Diệp Huyên từ khi bái nhập vào môn hạ phái La Phù, bắt đầu từng bước sống cuộc sống an nhàn thoải mái của nàng. Tuy rằng đại bộ phận đệ tử ngoại môn đều đâm đầu muốn lao vào trong nội môn, đến cùng cũng vẫn có mấy đồng môn cùng chung chí hướng với Diệp Huyên, trong đó quan hệ tốt nhất với nàng, là
một
tiểu
cô
nương tên là Nam Tinh.
Bất quá Nam Tinh khác với Diệp Huyên chỉ thích ở trong nhà, nàng thích náo nhiệt, hơn nữa thích nhất bát quái. Diệp Huyên biết đến bát quái đồn đại về Lâm Uyên, hơn phân nửa đều là Nam Tinh
nói
cho nàng. Trong phái La Phù từ chưởng môn cho tới tạp dịch, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, Nam Tinh đều có thể
không
biết từ nơi nào tìm hiểu ra
một
đống tin tức lắt léo.
Mà trong miệng nàng nhắc tới nhiều nhất, đương nhiên là vài đệ tử nổi bật trong phái, trừ Lâm Uyên, còn có thiếu nữ gặp trong ngày Diệp Huyên tham gia đại hội chọn lựa đệ tử, được coi là tư chất thượng thượng kia.
Thiếu nữ này lúc đó
đã
được điện chủ Ngọc Hoa tiên tử ©υиɠ Thất Tinh, phái La Phù thu vào môn hạ, vừa vào cửa
đã
là đệ tử trực hệ, dựa theo phái La Phù, xếp trong đồng lứa này là "Nam Lâm nữ Quỳnh", được ban thưởng phong hào Quỳnh Hoa.
Sau đó Quỳnh Hoa như mở ra truyền kì, lúc mới nhập môn còn chưa có tu vi, kết quả nửa năm luyện khí, năm đầu là Trúc Cơ, ngắn ngủn ba năm
đã
thành tu sĩ Kim Đan, khiến người ta sợ rớt cằm. Từ đây, nàng ta nổi bật thậm còn vượt qua Lâm Uyên, người người đều
nói
phái La Phù
hiện
thời hai có đại đệ tử,
một
nam
một
nữ, đều kỳ tài ngút trời, phái La Phù có người kế tục, ít nhất còn có thể kéo dài hơn ngàn năm huy hoàng.
nói
đến Diệp Huyên, Nam Tinh và Quỳnh Hoa đúng là
một
đường cùng nhập môn, Nam Tinh luôn nhịn
không
được cảm khái: "Người so với người, tức chết người a."
Diệp Huyên lại cảm thấy buồn cười, các nàng và Quỳnh Hoa đâu có chỗ nào giống nhau, vốn chính là người
không
có liên quan. Đáng tiếc ý tưởng này rất nhanh
đã
bị chứng minh là sai mười phần,
mộtngày Nam Tinh lại bị kích động tìm đến Diệp Huyên tán gẫu bát quái có liên quan tới Quỳnh Hoa: "A Huyên, A Huyên, ngươi có nghe
nói
không! Vị Quỳnh Hoa tiểu sư muội của chúng ta kia, chậc chậc, tư chất tốt, tu vi cao, dáng vẻ cũng xinh đẹp, cái này
không
nói, nàng thế nhưng còn có tài thơ!
thật
sự
là thiên đạo cũng quá bất công!" Dứt lời Nam Tinh liền đọc
một
bài thơ Quỳnh Hoa làm, nàng vừa đọc, Diệp Huyên ánh mắt càng trừng càng lớn, đến cuối cùng
đã
ngây ra như phỗng.
Này này này, đây
không
phải Thanh Bình điều của Lý Bạch sao?!
Diệp Huyên thế mới biết, Quỳnh Hoa là người xuyên
không.
Xuyên
không
chia làm thân xuyên và hồn xuyên, cái gọi là hồn xuyên, cũng
không
khác nhiều với tu chân giới đoạt xá. Cái gọi là thân xuyên, chính là như Diệp Huyên, thân thể của chính mình xuyên qua thời
không, tới thế giới khác. Liên tưởng đến Nam Tinh nhắc tới, Quỳnh Hoa
không
cha
không
mẹ, trong môn phái khảo sát xuất thân lai lịch của nàng ta, nàng ta
nói
bản thân là từ
một
đại lục khác đến, Diệp Huyên trong lòng
đã
nổi lên nghi ngờ.
Nàng vì thế nhờ Nam Tinh giúp mình tìm hiểu thời gian và địa điểm Quỳnh Hoa xuất
hiện
tại châu Tùng Vân, qua
một
đoạn khúc triết, quả nhiên nghe được, vừa vặn đúng vào thời gian Diệp Huyên vừa xuyên
không
tới.
Đồng dạng đều là thân xuyên, lại cùng đều là ở ba năm hai tháng trước, xuất
hiện
tại địa phương cách thành Nam Kha
không
xa, Diệp Huyên
không
thể
không
có
một
phỏng đoán, người hại nàng bị thời
không
loạn lưu đưa đến, bắt buộc xuyên
không, tám chín phần mười chính là Quỳnh Hoa.
Đáng tiếc nàng dù
đã
biết chuyện này, cũng
không
để làm gì, nàng
không
có khả năng tiến đến túm cổ áo Quỳnh Hoa, mắng nàng ấy hại mình vô tội lại bị chuyện
không
hay ho, ván
đã
đóng thuyền, có
nói
gì cũng
không
có ý tứ.
Cho nên Diệp Huyên và Quỳnh Hoa quan hệ chỉ dừng ở đây, nàng như cũ làm ngoại môn đệ tử
khôngcó tiếng tăm gì, bàng quan với chuyện Quỳnh Hoa thanh danh càng ngày càng vang dội, cái gì "đệ nhất mỹ nhân phái La Phù", " tài nữ Tu Chân Giới chưa từng có", " tiên tử được nam tu sĩ hoan nghênh nhất Châu Tùng Vân" vân vân, danh hào nhiều đếm
không
xuể được đặt ở
trên
đầu Quỳnh Hoa, Diệp Huyên nghe, còn cảm thấy có chút thú vị.
Chỉ tiếc thế giới này người xuyên
không
không
chỉ có
một
mình Quỳnh Hoa, nếu
không
Diệp Huyên
đãhoài nghi mình có phải
đã
xuyên đến
một
quyển tiểu thuyết lấy Quỳnh Hoa làm nữ nhân vật chính.
Lúc này, nàng bị Quỳnh Hoa dẫn
một
đám nữ đệ tử ngăn cản, mới phát
hiện
mình vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân vật chính trong truyền thuyết này. Ừ, Diệp Huyên
âm
thầm gật đầu, quả nhiên xinh đẹp như trong đồn đãi.
Trong óc chạy cháy máy, nàng ở bên ngoài
một
bộ dáng nghiêm trang, nghe Quỳnh Hoa hỏi, liền lấy ngọc bài Lâm Uyên đưa cho nàng ra: "Ta đến thay Lâm Uyên sư huynh lấy đồ."
Quỳnh Hoa ngẩn ra,
không
khỏi nhíu nhíu mày: "Lâm Uyên sư huynh
không
phải
đi
ra ngoài du lịch sao?"
Hóa ra tên kia ở bên ngoài du lịch a, xem ra là bị người nào ám toán, sau đó trốn về sơn môn, Diệp Huyên vội lấy ra cớ Lâm Uyên
nói
cho nàng: "Nguyên là sư huynh gửi phi thư căn dặn."
Lời này vừa
nói
ra, mấy người nữ đệ tử
đi
theo Quỳnh Hoa ánh mắt đều bay loạn,
âm
thầm đánh giá Diệp Huyên đứng ở trước mặt mọi người, thấy nàng mặc
một
thân đệ tử ngoại môn,
không
khỏi kỳ quái người này là ai, có thể thân mật với Lâm Uyên sư huynh đến mức có phi thư lui tới. Huống hồ ngọc bài động phủ của sư huynh
đang
ở
trên
tay nàng, sư huynh tín nhiệm nàng, hiển nhiên
rõ
ràng.
Diệp Huyên
không
biết suy nghĩ trong lòng mọi người, nàng trả lời
không
có sơ hở, tuy rằng Quỳnh Hoa còn muốn hỏi lại, đến cùng cố kị ở đây nhiều người, gật gật đầu dẫn người rời
đi.
Diệp Huyên thế này mới vội vàng về tiểu trúc lâu của mình, đẩy cửa, chỉ thấy Lâm Uyên ngồi ở
trên
sạp, băng vải
trên
người
đã
quấn tốt rồi,
đang
khoác áo đọc sách. Nghe tiếng cửa mở, mới ngẩng đầu lên, còn chưa
nói
chuyện,
đã
thấy Diệp Huyên
trên
mặt ửng đỏ, vội nhao tới lấy
đi
quyển sách
trên
tay
hắn, lại đem túi bách bảo nhét vào trong lòng
hắn: "Đan dược đều ở trong này, sư huynh mau ăn vào
đi."
Khi
nói
chuyện, đem quyển sách kia giấu ở sau người, lén lút
một
cước đá vào phía dưới sạp.
Động tác
nhỏ
này của nàng đương nhiên
không
trốn được ánh mắt Lâm Uyên, đáy mắt nam nhân
không
khỏi ý cười càng sâu, chậm rì rì
nói: "Sách
không
tệ."
Diệp Huyên mặt nhất thời càng đỏ, quyển sách kia là nàng tùy tay đặt ở
trên
bàn con, chính là thoại bản nàng mua ở trong thành Nam Kha. Ngày thường nhàn hạ vô
sự, Diệp Huyên cùng vài sư tỷ muội cũng xem loại sách này tiêu khiển. Vì xem thoại bản, nàng mới khẳng định thế giới này còn có người xuyên
không
khác, nếu
không
thoại bản ngôn tình Mary Sue khoa trương lại giả tạo cùng với thoại bản thích tô vẽ mặt mũi như thế này từ đây mà đến.
Đương nhiên, mới vừa rồi Lâm Uyên xem vốn
không
phải hai loại này, mà là
một
quyển thoại bản ngôn tình hơi tươi mát. Chính là, nam nữ nhân vật chính là
một
đôi sư huynh muội...
Căn cứ nguyên tắc thua người
không
thua trận, Diệp Huyên khụ hai tiếng, đem nhiệt ý
trên
má áp chế
đi, mới làm bộ như
không
có việc gì
nói: "Sư huynh cũng thích xem? Sư muội chỗ này còn có
không
ít, ta
đi
lấy cho sư huynh ngay."
"À?" Lâm Uyên chợt nhíu mày, "Đều là giống như quyển vừa rồi, thân phận nam nữ nhân vật chính...
không
giống người thường?"
Diệp Huyên hận nghiến răng nghiến lợi: "Sư huynh hiểu lầm, loại như vậy, chỉ có
một
quyển."
"À", Lâm Uyên thế này mới thôi cường điệu, cười tủm tỉm trả lời, "Ta đây xem quyển mới vừa rồi kia."
Diệp Huyên: "..." Đáng giận! Đến cùng là ai
nói
người này tao nhã, làm người khiêm tốn,
thật
muốn đuổi
hắn
ra khỏi nhà!
Rất nhanh, Diệp Huyên liền phát
hiện
bản thân chỉ sợ
đã
nhìn ra bộ mặt
thật
của Lâm Uyên.
Ở phái La Phù,
không, thậm chí là ở trong Tu Chân Giới
hắn
đều có thanh danh vô cùng tốt. Tuổi còn trẻ tu vi
đã
đến cảnh giới Nguyên
anh, mà sinh ra vừa
anh
tuấn bất phàm, tính tình ôn hòa, đối nhân xử thế nhất quán đều chu đáo có lễ, tác phong nhanh nhẹn.
một
người nam nhân gần như hoàn mỹ đến vậy,
nói
là các nữ tử chưa kết hôn trong Tu Chân Giới đều muốn gả cho
hắn, có vẻ hơi khoa trương
mộtchút, nhưng mà cứ khoa trương như vậy
đi.
Cho nên lúc Diệp Huyên sâu sắc nhận thấy bản chất vô lại của Lâm Uyên, nàng
một
lần nữa cảm thấy mình biết nhiều lắm, nhưng mà...
"Sư muội", Lâm Uyên kéo kéo đạo bào
trên
người mình, "Bộ quần áo này ta
đã
mặc mấy ngày, có thể thỉnh sư muội lại
đi
một
chuyến, tới động phủ giúp ta lấy mấy bộ quần áo để tắm rửa?"
Diệp Huyên cảm giác gân xanh
trên
thái dương
đang
bang bang nhảy lên, mấy ngày nay nàng tổng cộng chạy đến động phủ Lâm Uyên sáu lần, giúp
hắn
lấy đan dược, pháp khí, Ngọc Giản, linh thạch đưa tin... vân vân, thượng vàng hạ cám tất cả mọi thứ. Diệp Huyên
không
thể
không
nhận
một
đống lớn ánh mắt đồng môn lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng
đi
tới
đi
lui từ Trường quan động thiên tới tiểu trúc lâu, nàng nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ đến
sẽ
có lời đồn đãi gì truyền ra.
không
chớp mắt
một
cái, đệ tử ngoại môn, trong tay như sao lại có ngọc bài động phủ của Lâm Uyên sư huynh? Hơn nữa sư huynh còn truyền phi thư cho nàng, còn để nàng hỗ trợ lấy đồ. Đó là ánh mắt lăng trì của
một
đám sư tỷ muội, còn kém chút nữa áp Diệp Huyên muốn chui xuống đất.
Nàng
thật
muốn kéo vạt áo Lâm Uyên rống giận lên với kẻ đáng ghét này, ngươi nha là
không
phải cố ý, lấy thứ này thứ nọ! Sao
không
nói
một
lần cho xong!
Đáng tiếc nàng
không
dám, nàng đành chịu.
Cho nên Diệp Huyên đành phải nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, cứng rắn
nói: "Sư huynh,
trênngười huynh mặc bảo y."
Bảo y
không
phải quần áo phổ thông, căn bản
sẽ
không
bị bẩn, bởi vậy cũng
không
cần thiết phải tắm rửa.
"Nhưng mà ta có khiết phích." Lâm Uyên cười tủm tỉm trả lời.
Diệp Huyên: "..." Làm sao bây giờ, rất muốn đánh
hắn.
Thấy Diệp Huyên
không
nói, Lâm Uyên
nói: "Hay là sư muội
không
đồng ý? Cũng đúng",
hắn
nhịn
không
được thở dài, "Vốn là ta phiền toái sư muội, sư muội hảo tâm khẳng khái thu lưu ta, ta cũng
không
nên đưa ra quá nhiều
yêu
cầu,
thật
có lỗi, sư muội." Dứt lời đứng lên, có chút ảm đạm xoay người muốn
đi.
Diệp Huyên thấy bóng lưng
hắn
hơi tiêu điều, lại nghĩ đến mình mới vừa rồi thoáng nhìn, nam nhân trong mắt thất lạc, thấy thế nào cũng cảm thấy là mình khi dễ Lâm Uyên.
không
đúng, nàng ở trong lòng lớn tiếng hò hét, bị chiếm tiện nghi
rõ
ràng là ta, vì sao đuối lý cũng là ta...
Nàng bên này còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, động tác của thân thể
đã
trước đầu óc
một
bước,
mộtphen túm lấy tay Lâm Uyên: "Sư huynh, đừng... Ta giúp huynh lấy đồ là được."
Lâm Uyên quay đầu lại, trong mắt tràn đầy ý cười ôn nhu,
hắn
cúi đầu phát ra
một
tiếng than thở như cảm khái: "Sư muội, muội
thật
tốt."
không
biết vì sao, Diệp Huyên cảm thấy mặt nóng lên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú kia, từ tai đến cổ, cỏ khuôn mặt
đã
đỏ bừng. Nàng vội bỏ tay Lâm Uyên ra, xoay người chạy ra ngoài cửa, thiếu nữ mang theo thanh
âm
hốt hoảng xa xa truyền đến: "Sư huynh, ta, ta
đi
lấy quần áo giúp huynh!"
"Phốc, con thỏ
nhỏ."