"Sư thúc lại say."
Nhìn Diệp Huyên "bùm"
một
tiếng nằm bất tỉnh nhân
sự
trên
bàn, Ngụy Uyển Uyển
không
khỏi nở nụ cười. Sư thúc nhà mình thích uống rượu, nhưng tửu lượng lại
không
ra làm sao. Lúc này ánh trăng
đãlặn về tây, nàng
đang
định đưa sư thúc về phòng như thường lệ,
thì
bỗng thiếu niên bên cạnh đứng dậy, nửa ôm nữa kéo đỡ Diệp Huyên dậy: "Đệ đưa sư phụ trở về phòng nghỉ ngơi, Ngụy sư tỷ, tỷ cũng về sớm
đi."
"Ngô..." Ngụy Uyển Uyển ngẩn ra, nhịn
không
được bật cười, sư thúc nay
đã
thu đồ đệ, việc này cũng
không
đến lượt mình ra tay. Nàng gật đầu cười, "Vậy liền vất vả đệ. Tạ sư đệ, tỷ cáo từ trước."
Bóng dáng của thiếu nữ quẹo qua
một
khúc cua, biến mất trong màn đêm. Trong viện im lặng cực kỳ, chỉ còn lại Diệp Huyên
đang
ngủ say cùng với đồ đệ nàng mới thu nhận – Tạ Duật Chi. Mấy tháng sau nàng mới biết, người đồ đệ nàng nhặt được này chính là người mà nàng đau khổ tìm kiếm hơn năm trăm năm qua.
Tạ Diễm nhìn nữ nhân trong ngực,
trên
gương mặt trắng nõn bởi vì say nên hơi phiếm hồng, giống như đoá phù dung nở rộ sau cơn mưa, lộ ra cổ điềm đạm đáng
yêu, an tĩnh rúc vào trong lòng Tạ Diễm,
không
một
chút phòng bị, làm cho đáy mắt Tạ Diễm càng thêm u tối.
"A Huyên..." Nam nhân thấp giọng nỉ non, ngón tay
nhẹ
nhàng di chuyển
trên
mặt Diệp Huyên. Đầu ngón tay dừng
trên
trán nàng, từ cánh mũi khéo léo
một
đường
đi
xuống, cuối cùng dừng ở hai cánh hoa hồng phấn, "A Huyên..."
hắn
nhẹ
nhàng vuốt ve môi
anh
đào.
" Ừ..." Diệp Huyên cảm giác được
trên
môi hơi ngứa
một
chút, theo bản năng khẽ nhếch cái miệng
nhỏnhắn, liền ngậm ngón tay
đang
làm loạn vào.
Tạ Diễm lập tức cứng người,
trên
đầu ngón tay truyền tới cảm xúc ấm nóng làm cho hạ thân của
hắnnổi lên biến hóa.
hắn
thở dốc nặng nề, lý trí bảo rằng hẳn nên rút tay ra, tầm mắt dừng
trên
gương mặt ngây thơ của Diệp Huyên, những ý niệm tà ác
âm
u mà
hắn
đã
chôn dưới đáy lòng lại điên cuồng muốn thoát ra, càng ngày càng mãnh liệt.
Có trời mới biết, lúc
hắn
vờ té xỉu trước mặt Diệp Huyên, khi
hắn
mở mắt ra nhìn thấy gương mặt mình luôn nhớ mong,
thì
hắn
phải cố gắng lắm mới có thể kiềm lại được xúc động muốn hôn môi nữ nhân trước mặt.
Bây giờ còn chưa phải lúc, mỗi khi Tạ Diễm cảm thấy chính mình sắp
không
nhịn được,
hắn
luôn
mộtlần lại
một
lần tự
nói
với mình. Đợi cho đến khi
hắn
hoàn toàn có được A Huyên,
hắn
sẽ
không
cần phải tiếp tục kiềm chế nữa.
Nam nhân hít sâu
một
hơi, hạ quyết tâm,
đang
định lấy tay ra nhưng tiểu nữ nhân này lại
không
muốn buông tha
hắn, đầu lưỡi phấn nộn lấp ló giữa hai cánh môi, liếʍ dọc theo viền môi, đảo qua ngón tay Tạ Diễm, sau đó từ từ thu về. Tạ Diễm kìm lòng
không
đặng từ trong cổ họng phát ra
một
tiếng thở gấp trầm thấp,
một
tay
hắn
ôm ngang Diệp Huyên lên, đặt nàng lên giường,
hắn
cũng
không
do dự chút nào nằm lên người nàng.
Môi
hắn
chạm vào môi nàng, trong khoảnh khắc đó Tạ Diễm xúc động đến mức muốn rơi lệ. Đây là cảnh tượng luôn xuất
hiện
trong giấc mộng hàng đêm của
hắn,
hắn
hôn
nhẹ
người mình thương
yêunhất, ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, tựa như
đang
ăn kẹo đường, lâng lâng như
trên
mây. Ban đầu chỉ là chạm
nhẹ
nhưng dần dần
hắn
càng
không
thõa mãn khi chỉ chuồn chuồn lướt nước như vậy. Đầu lưỡi tách hai cánh môi ra, lướt qua răng nanh, tiến thẳng vào trong miệng nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi trơn trợt.
"thật
là ngọt..." Tạ Diễm thấp giọng nỉ non, cái miệng
nhỏ
nhắn lưu hương của A huyên
thật
ngọt ngào,
hắn
liều mạng hút lấy nước bọt như mật đường đó, lại đưa lưỡi mình
đi
thật
sâu vào, bắt Diệp Huyên cho dù
đang
ngủ say cũng phải nuốt lấy.
"Ngô, ưʍ..." Diệp Huyên phát ra tiếng ngâm khẽ, Tạ Diễm sớm
đã
dùng thuật pháp khiến nàng ngủ say, nàng mơ mơ màng màng cảm thấy hình như có cải dị vật lửa nóng ở trong miệng mình khuấy đảo, nhưng nàng
không
thể tỉnh lại. Tạ Diễm cuối cùng vẫn còn nhớ mình
không
thể quá phận, nếu bị A Huyên phát
hiện
ra dấu vết
thì
không
ổn. Tuy rằng
hắn
hận
không
thể nuốt lấy cái miệng
nhỏ
nhắn này, nhưng vẫn lưu luyến
không
rời rút đầu lưỡi ra, lại liếʍ sạch chỉ bạc
trên
khóe miệng Diệp Huyên, mới chịu đứng dậy.
Lửa nóng dưới thân
đã
cứng rắn đến mức muốn nổ tung, Tạ Diễm nhìn vạt áo của tiểu nữ nhân bị hành động của mình làm cho lộn xộn, bàn tay to kìm lòng
không
đặng đưa tới, xoa xoa bộ ngực cao ngất của Diệp Huyên.
Chỉ là sờ
một
chút thôi,
hắn
nhắc nhở bản thân. Ngón tay đẩy cổ áo ra, cởi váy, cho đến khi bộ ngức trắng nõn như ngọc lộ ra trước mắt
hắn, cái gì nhẫn nại, cái gì thời cơ, đều bị Tạ Diễm ném sau ót. Bàn tay thô ráp nắn bóp thô bạo, môi mỏng ngậm lấy
một
bên ngực, chỉ mới hút
nhẹ
một
cái, tiểu
anh
đào đỏ tươi vừa mềm mại vừa co dãn này
đã
run rẩy đứng lên, lăng lộn giữa răng môi Tạ Diễm. Nam nhân dùng dáng vẻ lang thôn hổ yết liếʍ cắn, hai luồng tuyết nhũ ở trong tay
hắn
không
ngừng biến đổi hình dạng, lúc
thì
bị ép lại tạo thành khe rãnh sâu, lúc lại bị
hắn
tách ra, sau đó chôn gương tuấn tú vào giữa hai đỉnh phong, từng ngụm từng ngụm hít vào hương thơm ngọt ngào của Diệp Huyên.
hắn
hôn
một
đường từ khe rãnh giữa hai vυ' xuống phía dưới, hôn qua vùng eo thon, cái bụng bằng phẳng, đầu lưỡi liếʍ vòng vòng quanh cái rốn tinh xảo, cuối cùng dừng ở trước cửa huyệt đầy đặn.
Đó là nơi thần bí nhất của nữ nhân, cũng là nơi non mềm nhất. hoa huy*t của Diệp Huyên như
một
gò đất trơn bóng, từ khi nàng còn
nhỏ
cho đến giờ, nơi này vẫn
không
có rừng rậm che phủ, tựa như
mộtcái bánh bao trắng trắng mềm mềm, vốn là nơi hương diễm da^ʍ mỹ, vậy mà lại lộ ra
một
chút non nớt đáng
yêu. Tạ Diễm run rẩy vươn tay, tách đùi ngọc thon dài của nàng ra, sau đó, con đường u tối dẫn đến đào viên liền
hiện
ra trước mắt
hắn.
hoa huy*t của nàng có đường cong vô cùng hoàn mỹ, cửa khẩu no đủ mang đầy sắc thái kiều diễm. Mặc dù hai chân bị tách ra, nhưng hai cánh hoa vẫn luôn khép chặt lại, rụt rè
không
để cho nam nhân chiêm ngưỡng. Tạ Diễm giống như bị ma nhập nhìn chằm chằm vào nhụy hoa,
trên
đóa hoa lấp lánh ánh nước, cũng
không
biết là bởi vì do nam nhân mới vừa trêu chọc nên động tình, hay là vốn dĩ nàng
đã
vô cùng mẫn cảm.
"A Huyên... Ướt..." Ý nghĩ này quẩn quanh trong đầu Tạ Diễm khiến
hắn
gần như điên cuồng, thời khắc khi nhìn thấy hoa tâm của Diệp Huyên,
hắn
phải dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế được xúc động muốn bắn tinh.
đã
không
còn gì có thể ngăn cản
hắn
nữa rồi,
hắn
muốn có được nữ nhân này, muốn đến phát điên. Muốn hôn nàng, hôn lên từng tấc da thịt
trên
người nàng, muốn ngậm lấy cái miệng
nhỏcủa nàng, liếʍ cái vυ' của nàng, muốn hút hết d*m thủy ngọt ngào từ hoa huy*t.
" Ừ..." Diệp Huyên
không
kiềm được run rẩy,
thật
ngứa...
thật
nóng... Dị vật lửa nóng lúc trước ở trong miệng nàng tưởng như
đã
rời
đi, thế nhưng
không
ngờ nó lại
đang
nằm giữa hai chân nàng. Vật kia mềm mại nhưng lại cứng rắn đẩy hai cánh hoa
đang
đóng chặt ra, trước tiên là liếʍ
âm
hạch
đang
nhô lên, khiến vật
nhỏ
đáng thương kia sưng đỏ đúng lên, sau lại duỗi thân tiến vào hoa huy*t chưa từng bị khai phá của nàng. "A..." Nàng run rẩy cả người, ngón chân kìm lòng
không
đặng co rúc lại, cái dị vật kia tiến vào ngày càng sâu, đâm vào vách tường trong hoa huy*t, vừa liếʍ vừa hút, nàng
không
tự chủ nâng cao eo
nhỏ, đột nhiên, dị vật chạm đến
một
chỗ thịt mềm, cả người nàng co quắp lại, có
mộtlượng lớn gì đó ẩm nóng trào ra, sau đó nàng liền giống như mất hết sức lực mềm nhũn nằm đó.
Tạ Diễm
không
ngờ tới chính mình liếʍ trúng điểm nhạy cảm của Diệp Huyên, bất ngờ
không
đề phòng, hưởng trọn dâʍ ɖị©ɧ hoa huy*t phun ra, cái cằm của
hắn
bị ướt hết, nam nhân há to miệng ngậm lấy hoa huy*t, chất lỏng sềnh sệch
không
ngừng từ hoa tâm chảy ra,
hắn
điên cuồng uống sạch, hận
khôngthể hút khô tiểu da^ʍ oa vừa dâʍ đãиɠ vừa nhạy cảm này.
"Tiết nhiều
một
chút, A Huyên... Nhiều hơn nữa
đi
để ta uống..." Đây chắc chắn là loại quỳnh tương tuyệt vời nhất
trên
thế gian, Tạ Diễm tham lam hút hết d*m thủy cao trào của nữ nhân,
một
giọt cũng
không
chừa, lại liếʍ sạch hoa huy*t và cửa huyệt
một
lần nữa, ngay cả tiểu cúc hoa tinh xảo cũng
không
buông tha.
Diệp Huyên cứ như vậy
không
chút phản kháng chút nào bị
hắn
đùa bỡn, quần áo tán loạn,
trên
cái vυ' mềm mại còn đọng lại nước bọt của nam nhân,
trên
gương mặt
nhỏ
nhắn
một
mảnh ửng hồng. Tạ Diễm đem cái lưỡi trong hoa huy*t rút ra, miệng huyệt khít khao đến cực điểm thậm chí còn phát ra tiếng vang
nhỏ, lửa nóng giữa hai chân nam nhân kịch liệt nhảy dựng, báo hiệu du͙© vọиɠ sắp phun trào.
Bây giờ còn chưa phải lúc cắm vào, tuy rằng Tạ Diễm hận
không
thể lập tức vọt vào bên trong tiểu da^ʍ huyệt, dùng gậy th*t lớn của mình hung hăng làm nàng, nhưng
hắn
biết, chính mình vẫn
không
thể làm như vậy. Cố gắng ổn định lửa dục khó nhịn,
hắn
cởi bỏ đai lưng, phóng ra cự vật
đã
sớm cứng rắn, bàn tay to phủ lên thân bổng, hai mắt
không
hề chớp lấy nhìn chằm chằm cơ thể mềm mại trần trụi
trêngiường, bắt đầu chuyển động.
Nhưng mới vừa được thưởng thức qua
sự
mềm mại của nữ nhân, chỉ thủ da^ʍ như vậy sao có thể thỏa mãn
hắn. Tạ Diễm càng bắt buộc chính mình nhanh chóng bắn ra, côn th*t lại càng căng lớn,
hắn
thở hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyên như muốn phun lửa, "Đáng chết!
không
nhịn được nữa!"
hắn
mạnh mẽ bỏ ra tay, chân dài bước qua liền đặt Diệp Huyên dưới thân, bàn tay lớn nâng hai chân nàng lên cao, khép chặt cặp đùi ngọc thon dài lại, mạnh mẽ động thắt lưng
một
cái, liền đem dương v*t cắm vào giữa đùi nàng.
gậy th*t cứng rắn luật động trong kẽ hở trơn trợt giữa hai đùi, ma sát với cánh hoa, đỉnh qυყ đầυ chạm vào
âm
hạch sưng đỏ, thỉnh thoảng qυყ đầυ còn bị hoa châu hút lấy, tràn ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt làm ướt cả gậy th*t giữa hai chân.
"Ừ, ân a..." Diệp Huyên
nhẹ
giọng rêи ɾỉ, hình như có
một
trường côn vừa thô vừa lớn từng chút từng chút đánh vào miệng huyệt của nàng, cái mông
nhỏ
lơ lửng giữa
không
trung, theo động tác luật động của cây gậy th*t kia mà lay động…thật
muốn… Nàng
không
biết mình
đang
muốn cái gì, chỉ là cảm thấy cơ thể rất khó chịu, muốn cây gậy kia
đi
vào, đâm
thật
mạnh vào. Có lẽ là nhìn thấu ý tưởng của nàng, cây gậy kia liền tiến vào.
Cảm giác chướng bụng lạ lẫm lan ra khắp toàn thân Diệp Huyên, khác với cảm giác lúc đầu lưỡi xâm nhập, mới chỉ có qυყ đầυ tiến vào, cả người Diệp Huyên
đã
bị căng đến co quắp.
côn th*t bị hoa huy*t gắn gao quấn chặt, Tạ Diễm chống tay, mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu
không
ngừng từ
trên
trán chảy xuống,
hắn
thở dốc nặng nề như dã thú.
thật
thoải mái, nghĩ đến da^ʍ huyệt của A Huyên
đang
ngậm lấy mình, thiếu chút nữa
hắn
đã
liều lĩnh vọt vào, hoàn toàn chiếm lấy nữ nhân dưới thân.
một
chút lý trí còn sót lại nhắc nhở nam nhân, nhìn qυყ đầυ còn
đang
nằm trong hoa huy*t, bỗng nhiên
hắn
thở ra
một
hơi, lưu luyến
không
rời từ bên trong da^ʍ huyệt rút ra. Lúc này, hạ thân Diệp Huyên
đãlà
một
mảnh hỗn độn, da^ʍ huyệt đáng thương cũng bị chà đạp đến uể oải, vì
hắn
mới rút ra, nên miệng huyệt vẫn còn chưa khép lại hoàn toàn, mật nước tràn ra, chảy qua cửa huyệt, khiến đào nguyên
đã
sớm ướt đẫm càng thêm da^ʍ mỹ.
Tạ Diễm biết mình
không
thể tiếp tục nữa, A Huyên thông minh như vậy, nếu mình lưu lại dấu vết gì
trên
người nàng, nàng chắc chắn
sẽ
hoài nghi.
Sắp rồi, ta cuối cùng cũng có được nàng. Lấy d*m thủy giữa hai chân Diệp Huyên thoa lên côn th*t, Tạ Diễm luật động
thật
nhanh, tưởng tượng chính mình
đang
rong đuổi bên trong cơ thể A Huyên: "A Huyên, làm chết nàng... ha, làm nàng... A Huyên, A Huyên..."
hắn
đè nén tiếng gầm
nhẹ, cuối cùng cũng bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy
trên
mặt đất,
hắn
quét lấy bạch dịch
nhẹ
nhàng thoa lên môi Diệp Huyên, "Nàng có thể ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta, có cao hứng
không? A Huyên."
Nam nhân thấp giọng cười,
trên
gương mặt tuấn mỹ là si mê cùng điên cuồng, là chấp niệm nóng bỏng u tối, đâm sâu tận xương tủy, vĩnh viễn
không
thể nhổ.