Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 4 - Chương 3: Cổ đại. đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo 3

Thiên La giáo là giáo phái có thực lực mạnh nhất trong ma giáo-võ lâm đệ nhất ma giáo. Trong giáo phái Thánh nữ Diệp Huyên năm nay mới hai mươi tám, là cao thủ tuyệt đỉnh trẻ nhất trong Thiên La giáo. Tuy Diệp Huyên tuổi còn nhỏ, nhưng hảo hán chính đạo chết trong tay nàng đã đếm không hết, có thể nói là yêu nữ gϊếŧ người không ghê tay.

Tháng trước, Ân Tử An cùng Bách hoa phu nhân quyết chiến ở Giang Tả, lúc đó yêu nữ Thiên La giáo cũng có mặt, nhưng vì nàng đội khăn che mặt, Tô Tuyển vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nàng. Tô Tuyển cũng không thể nào ngờ được, chỉ một lần gặp thoáng qua ở Giang Tả, yêu nữ Thiên La giáo đại danh đỉnh đỉnh từ nay về sau đối với hắn nhất kiến chung tình. Nhưng yêu nữ này không hề có kinh nghiệm tình trường, phương pháp duy nhất có thể nghĩ ra được là đem Tô Tuyển trói lại, bức bách hắn quy phục mình.

Vừa mới xuyên qua, Diệp Huyên biết được ý tưởng của nàng, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. May mắn mình xuyên tới sớm. nếu không để cho nguyên thân bắt trói Tô Tuyển lại, thì nhiệm vụ có thể sẽ thất bại.

Diệp Huyên phái thuộc hạ đi tìm hiểu, cuối cùng nàng biết được Tô Tuyển vì cứu Ân Tử An, phải ngụy trang thành lô đỉnh lẻn vào Huyền Nữ giáo thám thính tin tức. Lô đỉnh muốn nhập giáo trước hết phải luyện tập thuật trong phòng, trong chốn giang hồ cũng

có không ít người biết. Lúc nãy nhìn thấy bộ dạng mờ mịt không hiểu gì của Tô Tuyển, chắc chắn là bị người ta hãm hại. Nhưng đối với Diệp Huyên mà nói, đây đúng là một cơ hội tốt để đẩy ngã Tô Tuyển. Cho nên nàng giấu giếm thân phận, ngụy trang thành một cô nương bị lừa bán lên thuyền của Huyền Nữ giáo. Tiện đà giả bộ ngây thơ, thuận lợi ám toán Tô Tuyển.

Lúc này Tô Tuyển cũng hiểu được chính mình sợ là bị bằng hữu hãm hại, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, không thiếu mỹ nữ phóng đãng, nhưng hắn từ trước đến nay vẫn giữ mình trong sạch, thường xuyên bị bằng hữu tốt nhất là Thẩm Tinh luôn phóng đãng không biết kiềm chế nhạo báng là con gà tơ thuần khiết. Lần này Thẩm Tinh khuyến khích hắn giả làm lô đỉnh lẻn vào Huyền Nữ giáo, ý đồ của tên này không cần nói cũng hiểu. Tô Tuyển không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Tinh, tên tiểu tử nhà ngươi chờ đó cho ta!”

Lại nghĩ đến mình bị yên nữ ma giáo ám toán, cũng không biết Diệp Huyên muốn dùng thủ đoạn gì đối phó hắn. Thật ra hắn đã rất cẩn thận, ngay từ đầu lúc Diệp Huyên kéo ống tay áo hắn, hắn đã bất động thanh sắc tra xét một phen. Sau nhiều nhần dò xét, xác định cô nương này bước chân bình thường, trong người không có nội lực, thân thể yếu ớt từ nhỏ, Tô Tuyển mới yên tâm. Nào ngờ thủ đoạn của Thiên La giáo quả nhiên là kì dị, cũng không biết Diệp Huyên làm thế nào che giấu một thân võ công tuyệt thế, lúc này dùng độc hạ gục Tô Tuyển.

”Diệp cô nương.” Tô Tuyển trầm giọng nói, “Ngươi muốn như thế nào?” Lúc hắn nói chuyện, cặρ √υ' trắng nõn của nữ nhân lõα ɭồ dán sát trước mặt hắn. Tô Tuyển muốn nhắm mắt lại, nhưng vì tác dụng của độc dược đành phải lăng lăng nhìn thẳng vào cặρ √υ' cao ngất. Hắn chỉ có thể cố gắng dời đi sự chú ý của mình, trong lòng không ngừng mặc niệm, ta cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nhìn không thấy...

Diệp Huyên cố ý nhích lại gần, cho đến khi đầu v* phấn nộn đều dán đến bên miệng Tô Tuyển, nàng thưởng thức tóc mai bên mặt hắn, thản nhiên cười nói: “Yên tâm, Tô thiếu hiệp, ta không đến để tranh giành Lưu Ly đan với ngươi.”

”Vậy...” Tô Tuyển vừa mở miệng muốn hỏi vậy ngươi muốn tới làm gì, kết quả hắn vừa há miệng, môi mỏng quét qua quả anh đào nho nhỏ, vừa vặn hôn lên đầu v* Diệp Huyên. Khuôn mặt Tô Tuyển đỏ bừng, vội vàng ngậm miệng lại.

Diệp Huyên cảm thấy trước ngực như bị điện giật, mặc dù nàng là yêu nữ ma giáo, nhưng khí chất không kinh (linh hoạt kì ảo) xuất trần, giống như tiên tử trong mây. Lúc này hai gò má ửng hồng, cặp mắt long lanh thủy quang, quả thật là quyến rũ vô cùng, mê hoặc lòng người.

”Tô thiếu hiệp, ngươi đợi không kịp?” Nàng dịu dàng nói, Tô Tuyển không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Diệp Huyên. Hắn trời sinh mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ dương cương, đôi mắt sáng ngời con ngươi trừng lớn, thoạt nhìn rất thú vị. Diệp Huyên nhịn không được bật cười, nàng vươn tay nhéo mặt Tô Tuyển. “Được rồi, đừng nóng giận. Ta muốn thay Thánh giáo đến Huyền Nữ giáo lấy một thứ, đối với Tô thiếu hiệp không chút ác ý.”

Tô Tuyển bĩu môi, biểu cảm đó giống như đang nói, không có ác ý mà ngươi còn hạ độc ta.

”Ta chỉ muốn hợp tác cùng ngươi.” Diệp Huyên ôn nhu nói, “Chúng ta bây giờ đều ngồi trên thuyền Huyền Nữ giáo, nếu trốn đi lúc này, chẳng phải là thất bại trong gang tấc? Ta không muốn dây dưa với nam nhân khác trên thuyền, nhìn trái nhìn phải, chỉ có Tô thiếu hiệp tương đối tuấn tú, liền tìm ngươi để luyện thuật trong phòng. Đợi chúng ta vào được Huyền Nữ giáo, ta sẽ giúp ngươi trộm Lưu Ly đan, có được không?”

Thấy Tô Tuyển muốn nói, nàng hơi lùi ra sau một chút, Tô Tuyển mới nói:“Diệp cô nương, muốn lẻn vào Huyền Nữ giáo cũng không phải chỉ có một cách này, bây giờ ta trúng độc của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không đưa ta thuốc giải, ta có thể giúp ngươi một tay, ngươi cần gì phải dùng, dùng...” Hắn chần chừ, “Dùng loại biện pháp làm nhục trong sạch của ngươi, huống hồ, ta cũng không muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của ngươi.”

Hắn nói thật trịnh trọng, tuy mắt vẫn không dám nhìn Diệp Huyên, nhưng trong mắt trong suốt một mảng. Cái gọi là quân tử thẳng thắn vô tư, chính là như Tô Tuyển vậy. Diệp Huyên nói thầm, không dùng biện pháp này, ta làm sao đẩy ngã ngươi.

Nàng bỗng nhiên cười cười, ngón út vuốt nhẹ khóe môi: “Tô thiếu hiệp, thân thể của ta đã bị ngươi nhìn thấy, đầu vũ cũng bị ngươi ngậm qua, còn nói gì mà trong sạch.”

Gò má Tô Tuyển không dễ dàng gì thả lỏng ngay lập tức liền căng lên, hắn rất muốn nói, “Ta không phải là cố ý.” nhưng lại cảm thấy bản thân quả thật là đuối lý, chỉ có thể nghẹn trong họng, không biết phải trả lời như thế nào.

”Hiệp khách chính đạo các ngươi không phải là suốt ngày giảng đạo lý sao.” Diệp Huyên đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát trước mặt Tô Tuyển, “Bây giờ ta đã là người của huynh, huynh phải chịu trách nhiệm với ta.” Dứt lời, nàng đem ngón tay đang mân mê trên đôi môi đỏ mọng của mình chạm nhẹ lên môi Tô Tuyển, nũng nịu gọi: “Tướng công...”

”Diệp cô nương, thỉnh tự trọng!”

”Hừ!” Diệp Huyên hừ một tiếng, bắt lấy bàn tay Tô Tuyển đặt lên ngực mình, “Chẳng lẽ chàng sờ qua rồi lại muốn không thừa nhận? Tướng công!”

Dưới tay là làn da nhẵn nhụi mềm mại, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng. Diệp Huyên nắm lấy bàn tay Tô Tuyển, đè xuống năm ngón tay của hắn, cứ như vậy đem tuyết nhũ yêu kiều cọ xát trong lòng bàn tay hắn. Tình thế như vậy, đến La Hán hạ phàm cũng chịu không nổi huống chi là Tô Tuyển là gà tơ đến cả tay của nữ nhân cũng chưa từng sờ qua.

”Ngươi mau buông tay ta ra!” Hắn gấp gáp nói, bụng dưới nóng lên như lửa đốt, tuy Tô Tuyển cố gắng đè nén du͙© vọиɠ, nhưng vẫn bất đắc dĩ phát hiện, nơi đó của mình đang nhanh chóng trướng lớn, rất nhanh liền đứng thẳng đem đũng quần đỉnh cao thành một khối.

Diệp Huyên vui vẻ tươi cười, “Tướng công...” Nàng vươn lưỡi liếʍ lên môi Tô Tuyển, bàn tay nhỏ bé sờ lên háng Tô Tuyển, cách mấy lớp quần áo nắm lấy nghiệt căn nóng bỏng kia, “Chàng cứng rắn.”