Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 6 - Chương 11: Phương Tây. Đẩy ngã đế quốc Thiếu tướng (11)

"Cho nên...

thật

ra

anh

rất muốn nghe em kể chuyện cười đúng

không?"

Diệp Huyên nghiêng đầu, đưa mặt tiến lại gần tầm mắt của Crato. Lúc này

đang

là hoàng hôn, mặt trời chậm rãi lặn xuống, ánh tà dương xuyên qua tán cây chiếu

trên

mặt đất tạo nên những vệt nắng vàng cam ấm áp, đôi mắt Diệp Huyên càng thêm sáng ngời. Bên môi là nụ cười duyên, lông mi dài

nhẹ

nhàng chớp, giống như cánh bướm khẽ vỗ.



cách Crato rất gần,

hắn

ngửi thấy mùi hương ngọt ngào

trên

cơ thể mềm mại của

cô. Cái miệng

nhỏ

nhắn khi đóng khi mở, lúc



nói

chuyện, đầu lưỡi phấn nộn thường đưa ra, dường như có

một

chú mèo

nhỏ

nghịch ngợm dùng móng vuốt gãi lòng vào

hắn, khiến

hắn

nhịn

không

được muốn cuốn lấy cái lưỡi của



mà cắn nó.

Crato đột nhiên quay mặt, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Diệp Huyên: "cô

đã

nói

phải thực

hiện

chức trách của mình"

hắn

lãnh đạm

nói, tận lực cố gắng quên

đi

những hình ảnh da^ʍ mĩ, hương diễm vừa mới xuất

hiện

trong đầu, cũng tận lực bày ra bộ dáng xa cách ngàn dặm, "Ta hy vọng



làm đúng như những gì mình

nói

chứ đừng đứng đây mà

nói

hươu

nói

vượn nữa."

Đáng tiếc Diệp Huyên lúc này lại

không

sợ Crato chút nào,



nghiêng mặt sang bên kia, thậm chí cách Crato càng gần hơn nữa, "Nhưng bây giờ là buổi tối",



đưa tay chỉ về phía mặt trời

đang

lặn dần xuống phía chân trời, "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, em có quyền quyết định mình có thể làm cái gì."

"Trung úy, là quân nhân

thì

không

có thời gian nghỉ ngơi." Crato phát

hiện, bất kể bản thân cố né tránh như thế nào

thì

cũng

không

thể khiến người phụ nữ này cách xa mình

một

chút.

hắn

đành phải đứng lên, mà chính

hắn

cũng

không

ý thức được bản thân

đang

dung túng cho hành vi của

cô, "Nếu



không

biết sắp xếp thời gian như thế nào,



có thể im lặng hoặc là

đi

ngủ."

"không." Diệp Huyên cười tủm tỉm, thừa cơ lúc Crato

đang

mất chú ý túm lấy vạt áo của

hắn, rồi thuận thế đứng lên, chỉ trong nháy mắt, bàn tay

nhỏ

bé liền kéo xệch cổ áo của

hắn

ra, bắt đầu chui vào trong áo

hắn. "So với

đi

ngủ, em càng thích cùng

anh

làm

một

ít hoạt động náo nhiệt hơn." Cái lưỡi thơm tho kia vẫn dụ dỗ Crato phạm tội

đang

liếʍ lên vành tai

hắn, giọng

nói

của Diệp Huyên dịu dàng, yếu đuối, "Ví dụ như... Cùng làʍ t̠ìиɦ với ngài đấy tướng quân."

..... Rất nhanh, trong rừng cây liền vang lên tiếng phụ nữ rêи ɾỉ cùng với tiếng đàn ông thở dốc. Lại

một

lần nữa đem sĩ quan phụ tá của mình đặt dưới thân, dùng gậy th*t thao



lần sau so với lần trước càng mạnh hơn, sâu hơn, Crato tướng quân bị kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào não, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn

một

câu - Chết tiệt! Lại bị người phụ nữ này nắm mũi dắt

đi!

#

Tục ngữ

nói



một

thì

sẽ

có hai, có hai

thì

sẽ

có ba, đợi đến khi bị người phụ nữ kia câu dẫn lần thứ năm, Crato cuối cùng cũng bạo phát.

Diệp Huyên dường như coi việc dụ Crato trở thành nhiệm vụ hằng ngày, làm

không

biết mệt, đa dạng chồng chất. Lúc đầu

thì

còn đợi đến buổi tối, đến sau này

thì

hai người bọn họ bắt đầu phóng túng làʍ t̠ìиɦ ngay cả vào ban ngày.

trên

4 triệu km2 mặt đất của hành tinh này chỉ có hai người bọn họ, bọn họ có thể lớn tiếng rêи ɾỉ,

không

cần cố kị mà thét chói tai, bất kể thời gian bất kể địa điểm, dùng đủ loại tư thế mà đỏi hỏi

trên

cơ thể đối phương.

Diệp Huyên gần như chìm đắm vào cuộc sống phóng túng này, có lúc



nghĩ, hai người

không

trở về lại hệ Mặt Trời, cứ như vậy ở cùng với Crato

trên

hành tinh này, như thế....

không

phải là

một

chuyện rất hạnh phúc sao? Nhưng



không

biết Crato nghĩ như thế nào, mà



cũng

không

dám mở lời.

Trong lúc làʍ t̠ìиɦ, Diệp Huyên bị Crato ép buộc phải

nói

những lời da^ʍ tục, xấu xa.

một

người đàn ông ngạo mạn kéo xuống lớp mặt nạ tao nhã, Diệp Huyên nghĩ mãi cũng

không

ra, người này từ

nhỏ

đến lớn vẫn luôn nhận được nền giáo dục của quý tộc, lại học từ chỗ nào được những lời

nói

khó nghe đến như vậy. Đến cuối cùng, hai người cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó chính là mối quan hệ giữa hai người bây giờ là mối quan hệ gì.

Diệp Huyên nghĩ, nếu



hỏi,

thì

chỉ sợ đoạn quan hệ này

sẽ

đi

đến điểm cuối. Nếu như vậy

thì



tình nguyện

không

truy cứu đến cùng,



cố gắng dùng ngữ khí thoải mái để trấn an lòng mình, ít nhất,



đã

ngủ với người đàn ông mình thầm mếm năm lần,

một

người đàn ông chất lượng tốt như vậy,



đã

có lời lắm rồi.

Mà Crato cũng giống như Diệp Huyên, trong hoàn cảnh đặc biệt này hai người dường như

đang

sống trong thế giới riêng của mình, giái phóng hoàn toàn bản tính. Nhưng Diệp Huyên dã nhìn

không

thấu bản tính của Crato, bình thường

thì

hắn

luôn lạnh như băng, nhưng khi làʍ t̠ìиɦ

thì

lại cực kì điên cuồng thao Diệp Huyên, mặc kệ Diệp Huyên cầu xin tha thứ như thế nào,

hắn

không

tháo đến mức



phun triều

thì

tuyệt đối

không

dừng lại. Nhưng nếu

nói

hắn

máu lạnh vô tình,

thì

dường như

hắn

lại luôn dung túng Diệp Huyên. Càng đến gần Crato, Diệp Huyên lại càng cảm thấy

hắn

sâu

không

lường được. Mà

hắn

càng thần bí như vậy lại càng khiến Diệp Huyên say mê

hắn.

Nhưng Diệp Huyên

không

biết, Crato biểu

hiện

trái ngược như thế là bởi vì chính

hắn

cũng

không

hiểu nổi suy nghĩ của chính mình.

hắn

không

phải là

một

người túng dục, là người đứng ở vị trí cao, bị người khác lợi dụng sắc đẹp để mê hoặc cũng

không

ít lần. Nhưng lần này, khi đối mặt với Diệp Huyên,

sự

tự chủ,

sự

lãnh đạm, lý trí của

hắn, tất cả đều sụp đổ. Thậm chí chỉ cần nhìn



vô thức liếʍ môi cũng khiến

hắn

không

khống chế được mà muốn hôn

cô.

Có lẽ bọn họ

đang

ở trong hoàn cảnh quá mức đặc biệt, Crato tự

nói

với mình, rới xa xã hội văn minh, chỉ số thông minh

sẽ

giảm

đi

một

ít.

hắn

cảm thấy bản thân

không

cần phải nghĩ quá nhiều, chẳng phải là cái người phụ nữ

không

tim

không

phổi kia

đã

nói

sao? Hai người họ là quan hệ "bạn giường", nếu



cảm thấy như vậy cũng

không

sao cả,

thì

hắn

cần gì phải đắn đo.

Nhưng sau khi quyết định nghĩ như vậy, trong lòng Crato lại giống như

đang

nghẹn

một

cục lửa.

hắn

cảm thấy rất tức giận, nhưng

không

biết mình giận điều gì.

không

thể đem lửa giận

không



ngọn nguồn này biểu lộ ra ngoài, Crato chỉ có thể dức sức dảy vò người phụ nữ kia.

hắn

dường như trút hết toàn bộ

sự

hạ lưu cả đời của mình lên người Diệp Huyên, dùng hết tất cả những loại phương pháp vô liêm sỉ, với mục đích duy nhất đó là muốn làm



nằm dưới thân

hắn

mà khóc lóc cầu xin tha thứ.

Lúc này, Diệp Huyên

đang

bị Crato dùng dây thừng trói chặt hai cổ tay treo

trên

một

nhánh cây. Diệp Huyên chỉ có thể cố gắng duỗi thẳng người, kiễng chân, để cơ thể

không

bị lắc lư giữa

không

trung. Mà trước đó,



đã

bị Crato đùa bỡn đến mức hai chân bủn rủn, d*m thủy chảy ròng ròng. Trong lúc hai người làʍ t̠ìиɦ Diệp Huyên cũng

thật

sự

hiểu



được chỉ số thông minh siêu cao của điều chỉnh giả, chỉ mới hơn mười ngày, mà Crato vốn dĩ ngay cả

một

bộ phim tìиɧ ɖu͙© cũng chưa xem, lúc này chỉ cần dùng

một

ngón tay

đã

khiến Diệp Huyên cao trào.

Ba

một

tiếng, người đàn ông chậm rãi đem ngón tay rút ra từ trong hoa huy*t của Diệp Huyên,

hắn

đưa ngón tay ra trước mặt tinh tế ngắm ngía,

trên

ngón trỏ thon dài, khớp xương



ràng của

hắn, dính đầy d*m thủy

đang

chảy dọc xuống, khiến cả bàn tay của

hắn

đều ướt đẫm. "Khó chịu sao?" Crato vừa thấp giọng hỏi, vừa đưa ngón trỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nháp mỹ vị

trên

đó, hình ảnh này đúng là vừa tao nhã vừa dâʍ ɖu͙© khiến người ta phải điên cuồng.

Cho dù đây

không

phải là lần đầu tiên

thì

hỉnh ảnh này cũng khiến Diệp Huyên cảm thấy cực kì thẹn thùng, trong tiểu huyệt lại tê tê, ngứa ngứa,



nhịn

không

được mà "ưm"

một

tiếng: "Ưm, khó chịu...

thật

là ngứa..." Cổ tay bị trói chặt,



chỉ có thẻ dùng

một

chân để ổn định cơ thể, cố gắng nâng lên chân kia để cọ xát nơi háng của Crato, "Em muốn... Xin

anh, tướng quân... Em

thật

sự

rất muốn..."

"Muốn cái gì?" Crato cũng

không

đẩy Diệp Huyên ra, tùy ý để bàn chân của



cọ xát nơi háng mình.

trên

mặt

hắn

hoàn toàn

không

có biểu

hiện

gì khác thường, đôi mắt màu nâu cũng bình tình như thường. Nhưng Diệp Huyên biết,

hắn



đang

cố ý. Đại gia hỏa dưới chân



vừa cứng lại vừa nóng, mã mắt chảy ra tiền tinh khiến cả đũng quần của

hắn

cũng ướt đẫm,

không

biết Crato

đã

cứng rắn bao lâu. Nhưng biểu

hiện

của

hắn

vẫn cực kì lạnh lùng,

hắn

đang

muốn chậm rãi tra tấn Diệp Huyên khiến



phải van xin

hắn.

thật

đúng là

một

người đàn ông xấu xa... Nhưng Diệp Huyên nghĩ,



lại thích

hắn

như thế này. Thân thể của



vốn mẫn cảm, đứng trước mặt Crato liền biến thành

yêu

nữ dâʍ đãиɠ, phóng túng.



nũng nỉu thở dốc, cố gắng gập chân để kéo cái thứ cứng rắn, nóng bỏng đó của người đàn ông cách mình gần hơn

một

chút: "Muốn dương v*t của tướng quân, muốn tướng quân thao em,.... A, gϊếŧ chết em,... dùng dương v*t của

anh

gϊếŧ chết em..."

Fuck!! Crato tức giận chửi bậy

một

tiếng ở trong lòng, cũng

không

cố nhịn xuống du͙© vọиɠ, tách hai chân của người phụ nữ dâʍ đãиɠ này ra, ưỡn thẳng thắt lưng, đem gậy th*t chọc thẳng vào. Ngay lập tức khiến Diệp Huyên phải dâʍ đãиɠ kêu lên: "Tướng quân, quá sâu rồi.... gậy th*t... quá lớn,.... A, tiểu huyệt ăn

không

vô...

không

cần,

không

cần.."



bị treo giữa

không

trung, hai chân gắt gao quấn lên thắt lưng của Crato, thứ duy nhất để chống đỡ cả cơ thể của



lúc này chỉ có cái gậy th*t cứng rắn trong tiểu huyệt. Dưới những cú va chạm mạnh mẽ của Crato, cơ thể Diệp Huyên giống như chiếc lá đung đưa trong gió, d*m thủy liên tục chảy dọc xuống,

âm

thanh pặc pặc cũng phát ra

không

ngừng.

"Sướиɠ

không? Ta thao



có sướиɠ

không?" Người đàn ông nắm lấy cằm Diệp Huyên, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ lên gò má ửng hồng của

cô.

hắn

nắm chặt lấy phần eo thon thả của Diệp Huyên, dưới háng cũng thô bạo va chạm trong tiểu huyệt gần như muốn xuyên thủng nó, ép buộc Diệp Huyên hùa theo tiết tấu của

hắn

mà nhấp nhô lên xuống.

Diệp Huyên bị

hắn

làm đến nỗi ý loạn tình mê, nước bọt

không

kịp nuốt xuống chảy dọc theo khóe miệng, cái miệng

nhỏ

nhắn vô thức nỉ non đáp lại: "Sướиɠ,

thật

sướиɠ a,... Em cũng sắp bị tướng quân thao sướиɠ chết mất.... A, a,... Quá lớn,... Tướng quân thao em sướиɠ quá..."

Những lời dâʍ đãиɠ này ngay lập tức khiến Crato điên cuồng, bàn tay

hắn

đang

xoa

hắn

bầu ngực của Diệp Huyên càng thêm dùng sức, dương v*t cũng

không

khách khí mà cắm vào tiểu huyệt ướt đẫm của

cô, hai viên tinh hoàn cũng liên tục đánh lên miệng hoa huy*t, phát ra

âm

thanh ba ba vang dội. Diệp Huyên cúi đầu, nhìn bụng dưới của mình bị người đàn ông này đội lên

một

khối. "Sắp tới, sắp tới rồi..."



yếu ớt nỉ non, qυყ đầυ to lớn lại nghiền qua hoa tâm non mềm, cả người



run rẩy, thét chói tai

một

tiếng rồi đạt đến cao trào, "Bắn cho em"



thở dốc cuốn chặt lấy hông Crato, tiếng rêи ɾỉ kiều mị giống như ma

âm

câu dẫn hồn phách người khác, "Tướng quân, bắn cho em,... Tiểu huyệt của em muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngài..."

Crato gầm lên

một

tiếng trong cổ họng: "Đều bắn cho

cô... Ăn hết cho ta, ăn hết toàn bộ,

một

giọt cũng

không

được chảy ra!"

hắn

hung hăng bóp mông Diệp Huyên, dùng sức chọc đến tận tử ©υиɠ của



mấy chục cái, cuối cùng cũng đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình đều đút cho cái miệng

nhỏ

dưới thân.