Diệp Huyên rất muốn
nói,
không
được. Nhưng mà
không
đợi nàng trả lời, Lâm Uyên
đã
cúi người, ngậm chặt lấy cánh môi nàng.
Nụ hôn môi mới vừa rồi kia, ý tứ hàm xúc triền miên giữa môi với răng đó còn chưa biến mất, vô cùng thân thiết như thế, tất nhiên là rất nhanh khiến nàng say mê rơi vào bên trong. Miệng
nhỏ
vô ý thức hừ
nhẹ, nàng bị Lâm Uyên ôm lấy cái lưỡi thơm tho kéo vào trong miệng
hắn, trùng trùng quấn quýt,
không
ngừng có nước bọt từ khóe miệng chỗ hai người trộn lẫn vào chảy xuống, thậm chí
một
đường rớt lên nhũ phong quang lỏa của nàng.
Hai cái vυ' kiều mềm đương nhiên sớm bị nam nhân nắm ở trong tay, đầu tiên là mềm
nhẹ
xoa nắn, đem tiêm nhi kia còn mềm mại đùa bỡn sưng đỏ lên rồi, khí lực của Lâm Uyên càng lúc càng lớn, bàn tay to mang theo lớp chai mỏng xoa tuyết nhũ thành
một
mảnh đỏ bừng, lại đem l*иg ngực kiên cố của mình áp lên, dùng đầu v* trước ngực chơi
anh
quả của thiếu nữ
đã
cứng rắn nổi lên.
"Ưʍ... ưm a..." Diệp Huyên mới trải qua chuyện này, lại sớm bị
hắn
ép buộc đến trong mắt tràn đầy mê mang. Mà Lâm Uyên còn chứa đầy ý cười nhìn nàng, cũng
không
nói
đến tươi cười kia
không
có hảo ý, tìиɧ ɖu͙© trong ánh mắt mãnh liệt tựa như lửa cháy, chọc kiều khu Diệp Huyên run lên. Khuôn mặt
nhỏnhắn đỏ bừng, ở dưới thân nam nhân mềm thành
một
bãi bùn,
không
thể chịu được ánh mắt lửa nóng có ý tứ xâm lược
rõ
ràng, chỉ đành nhắm mắt lại.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, cảm giác khắp nơi
trên
thân thể lại càng sâu sắc. Thân hình nam nhân cứng rắn hữu lực kề sát nàng, rắn chắc ngăn chận cẳng chân nàng
đang
run rẩy, đại gia hỏa trong khố kia cứng lên đâm vào bụng nàng, nóng bỏng khiến người ta
không
thể bỏ qua. Cái lưỡi từ bầu vυ' nàng xẹt qua, mang đến vệt nước ẩm nóng cùng tiếng chậc chậc liên tiếp, mặc dù Diệp Huyên cực lực đè nén rêи ɾỉ, tiếng nức nở trong miệng càng lúc càng lớn, lúc Lâm Uyên
một
đường liếʍ đến hạ thể nàng, sắp sửa áp cái lưỡi lên hoa môi, nàng rốt cục nhịn
không
nổi, run giọng
nói: "Đừng... Sư huynh, đừng... Trước mắt giải độc quan trọng hơn."
Nàng
nói
xong câu đó, cả cái cổ cũng đỏ lên. Lâm Uyên muốn làm cái gì, thân là người xuyên
khôngDiệp Huyên làm sao
không
biết. Nhưng chuyện đó dù sao cũng là tình thú nơi khuê phòng,
hiện
thời
trên
người Lâm Uyên còn dư độc chưa hết, đương nhiên là... làm chính
sự
trước mới thỏa đáng.
Lâm Uyên nghe xong, khóe môi gợi lên: "Sư muội
nói
đúng." Như
thật
sự
biết nghe lời phải, ngẩng đầu lên, rời khỏi đào nguyên cốc giữa hai chân thiếu nữ.
Trong lòng Diệp Huyên cũng
không
biết là
nhẹ
nhàng thở ra, hay là thất lạc, cảm giác được cái gậy th*t thô trưởng kia đâm lên huyệt khẩu của nàng, lập tức phần tiểu tâm tư này bị ném ra sau đầu, kìm lòng
không
đậu thân thể càng căng thẳng khẩn trương lên.
"Đừng sợ, sư muội." Nam nhân ôn nhu nỉ non ở bên tai nàng, lại vuốt ve cái vυ' của nàng khiến nàng trầm tĩnh lại, côn th*t cũng
không
nóng nảy
đi
vào, mà
nhẹ
nhàng va chạm ở huyệt khẩu, chọc mở bối thịt còn khép kín gắt gao, Diệp Huyên bị đâm cho ưm ưm
không
thôi, dâʍ ɖị©ɧ tràn ra rất nhanh làm ướt côn th*t.
Lâm Uyên cười
nhẹ
một
tiếng: "Thực mẫn cảm..."
Vốn dĩ Lâm Uyên nghĩ tiểu sư muội là lần đầu tiên, lo nàng sợ hãi, bởi vậy mới muốn ăn nơi riêng tư của nàng trước để nàng chảy ra nhiều nước hơn. Nhưng tiểu sư muội chủ động mời chào,
hắn
vốn cũng đến mức sắp nổ mạnh, đương nhiên
không
nghĩ
không
theo. Sư muội cũng
nói
rồi, trước mắt giải độc quan trọng hơn, việc
không
quan trọng tạm để
một
bên, đương nhiên là ngày sau lại bàn.
không
nghĩ tới thân mình tiểu gia hỏa mặc dù ngây ngô, nhưng rất thú vị, còn
không
cần
hắn
khai phá quá nhiều,
đã
ướt thành như vậy.
Diệp Huyên đương nhiên
không
biết mình lại rơi vào cạm bẫy ngôn ngữ của Lâm Uyên, trong mê mang, cũng
không
ý thức được mình bị đùa giỡn, chống tay
nhỏ
bé bị nam nhân túm chặt bắt lấy, hai người mười ngón nắm cùng nhau, miệng hoa huy*t
đã
càng chọc càng lỏng, thủy lộ như xuân tuyền
khôngngừng dũng mãnh chảy ra, trong hoa tâm ngứa ngáy khó nhịn
không
thôi, cái miệng
nhỏ
kia
không
ngờ nộn sinh sinh cơ khát như thế, quấn lấy đại qυყ đầυ của nam nhân, trong tiếng nước thầm
thì, theo động tác côn th*t sáp vào bên trong, càng ăn càng chặt.
"Ư..." Nàng nhịn
không
được hai chân
yêu
kiều bò lên thắt lưng Lâm Uyên, nam nhân nhận thấy nàng vô ý thức mà nhiệt tình, trong mắt ý cười càng sâu, tốc độ dương v*t đâm vào cũng bắt đầu nhanh hơn. Diệp Huyên cảm giác được
hắn
sẽ
đâm vỡ tầng lá chắn kia,
không
khỏi siết chặt mị thịt, ngón chân cũng khẩn trương cuộn lên.
Lại nghe nam nhân bỗng nhiên
nói: "Cố Dần Thành."
"Gì?" Diệp Huyên mơ mơ màng màng theo bản năng đáp lại, lực chú ý lại bị phân tán
một
chút, nam nhân nhân cơ hội này,
một
tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, côn th*t đâm vào, do động tác của
hắn
mềm
nhẹ, Diệp Huyên chỉ cảm thấy đến
một
chút hơi hơi đau, còn lại chính là cảm giác thân thể bị đẩy ra đến no trướng.
Nam nhân hơi dừng lại, để căn cự vật kia rục rịch ở trong hoa đạo yên bình nằm đó,
hắn
vươn tay vuốt lọn tóc tản mát trước trán thiếu nữ, hôn lên tuyết phu hơi có mồ hôi: "Đau
không?"
"...
không
đau", Diệp Huyên còn nhớ
rõ
hắn
mới vừa
nói, "Huynh vừa mới
nói
cái gì?"
Vừa dứt lời, thấy thần sắc nàng
không
giống giả bộ, vật thô to cứng rắn ở trong bụng
nhỏ
liền bắt đầu động tác. Nam nhân phun ra
một
hơi
thật
dài, mới vừa rồi tư vị cố nén nhịn cũng
thật
không
dễ chịu, giọng
hắn
càng nặng thêm vài phần: "Tên tục gia của ta, là Cố Dần Thành",
hắn
cười cười, hôn môi thiếu nữ, "Muội phải nhớ kỹ, Tiểu Huyên."
"Cố Dần Thành..." Diệp Huyên bị nam nhân triền hôn,
một
mặt ôm cổ
hắn
đáp lại,
một
mặt đầu lưỡi nỉ non ba chữ này. Người tu đạo, vốn
không
có phân ra xuất gia và
không
xuất gia, chẳng qua như Lâm Uyên trực hệ đệ tử như vậy
một
khi được ban thưởng đạo hào, tính danh tục gia liền ít được nhắc tới. Chỉ sợ trong môn biết được ba chữ này, trừ sư trưởng của
hắn, cũng
không
có người khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng
không
khỏi ngọt ngào, lại vội áp chế ngọt ý này
đi, mệnh lệnh bản thân
không
cần nghĩ nhiều lắm. Cố Dần Thành cũng
đã
nhận thấy nàng phân thần, bất mãn cắn cắn đầu lưỡi của nàng, lúc nàng ăn đau trừng
hắn,
hắn
thẳng lưng trùng trùng đâm vào hoa tâm.
"A..." Diệp Huyên
không
ngờ bị ép buộc kiều kiều kêu lên, hỗn đản này thấy thế, càng hưng trí, mới vừa rồi vẫn nhè
nhẹ
ra vào, lúc này lại đại khai đại hợp, đem cả căn dương v*t to dài rút ra, lại cấp tốc đâm vào đến cùng, đảo trong dũng đạo ẩm nóng đến nghiêng trời lệch đất, lại tìm được chỗ mẫn cảm của thiếu nữ, thao làm khối thịt mềm kia
không
lưu tình chút nào.
Diệp Huyên chưa từng bị đùa bỡn như vậy,
một
mặt giãy dụa
một
mặt vặn vẹo ở dưới thân
hắn: "Hỗn đản! A,
không
cần...
không
cần đâm nơi đó... Đại hỗn đản, buông ta ra, a... a..."
Nàng xoay cọ như thế,
không
thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, Cố Dần Thành bắt lấy con thỏ
nhỏlộn xộn vỗ hai cái ở
trên
nộn mông của nàng: "Thế này
đã
chịu
không
nổi?
không
có tiền đồ, mới vừa rồi là ai dõng dạc muốn phi lễ ta, hử?" Dứt lời càng mở rộng đùi ngọc của thiếu nữ ra, côn th*t càng đâm mạnh, đánh sâu vào cung khẩu, "Sư muội, xem ra muội học nghệ
không
tinh, vậy sư huynh dạy muội thêm vài lần."
"Huynh vô sỉ!" Diệp Huyên khóc
không
ra nước mắt, nàng lúc này dĩ nhiên có thể xác định, người này có bộ da bên ngoài là đại sư huynh tao nhã kia hoàn toàn dùng để lừa người khác, lúc này lộ ra bộ mặt
thật
ở trước mặt nàng, hoàn toàn chính là
một
con sói ba đuôi lưu manh! Bản thân nàng đến cùng vì sao luẩn quẩn trong lòng muốn giải độc cho
hắn, nghĩ đến đây liền
không
khỏi sụt sà sụt sịt, "Ta mặc kệ, ta
không
giải độc cho huynh nữa... ưm, ưm a..."
nói
một
câu bị động tác nam nhân trừu sáp đâm cho đứt quãng, "Huynh, huynh a... Huynh tránh ra..."
"Chậm lại", Cố Dần Thành ngậm tiêm nhi của nàng
đã
sưng đỏ, trùng trùng liếʍ mυ'ŧ, khí định thần nhàn
nói
giọng khàn khàn, "Con thỏ
đã
rửa sạch
sẽ
cho vào nồi, đương nhiên là phải... từ tốn ăn từng chút."
=====================================================
Hầm con thỏ (ω)