Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 8 - Chương 8: [Khoa học viễn tưởng] Đẩy ngã thủ lĩnh phản quân 8

Editor: Thanh Thanh Mạn

"Ưʍ... a... Nhanh lên... Hung hăng làm em

đi, Hoài Cẩn... Hoài Cẩn..." Người phụ nữ

trên

giường thét lên

một

tiếng cao vυ't, cơ thể căng thẳng đột nhiên dãn ra, ngã thẳng xuống lớp chăn mềm mại. Cho đến khi hô hấp bình thường trở lại, Diệp Huyên mới chậm rì rì rời giường,

đi

vào phòng tắm rửa sạch dâʍ ɖị©ɧ giữa hai chân.



lại tự an ủi, tưởng tượng ra Hạ Hoài Cẩn

đang

làʍ t̠ìиɦ với mình, miệng gọi tên người đàn ông đó, liên tục nhớ đến những hình ảnh ngày đó, cao trào

đi

qua



mới có thể miễn cưỡng

đi

vào giấc ngủ. Làm sao bây giờ... Diệp Huyên cảm thấy chính mình giống như

một

bông hoa

đang

dần héo úa, nếu như lúc đó

không

làʍ t̠ìиɦ cùng Hạ Hoài Cẩn,



có thể dựa vào tay tự an ủi mình, nhưng từ sau khi hưởng qua tư vị bị đại dương v*t thao, có đôi khi giày vò hơn nửa giờ mà cơ thể vẫn

không

thỏa mãn.

Nhưng cố tình Hạ Hoài Cẩn đối với



lại càng ngày càng lạnh nhạt.

Khi chưa phát sinh

sự

kiện kia,

không

khí giữa hai người

đã

có phần ôn hòa hơn trước. Tuy rằng Hạ Hoài Cẩn vẫn

không

chủ động

nói

chuyện với

cô, nhưng lúc Diệp Huyên tự lảm nhảm

thì

anh

vẫn lắng nghe.

sự

phòng bị của

anh

đối với Diệp Huyên cũng dần dần biến mất, cũng

không

tiếp tục kháng cự Diệp Huyên đυ.ng chạm nữa.

một

ngày trước khi hai người họ làʍ t̠ìиɦ với nhau, Diệp Huyên còn than thở những phiền não trong công việc với Hạ Hoài Cẩn,

anh

thậm chí còn đưa ra mấy lời khuyên.

Khi đó Diệp Huyên còn vui vẻ đến phát rồ, nhưng ở trước mặt Hạ Hoài Cẩn



vẫn trưng ra cái bộ mặt nghiêm túc, nhưng khi trở lại văn phòng,



đá bay giày cao gót, để chân trần chạy vòng vòng trong phòng, giống như

một



bé ngốc nghếch

đang

vô cùng vô cùng vui vẻ.

anh

ấy còn khuyên mình, có phải quan hệ giữa hai người

đang

dần rút ngắn lại?



suốt ngày lo được lo mất, chỉ vì

một

động tác

nhỏ

của Hạ Hoài Cẩn,

một

câu

nói

vô tâm của

anh

mà lo lắng

không

yên. Loại cảm giác này, là

yêu

sao?

Trong khi Diệp Huyên còn ngây thơ nghĩ rằng mục tiêu

đang

cách mình

không

xa,

thì

cuộc hoan ái ngoài kế hoạc ấy,

đã

khiến tất cả trở về vạch xuất phát.

Đẩy cửa ra, Hạ Hoài Cẩn

đang

ngồi bên bàn xem tin tức, trong sở nghiên cứu cho phép những người cung cấp tài nguyên giống như biết tin tức của bên ngoài, nhưng lại

không

được liên lạc với bên ngoài,

trên

màn hình

một

thân ảnh hết sức quen thuộc

đang

nói, đó là mẹ của Diệp Huyên - bà Diệp Như, chủ tịch quốc hội của đế quốc Nebula. Tuy bây giờ bà

đã

gần năm mươi tuổi, nhưng nhờ được chăm sóc cẩn thận, mỗi cái giơ tay nhấc chân của bà vẫn tự tin, thanh nhã như cũ.

không

biết là cố ý hay vô tình Hạ Hoài Cẩn liếc nhìn Diệp Huyên

một

cái, đột nhiên cười nhạo

một

tiếng: "cô

với mẹ

cô, tuy nhìn qua

không

giống nhau lắm, nhưng

thật

ra

không

khác nhau nhiều lắm."

"hả?" Diệp Huyên ngẩn người, tuy

không

hiểu lắm ý tứ trong câu vừa rồi của Hạ Hoài Cẩn, nhưng

côvẫn nhịn

không

được mà vui vẻ, trong khoảng thời gian từ ngày đó tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Hoài Cẩn chủ động

nói

chuyện với

cô. Nhưng sau đó

anh

liềm im lặng. Quy trình vẫn giống như cũ, lúc kiểm tra thân thể,

anh

cởi hết đồ đứng trước mặt Diệp Huyên, hai người

đã

sớm thăm dò đến chỗ bí mật nhất

trên

cơ thể của nhau, nhưng Diệp Huyên lại sợ sệt khác thường, ngay cả những động tác

nhỏthường làm lúc trước cũng

không

dám làm.

Đúng là như vậy... Hạ Hoài Cẩn hạ xuống tầm mắt,

không

nhìn bàn tay

nhỏ



đang

di chuyển

trênngười mình nữa. Đến cùng

thì

cuộc hoan ái ngày hôm đó là cái gì? Đối với Hạ Hoài Cẩn,

anh

ép buộc mình coi đó là ý loạn tình mê là

một

sai lầm,

thì

đối với

cô,



coi đó là gì?

Lúc đầu,



là người chủ động, thậm chí còn

nói

thích làʍ t̠ìиɦ cùng mình, nhưng sau đó đối mặt với thái độ lãnh đạm của mình, thái độ của



lại là cẩn thận lấy lòng. Hạ Hoài Cẩn là

một

người cực kì thông minh, mọi việc

đã



ràng như thế,

anh

còn

không

nhìn ra tâm tư của Diệp Huyên đối với mình mới là lạ.

Khi đó

anh

đã

đoán sai, người con

gái

này,

không

chỉ là đơn thuần muốn chiếm giữ mình.

Có lẽ câu

nói

vừa rồi của

anh

đã

cổ vũ Diệp Huyên, tuy thái độ của Hạ Hoài Cẩn vẫn hờ hững, nhưng Diệp Huyên lại bắt đầu nhiệt tình như trước. Nhìn



vội trước bận sau, vắt hết óc tìm đề tài, Hạ Hoài Cẩn đột nhiên nghĩ tới

một

con vật, ưm, rất giống

một

con sóc ngốc nghếch.



xoay quanh Hạ Hoài Cẩn cố gắng lấy lòng

anh, nhưng từ đầu đến cuối cũng

không

được

anh

đáp lại, cuối cùng

sự

hy vọng vừa nhen nhón lên cũng bị dập tắt.

không

chỉ có ngày hôm nay, từ sau ngày hai người làʍ t̠ìиɦ với nhau, mong đợi, lo lắng, hối hận, mất mát đủ loại cảm xúc tiêu cực cứ quấn quanh Diệp Huyên, khiến ý chí của



dần dần sụp đổ.



thật

sự

không

hiểu, cuối cùng

thì

chỗ nào có vấn đề,



ràng,



ràng khi đó Hạ Hoài Cẩn cũng thực thích làʍ t̠ìиɦ với mình....

"anh"



nhìn Hạ Hoài Cẩn, hai tay bị ống tay áo che khuất

đã

nắm lại thành quyền, "anh

ghét em lắm ư?"

"Tôi ghét



thì

sao, thích



thì

sao?" Hạ Hoài Cẩn nâng mắt nhìn

cô.

Những lời này hàm ý

thật



ràng, cho dù

anh

ghét hay là thích

thì

anh

cũng

không

có cách nào phản kháng. Tim Diệp Huyên như bị sít chặt

một

cái, là như vậy sao? Có lẽ là vì như thế? Cảm thấy mình

đang

dùng địa vị để ép buộc

anh

ấy làʍ t̠ìиɦ... Trong đầu



rối như tơ vò, rất muốn

nói

chuyện ngày hôm đó cũng

không

phải là cố ý ép buộc, nhưng

sự

thật





đã

hành xử như thế. Nếu như Hạ Hoài Cẩn

không

thể trốn thoát khỏi đây,

anh

sẽ

mãi mãi

không

để ý đến



ư?

"Em muốn làʍ t̠ìиɦ với

anh" Diệp Huyên lạnh lùng

nói, lời

đã

nói

ra

thì

không

có cách nào thu lại được,



đành đâm lao

thì

phải phóng theo lao, "Ngay bây giờ."

"Tôi cự tuyệt." Hạ Hoài Cẩn từ chối

không

chút do dự.

Thái độ kiên quyết của

anh

khiến Diệp Huyên đau đớn, "Nếu như

anh

không

đồng ý", chính



cũng

không

hiểu mình

đang

muốn cái gì, dù biết



nói

như vậy

sẽ

khiến Hạ Hoài Cẩn tức giận, nhưng



vẫn

nói: "Em

sẽ

đem chuyện

anh

là điều chỉnh giả báo lên cấp

trên."

Hạ Hoài Cẩn ngây người,

anh

muốn hỏi "Làm sao



biết được?" nhưng chợt nhớ lại chuyện mình

đãtừng cứu Diệp Huyên, thân thủ của

anh

lúc đó,

một

người bình thường tuyệt đối

không

thể làm được.

Sau khi

sự

kiện "Tháng ba đen tối" qua

đi, số lượng điều chỉnh giả bị sụt giảm nghiêm trọng

trên

diện rộng, mà sau đó mấy năm chính phủ cũng

đã

đóng lại hạng mục cải tạo gien. Nhưng thông qua quá trình sinh sản, số lượng điều chỉnh giả được sinh ra trong tổng dân cư vẫn

không

ít, nhưng trong đó nam giới chỉ chiếm 0.4%. Nam giới vốn

đã

quý, mà điều chỉnh giả là nam lại càng hiếm. Vốn dĩ hai người đều là điều chỉnh giả

thì

tỉ lệ sinh ra đời sau là điều chỉnh giả là 100%, nhưng nếu là bé trai

thì

có đến 80% xác xuất là người bình thường.

Diệp Huyên là người nghiên cứu khoa học, biết



thân phận điều chỉnh giả của Hạ Hoài Cẩn

sẽ

khiến

không

ít người nhốn nháo, bởi

anh

là đối tượng thực nghiệm tuyệt vời.

một

khi bí mật này bị bại lộ,

thìchắc chắn cả đời này của Hạ Hoài Cẩn cũng

không

thể lấy lại được tự do,

anh

sẽ

bị nuôi nhốt như động vật quý hiếm, ngay cả quyền được chết cũng

không

có. Đối với Hạ Hoài Cẩn mà

nói, đây là

sự

uy hϊếp lớn nhất.

"Cho nên" Hạ Hoài Cẩn nhìn Diệp Huyên, "cô

đang

uy hϊếp tôi?"

không

phải,

không

phải, sao mình có thể

nói

ra những lời thế này? Nhưng tính cách của Diệp Huyên từ

nhỏ

đã

vậy, khi



căng thẳng, khẩn trương

thì

lời

nói

cứ tuôn ra khỏi miệng mà

không

kịp suy nghĩ,

cônghe thấy mình

đang

lạnh lùng

nói

từng chữ từng chữ, "Đúng vậy, em

đang

uy hϊếp

anh."

thật

lâu sau Hạ Hoài Cẩn cũng

không

nói

gì,

anh

chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, ánh mắt sắc bén, khiến Diệp Huyên chột dạ đến mức suýt chút nữa là ngã nhào

trên

mặt đất. Ngay khi Diệp Huyên cảm thấy mình sắp thở

không

nổi nữa,

anh

cuối cùng cũng dời

đi

tầm mắt, "Vậy

thì,



cứ tự nhiên."

anhngồi xuống, rất hiển nhiên là

không

muốn

nói

thêm

một

lời nào nữa.

Tình cảnh của

anh

lúc này cực kì chật vật, vì mới làm xong kiểm tra thân thể,

trên

người trần trụi, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng chưa kịp mặc vào, nhưng Diệp Huyên thấy được

sự

nghiêm nghị tuyệt đối

không

dao động

trên

người

anh. Lần đầu tiên



ý thức được, bản thân

đã

làm sai rồi,

một

sai lầm cực kì khủng khϊếp.

Dùng thủ đoạn đưa Hạ Hoài Cẩn vào sở nghiên cứu, rồi còn tìm đủ loại lý do để lừa

anh, vì

không

muốn để lộ tình cảm của mình, thậm chí vì che dấu chuyện này,



còn

nói

ra những lời uy hϊếp

anh

ấy. Hết lần này đến lần khác, Diệp Huyên đều

không

hề tôn trọng Hạ Hoài Cẩn. Cho dù



không

muốn thừa nhận

thì

sự

thật

vẫn là như vậy.

thật

ra



đã

sớm lập ra

một

kế hoạch hoàn hảo, đầu tiên khiến Hạ Hoài Cẩn có được tư cách trở thành người cung cấp tài nguyên cấp 3, đợi đến lúc thời cơ chín muồi,

sẽ

đem thân phận của

anh

hợp pháp hóa, rồi thông qua cơ cấu phân phối của chính phủ, đem Hạ Hoài Cẩn phân phối cho mình, như vậy

côcó thể quang minh chính đại có được người đàn ông này.

Đúng thế, Diệp Huyên hi vọng là dựa vào cơ cấu phân phối mà có được, chứ

không

phải là theo đuổi, rồi

yêu

nhau.



không

hề cảm thấy bản thân mình lừa gạt Hạ Hoài Cẩn như vậy là

không

đúng, cũng

không

cảm thấy mình chiếm đoạt

anh

giống như

một

món hàng như vậy là

không

đúng. Đến tận bây giờ,



vẫn nghĩ như vậy, bởi vì nền giáo dục mà



nhận được suốt 24 năm qua,

đã

dạy



như vậy.

Nhưng đối với Hạ Hoài Cẩn, tất cả mọi chuyện đều

không

thể chấp nhận được.

"cô

với mẹ

cô, tuy nhìn qua

không

giống nhau lắm, nhưng

thật

ra

không

khác nhau nhiều lắm." Đúng thế, Diệp Huyên với mẹ



tuy là hai người hoàn toàn khác nhau,

một

người đứng

trên

đỉnh quyền lực suốt nhiều năm, giỏi giang sắc bén, còn

một

người cũ kĩ nghiêm túc, lãnh đạm mà ngốc nghếch nhưng xét đến cùng, hai người và hàng tỉ người phụ nữ

trên

đế quốc này đều giống nhau.



cẩn thận lấy lòng Hạ Hoài Cẩn nhưng

sự

lấy lòng này lại được thành lập

trên

nền tảng hai bên bất bình đẳng,



giống như

đang

lấy lòng

một

con thú cưng nuôi trong nhà,



yêu

thích

anh

không

khác gì

yêu

thích con vật đó, mà

không

phải là coi

anh

giống như

một

người ngang hàng với mình.

Hạ Hoài Cẩn rất thông minh,

anh

đã

sớm nhìn ra, Diệp Huyên

không

phải là

một



gái

tự ti, hướng nội.

một

người phụ nữ tìm cách câu dẫn

anh,

một

người phụ nữ chủ động cởϊ qυầи áo của mình muốn làʍ t̠ìиɦ với

anh,



không

hề giống loại con

gái

yếu đuối,

không

có dũng khí biểu đạt tình cảm của mình.

rõràng là

không

phải,



cố gắng hạ mình,

không

cố ỳ lừa gạt, tất cả đều chỉ là vì



cảm thấy mình

khôngcần phải...

không

cần phải...Thẳng thắn,

không

cần phải... dùng thái độ ngang hàng, chân thành để đối mặt với đối phương, mà loại người này Hạ Hoài Cẩn tuyệt đối

sẽ

không

dễ dàng tha thứ.

thật

ra

anh

vẫn luôn chờ Diệp Huyên, kể từ ngày đó, ý đồ của



gái

ngốc này đến người mù cũng nhìn ra, Hạ Hoài Cẩn chờ



thẳng thắn với mình, nhưng đến cuối cùng



vẫn

không

làm vậy.

"Bác sĩ Diệp" thấy Diệp Huyên ngây ngốc đứng tại chỗ, Hạ Hoài Cẩn nhịn

không

được mà thở dải, "Tôi cũng

không

phải là đồ ngốc, cũng

không

muốn người khác coi mình là đồ ngốc. Tôi đại khái có thể đoán được kế hoạch của

cô, bằng năng lực của

cô, khiến tôi có được thân phận hợp pháp, sau đó đem tôi phân phối để kết hôn với

cô, đây là chuyện rất dễ dàng, tôi cũng

không

có cách nào phản kháng."

anhnhìn Diệp Huyên, giọng

anh

âm

trầm, bình tĩnh "Nhưng tôi hi vọng



có thể hiểu, cho dù mọi chuyện có diễn ra theo kế hoạch của



thì

trong lòng tôi cũng vĩnh viễn

không

bao giờ khuất phục."