Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 12 - Chương 10: Cổ đại. Đẩy ngã thánh tăng (10) (H)

"Công tử", thái giám Triệu Ngũ nhi đứng đầu người hầu hạ ở Chiêu Dương cung cong người

đi

vào", vị ở Hiệt Lan Trai kia, ngủ lại điện Tử Tiêu."

Tử Tiêu điện là tẩm điện của hoàng đế, cho dù hoàng hậu cũng

không

có tư cách ngủ lại Tử Tiêu điện. Có thể ngủ lại Tử Tiêu điện, đủ thấy vị kia được hoàng đế thích thế nào.

Lạc Thành ngồi ở trước án kỷ, mở trang giấy ra,

trên

đó là

một

bộ Kinh Phật chưa chép xong, tay ngừng giữa

không

trung, mực nước rơi xuống, chỉ chốc lát

đã

thấm hút vào Kinh Phật

hắn

mất sao chép hơn nửa tháng.

"Công tử", Triệu Ngũ nhi dè dặt cẩn trọng nhắc nhở

hắn, "Kinh Phật..."

"Ném

đi", sau

một

lúc lâu, Lạc Thành mới nhàn nhạt

nói, "Là ta rất ngu xuẩn."

Nếu

không

phải rất ngu xuẩn, làm sao có thể cho rằng chỉ cần sao chép Kinh Phật, là có thể được quan gia thích? Người ở Hiệt Lan Trai nọ, thân phận sớm

không

còn là bí mật trong hậu cung, tất cả mọi người đoán có phải quan gia

đã

một

ngụm ăn vào rồi

không, Lạc Thành ngay từ đầu cười nhạt, dần dà, như bị bệnh cấp tính,

hắn

cũng loạn chạy chữa.

Nếu ngày đó,

hắn

không

đẩy quan gia ra

thì

tốt rồi.

hắn

là người kiêu ngạo, tuy rằng

yêu

nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, vẫn hi vọng nữ nhân kia lúc cùng với

hắn

là cam tâm tình nguyện,

không

phải vì trả thù

một

người nam nhân khác.

Vì nguyên nhân như vậy,

hắn

cự tuyệt hoàng đế cầu hoan, nhưng sau bốn tháng, rốt cuộc chưa thấy mặt hoàng đế

một

lần.

Lạc Thành

đã

từng cho rằng hoàng đế có phải giận

hắn

không,

hắn

mừng thầm, nếu như thế, chẳng phải có nghĩa là hoàng đế quan tâm

hắn?

sự

thật

chứng minh là

hắn

tự mình đa tình, chỉ sợ trong bốn tháng kia, hoàng đế ngay cả

hắn

cũng

không

từng nghĩ đến.

Vì sao, hòa thượng kia đến cùng có chỗ nào tốt?

hắn

thực muốn hỏi hoàng đế

một

câu, tựa như trước hoàng đế lúc hỏi

hắn

-- ta chẳng lẽ

không

tốt sao, vì sao ngươi

không

thích ta?

#

Diệp Huyên đối với việc người trong Chiêu Dương cung sa sút dày vò hoàn toàn

không

biết gì, lúc này trong Tử Tiêu điện,

không

khí quanh quẩn mùi da^ʍ mỹ ngọt nhàn nhạt qua lại. Nàng thân thể quang lỏa rúc vào trước ngực Hoài Yển, tay

nhỏ

bé vẽ vòng

trên

cơ bắp nam nhân rắn chắc: "Hoài Khanh, vừa rồi... Ngươi thích

không?"

Hoài Yển muốn

nói

không

thích, nhưng

hắn

biết đây là

đang

nói

dối. Tư vị cao trào trong nháy mắt khiến

hắn

không

biết bản mình ở phương nào, thế này, hoảng hốt giống như rơi vào đám mây, khi bắn tinh cảm giác cơ hồ muốn làm người ta dục tiên dục tử.

Đây là tư vị tìиɧ ɖu͙©? Hoài Yển trong lòng sợ hãi lại mờ mịt,

hắn

đáp ứng Diệp Huyên ái ân với nàng, ước nguyện ban đầu là vì để nàng

không

cần lẫn lộn với

một

đám nam nhân,

hắn

thương hại thiếu nữ này.

nói

đến có lẽ buồn cười,

một

hòa thượng bị nhốt ở thâm cung, thế nhưng từ trong đáy lòng thương hại ngôi cửu ngũ.

Nhưng mà theo Hoài Yển, mọi người bình đẳng, mặc kệ

trên

người Diệp Huyên bao phủ bao nhiêu quang hoàn, với

hắn



nói, chỉ là người đáng thương thôi.

hắn

không

đành lòng Diệp Huyên chịu khổ, tựa như Phật Tổ lấy thân cho hổ ăn, cam nguyện dùng thân thể của mình đến giải trừ Diệp Huyên khốn khó.

Cho nên,

hắn

hẳn là

không

nên cảm thấy vui vẻ. Nhưng

hắn

trầm mê trong đó, chân chính là phạm vào giới luật.

Nam nhân trầm mặc

không

đáp, Diệp Huyên ngẩng đầu, thấy môi

hắn

mấp máy, hiển nhiên

đang

yên lặng tụng niệm kinh Phật. Ý tưởng trong nội tâm Hoài Yểnm Diệp Huyên có thể đoán được

một

hai, có thể nào cho phép

hắn

làm thế để kiên định phật tâm? Cho nên nàng bắt lấy cổ tay Hoài Yển, khởi động thân thể mềm nhũn, nâng khuôn mặt nam nhân tuấn tú lên hôn sâu.

Tụng kinh đột nhiên bị quấy rầy, cái lưỡi thơm mềm tựa như

một

con cá bá đạo xông vào răng môi Hoài Yển, ngậm đầu lưỡi

hắn

hút ra bên ngoài, Hoài Yển bị thiếu nữ ăn đầu lưỡi vào miệng, bị nàng dẫn đường, trong cái miệng

nhỏ

ẩm nóng qua lại tàn sát bừa bãi, lướt qua răng, liếʍ lên thịt, nước bọt của hai người trộn vào nhau, hô hấp cũng dần dần dồn dập lên, khiến

trên

người Hoài Yển lại bắt đầu nóng đến.

côn th*t của

hắn

còn ở trong hoa đạo của Diệp Huyên, tuy rằng mềm xuống, như trước vẫn là

một

cây to dài, btj kín miệng tiểu huyệt. Hoài Yển định rút ra, Diệp Huyên lại

nói: "Ngươi chẳng lẽ

không

hi vọng ta nhanh chóng mang thai sao? Chỉ có ấn côn th*t vào bên trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới

không

chảy ra, như vậy khả năng thụ thai cũng

sẽ

lớn hơn."

Hòa thượng ngốc nào biết đâu, vật trogn khuê phòng có thể dùng để ngăn chặn tiểu huyệt nhiều đếm

không

xuể, bị Diệp Huyên khuyên như vậy, cũng ngơ ngác đáp ứng.

Cảm giác để ở bên trong làm

hắn

khó chịu, chẳng phải loại khó chịu

không

thoải mái, mà là bị mị thịt vô ý thức hút vào, là loại khó chịu cần phải cố nén lại mới

không

cứng rắn lên. Lúc này bị Diệp Huyên trêu chọc, nghiệt căn

không

nghe lời kia rốt cục

không

khống chế được sưng lên, vừa nóng vừa cứngđem toàn bộ nhồi vào dũng đạo, làm thiếu nữ ưm

một

tiếng, lại mềm mại nằm trước ngực

hắn.

"Hoài khanh, trẫm dạy ngươi

một

loại biện pháp khác để cao trào được

không?" Thiếu nữ mị nhãn như tơ, bên môi còn sợi nước miếng sáng lấp lánh da^ʍ mỹ. Nam nhân vừa định

nói

không, Diệp Huyên lại bồi thêm

một

câu, "làm như vậy, khả năng thụ thai

sẽ

lớn hơn nữa."

Hoài Yển

một

lòng nghĩ cách để hoàng đế mau chóng có con, cũng gật gật đầu, được thiếu nữ ý bảo, áp nàng ở dưới thân, đem hai đùi ngọc thon dài tách ra, đặt

trên

bờ vai. Vì động tác này, côn th*t trong tiểu huyệt vẻn vẹn quay

một

vòng, Diệp Huyên vừa cao triều

không

lâu, thân mình mẫn cảm vào chạm vào

sẽ

chảy ra, lúc này từ giữa hai chân trào ra

một

cỗ mật nước, đúng lúc bị nam nhân tách hai chân ra, kiều hoa nhi bị chà đạp đến đỏ bừng run rẩy nở rộ, da^ʍ lộ từ giữa phun ra như suối dường, từ đùi nàng tí tách chảy xuống, chảyg đến trong chỗ mắt cúc

đang

khép.

"A nha..." Nàng lại gọi

một

tiếng, bởi vì cảm giác được hung vật trong huyệt hưng phấn nhảy lên. Hơi thở của Hoài Yển thô như dã thú, hai mắt nhìn chằm chằm nhụy hoa

không

rời,

không

đợi thiếu nữ mở miệng,

đã

không

tự chủ được bắt đầu co rút dương v*t

đang

bị hai cánh hoa đầy đặn bao chặt lấy.

=====================================================

Hoàng đế Huyên: Hoài khanh, ta muốn ở trong hoa viên ba ba ba

Hòa thượng ngốc:

không

được

Hoàng đế Huyên: Nhưng như thế này càng dễ dàng thụ thai

Hòa thượng ngốc: Được rồi

Hoàng đế Huyên: Hoài khanh, ta muốn ở

trên

lưng ngựa ba ba ba

Hòa thượng ngốc:

không

được

Hoàng đế Huyên: Nhưng như thế này càng dễ dàng thụ thai

Hòa thượng ngốc: Được rồi

Hoàng đế Huyên: Hoài khanh, ta muốn chơi kiểu 69

Hòa thượng ngốc:

không

được

Hoàng đế Huyên: Nhưng như thế này càng dễ dàng thụ thai

Hòa thượng ngốc:... Ngươi có phải

không

coi ta là khờ? Như vậy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng

không

vào trong tử ©υиɠ, mang thai thế nào?

Hoàng đế Huyên: Vậy ngươi đến cùng chơi hay

không?

Hòa thượng ngốc:... Chơi