Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 14 - Chương 1: Tiền truyện

Vào lúc chiều muộn, đột nhiên trời nổi mưa to. Diệp Huyên đeo

một

cái sọt linh dược,

nói

cáo biệt với vài đồng môn ở lối rẽ, vội vàng

đi

về tiểu trúc lâu của mình.

Lúc trước khi lựa chọn địa điểm kiến tạo động phủ, những người khác đều hao hết tâm tư nghĩ ở càng gần bên trong càng tốt, cố tình nàng chọn ở giữa sườn núi Huyền Phong. Nơi đó trước kia từng là ruộng linh dược của bản môn, sau này linh khí tan hết, mới bỏ rồi hoang phế. Vừa vặn có

một

cái đường

nhỏbằng đá nối thẳng

trên

núi, hai bên trồng từng đám mậu trúc xanh um, được linh khí trong núi tẩm bổ, mặc dù vào đông cũng

không

bị khô vàng.

Diệp Huyên ngay ở tại chỗ lấy nguyên liệu, xây cho mình

một

một

tòa tiểu trúc lâu hai tầng.

So với ngày trước, nàng bất quá là ở trong hai phòng ở mấy chục mét vuông, ngày ngày bôn ba lao lực ở trong thành phố đấy sắt thép, cũng

không

biết bản thân đến cùng cầu mong cái gì. Tuy rằng xuyên

không

vốn

không

phải mong muốn của nàng,

đi

đến

một

thế giới lạ lẫm rồi, lúc đầu cũng luống cuống tay chân, ăn rất nhiều khổ,

hiện

giờ

đã



một

chút an nhàn.

Diệp Huyên ở trong thế giới chủ, vốn là



nhi

không

cha

không

mẹ. Nàng nhìn như sáng sủa hướng ngoại, kì thực trong khung độc lập lãnh đạm, quen sống

một

mình, cũng

không

thích ỷ lại người khác. Cho nên lúc nàng

thật

vất vả thành đệ tử ngoại môn của phái La Phù, trong môn phái cho phép bọn họ sửa chữa xây dựng động phủ, nàng

không

chút do dự, liền đặt nhà mình ở giữa sườn núi còn

không

có vết chân.

Hành vi của nàng

không

ai hiểu được, đệ tử ngoại môn

không

giống đệ tử nội môn, vốn là phải tương trợ lẫn nhau, có thể

nói

ở trong môn phái bản thân

thật

nhỏ

nhoi. Nàng

không

hợp người khác như thế,

không

biết có bao nhiêu đồng môn

âm

thầm chỉ trỏ. Cũng may Diệp Huyên ngày thường hay giúp đỡ mọi người, mới

không

có tin đồn càng khó nghe truyền ra.

Diệp Huyên cũng

không

thèm để ý, nàng khác với dân bản địa, sở dĩ tu tiên, thuần túy là vì ở thế giới này làm phàm nhân tay trói gà

không

chặt

thật

sự

quá nguy hiểm. Nàng

không

nghĩ đến trường sinh bất lão, cũng

không

có hứng thú theo đuổi thiên đạo, tu tập tiên thuật chính là muốn cho mình nhiều năng lực bảo mệnh hơn, có thể bình yên lại khiêm tốn mà sống sót.

Dù sao nàng là bị thời

không

loạn chuyển cuốn vào, cũng

không

trông cậy vào chính mình có thể trở về.

đã

phỉa ở trong này sống tiếp, tốt xấu cũng nên sống tốt

một

chút. Ít nhất có Phái La Phù đứng đầu môn phái tu tiên che chở như vậy, chỉ cần nàng

không

chủ động chọc phiền toái, cũng

không

có ai khi dễ nàng. Hơn nữa... Nàng sờ sờ gò má trơn bóng trắng mịn của mình, có thể vĩnh viễn giữ gìn thanh xuân, tướng mạo như thiếu nữ mười sau, có nữ nhân nào

không

đồng ý.

Cho nên Diệp Huyên cảm thấy mỹ mãn lẫn lộn trong Phái La Phù, cũng

không

định nỗ lực tiến vào trong môn phái, mỗi ngày hái linh dược, tu luyện đạo pháp, tâm tình tốt

thì

hẹn vài sư tỷ muội đồng môn

đi

ra ngoài dạo chơi, cuộc sống có thể

nói

là thần tiên

không

bằng.

Hôm nay nàng cũng

đi

hái linh dược về, vì mưa ngày càng cuồng mãnh, lúc này chưa đến lúc thái dương xuống núi, sắc trời cũng

đã

đen kịt. Diệp Huyên đành phải đốt

một

ngọn linh hỏa, tuy có chú tránh nước có thể bảo đảm quần áo

không

ẩm ướt, vạt váy nàng vẫn bị cuồng phong thổi bay phấp phới, linh hỏa

trên

đầu ngón tay lảo đảo, tựa hồ

sẽ

tắt ngay sau đó.

"Thời tiết quỷ quái này." Diệp Huyên nhịn

không

được

nói

thầm

một

câu, nắm

thật

chặt gùi trúc sau lưng, bước cao bước thất

đi

lên núi.

Những lúc thế này nàng vô cùng hối hận mình

đã

xây phòng ở nơi rất hẻo lánh, cố tình trong môn phái lại

không

thể tùy ý phi hành.

thật

vất vả thấy hình dáng trúc lâu

ẩn

trong bóng đêm, linh hỏa kia

đãmuốn tắt còn chưa tắt, chỉ còn lại

một

ngọn lửa vẫn duy trì. Chung quanh tối đến

không

thấy năm ngón tay, Diệp Huyên lá gan

không

tính là

nhỏ, tốt xấu cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lúc này lại nhịn

không

được sợ hãi trong lòng, cảm thấy có cái gì

không

thích hợp.

Mắt thấy trúc lâu cách đó

không

xa, nàng vội vã

đi

nhanh vài bước, dưới chân bỗng nhiên bị cái gì bám vào. Trong lòng nàng cả kinh, có cái gì đó... Run run đem linh hỏa ở đầu ngón tay chiếu xuống mặt đất, trong ánh sáng mỏng manh lập tức

sẽ

biến mất,

không

ngoài Diệp Huyên sở liệu,

trên

đất quả nhiên có

một

người

đang

nằm.

không

biết sống hay chết, xem thân hình, hẳn là nam nhân.

Diệp Huyên nhịn

không

được nuốt nuốt nước miếng, có thể tiến vào sơn môn phái La Phù, nghĩ đến người này hẳn là người trong môn phái. Nhưng xem quần áo

trên

người

hắn, cũng

không

phải sắc phục của môn phái. Diệp Huyên rất muốn cứ như vậy bỏ

đi, nhưng người này dưới thân

ẩn

ẩn

có vết máu tràn ra, mưa lại lớn, nếu...

"thật

sự

là, quản việc rảnh rỗi gì." Nàng

một

mặt lải nhải liên miên,

một

mặt nhận mệnh làm chút pháp thuật đưa nam nhân vào trong phòng, nghĩ chỉ cần người này vừa tỉnh, lập tức

yêu

cầu

hắn

nhanh rời

đi, cũng

không

thể để

hắn

phá hỏng cuộc sống khiêm tốn của mình.

Trúc lâu của Diệp Huyên

không

lớn, chính đường

một

lí có mọt cái sạp lớn, nàng đặt nam nhân lên sạp, lúc này nhờ ánh sáng đèn, mới phát

hiện

đó là

một

nam nhân cực

anh

tuấn, mũi cao môi mỏng, mi ngang, mặc dù hai mắt nhắm nghiền, cũng có thể tưởng tượng ra dưới lông mi dài phải là

một

đôi mắt sáng thế nào

Diệp Huyên nghĩ nghĩ, trong môn có ai là bộ dạng như thế? Nghĩ tới nghĩ lui cũng

không

đúng, nàng

không

khỏi hối hận bản thân mình ngày thường

không

thích giao tế, trừ giao hảo vài đệ tử ngoại môn, đến chưởng môn cũng

không

nhận



mặt.

Lúc này quan trọng nhất là chữa thương cho người ta trước, trước ngực nam nhân có

một

vết thương dữ tợn, từ cổ thẳng đến bụng, máu tươi

không

ngừng trào ra, hơn nữa vết máu lại là màu đỏ đen.

Diệp Huyên vội cầm giải độc đan cho

hắn

ăn vào trước, lại kéo áo

hắn

xuống, dùng nước ấm tinh tế tẩy trừ miệng vết thương. Kỳ thực ngoại thương như vậy,

một

viên sinh nguyên đan ăn vào là có thể hiệu quả, nhưng Diệp Huyên chỉ là đệ tử ngoại môn

không

có gì, độc đan trong tay giải cốn là khi nhập môn được môn phái thống nhất phát cho, ở đâu có linh thạch

đi

đặt mua sinh nguyên đan.

Đành phải lấy khăn vải thô lau cho nam nhân này, lại bởi vì nàng chưa có kinh nghiệm chiếu cố người bị thương, xuống tay

không

biết nặng

nhẹ, thường thường đυ.ng chạm, làm nam nhân kia

đang

hôn mê còn cau mày, thường thường bởi vì đau mà hét

một

tiếng: "Ôi! -- "

"Phù phù,

không

đau được

không..." Diệp Huyên vội vàng thổi lên miệng vết thương, nàng sốt ruột, vội đem phương pháp trước kia dỗ trẻ con ra sử dụng. Hơi thở thiếu nữ mang chút hương ngọt phất lên miệng vết thương, lại như thực

sự

có hiệu quả, mi phong nam nhân chậm rãi giãn ra, hô hấp cũng yên ổn.

Diệp Huyên lau chút mồ hôi

trên

trán, thay đổi vài chậu máu loãng, mới đem miệng vết thương thanh lý sạch

sẽ, đổ thuốc bột, nhưng băng bó như thế nào, lại khiến nàng khó làm được đúng.

Cân nhắc

một

lát, nàng ngồi ở

trên

sạp, nâng nửa người

trên

của nam nhân lêndựa vào trong lòng mình, hai tay duỗi ra phía trước, lấy băng vải ở quấn

một

vòng lại

một

vòng

trên

thân thể nam nhân. Người này

thật

sự

rất nặng, cơ bắp

trên

người cứng rắn giống như đá, ép cho Diệp Huyên

không

thở nổi.

Nàng vừa cúi đầu, có thể nhìn thấy

một

khuôn mặt tuấn tú

đang

mê man phóng đại xuất

hiện

dưới ánh mắt mình, bởi vì dựa vào quá gần, tựa hồ có thể đếm được từng sợi lông mi. Cố tình chết tử tế

khôngxong, cái lưng kiên cố của nam nhân lại áp ở

trên

nhũ phong của Diệp Huyên, hai luồng nhũ thịt mềm mại bị đè ép phát đau.

"không

được, tư thế này rất kì quái." Diệp Huyên vốn định nhịn

một

chút, nhanh chóng quấn xong băng vải, nhưng trước ngực vừa đau lại ngứa, tuy rằng nhũ phong và da thịt nam nhân còn cách lớp quần áo, cũng khiến nàng cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi. Nàng đành phải đỡ lấy bả vai nam nhân, muốn đem nửa người

trên

của

hắn

dựng lên,

đang

dùng lực, cổ tay bỗng nhiên bị

một

bàn tay to bắt được.

"A!" Diệp Huyên nhịn

không

được thét ra tiếng, hai cái tay theo bản năng buông lỏng, còn nam nhân nửa hôn mê nửa thanh tỉnh thực

sự

lại đổi về trong lòng nàng.

Lần này nam nhân triệt để thanh tỉnh, Diệp Huyên thấy

hắn

mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bốn phía, rồi kiếm quang như chim ưng quặc vào cổ Diệp Huyên.

Quả nhiên, ánh mắt sinh ra cũng rất đẹp. Bị

một

đạo kiếm quang chiếu vào cổ họng, Diệp Huyên còn có thể trong khổ tìm vui nghĩ như vậy.

"Đừng, đừng xúc động..." Nàng khô khốc

nói, "Là ta cứu ngươi."

Nam nhân nửa chống thân thể ngồi dậy -- hiển nhiên,

hắn

còn

thật

suy yếu, nhưng mặc dù trọng thương chưa lành, thực lực của

hắn

cũng vượt xa Diệp Huyên.

Vì sao lại tự tìm phiền toái cho bản thân, yên lặng ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, Diệp Huyên cảm thấy ánh mắt nam nhân chứa đầy nhìn kỹ và cảnh giác ở

trên

người mình quét

một

lượt, mới lạnh lùng mở miệng: "Đây là nơi nào?"

"Núi Huyền Phong, phái La Phù",

không

đợi

hắn

tiếp tục đặt câu hỏi, Diệp Huyên trong đầu đem mọi đáp án đều ném ra, "Ta là đệ tử ngoại môn đạo cung Cửu Nhạn, phái phái La Phù, gọi là Diệp Huyên, lúc về động phủ phát

hiện

ngươi ngã ở cửa, cho nên cứu ngươi đưa vào."

"Chứng minh."

Diệp Huyên

thật

sự

đáp: "Ta có Ngọc Giản môn phái phát cho, có thể chứng minh thân phận của ta. Ngọc Giản ở

trên

lầu", nàng dừng

một

chút, tầm mắt chuyển đến kiếm quang

trên

cổ mình, "Vị đạo hữu này, xin hỏi là ngươi đưa ta

đi

lấy, hay là ngươi tự

đi

lấy?"

"nói

với ta phương vị của Ngọc Giản."

Diệp Huyên theo tiên thiên bát quái trận

nói

ra phương vị, chỉ thấy nam nhân ở

trên

sạp lẩm bẩm,

mộtquả Ngọc Giản phá

không

mà đến, chính là từ lầu hai, trong túi bách bảo nàng để vật phẩm quý trọng bay ra, lập tức dừng ở trong tay nam nhân.

Muốn phun! Diệp Huyên trợn mắt há hốc mồm,

trên

túi bách bảo kia có cấm chế, chiêu thức ấy, ít nhất cũng phải là tu sĩ Nguyên

anh

mới làm được. Nàng nhìn về phía nam nhân, ánh mắt

không

khỏi vừa kính vừa sợ, rất sợ bản thân mình cứu phải sát thần nào, tu sĩ Nguyên

anh

trong phái La Phù cũng

không

nhiều.

Lúc này nam nhân kia xem qua Ngọc Giản, thu lại kiếm quang, vứt Ngọc Giản cho Diệp Huyên, bên môi lộ ra

một

cái cười: "Mới vừa rồi là ta đường đột, Diệp sư muội."

"Ôi?" Diệp Huyên giật mình,

hắn

gọi mình là sư muội, vậy tức là ngang hàng,

một

Nguyên

anh

kỳ ngang hàng, người này chẳng lẽ là...

Quả nhiên, nàng nghe thấy nam nhân kia mỉm cười, thanh

âm

khiêm tốn vang lên: "Tại hạ Lâm Uyên, muội nên gọi ta

một

tiếng đại sư huynh."

=====================================================

Tiền truyện ~(≧▽≦)/~

Khi đó Huyên Huyên vẫn là

một

em

gái

giấy, xuẩn, manh, nhuyễn, xin hãy

yêu

thương nàng