Tích tích, tích tích... Trong đêm khuya yên tĩnh, đồng hồ báo thức phát ra
âm
thanh rất
nhỏ
lại đánh thức Diệp Huyên
đang
nửa tỉnh nửa mê.
cô
mở mắt, đưa tay cầm đồng hồ lên,
trên
đồng hồ hiển thị số giờ bằng huỳnh quang – 2 giờ 43 phút.
"Aizz..." Diệp Huyên thở dài, trong khoảng thời gian này đêm nào
cô
cũng ngủ
không
ngon, mỗi khi nhắm mắt lại
thì
toàn gặp những giấc mơ kì lạ.
cômơ thấy rất nhiều chuyện quá khứ xảy ra ở các thế giới trước, còn có truyện ở trường học nữa... Sau khi rời khỏi mỗi thế giới, Diệp Huyên đều cố gắng quên
đi
những chuyện
đã
trải qua ở đó.
cô
biết, đối với chủ thể của mỗi thể giới, khi xuyên việt giả rời
đi, chủ thể vẫn trải qua sinh hoạt như cũ. Mà hệ thống lại dùng những biện pháp đặc biết làm mờ nhạt đoạn kí ức ở thế giới đó của mỗi thí sinh, làm cho thí sinh
không
đến mức sa vào trong đó.
Nhưng
không
biết có phải là ảo giác của
cô
không,
cô
luôn cảm giác mình càng ngày càng mệt mỏi. Vô số thăng trầm, vô số hỉ nộ ái ố,
cô
không
biết con đường này phải
đi
đến lúc nào mới thấy điểm cuối, mà tất cả những tình cảm của ‘Diệp Huyên’ luôn tồn tại trong lòng
cô, tạo thành gánh nặng.
Bắt đầu từ thế giới tu tiên kia, Diệp Huyên
không
chỉ
một
lần suy nghĩ,
thật
ra
cô
là ai?
Năm nay
cô
hai mươi hai tuổi, cha mẹ mất sớm, gia cảnh bình thường, cuộc sống trôi qua bình thản mà nhàm chán. Chỉ có
một
chuyện đáng kiêu ngạo nhất đó chính là
cô
thi đậu học viện xuyên
không. Nếu thuận lợi vượt qua cuộc thi tốt nghiệp,
cô
sẽ
trở thành nhân viên quản lý thời
không.
Nhưng mọi thứ
đã
thay đổi, mới đầu
cô
cho rằng đây chẳng qua chỉ là
một
trò chơi. Cố Dần Thành mặc dù là giảng viên, nhưng rất ít khi thấy
hắn
tiếp xúc với những học viên khác, nếu như
nói
có ai trao đổi với
hắn
nhiều
một
chút, có lẽ cũng chỉ có mình Diệp Huyên.
Sau này, càng ngày càng nhiều những nghi ngờ xuất
hiện, cho dù Diệp Huyên có ngốc
đi
chăng nữa, cũng nhận ra Cố Dần Thành lừa
cô
vào đây là có mục đích khác.
Tất cả chủ thể đều cùng tên và ngoại hình giống
cô. Trong quá trình cộng hưởng tình cảm,
cô
không
chỉ
không
có những phản ứng bài xích nào, mà ngược lại cảm thấy linh hồn mình và chủ thể phù hợp vô cùng, mặc dù tính cách của
cô
và chủ thể là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hai lần xuyên qua đều lặp lại thế giới cũ, càng khiến người kinh ngạc là, trong thế giới này
cô
có thể nhận được tín hiệu của Crato.
Khi thấy gương mặt của Crato xuất
hiện
trên
màn hình, Diệp Huyên còn cho rằng mình chưa tỉnh ngủ.
Điều đó
không
có khả năng, tất cả lần thế giới đều là độc lập, nếu có 2 dấu hiệu song song xuất
hiện
trong cùng
một
thế giới, điều đó cho thấy thế giới này sắp bị phá hủy. Lại càng
không
cần phải
nói
Crato sống ở năm 185 CE, đây là mốc thời điểm để tạo ra
một
thế giới song song khác. Từ mặt lí thuyết mà
nói, hai thế giới này tuyệt đối
không
có khả năng dung hợp. Có Crato
thì
sẽ
không
có Hạ Hoài Cẩn, có Hạ Hoài Cẩn
thì
sẽ
không
có Crato.
Nhưng bây giờ,
sự
thật
không
thể tưởng tượng nổi
đã
xảy ra trước mắt Diệp Huyên.
cô
bỗng nhiên nghĩ đến, thời điểm gửi bưu kiện kia là ngày 28 tháng 7 năm 619 CE, mà ngày đó, cũng là ngày Crato cầu hôn
cô.
"Tiểu Huyên." Nam nhân
trên
màn hình vừa mở miệng, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt bình thản đó.
"Quả nhiên vẫn là dáng vẻ đáng ghét này..." Diệp Huyên lẩm bẩm, biết
rõ
trong màn hình chỉ là hình ảnh, nhưng trong ánh mắt lại có nước mắt muốn rơi xuống. ‘hắn
hình như chưa từng gọi
cô
là tiểu Huyên’, Diệp Huyên nghĩ. Tướng quân đại nhân rất cưng chiều vợ, nhưng nếu bắt
hắn
gọi
cô
bằng tên thân mật,
hắn
sẽ
vì xấu hổ mà càng cao ngạo, khó chịu.
"anh
không
biết lúc em xem đoạn clip này
thì
em có còn là em
không,
anh
có còn là
anh
không."
hắn
nở nụ cười, nụ cười kia ôn nhu hiếm thấy, "Có phải rất kinh ngạc
không? Có lẽ sau khi
nói
xong những lời này,
anh
cũng
sẽ
quên mất…"
hắn
dừng
một
chút,
nhẹ
nhàng
nói, "Xin lỗi."
Xin lỗi? Diệp Huyên hoảng sợ ngồi đó, Crato... Sao phải xin lỗi
cô? Crato như vậy rất lạ lẫm,
không
giống
hắn
chút nào.
Vì vậy,
anh
không
phải
anh, em
không
phải em?
"anh
biết em rất mệt mỏi," Crato
nói
tiếp, "Xin em... đừng quên," ĐÔi mắt màu nâu vàng thế nhưng lại toát lên
một
sự
bi ai, chua sót mà Diệp Huyên chưa từng thấy bao giờ, "Tỉnh lại
đi, tiểu Huyên..."
"anh!"
cô
bỗng nhiên đứng lên, những lời này, những lời này
đã
từng có người
nói
với
cô! "anh
có phải..." Bộ ngựcDiệp Huyên kịch liệt phập phòng, tim đập nhanh, "anh
có phải là Cố Dần Thành
không?!"
Nhưng ngay sau đó, màn hình ‘tạch’
một
tiếng tắt mất,
không
còn ai có thể trả lời
cô. Diệp Huyên như phát điên bổ nhào vào màn hình phía trức, liều mạng bấm lung tung, màn hình như vẫn đen thui,
không
có chút phản ứng nào.
cô
run rẩy cầm lấy gói bưu kiện, sau đó lảo đảo ngã xuống đất. Ở đó…
không
có con chip…rỗng tuếch.
Rốt cuộc là
cô
điên rồi, hay là mọi chuyện từ đầu đến giờ đều xảy ra trong giấc mơ của
cô.
Nam nhân sau lưng bỗng nhiên giật giật, đầu chôn ở bên cổ nàng
nhẹ
nhàng liếʍ, bàn tay to sờ lên cái bụng
nhỏ
hơi nhô ra của Diệp Huyên, hạ Hoài Cẩn hìa lòng lầm bầm, cũng
không
biết
hắn
nói
gì, sau đó dựa vào người Diệp Huyên ngủ mất.
Trong nháy mắt lòng Diệp Huyên bình thản lại,
cô
xác định bản thân mình
không
có điên, cảm giác tồn tại của nam nhân này mãnh liệt như vậy,
thìsao có thể là
đang
mơ được chứ.
cô
trải qua vui buồn, cảm nhận được từng lần rung động, tim đập, tình
yêu
say đắm, vào giờ khắc này, toàn bộ đều tràn ngập khắp linh hồn
cô.
cô
rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo. "anh
biết em rất mệt mỏi, nhưng xin em... Đừng quên
anh." Có phải
cô
đã
quên
đi
chuyện gì rồi
không? Vậy hãy nhớ lại
đi. Mặc kệ tất cả
sự
băn khoăn, mặc kệ
cô
muốn
đi
về phía trước bao lâu mới có thể thấy được điểm cuối,
cô
chỉ cần cứ tiếp tục
đi,
đi
về phía trước là tốt rồi.
#
Hạ Hoài Cẩn mơ màng tỉnh lại, mở hai mắt ra, ngoài cửa sổ là nắng sớm rực rỡ, vợ
yêu
trong ngực vẫn còn
đang
ngủ say.
hắn
không
khỏi bật cười vuốt ve gương mặt
nhỏ
nhắn bởi vì
đang
ngủ mà đỏ bừng.
không
biết vì sao, Tiểu Huyên hình như
đã
khôi phục tinh thần rồi.
Đoạn thời gian trước Diệp Huyên luôn mệt mỏi, sau khi bọn họ chuyển nhà đến đây được vài ngày, Diệp Huyên
đã
kiểm tra ra là có thai. Có lẽ là mang thai rất vất vả, tinh thần
cô
vẫn luôn
không
tốt. Hạ Hoài Cẩn còn chưa thoát khỏi
sự
choáng váng khi biết mình sắp làm ba ba, lại thấy tình trạng vợ
không
tốt, lại gấp đến độ khóe miệng cũng nổi nhiệt.
hắn
cũng
không
còn tâm tư quản lý mặt trận giải phóng nam giới, giao tất cả công việc cho Phương Nguyên và Cận An, mỗi ngày đều ở nhà vôi trước vội sau, chính thức thăng cấp thành người chồng nhị thập tứ hiếu.
Diệp Huyên bị Hạ Hoài Cẩn làm cho dở khóc dở cười, mắt thấy ngay cả lúc
cô
ăn trái cây Hạ Hoài Cẩn cũng sợ
cô
đau răng, hận
không
thể nhai nát thịt quả sau đó đút cho
cô
ăn, lại càng
không
cần phải
nói
những lúc Diệp Huyên muốn vận động
một
chút,
đi
ra ngoài giải sầu linh tinh
đã
bị Hạ Hoài Cẩn liệt vào danh sách những hành động nguy hiểm nhất.
"Phụ nữ có thai phải vận động thích hợp mới có lợi." Diệp Huyên kiên nhẫn giải thích cho Hạ Hoài Cẩn.
Đáng tiếc những phản ứng trong thời kì mang thai của Hạ Hoài Cẩn so với Diệp Huyên còn nghiêm trọng hơn,
hắn
không
đành lòng quát vợ, lại sợ
côxảy ra chuyện
không
hay, cau mày đau khổ suy tư
thật
lâu, liền quyết định ôm Diệp Huyên ra cửa. "anh
là của em,
anh
ôm em vận động, cũng có thể xem là em vận động." Hạ Hoài Cẩn hùng hồn
nói.
Diệp Huyên vừa buồn cười vừa cảm động, Vì
không
muốn khiến cho Hạ Hoài Cẩn lo lắng, chỉ có thể cố gắng
không
nghĩ nữa tới con chip. Cũng may sau ba tháng đứa bé
đã
ổn định, Hạ Hoài Cẩn cuối cùng cũng bình thường lại.
hắn
muốn để Diệp Huyên ngủ thêm
một
lát, rón rén chuẩn bị xuống giường, ai ngờ Diệp Huyên lại tỉnh."Mấy giờ rồi?" Tiểu nữ nhân trở mình, thuận thế ôm lấy thắt lưng Hạ hoài Cẩn, thuận thế cọ cọ lên vùng bụng săn chắc. Này vừa cọ,
cô
bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó nóng cứng chọc chọc vào má. Diệp Huyên ngẩng đầu, chỉ thấy trường côn
đang
bị qυầи ɭóŧ bao trùm hùng dũng hiên ngang khí phách đứng trước mặt mình,một
bộ muốn đâm thủng vải dệt xổng ra.
"Khụ." Hạ Hoài Cẩn lúng túng muốn dời
đi
tiểu huynh đệ
đang
hưng hấn, "Mới tám giờ, còn sớm, em ngủ thêm chút nữa
đi."
Phụ nữ có thai thích ngủ, Diệp Huyên buổi tối ngủ
không
được
không
dược ngon lắm, hôm sau lúc tỉnh lại mặt trời cũng
đã
lên cao. Mặc dù
cô
biết nam nhân
sẽ
hưng phấn vào mỗi buổi sáng, nhưng đến lúc
cô
rời giường, Hạ Hoài Cẩn sớm
đã
tự lực gánh sinh giải phóng du͙© vọиɠ, Diệp Huyên hoàn toàn
không
nghĩ tới tình trạng
đã
cấm dục mấy tháng của chồng mình
"Đợi
một
lát,"
cô
vội vã nắm lấy cánh tay Hạ Hoài Cẩn, "anh..."
"anh
đi
rửa mặt," Thấy vợ áy náy, Hạ Hoài Cẩn ôn nhu hôn lên trán
cô, "Trong bụng em
đang
có cục cưng của chúng ta,
không
lẽ
một
chút chuyện đó
anh
cũng
không
chịu được hay sao, hả?"
hắn
nhấc chân,
đang
chuẩn bị xuống giường, lại bị Diệp Huyên từ phía sau ôm lấy. Cái bụng hơi nhô ma sát
trên
lưng
hắn, hơi thở ấm áp thổi
nhẹ
bên tai làm cho Hạ Hoài Cẩn động tình, "Em có thể dùng tay…" Diệp Huyên
nhỏ
giọng
nói, "Hay là…anh
không
thích em dùng tay?"
Hạ Hoài Cẩn sao có thể
không
thích chứ? Chỉ cần đối tượng là nữ nhân trước mắt, cho dù
cô
cái gì cũng
không
làm, chỉ cần nghĩ đến cơ thể mềm mại của
cô, Hạ Hoài Cẩn cũng có thể thõa mãn bắn ra. Hạ thân căng đến mức muốn nổ tung, nhưng Hạ Hoài Cẩn cố kỵ bụng Diệp Huyên, cố tình tiểu nữ nhân này cứ quấn quýt.
không
đợi
hắn
trả lời, bàn tay
nhỏ
bé
đã
duỗi vào trong quần nam nhân, kéo qυầи ɭóŧ xuống, cầm lấy côn th*t thô cứng bắt đầu chuyển động lên xuống.
Lòng bàn tay non mềm phất qua mỗi
một
chỗ
trên
côn th*t,
không
chỉ khiến hô hấp của
hắn
càng thêm nặng nề, mà…Diệp Huyên
nhẹ
nhàng khép hai chân lại…nơi đó... cũng có chất lỏng ấm nóng rỉ ra.
"Hoài Cẩb... côn thittj của Hoài cẩn,
đã
lâu đều
không
được ăn rồi."
không
biết từ khi nào, Hạ Hoài Cẩn
đã
bị
cô
đẩy nằm xuống giường, hai tay chống xuống, dựa lưng vào đầu giường.
cô
nằm giữa hai chân nam nhân, hơi hơi ngẩng khuôn mặt
nhỏ
nhắn lên, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hơi nước.
"Muốn ăn
không?" Bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu
cô, động tác
nhẹ
nhàng, dịu dàng.
"Muốn..." Diệp Huyên cúi đầu, hé mở đôi môi
anh
đào, liền ngậm lấy qυყ đầυ
đang
tản nhiệt vào miệng.
cô
đã
từng khẩu giao cho Hạ Hoài Cẩn
khôngdưới
một
lần, lúc mới bắt đầu ngây ngô cho tới bây giờ vô cùng thuần thục, đầu lưỡi liếʍ qua qυყ đầυ,
không
bỏ sót chỗ nào. Bàn tay
nhỏ
bé
khôngngừng vuốt ve, sau đó lại duỗi vào xoa nắn hai viên bi.
Hạ Hoài Cẩn chịu
không
nổi thở mạnh: "A…ha... Bảo bối…đúng rồi…liếʍ chỗ đó... thực ngoan…ha... cái miệng
nhỏ
nhắn thực ngoan..." Khẩu giao mang cho
hắn
kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mà ngay cả khi
hắn
cắm vào tiểu huyệt cũng chưa từng trải qua. Vì côn th*t của
hắn
quá dài quá lớn, Diệp Huyên rất khó ngậm hết vào miệng. Khi thấy thê tử chuyên chú ngậm lấy gậy th*t của mình, khiến cho Hạ Hoài Cẩn vui sướиɠ đến mức nhịn
không
được bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Chỉ có
yêu
sâu đạm mới có thể cam tâm tình nguyện muốn mạng lại vui sướиɠ cho đối phương. Tựa như Diệp Huyên nguyện ý vì hạ Hoài Cẩn khẩu giao, ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙
hắn
bắn ra. Hạ Hoài Cẩn cũng nguyện ý liếʍ tiểu huyệt của
cô,
một
giọt cũng
không
không
chừa. Mà khi cả hai cùng kết hợp,
sẽkhiến cho bọn họ đạt được
sự
thõa mãn
không
nói
nên lời.
Hạ Hoài Cẩn nghĩ, nếu người kia
không
phải Diệp Huyên,
hắn
ngay cả cứng rắn cũng
không
cứng nổi. Thân thể
hắn
chỉ vì Diệp Huyên mà nóng như lửa, dưới
sự
an ủi của cái miệng
nhỏ
nhắn,
hắn
cũng
không
có giống như trước kim nén lại, mà là thoải mái phun ra ngoài.
"Mệt
không?" côn th*t mềm nhũn xuống, Hạ Hoài Cẩn kéo Diệp Huyên ôm vào lòng, bàn tay to vỗ về
nhẹ
nhàng
trên
lưng tiểu nữ nhân.
Diệp Huyên nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc trong miệng đậm đặc, mới mềm nhũn tựa vào trước ngực
hắn: "không
mệt...Em
không
có mảnh mai như vậy," đầu ngón tay vẽ vòng vòng
trên
cơ ngực bền chắc của nam nhân, "Buổi tối, chúng ta làm
một
lần nữa, được
không?" Thấy Hạ Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn mình, Diệp Huyên
không
khỏi mắc cở đỏ mặt, "Em... Em cũng muốn."
"Tiểu dâʍ đãиɠ," nam nhân chỉ cảm thấy nơi cổ họng căng thẳng, đưa tay nhéo nhéo bầu ngực sữa
không
biết khi nào
thì
căng cứng, "Tiểu huyệt có phải khó chịu
không?"
"Ừ," tiểu nữ nhân ngoan ngoãn gật đầu, "Rất ngứa…Muốn, muốn được Hoài Cẩn làm..."
nói
còn chưa dứt lời, Hạ Hoài Cẩn liền đặt Diệp Huyên dưới thân. Hai chân bị tách ra đặt lên khuỷu tay
hắn, cúi đầu, đầu lưỡi to liền liếʍ lên hoa huy*t
đã
sớm ướt đẫm. "A…ân...a...
không
cần liếʍ...
đi
vào… a... Hoài Cẩn…Hoài Cẩn..." Trong phòng lại
một
lần nữa vang lên tiếng rêи ɾỉ, trái ngược với giọng nam khàn khàn lúc trước, tiếng nữ nhân thở gấp kêu khóc, giống như xuân dược, khiến chon nam nhân giữa hai chân nàng liếʍ càng thêm ra sức.
thật
là ngọt, thơm quá... Hạ Hoài Cẩn nhắm hai mắt, giống như lữ khách trong sa mạc khát nước
đã
lâu tham lam hút lấy mật ngọt,
thật
là muốn uống cạn sạch d*m thủy trong hoa huy*t... Trước khi
yêu
Diệp Huyên,
hắn
chưa từng nghĩ đến, chính mình
sẽ
có suy nghĩ da^ʍ mỹ như vậy trong đầu.
"Mẹ, người có từng hối hận
không?" Hạ Hoài Cẩn còn nhớ
rõ
trước khi mẹ mất, mình
đã
từng nắm tay mẹ hỏi ra vấn đề kia. Vào thời khắc mẹ
hắn
vì tình
yêu
mà gia nhập mặt trận giải phóng nam giới, bà ấy có từng nghĩ tới mình
sẽ
sống
một
cuộc sống như vậy hay
không?
Khi đó mẹ cũng
không
trả lời Hạ Hoài Cẩn, mà chỉ mỉm cười khép mắt lại
nói: "Nếu có
một
ngày con
yêu
một
người, con
sẽ
biết đáp án."
Mà bây giờ, Hạ Hoài Cẩn
đã
biết đáp án.