Người nọ
không
trả lời, Diệp Huyên vận chuyển tâm pháp toàn lực cảm thụ hơi thở của
hắn, chỉ cảm thấy cuồn cuộn độn độn, u ám khôn kể, tuyệt đối là người có thực lực vượt xa chính nàng.
không
thể do dự, nàng cầm bùa hộ mệnh,
đang
muốn dùng sức kích phát, chợt nghe người nọ cười
một
tiếng: "Đến ta cũng
không
nhận ra."
Thanh
âm
vừa vang lên, Diệp Huyên nhất thời cả người buông lỏng, lập tức lại trừng mắt dựng thẳng mày: "Hỗn đản! Huynh muốn hù chết ta!" -- người này
không
phải ai khác, đúng là Cố Dần Thành.
Nghĩ đến người này hẳn
đã
biến ảo hơi thở, bằng
không
Diệp Huyên cùng với
hắn
sớm chiều ở chung, nếu
không
phải
hắn
tận lực giấu diếm, làm sao
không
nhận ra
hắn
được.
"Con thỏ
nhỏ
đừng tức giận" nam nhân
đi
qua, cười tủm tỉm bắt được phấn quyền Diệp Huyên vung lên muốn đánh
hắn, "Đến muội cũng nhận
không
ra ta được, vậy ta đây che lấp hơi thở cũng
không
tệ, có thể buông
một
nửa tâm."
Diệp Huyên mặc dù giận
hắn
vô thanh vô tức dọa nàng nhảy dựng, nghe vậy vội hỏi: "Huynh
nói
như vậy, là có người ra tay với huynh?"
Cố Dần Thành lắc đầu: "Phòng ngừa chu đáo thôi, bất quá đêm nay ta lặng lẽ trở về gặp muội
một
mặt, sáng ngày hôm sau trong môn
sẽ
thu được tin tức,
nói
ta
trên
đường về núi bị công kích, trọng thương đào tẩu, rơi xuống đâu
không
rõ."
Diệp Huyên vừa nghĩ, liền minh bạch dụng ý của Cố Dần Thành,
hắn
thả tin tức này ra, thứ nhất là muốn đem
hắn
đang
bị vây ở chỗ sáng chuyển sang chỗ tối, thứ hai là muốn dẫn xà xuất động. Người lẻn vào trường quan động thiên kia
sẽ
đối phó Cố Dần Thành, nghe
nói
tin tức này tất nhiên
sẽ
kỳ quái, đương nhiên
sẽ
có động tác. Cố Dần Thành tính toán như vậy, chẳng lẽ là
đã
tra được thân phận người nọ?
Cố Dần Thành cũng
không
định
nói
cho nàng, chỉ
nói
việc này nguy hiểm, Diệp Huyên
hiện
thời tu vi
không
đủ,
đã
muốn bảo vệ nàng an toàn, cũng
không
thể để Cố Dần Thành phân tâm, vẫn là
không
cần biết
thì
tốt hơn. Diệp Huyên biết đúng mực, kiềm chế lo lắng, cũng
không
hỏi lại.
"Xã đoàn người xuyên
không
kia tụ hội, ta còn có thể
đi
hay
không?"
Cố Dần Thành suy tư
một
lát: "đi
cũng
không
ngại, muội vốn
đã
đáp ứng Triệu Mậu rồi, bỗng nhiên
không
đi, ngược lại
không
ổn.
không
cần lo lắng, sau
một
thời gian nữa mặc dù ta
không
ở đây, hết thảy muội cứ như thường là được."
"Khó mà làm được." Diệp Huyên bĩu môi, thấy Cố Dần Thành
không
hiểu, nàng cười
nói, "Huynh
đã
mất tích, nếu ta vẫn hết thảy như thường, chẳng phải là kỳ quái, đương nhiên là phải lo lắng trùng trùng, thậm chí lấy lệ rửa mặt mới đúng."
nói
lời này, hai người
không
khỏi đều nở nụ cười, Cố Dần Thành nhéo nhéo chóp mũi kiều kiều của thiếu nữ: "quỷ bỡn cợt." Lúc
hắn
vào nhà dĩ nhiên dùng trận pháp ngăn cách bên ngoài xem xét đến gian phòng,
không
chỉ có tiếng động đều
không
lọt ra, nếu người ngoài đến xem, chỉ nhìn thấy Diệp Huyên nằm ở
trên
giường ngủ say. Cho nên tuy rằng Nam Tinh ngủ cách
một
lớp tường,
hắn
vẫn ôm lấy Diệp Huyên
nói
vài lời, hai người lại
một
phen động tình.
Diệp Huyên thấy thời gian
không
còn sớm, đẩy đẩy Cố Dần Thành: "Có phải huynh cần trở về hay
không?"
"Trở về?
đi
đâu?"
Diệp Huyên vừa nghĩ, cũng đúng, Cố Dần Thành
hiện
tại
đã
"Mất tích, đương nhiên
không
thể về chỗ hai người bọn họ ở, người này nhân cơ hội lại dán ở bên tai nàng: "Tiểu nhân
hiện
giờ lưu lạc ở ngoài,
không
nhà để về, còn thỉnh Diệp tiên tử thu lưu tiểu nhân
một
đêm, đại ân đại đức của tiên tử,
không
gì hồi báo, đành phải lấy thân báo đáp."
nói
xong,
một
đôi tay dĩ nhiên tập kích lên eo
nhỏ
mông cong của thiếu nữ.
Diệp Huyên bị hơi thở ấm áp bên tai làm cho ngứa ngáy,
một
mặt cười
một
mặt đẩy Cố Dần Thành: "Bản tiên tử
không
cần ngươi lấy thân báo đáp, ngươi ngoan ngoãn ngả ra đất nghỉ
đi."
"Thế này cũng
không
được", nam nhân cười
nhẹ
bên tai nàng, thò cái lưỡi ngậm lấy thùy tai, "Tiên tử xem nhiều thoại bản như vậy, trong đó người hảo tâm
không
phải đều muốn nhận đền đáp sao?"
Diệp Huyên vừa nghe người này lại lấy ngôn ngữ hoàng văn ra đùa giỡn mmình, nhất thời hối hận
không
ngừng, sớm biết
sẽ
bị thằng nhãi này bắt được nhược điểm, lúc trước cần gì phải mua thoại bản mười tám cấm này, mua về rồi kỳ thực nàng cũng
không
thấy thế nào.
Lúc này lưỡi Cố Dần Thành
đã
hôn lên môi
anh
đào của nàng, đem cánh môi mềm yếu nho
nhỏ
ngậm ở miệng
nhẹ
nhàng hút, liền cảm giác được kiều khu dưới tay run run, mặc dù còn
đang
đẩy
hắn,
đã
mất độ mạnh, hoàn toàn mềm xuống. Cố Dần Thành
không
khỏi càng muốn ngừng mà
không
được, ngay từ đầu còn chỉ muốn
nói
mấy câu đùa giỡn con thỏ
nhỏ
một
chút, lúc này động tình khó nhịn, lưỡi
đi
vào hoạt động qua lại giữa môi răng thiếu nữ, lại ôm lấy thắt lưng nàng, đem thân thể nàng nho
nhỏ
kép lên người mình dùng sức ấn.
Hai người quần áo da thịt cọ sát,
trên
người đều bắt đầu nóng lên, Diệp Huyên càng cảm giác được cự vật thô cứng đâm lên bụng, chỗ eo mẫn cảm lại bị Cố Dần Thành tróc đùa, hai chân như nhũn ra, vội thừa dịp lúc thở dốc
nói: "lên, lên giường
đi..."
"Tiên tử có lệnh,
không
dám
không
tuân", nam nhân
một
tay ôm ngang nàng lên, lại
không
hướng về giường, mà đặt nàng ở
trên
bàn phía trước cửa sổ, tách đùi nàng ra vòng ở
trên
lưng mình, "Đầu tiên ở trước cửa sổ thao
một
hồi, lại theo lệnh của tiên tử."
Diệp Huyên vừa tức vừa thẹn: "Huynh đây... cái gì mà tuân lệnh."
Lại bị Cố Dần Thành kéo xuống, mυ'ŧ hai cánh hoa môi đỏ mọng ướt đẫm thủy quang, lại dựa lên trán nàng trầm thấp
nói: "Ngoan, đầu lưỡi vươn ra liếʍ ta."
Diệp Huyên
không
thể tránh né ánh mắt sát gần, đành phải e lệ vươn cái lưỡi thơm tho, tiêm nhi phấn nộn thăm dò ra,
đã
bị nam nhân ôm lấy quấn quýt, trong lúc liếʍ hôn đó, quần áo đều bị bong ra từng mảng, chỉ còn tiểu khố treo
trên
mũi chân. hoa huy*t ăn gậy th*t d*m thủy bốn phía, trong tiếng nước thầm
thì
thầm
thì, thừa nhận nam nhân mạnh mẽ trừu sáp.