Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 10 - Chương 7: Đẩy ngã em chồng 7

"A... Sâu quá...." Hạ thể bị cự vật của nam nhân nhét đầy, Diệp Huyên bị ép nâng mông lên, hai tay ôm lấy hai đùi, cong người lại để Lục Cẩn tùy ý ra vào. gậy th*t nóng hổi giống như

một

cái chày sắt, qυყ đầυ to lớn nóng rực cọ qua hoa bích mềm mại, thô bạo khuếch trương

âm

đạo, khí thế hung hăng, dũng mãnh khiến nàng vô lực chống đỡ, chỉ mới

một

lát mà

đã

khiến nàng triệt để đầu hàng.

Xuyên qua hai chân

đang

giang rộng, Diệp Huyên nhìn thầy



ràng cảnh tượng da^ʍ mỹ.

âm

hộ trơn bóng sau

một

hồi va chạm trở nên đỏ bừng, lộ ra huyệt khẩu vốn chỉ

nhỏ

như hạt đậu bây giờ bị kéo căng ra, khó khăn nuốt trọn gậy th*t to lớn, hai bên mép bị căng đến nỗi trắng bệch. Nhưng Lục Cẩn dường như

không

biết đủ, nhiều lần đẩy mông cắm gậy th*t sâu lút cán, khi gậy th*t rút ra

thì

chỉ chừa lại qυყ đầυ để hờ nơi huyệt khẩu sau đó hạ thấp thắt lăng pặc

một

tiếng cả cây gậy th*t đều cắm vào hoa huy*t, nghiền nát hoa tâm của nàng.

Nếu có người đứng bên cạnh

sẽ

thấy giữa

âm

hộ trắng nõn của nữ tử bị

một

cây gậy lớn dữ tợn, đỏ đậm ra ra vào vào, mỗi lần gậy th*t rút ra mang theo

một

lượng lớn d*m thủy, hai túi tinh hoàn cũng ướt đẫm dán sát chỗ hạ thể

đang

gắn liền của hai người. Bây giờ

đã

gần đến chính ngọ (giữa trưa), ánh nắng chiếu lên cơ thể lõα ɭồ của nàng khiến làn da nàng gần như biến thành trong suốt, quần áo mắc lỏng lẻo

trên

người, cổ áo bị kéo xuống lộ ra bầu ngực căng tròn, nảy lên liên tục theo động tác của người nam nhân. Mà người nam nhân bên

trên

lại áo quần chỉnh tể, ngoại trừ cự thú hung mãnh lộ ra dưới hạ thể,

thì

đến đầu tóc của

hắn

cũng

không

hề toán loạn.

Đối lập lớn như vậy khiến người nữ nhân bị

hắn

đặt dưới thân hung hăng thao càng thêm tội nghiệp, đáng thương: "A, a... Ưm a... A...." Hàm răng cắn chặt môi dưới, nàng phải dốc hết toàn lực mới

khôngđể tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng. Nhưng Lục Cẩn vẫn

không

buông tha cho nàng,

hắn

vừa mạnh mẽ luật động vừa tát bôm bốp lên mông nàng.

"Kêu

đi! Mau kêu lên, tiểu dẫm đãng.... Kêu lên cho ta!" Lục Cẩn đỏ mắt nhìn tiểu huyệt non mềm bị

hắn

cắm đến nỗi

không

khép lại được,

âm

hộ bị chà đạp đến sưng đỏ, huyệt khẩu

đang

ngậm lấy gậy th*t của mình vẫn

không

ngừng chảy ra d*m thủy lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, muốn nuốt nuốt

không

nổi, muốn phun cũng phun

không

ra, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ

hắn

hận

một

nỗi

không

thể thao nát cái miệng

nhỏdâʍ đãиɠ này.

"A, đừng mà... Tha cho ta, Cửu đệ... A, Cửu đệ.... Cầu ngươi, đừng mà..." Diệp Huyên

đã

cao trào

không

biết mấy lần, kɧoáı ©ảʍ quá cường liệt khiến nàng

không

chịu nổi. Lại nữa rồi, cảm giác có thứ gì đó muốn phun ra... Tê dại, mỏi nhừ, ngứa ngáy đủ loại cảm giác xấu hổ luân phiên tra tấn nàng, nàng cuối cùng

không

nhịn được mà

yêu

kiều hét lên

một

tiếng, lại

một

lần nữa phun ra

một

cỗ

âm

tinh.

"Chặt quá..." Trong khi cao trào mị thịt ra sức siết chặt khiến Lục Cẩn suýt chút nữa

đã

bắn ra,

hắn

há mở thở dốc cố gắng nén cảm giác muốn bắn tinh xuống, đợi kɧoáı ©ảʍ hơi giảm bớt,

hắn

cắn răng cắn lợi tát

một

cái

thật

mạnh lên

một

bên bầu ngực của tẩu tử, "Đồ dâʍ đãиɠ, tiểu tao huyệt cắn chặt lấy gậy th*t của ta liều mạng mυ'ŧ, có phải muốn ta thao nát cái lỗ này

không

hả?"

Diệp Huyên ô ô khóc sụt sùi, nàng bị

hắn

giày vò đến nỗi

nói

không

ra lời, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn

hắn

một

cách ủy khuất, cầu xin

hắn. Lần này nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Cẩn càng thêm điên cuồng, nắm lấy

một

bên ngực nàng vừa nhào nặn vừa bú ʍúŧ, giống như hận

không

thể nhét nàng vào trong thân thể mình.

Lục Cẩn vẫn luôn cảm thấy tẩu tử hình như có chút khác biệt, lúc trước cũng từng làʍ t̠ìиɦ với nàng nhưng

hắn

lại có cảm giác

không

chút thú vị. Nghĩ kỹ lại, nàng bây giờ hình như hoạt sống, linh động hơn trước. So với lúc trước nàng bây giờ "ngon miệng" hơn, dù là khi nàng giận dỗi như trẻ con, hay là yếu đuối, nhát gan hay xấu hổ đều là những điều mà trước đây chưa từng có. Mặc dù trong lúc hoan ái nàng vẫn kháng cự nhưng

hắn

cảm thấy nàng

đang

cố câu dẫn mình nhiều hơn là cự tuyệt, luôn khiến Lục Cẩn nhịn

không

được mà muốn tiếp tục trêu chọc nàng.

Lục Cấn tất nhiên là đoán

không

được bởi vì linh hồn trong cỗ thân thể này

đã

thay đổi thành

một

người khác. Ngay cả Diệp Huyên dù bị "cộng tình" ảnh hưởng nhưng nàng vẫn luôn cố gắng giữ lại ý thức của mình, ở trong thế giới này để lộ ngày càng nhiều. Những biểu

hiện

nhỏ

bé bị nàng cố tình che giấu này, Lục Tranh

không

phát

hiện

ra được, Lục phu nhân

không

phát

hiện

ra được, chỉ có người cưỡng ép nàng lộ ra những tâm tình chân

thật

nhất là Lục Cẩn mới phát giác ra được.

Diệp Huyên bị nam nhân dùng sức hút mạnh đầu v* chỉ cảm thấy đầu v* vừa ngứa vừa đau, nàng duỗi tay đẩy đẩy đầu Lục Cẩn, nhưng

không

cách nào đẩy ra được.

âm

thanh bú ʍúŧ "chụt, chụt" vang lên

rõràng, quanh quẩn trong sân viện

không

một

bóng người, khiến Diệp Huyên xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất.

"Cửu đệ..." Nàng

không

còn cách nào khác đành phải năn nỉ người nam nhân trước mặt: "nhỏ

tiếng

mộtchút, xin ngươi... Nếu bị người khác nghe được..." Cho dù Lục Cẩn

không

sợ hạ nhân trong Thiên Sương các biết nhưng nếu có người ngoài

đi

ngang qua...

"Tẩu tử đừng sợ." Lục Cẩn cuối cùng cũng chịu tha cho đầu v* của nàng, ngậm lấy đôi môi nàng vừa cắn vừa hôn, "Nếu có người

đi

ngang qua đây, ta tất nhiên có thể biết được."

Diệp Huyên lúc này mới nhớ ra Lục Cẩn nội công thâm hậu, người tập võ tai thính mắt tinh, quả

thật

có thể có khả năng này. Nỗi lo lắng, thấp thỏm trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống được, nghĩ đến thân thể mình

đã

bị Lục Cẩn chơi lâu như vậy, phản kháng cũng vô dụng, hai tay

đang

chống trước ngực

hắn

dần mềm xuống, rồi vô thức mà ôm lấy cổ

hắn. Trong lòng Lục Cẩn vui vẻ, cũng

không

biết vì sao nhưng gậy th*t dưới háng lại hưng phấn hơn, động tác hôn càng thêm mãnh liệt.

hắn

luật động hạ thân dần dần ôn nhu hơn, qυყ đầυ to lớn chọc vào điểm nhạy cảm trong hoa huy*t lúc có lúc

không

đâm mấy cái, thầm nghĩ bức tẩu tử

nói

mấy câu dâʍ đãиɠ. Trong lúc

đang

làm hăng say cơ thể Lục Cẩn đột nhiên cứng đờ, động đẩy mông cũng ngừng lại. Diệp Huyên vừa định mở miệng hỏi

thì

hắn

đã

giơ ngón trỏ lên ra hiệu nàng im lặng: "Đừng lên tiếng, phụ thân đến."

Lục Vinh cũng là người tập võ,

đi

lại vô thanh vô tức, đợi đến khi Lục Cẩn nhận ra ông

đang

đi

đến Thiên Sương các

thì

khoảng cách chỉ còn mấy trượng. Lục Cẩn ôm lấy Diệp Huyên, bây giờ cũng

khôngkịp để nàng chạy khỏi đây,

hắn

chỉ đành vội vã bước vào trong viện. Lục Vinh chân trước bước vào Thiên Sương các, thấy cả viện tử to như vậy mà ngay cả bóng của

một

hạ nhân cũng

không

có, nhìn quanh

một

vòng lông mày cau lại.

Mấy gã sai vặt trống ở Đông sương phòng lúc này mới sốt ruột, hoang mang chạy tới: "Lão gia." "Gặp qua lão gia."

"Thiếu gia các ngươi đâu?" Lục Vinh quét mắt nhìn quanh

một

lượt, lại nhìn thấy

trên

bàn đá có

một

cái tiết khố, mà



ràng đây là kiểu dáng của nữ tử, cái tên hỗn trướng này, nó dám ở bên ngoài làm chuyện đó! Ông nổi giận đùng đùng,

không

để ý đến mấy tên sai vặt

đang

khúm núm đứng bên,

đithẳng vào nhà chính, đạp

một

cái mở toang cửa phòng.

"Cẩn thiếu gia!" Gã sai vặt thϊếp thân của Lục Cẩn thấy mình ngăn trở

không

được, chỉ đành lớn tiếng kêu to, "Lão gia đến xem người!"

"Đến xem là được." Lục Vinh nhìn sang đa bảo các liền thấy cái tên nghiệt tử kia

đang

thản nhiên ngồi

trên

giường, thờ ơ nhướn mày, "Chẳng lẽ còn muốn ta ra ngoài cung nghênh?"

"Ngươi... Cái đồ hỗn hào!" Lục Vinh thị lực tinh tường vừa liếc mắt nhìn thấy Lục Cẩn

đang

đắp chăn, phần hạ thân lại nhô lên

một

khối, mái tóc đen nhánh lộ ra ngoài đen nhánh, mượt mà bị

hắn

lơ đãng vuốt ve. Phụ thân đến xem

hắn,

hắn

chẳng những

không

hề có ý kính trọng mà còn

không

hề biết thu liễm, trắng trợn tuyên da^ʍ giữa ban ngày với nữ nhân

không

biết từ đâu nhảy ra này. Lục Vinh nổi trận lôi đình, bước tới trước mấy bước định vén chăn Lục Cẩn lên.

Lục Cẩn bật cười

một

tiếng: "Sao thế, chẳng lẽ phụ thân cũng muốn nhìn cơ thể của tiểu bảo bối của con hay sao?

không

dối gạt phụ thân"

hắn

cầm lên

một

lọn tóc của nữ nhân kia, ngửi khẽ

một

cái, "Thân thể này vừa xinh đẹp vừa khít chặt."

Lời này vừa

nói

ra, Lục Vinh

không

thể

đi

tới được nữa, nghĩ lại cái tên nghiệt tử này bình thường đều là dáng vẻ dầu muối

không

vào, ông hận

không

thể bước tới vặn lỗ tai của nó

một

cái, nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn. Lục Cẩn vẫn muốn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông, vẻ mặt

hắn

tùy ý khẽ

nói: "Bảo bối, hiếm có khi phụ thân tới, nàng phải cho ông ấy nhìn xem bản lĩnh của nàng."

Bị giấu dưới chăn tất nhiên là Diệp Huyên, nghe Lục Cẩn cùng Lục Vinh cha

một

câu con

một

câu, thầm nghĩ nếu chuyện gian díu của mình với Lục Cẩn mà bị chan chồng biết, nàng sợ đến mức cả người run bần bật. Nhưng Lục Cẩn cố tình đè đầu Diệp Huyên xuống, ép nàng ngậm lấy dương v*t của

hắn

trước mặt Lục Vinh. Diệp Huyên

không

chịu,

hắn

liền mò xuống nhéo

một

cái lên hoa châu nho

nhỏ, Diệp Huyên bị

hắn

trêu chọc suýt nữa nhịn

không

được mà bật ra tiếng rên,

không

còn cách nào khác nàng đành phải cầm lấy gậy th*t của

hắn, há miệng ngậm nó vào.

Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng bú ʍúŧ vang dội, cái đầu dưới tay Lục Cẩn nhấp nhô lên xuống, nữ nhân kia

đang

khẩu giao cho Lục Cẩn. Lục Cẩn cong môi, nhìn khuôn mặt

âm

trầm đến sắp

nhỏ

ra nước của Lục Vinh: "Phụ thân

không

đi, lẽ nào người cũng muốn thử xem?"

"Nghiệt tử! Nghiệt tử! Nghiệt tử!" Mắng liên tục ba tiếng nghiệt tử Lục Vinh cuối cùng cũng phất tay áo bỏ

đi.

Lục Cẩn lúc này mới đem tiểu tẩu tử từ trong chăn đào ra, quần áo của nàng trong khi cuống quít trốn tránh mà càng thêm xốc xếch hỗn loạn, gần như hoàn toàn tuột xuống;

một

khuôn mặt nho

nhỏ

trắng nõn nằm giữa hai chân người nam nhân, lúc ngẩng đầu lên,

hắn

nhìn thấy nàng hé mở đôi môi đỏ mọng của mình ngậm lấy cây gậy thô to đầy lông đen, trong mắt ngân ngấn ánh nước. "Cửu đê..." Nàng hơi mở miệng nước bọt trong miệng

không

kịp nuốt xuống liền chảy ra.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt Lục Cẩn trầm xuống. Diệp Huyên hoang mang run lên

một

cái, trong đôi mắt

hắn

hình như vừa lóe lên

sự

điên cuồng, bạo ngược như muốn cắn nuốt hết thảy của nàng. "Tiếp tục

đi!" Giọng

hắn

có chút căng thẳng, cường ngạnh ra lệnh. Nàng lắc đầu theo bản năng, nhưng

hắnđã

kiềm chặt đầu nàng, bất ngờ đâm mạnh cái thứ đó vào trong cổ họng nàng.

"A!.... A, ừ a...." Diệp Huyên bị

hắn

làm đến nỗi hít thở

không

thông, bình thường tuy Lục Cẩn cũng thô bạo nhưng chưa bao giờ gấp gáp như lúc này. gậy th*t nổi gân guốc hung ác quấy đảo trong miệng nàng, động tác càng lúc càng nhanh, cắm thẳng vào tận sâu trong cổ họng nàng.

"Aha... Tiểu dâʍ ѵậŧ...." Tiếng thở dốc của Lục Cẩn giống như tiếng gầm của dã thú, "Nhục bổng của ta ăn có ngon hay

không?

nói

mau!"

hắn

liên tục tát lên bầu ngực của nàng, "Làm chết ngươi, làm chết ngươi... Cái miệng

nhỏ

mυ'ŧ

thật

chặt, so với cái tiểu da^ʍ huyệt bên dưới cũng

không

kém a..." Cả khuôn mặt Diệp Huyên đều vùi trong háng

hắn

bị lông mao thô cứng quẹt qua, bởi vì kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt khiến nước mắt cũng trào ra, cả khuôn mặt đều nhem nhuốc.

Nhưng nàng cũng

không

biết tại sao,

hắn

càng thô bạo nàng lại càng ra sức bú ʍúŧ.

không

cần ai dạy cũng biết, dùng cổ họng kẹp chặt qυყ đầυ, cái lưỡi

nhỏ

lướt qua trượt lại

trên

thân nhục bổng, cái mông

nhỏ

vô thức vặn vẹo trước mặt Lục Cẩn, hai chân khép chặt lại

không

ngừng cọ xát với nhau, d*m thủy từ tiểu huyệt chảy ra khiến chăn đệm dưới thân ướt đẫm. Đợi đến khi Lục Cẩn cuối cùng cũng sung sướиɠ gầm

nhẹ

bắn hết

một

đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đạc vào miệng Diệp Huyên

thì

nàng cũng mệt lả ngã nhào xuống giường.