Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 6 - Chương 14: Phương Tây. Đẩy ngã thiếu tướng Đế quốc (14)

một

người phụ nữ với cơ thể mềm mại trần trụi nằm trong l*иg ngực

hắn, tiểu huyệt bên dưới vẫn còn bao lấy dương v*t của

hắn, nước mắt rơi lả chả như lên án

hắn

mới là đồ lưu manh, như cầu xin

hắn

bỏ qua cho

cô, thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu được nổi

sự

mê hoặc này?

Nhưng đáp lại hiển nhiên Crato

sẽ

không

bỏ qua cho

cô, mặt

hắn

không

thay đổi nhìn chằm chằm Diệp Huyên

một

hồi lâu, Diệp Huyên nhìn thấy ánh sáng trong mắt

hắn

ngày càng

âm

lãnh, con ngươi màu nâu trong đôi mắt đó, tựa như có bóng tối dày đặc

đang

di chuyển bên trong ------ đó chính là mây đen kéo tới trước giông bão. Sau đó,

hắn

rút ngón tay ra khỏi miệng huyệt, Diệp Huyên còn chưa kịp thở phào,

thì

cơn sóng mãnh liệt hơn cũng theo đó mà đến!

Crato ôm chặt lấy vòng eo của Diệp Huyên, cơ hồ muốn đem cơ thể mềm mại này khảm vào trong cơ thể

hắn. Động tác va chạm của gậy th*t vừa nhanh vừa mạnh, giống như

một

cây gậy sắt đỏ rực cứng rắn nóng bỏng, đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể mềm mại của người phụ nữ. Mà Crato lại giống như

không

biết đủ, mỗi

một

lần rút ra rồi cắm

hắn

lại đâm vào sâu hơn so với lần trước, hận

không

thể đem hai viên tinh hoàn nhét vào cái miệng

nhỏ

chặt chẽ kia.

Crato chưa bao giờ mạnh bạo như thế, điên cuồng đem Diệp Huyên muốn phá hư, nơi hạ thân bị đâm đến nỗi thần trí mơ hồ. Diệp Huyên chỉ có thể vô thức rêи ɾỉ, tiếng hừ

nhẹ

đứt quãng phát ra từ miệng

nhỏ, càng ngày càng

nhỏ

thậm chí bị át

đi

bởi tiếng xì xì nơi hạ thân. Toàn bộ sức lực của



cũng bị rút sạch, dâʍ ɖị©ɧ giống như suối chảy róc rách giữa hai chân, bụng

nhỏ

phía dưới bị đâm đến phập phồng, bầu ngực đầy đặn khiến người đàn ông càng thêm tàn bạo vuốt ve thành từng mảng đỏ ửng.

“A, muốn chết…Em sắp bị

anh

làm chết rồi…” Cuối cùng



cũng

không

nhịn được mà khóc lên, mang theo rêи ɾỉ cùng kiều mị khiến người đàn ông điên cuồng bộc phát.

“Tốt nhất là đâm chết

cô, người phụ nữ dâʍ đãиɠ.” Crato cười lạnh nhéo lên đầu v* dựng đứng

trên

ngực Diệp Huyên, đầu v* như hai trái dâu

nhỏ

hồng hào bị lôi kéo đến biến dạng.

hắn

bóp lấy hai bầu ngực

đang

vểnh lên rồi kéo Diệp Huyên ra khỏi thân cây, gậy th*t vẫn như cũ đâm vào hoa huy*t, đem thân thể mềm mại trong lòng xoay lại, nâng mông của Diệp Huyên lên mà điên cuồng rút cắm.

không

còn thân cây làm điểm tựa, Diệp Huyên chỉ có thể ôm cổ Crato, hai chân thon dài vòng qua kẹp chặt lấy thắt lưng của Crato, mới

không

bị rung động kịch liệt này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngã xuống,



khóc hu hu né tránh khỏi đôi môi của Crato

đang

muốn dán lên môi

cô: “Em

không

dâʍ đãиɠ…Đồ bại hoại, hu hu…Chỉ biết ăn hϊếp em…”

Crato vừa đau lòng, lại vừa cảm thấy vẫn chưa đâm thao đủ người phụ nữ này.

hắn

nắm lấy khuôn mặt

nhỏ

nhắn của Diệp Huyên, từ trong miệng

nhỏ

câu dẫn ra cái lưỡi thơm tho mà đắc ý liếʍ mυ'ŧ: “Hửm? Vậy nếu



không

dâʍ đãиɠ,

thì



là đồ lưu manh.”

Diệp Huyên liền khóc lớn hơn,



vừa muốn đem cái lưỡi

đang

làm loạn trong miệng



đẩy ra, vừa ở khoảng cách giữa nụ hôn mà nghẹn ngào

nói: “Đều, đều là

anh

ép em

nói…ưm đừng…”



cảm thấy đầu lưỡi của Crato có chiều hướng ngày càng chui sâu hơn, gấp đến độ khuôn mặt



đỏ bừng, “Ưm…không

được, đừng liếʍ chỗ đó…”

Crato có lòng từ bi bỏ qua cho

cô, đầu lưỡi rút ra khỏi miệng

nhỏ, dọc theo cần cổ mảnh khảnh của





nhẹ

nhàng liếʍ hôn: “Vậy liếʍ ở đây có được

không, hửm?”

hắn

bộc phát dùng sức nắn bóp bầu ngực của Diệp Huyên, gậy th*t đâm vào càng sâu, lực nắn bóp ngày càng mạnh, “Còn

nói

không

dâʍ đãиɠ, da^ʍ huyệt vẫn cắn chặt như vậy…Ha…Aha…” Bị vách thịt khít khao bóp chặt, rốt cuộc Crato cũng

không

khắc chế được phát ra tiếng thở dốc, “Muốn cao trào? Được ta đâm có phải



rất thích đúng

không…” Khi Diệp Huyên sắp lêи đỉиɦ, người đàn ông vẫn đè nén tinh hoa cũng ngày càng mãnh liệt. Crato gầm

nhẹ

một

tiếng, thân dưới liên tục đâm vào hoa huy*t của Diệp Huyên.

một

lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc phun ra, Diệp Huyên ý thức được điểm

không

đúng, liền cuống quít muốn đẩy

hắn

ra: “không

được bắn vào! Nếu

anh

dám bắn vào, em

sẽ

không

để yên cho

anh!”

Crato hung hắng cắn cổ Diệp Huyên

một

cái: “đã

quá trễ.” Diệp Huyên phát

hiện, trong giọng

nói

của

hắn

không

che giấu được

sự

đắc ý, “không

phải



thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta sao, ta đều bắn cho

cô.”

Cũng

không

biết Crato có phải cố ý hay

không, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của

hắn

vốn rất nhiều, lần này bắn lại vừa dính vừa nóng,

một

phát liền tràn đầy, khiến bụng

nhỏ

của Diệp Huyên trướng phồng lên. gậy th*t mềm xuống từ trong hoa huy*t rút ra, chất lỏng sền sệt dính đầy giữa hai chân Diệp Huyên, nhìn

một

mảng hỗn độn này vừa khiến người ta đau lòng, lại vừa da^ʍ mĩ

không

chịu nổi.

Cả người Diệp Huyên mềm nhũn đứng còn

không

nổi, nhưng cơn giận vừa biến mất của



lại bị Crato làm cho bùng lên lần nữa, hậm hực đẩy Crato

đang

muốn nắm lấy tay



ra, cúi người xuống nhặt lên qυầи ɭóŧ bị vứt bừa

trên

mặt đất. Được rồi, qυầи ɭóŧ sớm

đã

bị biến thành hai mảnh vải rách rưới.

“anh!...” Diệp Huyên tức giận đến nỗi chẳng thể

nói

gì hơn, hạm đội của đế quốc

sẽ

tới đón họ nhanh thôi, chẳng lẽ lại muốn



thông thoáng mà ra trận trước mặt nhiều người như vậy?! Khuôn mặt

nhỏ

nhắn của



phồng lên đến đỏ bừng, chỉ có thể oán hận trừng mắt với Crato, “anh

xem chuyện tốt

anh

vừa làm

đi!” Tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày của bọn họ đều có thể dễ dàng tẩy rửa hong khô trong nháy mắt, nhưng qυầи ɭóŧ bị xé rách cũng

không

thể chắp vá lại được.

Crato chậm rãi lau

đi

dâʍ ɖị©ɧ dính

trên

dương v*t, rồi đem gậy th*t

đã

mềm nhưng vẫn thô to như cũ bỏ vào trong quần, “Hay là,”

hắn

nhíu mày, “cô

mặc đồ của ta?”

Diệp Huyên

không

ngờ Crato lại có thể

nói

ra những lời vô sỉ đến vậy, dù sao sau mỗi lần vận động kịch liệt qua

đi, Crato tướng quân

sẽ

ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.



cứng họng, sửng sốt đến nửa ngày, chỉ có thể phun ra

một

câu: “Đồ lưu manh!”

“Ta là đồ lưu manh,

thì



cũng vậy,



không

có tư cách gì lăng mạ ta.” Cánh tay dài đưa qua, đem Diệp Huyên kéo vào trong lòng. Crato nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn nhiễm sắc đỏ kia, đột nhiên

không

kìm chế nổi muốn hôn

cô.

không

có tìиɧ ɖu͙©, chỉ là muốn hôn

cô.

hắn

liền

không

do dự, cúi đầu, vừa

nhẹ

vừa sâu hôn lên môi Diệp Huyên.

Trong suốt hai mươi bảy năm qua, Crato cho tới bây giờ cũng chưa từng cân nhắc việc, mình có thể kết hôn với

một

người bình thường hay

không. Nhưng mà, khi nghe Diệp Huyên

nói

như vậy, chúng ta mãi mãi cũng

không

thể biết được

một

giây tiếp theo

sẽ

xảy ra chuyện gì.

Crato nghĩ, có lẽ

hắn

cần phải nghiêm túc suy nghĩ

một

chút.