Ánh nến chiếu xuống thân thể trắng nõn, mềm mại của thiếu nữ giống như được phủ thêm một tầng quầng sáng nhu hòa, thắt lưng của nàng càng thêm mảnh mai, tuyết nhũ càng nộn, hai điểm màu đỏ giống như nụ hoa nở rộ mượt mà, quyến rũ. Lúc này, hai khỏa anh đào áp sát vào nhau, bàn tay nàng nâng lên bầu ngực mềm mại, bọc lấy dương v*t của Tô Tuyển ở giữa cọ xát cao thấp. đầu v* thỉnh thoảng cọ lên bổng thân, làm cho hai khỏa nho nhỏ sung huyết càng thêm chọc người trìu mến. Theo động tác của nàng, bầu ngực phập phồng lên xuống, cổ họng Tô Tuyển khô khốc, hận không thể đem bầu ngực đó chộp vào tay hung hăng chơi đùa một phen.
Tô Tuyển chưa bao giờ sảng khoái như vậy, cả người hắn mềm nhũn nằm ngửa trên mặt đất, cuối cùng đè nén không được mà bật ra tiếng hừ nhẹ. Tốc độ cọ xát của Diệp Huyên càng lúc càng nhanh, giọng nói của Tô Tuyển phát ra tan thành từng mảnh nhỏ: “Ngươi, ngươi mau dừng tay... Yêu nữ, đừng... Đừng tưởng rằng làm như vậy ta sẽ khuất phục... Có bản lĩnh thì ngươi liền giải độc trên người ta, chúng ta... Ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi....”
”Tướng công.” Thanh âm Diệp Huyên mềm mại như sắp chảy thành nước,“Chúng ta bây giờ không là đang làm như vậy sao.” Nàng nói xong, ép chặt đầu v* giày vò mã mắt trên qυყ đầυ. Mã mắt hé ra hợp lại, mạnh mẽ hút lấy da thịt trên ngực Diệp Huyên, giống như có một cái miệng nhỏ đang hút lấy nàng, khiến nàng rêи ɾỉ: “A, tướng công, cây gậy lớn của chàng thật xấu... Mυ'ŧ lấy đầu v* của người ta, quỷ chán ghét.... A... Ân a...”
Thanh âm của nàng mềm mỏng, dịu dàng, lúc này mang theo một chút nũng nịu, thở dốc, nàng lại còn oán trách như tiểu hài tử, vừa phóng đãng vừa ngây thơ, khiến khóe mắt Tô Tuyển đỏ rực lên. Từ lúc Tô Tuyển mười sáu tuổi bước vào giang hồ đến nay, trời sinh khuôn mặt tuấn tú, đối nhân xử thế hào sảng, tiêu sái, đã câu dẫn không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ. Có nhiều loại nữ tử, có lớn mật không biết e ngại, có e lệ mảnh mai, nhưng không có baaft kì người nào giống như yêu nữ này, khiến hắn cảm nhận được cái gọi là mất hồn mất vía.
Tô Tuyển không ngừng cảnh cáo mình, đây là vì bây giờ đầu óc hắn không tỉnh táo, có nam nhân nào có thể chống đỡ được sự cám dỗ như trước mắt? Không nói đến Diệp Huyên bây giờ cam nguyện cởϊ qυầи áo hạ mình nhũ giao cho hắn, cho dù nàng cái gì cũng không làm, cũng có một đống lớn nam nhân nguyện ý quỳ giố dưới làn váy thạch lựu của nàng. Cho nên, tất cả đều là do du͙© vọиɠ chi phối.
Sau một phen tự củng cố tinh thần, hắn thật vất vả mới khiến du͙© vọиɠ nguội đi một chút, nhưng vừa nhìn thấy hành động của Diệp Huyên lửa dục lại hừng hực cháy lên. Chỉ thấy yêu nữ kia đứng lên, chậm rãi cởi bỏ váy ngắn dưới hạ thân. Bây giờ trên người nàng chỉ còn một cái tiết khố, cái tiết khố đó thật mỏng, hai chân nàng mở lớn đối mặt với Tô Tuyển, khiến hắn không thể không nhìn thấy bối thịt phấn nộn dưới lớp lụa mỏng.
”Có đẹp không, tướng công?” Diệp Huyên vươn tay xuống xoa nắn nơi giữa hai chân, ngón tay ngọc đẩy ra cánh hoa khép kín như con trai ngọc, tuy cách một lớp vải, nhưng vẫn có thể thấy rõ ngọc châu oánh nhuận cùng với khe hẻ nhỏ hẹp. Tiểu ngọc châu dính nước sáng mượt, trơn bóng, từ trong khe hở nhỏ hẹp không ngừng phun ra chỉ bạc. Có một sự thật khiến Tô Tuyển càng thêm điên cuồng là tiểu mỹ nhân trước mắt không chỉ đơn phương đùa giỡn chính mình mà nàng cũng đang khát khao khó nhịn, động tình không thôi.
Hắn căng thẳng nhìn Diệp Huyên kẹp lấy dương v*t của mình, kề sát nơi xấu hổ ẩm ướt, nóng bỏng. côn th*t vừa tiếp xúc với hộ khẩu, Diệp Huyên liền kìm không được mà rêи ɾỉ. Vật cứng rắn đặc hữu của nam nhân nóng rực khiến nàng vô cùng thoải mái, trong hoa tâm là một trận chua xót, cho dù Tô Tuyển không cắm vào, nhưng vẫn làm nàng sảng khoái muốn hét lên.
”Tướng công...” Diệp Huyên thở gấp, cao thấp đùa giỡn thân thể mình, nơi giữa hai chân kẹp lấy nửa thân dưới của côn th*t, tuyết nhũ kẹp lấy phần trên. Bắp đùi mềm mại thỉnh thoảng cọ đến hai túi thịt, mặc dù cách một cái tiết khố, nhưng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra cũng khiến hạ thân người ẩm ướt, lầy lội. “Tướng công, thật nóng... Thịt heo lớn cứng quá, ta sắp kẹp không được.... A.... Đồ xấu xa, sao nó còn không bắn... Mau bắn, mau bắn cho ta.... Ta muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tướng công...”
Tiếng hít thở của Tô Tuyển ngày càng nặng nề, hắn bị độc dược khống chế, thân thể không thể động đậy. Nhưng Tô Tuyển lại cảm thấy may mắn vì bây giờ mình không thể động đậy, nếu không hắn đã không thể nhịn xuống xúc động mà áp yêu nữ kia xuống dưới thân, hung hăng chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, đem côn th*t của hắn mạnh mẽ cắm vào, khiến nàng không thể... hồ ngôn loạn ngữ nữa.
Cuối cùng sau một hồi cọ xát, Diệp Huyên hét lên một tiếng lụi xơ xuống, “Bắn... Thật nhiều, thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙...” Hai mắt nàng vô thần, từ trong hoa huy*t trào ra một cỗ âm tinh, lẫn cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tô Tuyển, khiến cả tiết khố của nàng đều ướt sũng.
”Tướng công, cây gậy lớn của chàng thật quá lợi hại.” Thiếu nữ thỏa mãn hôn lên côn th*t đã mềm xuống một cái, nàng lại lầm bầm vài câu, rồi ghé vào trên người Tô Tuyển ngủ mất.
”Khoan đã, ngươi đừng ngủ.” Tô Tuyển vội vàng kêu lên, đáng tiếc Diệp Huyên mắt điếc tai ngơ. Hắn khóc không ra nước mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng trước ngực, yêu nữ thỏa mãn rồi, nhưng mình vẫn còn trúng kì độc nằm trên mặt đất a. Hơn nữa cái loại ăn no liền ngủ này, khiến hắn cảm thấy chính mình bị người ta “chơi gái” Hắn bất đắc dĩ nói: “Ít nhất cũng đem quần mặc vào cho ta a...”
Đêm khuya ngày xuân, Tô Tuyển nằm trên mặt đất, vạt áo mở rộng, quần bị cởi ra vứt bên cạnh, hắn có cảm giác chưa bao giờ bản thân lại thất bại như vậy, tuy vậy nhưng hắn mới trải qua một hồi dục tiên dục tử. Cho dù là xúc động hay thất bại đều xuất phát từ yêu nữ đang ngủ ngon lành trong ngực hắn. Hắn cũng không ngờ được rằng, qua đêm nay, cuộc đời của hắn cùng với yêu nữ này dây dưa ngày càng sâu, cuối cùng không thể tách ra.