Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 12 - Chương 5: Cổ đại. Đẩy ngã thánh tăng (5) (H)

Khuôn mặt

nhỏ

nhắn của thiếu nữ chôn ở dưới khố nam nhân, từ thị giác Hoài Yển nhìn qua, có thể thấy cái đầu

nhỏ

cúi xuống chôn ở giữa hai chân mình, lúc nuốt hút, từ

trên

môi phát ra tiếng chậc chậc hàm hồ đầy ái muội. Cái miệng

anh

đào

nhỏ

cũng

không

thể nuốt hết côn th*t vào, mà có hơn phân nửa thân gậy còn lộ ở bên ngoài, bị hai cái tay

nhỏ

bé mềm mại nắm lấy, cao thấp xoa nắn, vuốt ve qua lại.

Mà qυყ đầυ kia bị khoang miệng ẩm nóng bao vây lấy, phảng phất như ngâm trong nước xuân ấm áp, cái lưỡi thơm tho thường thường liếʍ qua, thậm chí còn dùng đầu lưỡi chui vào trong linh khẩu phía

trên

qυყ đầυ. Tiền tinh tràn ra đều bị thiếu nữ nuốt vào trong bụng, nước bọt từ răng nàng cuồn cuộn

không

ngừng, theo khóe môi thỉnh thoảng chảy ra, hơn phân nửa đều

nhỏ

xuống đám lông

trên

khố nam nhân.

"Ư ô... Ha..." toàn bộ thân thể Hoài Yển căng thành

một

cây cung,

hắn

kiệt lực dùng hai khuỷu tay chống đỡ thân thể, cổ kìm lòng

không

đậu ngửa về phía sau, cơ bắp

trên

đùi càng cứng rắn



ràng. Diệp Huyên

một

mặt tham lam liếʍ mυ'ŧ dương v*t trong miệng,

một

mặt cảm khái ở trong lòng, nàng còn tưởng rằng Hoài Yển là hòa thượng thanh nhã tay trói gà

không

chặt,

không

thể tưởng được này nam nhân lại có thân thể to lớn gợi cảm như vậy.

Vưu vật như thế, có thể nào chung thân nhốt dưới tăng bào,

không

thể thể nghiệm được kɧoáı ©ảʍ tình ái? Ngay cả cây gậy

đang

bị nàng ngậm ở trong miệng này, hình dạng hoàn mỹ, màu sắc no đủ, thân gậy hơi hơi cong lên

một

độ cong vừa đúng như vậy. Nguyên thân tuy rằng con non nớt, nhưng Diệp Huyên lại là người thân kinh bách chiến. Nàng trải qua quá nhiều nam nhân như vậy, côn th*t Hoài Yển

không

phải lớn nhất, cũng

không

phải thô nhất, nhưng tuyệt đối là ăn vào thoải mái nhất.

Đại khái là vì nguyên nhân hàng năm đạm bạc, dương v*t nam nhân tuy rằng sinh dữ tợn, ăn vào có

một

cỗ hơi thở nhàn nhạt

nói

không

nên lời. Diệp Huyên nhịn

không

được áp côn th*t ở dưới lưỡi, hai gò má lõm xuống hút mạnh mấy miếng. Hoài Yển chưa từng trải qua đùa bỡn như vậy, cổ họng khắc chế

không

được phát ra tiếng than

nhẹ

như dã thú, hai cái đùi thon dài lại gắt gao kẹp đầu thiếu nữ ở dưới khố.

Diệp Huyên bị

hắn

làm cho cái miệng

nhỏ

đưa mạnh về phía trước,

không

cẩn thận lại nuốt toàn bộ thân gậy, qυყ đầυ to lớn

đã

cắm vào yết hầu nàng, bị cái miệng

nhỏ

hẹp hút chặt, Hoài Yển kìm lòng

không

đậu túm lấy tóc thiếu nữ, mông hẹp đẩy lên theo bản năng bắt đầu trừu đưa, đến cùng

một

tia thanh minh còn dư, lại buông tay xuống túm chặt bồ đoàn dưới thân, "A! --"

một

tiếng gầm

nhẹ

dồn dập, thân thể rung lên, cứ như vậy phun ra trong miệng Diệp Huyên.

Đây là lần đầu tiên Hoài Yển ở trạng thái thanh tỉnh bắn tinh,

hắn

chưa bao giờ thủ da^ʍ, mặc dù có cương cứng vào buổi sáng, cũng đều tụng kinh văn chờ đợi du͙© vọиɠ tự biến mất, nhưng mà giờ phút này, lại ở trong miệng

một

nữ tử đạt tới cao trào.

Cái loại kɧoáı ©ảʍ giống như bay lên mây này quả nhiên quá mãnh liệt, trong lòng

hắn

cảm giác tội lỗi và hổ thẹn càng sâu nặng. Nhưng thậm chí

hắn

nhịn xuống bắn tinh cũng

không

làm được, từng cổ tinh tương nùng trù giống như dòng nước xiết, thiếu nữ phản ứng rất nhanh cái miệng

nhỏ

phồng lên

khôngngừng nuốt vào, lại vẫn có chất lỏng mỹ bạch tràn ra, đem quần áo hoa lệ

trên

người nàng biến thành mỹ loạn

không

thôi. Ngậm nùng tương bắn hết, Diệp Huyên kìm lòng

không

đậu vuốt bụng

nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hồ hồ dán vào thân thể của nàng,

thật

dính a...

Nàng lúc này có thế nhổ ra gậy th*t

đã

mềm xuống, lại duỗi cái lưỡi lau sạch

sẽ

thân gậy, ngay cả gốc và hai khỏa túi trứng tròn trịa đều

không

quên. Lúc này

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn

đã

tràn đầy ửng hồng, Hoài Yển vô lực nằm

trên

mặt đất, còn đắm chìm trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới vừa rồi vẫn chưa hồi đến, chỉ thấy

một

khuôn mặt ngọc bạch kiều nghiên xuất

hiện

trước mắt, nàng mở môi

anh

đào, lộ ra bạch trọc trong miệng

nhỏ

còn chưa nuốt xuống hết cho nam nhân nhìn: "Hoài khanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi

thật

nhiều a... Trẫm sắp ăn

không

vào", Hoài Yển trơ mắt nhìn nàng giật giật cái lưỡi thơm tho, đem thứ trong thân thể mình vừa bắn ra ăn vào, "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hòa thượn, hương vị quả là

không

tệ, trẫm

thậtvừa lòng."

Câu

nói

này mang theo kiêu căng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cự vật giữa hai chân nam nhân

đã

mềm nhũn lại có tư thế ngẩng đầu."Hoài khanh muốn sao?" Thiếu nữ liếʍ liếʍ môi, mị nhãn như tơ nhìn nam nhân dưới thân.

Hoài Yển

không

nói,

hắn

sợ mở miệng, là có thể vô sỉ tiết lộ tiếng thở dốc trong thanh

âm.

hắn

biết mình muốn, đây là đến từ bản năng du͙© vọиɠ trong thân thể, trừ phi chặt đứt nghiệt vật, bằng

khônghắn

không

có biện pháp cắt đứt. Mặc dù sư phụ sư huynh Hoài Yển thân cận nhất cũng

không

biết,

hắnkỳ thực là người có du͙© vọиɠ rất mãnh liệt.

Từ mười hai tuổi bắt đầu vỡ giọng, vật giữa hai chân kia

đã

bắt đầu nhanh chóng lớn lên, đến khi

hắnmười sáu tuổi,

đã

so với sư huynh trưởng thành khác trong chùa còn thô dài hơn. Khi đó mỗi ngày

hắnđều dè dặt cẩn trọng, sợ đυ.ng tới nghiệt căn

không

tốt kia, thậm chí cả đũng quần thoáng cọ xát vào cũng có thể cứng rắn lên. Càng

không

cần

nói

bệnh di tinh lúc vừa ngủ dậy làm cho người ta khó nhịn, còn có cương cứng sáng sớm làm

hắn

thấp thỏm nôn nóng.

hắn

chỉ có thể

một

lần lại

một

lần tắm nước lạnh, gắng gượng đè xuống cây gậy sưng lên trong khố.

Nếu

nói

đó là Phật Tổ khảo nghiệm

hắn, có đôi khi Hoài Yển

thật

muốn hỏi Phật Tổ

một

câu, hay là Phật Tổ ngại

hắn

ý chí

không

kiên, phật tâm

không

thuần, cho nên mới muốn lường gạt

hắn

như vậy, khốn cảnh trước mắt cũng càng như là chú giải tàn khốc đối với kiên trì của

hắn

nhiều năm như vậy.

Trong nháy mắt như vậy,

hắn

suýt thỏa hiệp. Từ thời điểm

hắn

bị bắt "Chết bệnh", thế gian

đã

khôngcó chỗ cho Hoài Yển này dung thân, mà

hắn

lúc này phá giới, ngay cả trước mặt Phật Tổ, cũng

khôngcó chỗ cho

hắn

nữa.

Cổ họng giật giật, nam nhân tựa hồ muốn

nói, đầu ngón tay cụp xuống bỗng nhiên chạm vào phật châu rơi

trên

sàn, xúc cảm mát lạnh làm

hắn

bỗng chốc bừng tỉnh, từ trong mạch ngầm đồϊ ҍạϊ phá nước tràn ra.

"Quan gia hẳn

đã

hết hưng trí, có thể để bần tăng tiếp tục khóa trễ

không?" thanh

âm

còn mang theo khàn khàn lạnh nhạt vang lên, Hoài Yển ngồi dậy, bình tĩnh thanh lý dơ bẩn giữa hai chân, mặc cho Diệp Huyên lẳng lặng ngồi yên tại chỗ.

Ngay sau đó, thốt nhiên bùng nổ tức giận khiến nàng phất tay áo làm rớt bát khay chén cốc

trên

án kỷ, tiếng đồ sứ vỡ vụn chói tai sắc nhọn, nhưng Hoài Yển mắt điếc tai ngơ, ngay

trên

đất đầy mảnh sứ vỡ ngồi xếp bằng, toàn tâm toàn ý tụng Kinh Phật.

Tâm từng chút lạnh xuống, Diệp Huyên

không

biết mình còn đứng ở chỗ này làm gì, tự rước lấy nhục, hay là ăn

nói

khép nép khẩn cầu

hắn? Kỳ thực vốn là nàng bức bách

hắn, chẳng sợ

hắn

nhất thời bị du͙© vọиɠ mê hoặc, đúng là vẫn còn biết tỉnh táo lại.

Cao Cung Minh trông ở ngoài cửa, nghe trong phòng đột nhiên truyền đến

một

loạt tiếng bùm bùm giòn vang, lại ước chừng qua

một

khắc, quan gia

đi

ra.

"Quan gia."

hắn

cẩn thận nghênh đón, nhìn trộm dò xét, hoàng đế thần sắc sững sờ, mà vạt áo nàng ẩm

một

mảnh, còn có chút chút dấu vết bạch trọc dính ở

trên. Cao Cung Minh vội vàng cúi đầu, kiệt lực áp chế kinh ngạc trong lòng, thở mạnh cũng

không

dám.

"đi

thôi, " Diệp Huyên mệt mỏi phất phất tay, "Về..." Nàng muốn

nói

về tẩm cung,

không

biết vì sao, nghĩ đến Hoài Yển trong phòng coi mình như

không

có gì, lời

nói

đến bên miệng lại sửa, "Bốn công tử kia của Trẫm đều ở đâu?"

Cao Cung Minh thầm nghĩ quan gia đối với bốn vị kia cũng quá

không

để bụng, người ta ở đâu cũng

không

biết, trong miệng vẫn cung kính đáp: "Lạc công tử ở Cung Chiêu Dương, Tiết công tử ở Vĩnh An cung, Lý công tử và Khương công tử ở Hàm Nguyên cung."

"Vậy, " Diệp Huyên nghĩ nghĩ, thuận miệng

nói, "đi

Cung Chiêu Dương

đi."

=====================================================

Càng viết càng cảm thấy kế tiếp chính là nữ chủ cao lãnh

không

để ý nam chủ bá đạo, nam chủ bá đạo

một

mạch muốn

đi

tìm nữ phụ ác độc khanh khanh ta ta,

không

cẩn thận bị nữ chủ bắt gặp, nữ chủ khóc lóc muốn chạy, sau ba năm mất tích bị nam chủ

một

lần nữa tìm được, vừa thông suốt bá đạo ba ba ba rồi hai người mang theo đứa

nhỏ

happy ending.

Ps. Giải thích

một

chút, chuyện xưa này nơi phát ra linh cảm là giai thoại trong lịch sử về Mộ phủ tướng quân Đức Xuyên Gia Quang cùng tiểu thϊếp của

hắn

Vĩnh Quang Viện

Vĩnh Quang Viện nguyên là viện chủ ni tự Khánh Quang Viện ở Y Thế Sơn Điền,

nói

ngắn gọn chính là ni

cô, lúc vào triều tham cận, Gia Quang với nàng nhất kiến chung tình, bắt buộc hoàn tục vào cửa, trở thành tiểu thϊếp của Gia Quang.

Chuyện xưa cường thủ hào đoạt trong lịch sử này tuyệt

không

lãng mạn, Gia Quang có

một

đống lớn tiểu thϊếp, Vĩnh Quang Viện cũng

không

sinh cho

hắn

một

nam nửa nữ, bất quá Gia Quang

thật

sủng ái nàng, Gia Quang qua đời rồi, Vĩnh Quang Viện sống cũng

không

tệ, sống đến 88 tuổi, coi như là

mộtloại may mắn ╮(╯_╰)╭

PS: Ta

đi

chết đây, ta thấy mình

thật

thiếu đạo đức.