật cười một tiếng, cảm thấy thú vị vô cùng, còn cố ý cất giữ quyển truyền kỳ dân gian này. Đến lúc tìm được quyển sách này rồi, nàng mới đọc lại một lần nữa. Hiện tại tâm trạng khác biệt, chỉ cảm thấy người trượng phu kia hoàn toàn dư thừa. Chuyện tình yêu cung đình Tiêu Cửu Thành luôn không thích xem, nàng đối với các việc ngấm ngầm trong cung không có hứng thú gì, nhưng bây giờ nàng cũng bắt đầu lật lại các đoạn dã sử trong cung cấm. Quả nhiên không sai tìm được chút ghi chép về "đối thực ma kính", nhìn xem bên trong sách miêu tả cách thức quan hệ của cái gọi là "ma kính" giữa nữ tử thì không khỏi run lên trong lòng, lại nghĩ đến cảm giác cùng da thịt Thiên Nhã tương thân trong ao suối nước nóng.
*Đối thực ma kính: Nếu người Trung Quốc hiện đại gọi đồng tính luyến ái là "đồng chí", "pha lê" hoặc "lạp lạp" thì ở Trung Quốc cổ đại cũng có rất nhiều xưng hô như "phân đào", "đoạn tụ", "long dương" cho đồng tính nam. Với đồng tính nữ, thường sẽ được gọi là "ma kính", nghĩa là song phương tương hỗ, cọ xát vuốt ve thân thể đối phương để đạt được kɧoáı ©ảʍ và thỏa mãn nhất định. Bởi vì hai bên đều có kết cấu cơ thể giống nhau, tựa hồ ở giữa đặt một chiếc gương rồi cọ xát thân mật, nên mới được gọi là "ma kính". (Ma: nghĩa là cọ xát, kính là tấm kính). Còn "đối thực" được hiểu ngầm như việc góp gạo thổi cơm chung, không chỉ giữa đồng tính với nhau mà còn có thể giữa thái giám và cung nữ trong cung đình.
Xem hết tất cả những câu chuyện ghi chép giữa nữ nữ về sau, tâm tư vốn còn đang mơ hồ của Tiêu Cửu Thành lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ. Nàng bắt đầu hiểu ra vì sao bản thân từ nhỏ đã thích thân cận với các nữ tử xinh đẹp, vì sao không muốn để lộ thân thể của mình trước mặt thị nữ, đáp án duy nhất chính là vì nàng yêu thích nữ tử, đó là thiên tính từ khi sinh ra của nàng. Đối với Thiên Nhã nàng lấy lòng đủ kiểu vì nàng ái mộ Thiên Nhã, giống như nam tử ái mộ nữ tử vậy. Nàng thậm chí không biết lòng ái mộ Thiên Nhã từ khi nào mà có, chỉ là biết hiện tại đối với Thiên Nhã, nàng đã động lòng.
Ngay sau khi Tiêu Cửu Thành hiểu rõ tâm tư của mình thì cả đêm không ngủ được. Nàng không sợ chuyện mình yêu thích nữ tử, nàng chỉ sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Nàng sợ Thiên Nhã khác bản thân mình, dù gì chỉ có một số ít nữ tử mới yêu thích nữ tử như nàng vậy. Ở chung với Thiên Nhã nửa năm qua, nàng biết thiên tính Thiên Nhã không phải là người thích nữ tử. Nhưng nếu biết vậy rồi từ bỏ không làm gì khác tuyệt đối không phải tính cách của Tiêu Cửu Thành. Nàng là một nữ tử có tính bền dẻo và ý chí kiên định phi thường. Nàng nghĩ nếu Thiên Nhã đã không có ý định lấy chồng thì thật tốt, tư tâm nàng nghĩ mình sẽ dẫn dắt để Thiên Nhã cũng yêu thích mình như mình yêu thích nàng vậy.
*Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình: Câu này diễn đạt tâm trạng đáng thương của người thiếu nữ đang độ tuổi tươi đẹp như hoa. Thiếu nữ thì có tình nhưng đối phương vô tình như dòng nước chảy không hề biết đến tình ý của nàng. Đây là ám chỉ tình yêu đơn phương của người con gái.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành thấy vậy mà không phải vậy nha, lại cất giấu loại chuyện dân gian như thế, kiếp trước đồng ý gả cho Lý Quân Hạo chắc cũng bị câu chuyện này ảnh hưởng rồi.
Tiêu Cửu Thành: Thê thϊếp nhà người ta toàn an ủi lẫn nhau, kiếp trước bản thân mình lại chẳng ra sức gì cả, kiếp này phải tìm cho ra chính sách "cưa gái" mới được.
Thiên Nhã: Tui là gái thẳng, cự tuyệt được cưa.
Tiêu Cửu Thành: Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi rồi!