Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 1 - Chương 2: Tu tiên. Cấm dục sư phụ-chương 2

Làm thế nào để đẩy ngã một người tâm tư kiên định, lạnh lùng tự chủ, không gần nữ sắc, đây là một vấn đề lớn. Tránh ở trong phòng cân nhắc ba ngày, Diệp Huyên sửa sang lại quần áo, đầu tóc mang một thân khí phách hiên ngang xuất môn. Không quan tâm kế hoạch đẩy ngã có thể thành công hay không, ít nhất phải thử một lần.

Hôm nay vừa đúng là ngày Trương Diễn ở Phụng Chân điện giảng đạo, chờ Diệp Huyên tới nơi, trong điện ngồi đầy đệ tử phái Thương Lan. Trương Diễn không chỉ có bối phận cao, mà xét về tu vi ở phái Thương Lan cũng xếp hàng nhất nhì. Tuổi trẻ tài cao, một mình đánh bại cả ngàn vạn tu sĩ của ma môn. Khó có dịp hắn khai đàn giảng đạo, mọi người tự nhiên sẽ đổ xô đến nghe.

Diệp Huyên vất vả tìm được một vị trí ở trong góc, tuy chỗ ngồi hơi hẻo lánh nhưng có thể nhìn rõ ràng sườn mặt của Trương Diễn, đối với Diệp Huyên mà nói, chỗ ngồi này quả thật rất tốt.

Một tiếng chuông vang lên, giảng đạo bắt đầu.

Diệp Huyên ngồi trên bồ đoàn, làm bộ nghiêm cẩn nghe giảng, mắt lại không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm Trương Diễn. Thật đúng làn nên khen ngợi nguyên thân thật tinh mắt, khoan nói về những thứ khác, chỉ tính mỗi bề ngoài của sư phụ đã là tuấn mỹ vô cùng.

Nam nhân cao lớn ngồi xếp bàng trên đài ngọc, sườn mặt tựa như ngọc, một khuôn mặt xứng với 4 chữ thanh tâm quả dục, dáng ngồi thẳng tắp, nàng thực hận không thể xông lên làm bẩn một phen.

Ý niệm vừa xuất hiện, Diệp Huyên cảm thấy cả người khô nóng. Không khỏi thầm mắng trong lòng, đây chắc chắn là ý nghĩ của nguyên thân quấy nhiễu, nàng tuyệt đối không phải là người vừa thấy mỹ nam liền nảy ra da^ʍ ý.

Nàng cật lực bình phục nỗi lòng, ai biết càng nhìn Trương Diễn, hô hấp ngày càng dồn dập, cái mông cũng không yên bắt đầu nhích tới nhích lui, không cẩn thận phát ra tiếng động. Mi tâm Trương Diễn nhảy dựng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Huyên một cái, nàng lập tức cứng người, ủy ủy khuất khuất cúi đầu.

Trương Diễn không khỏi cảm thấy buồn cười, tiểu đồ nhi của mình thế nào lại ngồi ở trong góc, bộ dạng giống con thỏ nhỏ.

Bị Trương Diễn liếc nhìn một cái, Diệp Huyên cũng không dám lỗ mãng. Thành thành thật thật ngồi yên đến khi Trương Diễn nói xong, trong lòng nàng khẽ động, vội vàng đứng lên đi theo.

Trương Diễn đang bước đi, chợt cảm thấy tay áo bị người khác giữ chặt, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Huyên cúi đầu, khe khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Hai đầu lông mày khẽ nhếch lên, Trương Diễn im lặng không lên tiếng, chỉ thấy Diệp Huyên hết mím môi rồi lại lắp bắp nói nhỏ, mũi chân vô thức xoay tròn trên mặt đất: “Sư phụ, ngài, ngài có phải hay không còn giận trò?”

Trương Diễn nói: “Khó có được hôm nay trò không trốn đi chơi, vi sư liền không trách trò không tiếp thu được.”

”Trò, trò không phải nói chuyện này.” Khuôn mặt Diệp Huyên đỏ lên, sợ hãi ngước mắt nhìn lên, lại thấy Trương Diễn không tiếp lời, lại vội vàng cúi đầu, “Trò nói đến..., trò nói đến chuyện tắm rửa mấy hôm trước...” vài chữ cuối cùng nói ra, âm thaanh nhỏ không khác gì tiếng muỗi vo ve.

Nhưng Trương Diễn lại hiểu rõ, lúc trước nguyên thân thử vài lầm ám hiệu đều không được, bí quá hóa liều, cố ý để Trương Diễn nhìn thấy thân thể bản thân trong lúc tắm, cứ nghĩ rằng làm vậy có thể câu dẫn được sư phụ. Ai biết Trương Diễn mắt cũng không chớp một cái, lạnh nhạt phủ thêm quần áo lên người nàng. Ngày thứ hai liền đem nguyên thân đồ đạc chuyển khỏi Phụng Chân điện, chuyển đến điện mà Diệp Huyên ở hiện giờ. Nguyên thân trở về liền khóc suốt ba ngày, cho rằng sư phụ đã triệt để chán ghét mình. Sau đó, Diệp Huyên xuyên đến. Diệp Huyên cảm thấy, phương pháp công lược của nguyên thân quả thật là mười phần đều sai

Lúc này, nàng thấy Trương Diễn không trả lời, cũng không dám ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé chỉ dám dùng sức nắm chặt ống tay áo của Trương Diễn. Kìm lòng không được mà nức nở, rồi dường như lại sợ Trương Diễn phát hiện, lập tức ngừng nức nở.

Trương Diễn thấy bộ dạng đáng thương của nàng cũng không khỏi thở dài: “Đừng khóc, vi sư không có giận trò.”

“Trò, trò mới không có khóc đâu.” Diệp Huyên nấc lên một tiếng rồi ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy đong đầy nước mất, lông mi nhẹ nhàng chớp khẽ một cái, giọt nước mắt khẽ lăn xuống.

Trương Diễn cười nói: “Không khóc, vậy trong mắt trò là cái gì?”

“Là do có hạt cát vừa bay vào mắt.” Diệp Huyên hàm hồ trả lời, vừa nói, vừa quật cường lau đi nước mắt hai bên má,bộ dáng mười phần giống tiểu hài tử. Nàng bây giờ đã mười ba tuổi, nhưng khuôn mặt lại đáng yêu giống trẻ con. Khóc thút thít một lát, chóp mũi có hơi ửng đỏ tựa như được điểm son, khiến người ta động lòng.

“Thật sự?!” Diệp Huyên ngay lập tức nín khóc mà nở nụ cười, vội vàng kéo tay áo Trương Diễn, lau loạn trên mặt, lại kích động kéo ngón tay út của Trương Diễn, “Vậy sư phụ không được đổi ý.”

Trương Diễn thoáng sửng sốt, rồi lại hiểu ra là nàng muốn ngoéo tay. Không khỏi cười thầm trong lòng, quả nhiên vẫn là trẻ con. Tức thời vươn ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Diệp Huyên.

“Ngoéo tay, sư phụ sau này liền viễn vĩnh đều là của ta.” Diệp Huyên mím môi cười. Trương Diễn cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhớ lúc Diệp Huyên còn nhỏ, cũng luôn miệng nói những lời này. Nhưng khi nàng lớn lên, lại không thân cận với sư phụ giống như lúc trước. Đêm đó Trương Diễn không cẩn thận nhìn thấy Diệp Huyên tắm rửa, hắn hoàn toàn không hoài nghi đây là do đồ đệ mình cố ý gây nên. Chỉ là bỗng nhiên ý thức được, Diệp Huyên đã trở thành một đại cô nương, Trương Diễn cảm thấy rối loạn, lại không thể không lo lắng đến việc nam nữ khác biệt, cho nên mới có chuyện chuyển Diệp Huyên ra khỏi Phụng Chân điện.

Nếu nguyên thân biết được chân tướng sự việc là như thế này, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức hộc máu, đây cũng là nguyên nhân Diệp Huyên nói phương pháp công lược của nàng(nguyên thân) là sai lầm.

Nguyên thân một mực cho rằng vì Trương Diễn coi mình như tiểu hài tử nên bản thân mình mới không lọt được vào mắt xanh của hắn. Liền dốc hết sức ở trước mặt Trương Diễn bày ra mị lực của bản thân, cũng không chịu làm những hành động mang tính khí trẻ con. Nhưng nàng lại quên mất, với một người chính nhân quân tử như Trương Diễn, một khi ý thức được đồ đệ đã trưởng thành thì ngay lập tức sẽ tìm cách kéo dãn khoảng cách giữa hai người, tránh làm tổn hại thanh danh của đồ đệ. Trương Diễn tận lực xa cách bản thân thì làm thế nào có thể đẩy ngã hắn. Cho nên Diệp Huyên sẽ làm ngược lại, chỉ cần Trương Diễn vẫn xem mình như tiểu hài tử, nàng có thể quang minh chính đại tiếp cận Trương Diễn. Đến lúc đó lại thân thân một chút, ôm ôm một chút dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, hồn nhiên trong sáng, làm cái gì cũng có thể lý giải.

Trong khi Trương Diễn còn không biết ấu đồ của mình đã hóa sói, vì Diệp Huyên không chịu buông hắn ra nên hắn liền nắm tay dẫn Diệp Huyên đi. Trong lòng bàn tay to lớn của mình bây giờ đang nắm chặt lấy bàn tay vừa nhỏ vừa mềm, bên tai là giọng nói líu ríu của Diệp Huyên, cho dù tính tình hắn lạnh lùng, cũng không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng cười cười.

Tối hôm đó, Diệp Huyên lại dọn đồ đạc về lại Phụng Chân điện. Lúc này, trăng đã lên cao, Trương Diễn ngồi bên bàn đọc sách, chợt nghe cửa phòng chi nha một tiếng, đưa mắt nhìn qua, thì thấy một cái đầu nhỏ đang thập thò tiến vào. Phát hiện ra bản thân đang nhìn, nàng lập tức rụt trở về.

Trương Diễn buông sách: “Còn trốn cái gì nữa, vi sữ đã nhìn thấy trò.” Thân ảnh nho nhỏ phía sau cánh cửa khẽ giật giật, chậm chập bước ra, trong tay cầm một cái gối đầu, cúi đầu đứng trước mặt bản thân. Trương Diễn nhíu mày: “Trò đây là muốn làm gì?”

“Sư phụ.” Diệp Huyên cắn cắn môi, “Trò muốn ngủ chung với người.”

“Không được.” Trương Diễn không chút do dự từ chối thẳng thừng. Đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Huyên bỗng chốc liền tối đi, tiểu cô nương lại cắn cắn môi, tay gắt gao túm chặt cái gối, không nói thêm câu nào, làm bộ muốn đi ra ngoài.

Trương Diễn nhất thời không đành lòng, bật thốt lên hỏi: “Trò vì sao muốn ngủ cùng vi sư?”

Diệp Huyên nổi giận nói: “Dù sao thì người cũng không đáp ứng ta, ta mới không nói cho người.”

Trương Diễn bật cười: “Vậy nếu vi sư đáp ứng trò, trò có nguyện ý nói cho vi sư biết?”

Diệp Huyên nghe vậy, đôi chân vốn đang chuẩn bị bước ra ngoài ngay lập tức dừng lại. Chỉ thấy nàng đem cái gối ném lên trên giường, lại hoan hô một tiếng nhào lên giường Trương Diễn: “Tốt quá, sư phụ sư phụ, nhanh lên giường ngủ.”

Trương Diễn dở khóc dở cười: “Người cũng đã lớn như vậy, sao còn bướng bỉnh như thế.”

Diệp Huyên ngồi xếp bàng trên giường, hướng trước mặt Trương Diễn làm ra cái mặt quỷ: “Ta chỉ bướng bỉnh với sư phụ, hừ.”

Trong khi nói chuyện, nàng bất động thanh sắc nhìn quanh bốn phía. Trương Diễn một lòng thanh tu, bởi vậy bày trí trong phòng vô cùng ngăn nắp, đơn giản. Chỉ có một cái bàn, một cái giường, phía sau đều là giá sách.

Thật ra, hắn đối với Diệp Huyên là thật tâm đau nàng, sủng nàng. Trong điện mà Diệp Huyên chỉ mới ở một ngày, Trương Diễn cũng lệnh cho hạ nhân bày trí tinh xảo, thoải mái. Hắn tu đạo đã ngàn năm, đồ đệ chân truyền cũng có hơn mười người, có hơn phân nửa là thu nhận lúc hắn còn trẻ, theo thời gian, đồ đệ dần dần trở thành bằng hữa, đối với Trương Diễn cùng là kính sợ nhiều hơn là thân cận.

Chỉ có Diệp Huyên, hắn tự tay dưỡng dục nàng lớn lên, lúc gặp được sinh mệnh nho nhỏ này hắn đã trải qua cuộc sông thanh lãnh, nhạt nhẽo mười mấy năm. Tuy tính tình hắn nghiêm cẩn, nhưng đối với việc Diệp Huyên không chuyên tâm tu đạo, Trương Diễn cũng chưa từng một lần trách móc nặng nề.

Hắn chính là trời sinh tính tình như thế, không biết cách nói chuyện nhẹ nhàng, làm hại nguyên thân luôn cảm thấy sư phụ đối xử với bản thân lãnh đạm, âm thầm thương tâm rơi lệ không biết bao nhiêu lần. Diệp Huyên không khỏi cười nhạt trong lòng, uổng phí nguyên thân đối với sư phụ yêu đến chết đi sống lại, liền ngay cả tính cách Trương Diễn cũng chưa từng thăm dò. Đối phó với loại hình mục tiêu này, ngàn vạn lần không thể dè dặt, có chuyện phải nói thẳng ra, nếu không sẽ đem bản thân mình nghẹn chết.

Nàng âm thầm tính toán lại kế hoạch đã vạch sẵn trong lòng, sau đó nhiệt tình lớn tiếng gọi: “Sư phụ, ta mệt nhọc, người mau tới ngủ đi.”

Thanh âm mềm mại của tiểu cô nương không ngừng vang lên bên tai, Trương Diễn đành phải buông sách: “Ngươi là cái quỷ nha đầu.”

Diệp Huyên hướng hắn bày ra ánh mắt xem thường, trong lúc lơ đãng, quanh người lộ ra một cỗ mị thái khôn cùng. Trương Diễn không khỏi ngẩn người, lại nhủ thầm chắc là bản thân hoa mắt, tiểu đồ nhi của mình còn cái gì mà mình không hiểu đâu.

Hắn đã là Nguyên Anh chân quân, căn bản là không cần ngủ, nhưng chính là đồ đệ muốn ngủ, hắn cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử. Bên người Diệp Huyên xuất hiện một cỗ thân thể ấm áp. Nhất thời, Diệp Huyên ngửi thấy một cỗ mùi hương thanh nhã, trong mắt khẽ chuyển, liền thuận thế núp vào trong lòng Trương Diễn. Không đợi Trương Diễn kịp phản ứng, tay chân nàng đã gắt gao ôm lấy thân thể nam nhân nóng hừng hực.

“Sư phụ, người đã thật lâu không có ngủ cùng A Huyên.” Nàng nói vậy là do trước kia, lúc nguyên thân sáu tuổi, bởi vì nhát gan sợ bóng tối, nên thường ngủ cùng Trương Diễn. Khi nói chuyện, khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn ở trong ngực Trương Diễn không ngừng cọ cọ: “Cũng đã thật lâu người không có ôm A Huyên.”

Trương Diễn mặc một bộ trù sam màu trắng, trong lúc nàng cọ cọ, liền đem cổ áo hắn cọ mở ra, lộ ra một mảng cơ ngực cường tráng. Diệp Huyên làm ra vẻ ngây thơ không biết gì cả, đem khuôn mặt dán lên trên cơ ngực Trương Diễn, cảm thấy thật ấm áp, lập tức thấy thoải mái mà tiếp tục cọ cọ, lại không biết xấu hổ mà nói: “Sư phụ, người mau ôm A Huyên.” Trương Diễn xấu hổ không thôi, với tình thế bây giờ, hắn làm sao có thể ôm lấy Diệp Huyên. Nhưng khi cúi đầu xuống, liền nhìn thấy ánh mắt vừa tha thiết vừa hồn nhiên, chỉ đành phải đem thân thể Diệp Huyên ôm vào lòng: “Tốt lắm, mau ngủ đi.”

“Vâng.” Diệp Huyên cao hứng lên tiếng, đem cánh tay nam nhân đặt lên trên eo mình, “Không được buông ra nha.” Lần này, Trương Diễn liền triệt để ôm lấy nàng. Thân hình bé bỏng của nữ hài tử nằm gọn trong lòng hắn, thân thể nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp hít thở. Nàng cũng chỉ mặc một bộ trù sam mỏng manh, một tay nắm lấy vạt áo Trương Diễn, một tay đặt ở trên bụng hắn. Người nàng nằm nghiêng, cổ áo buông lỏng khẽ rơi xuống, lộ ra bả vai mượt mà, phía trong cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Trương Diễn vừa liếc thấy liền vội vàng dời mắt, nhưng thị lực bản thân cực tốt dù chỉ lướt qua cũng nhìn thấy rõ ràng khe rãnh thật sâu giữa hai bầu ngực trắng, cùng hai điểm mềm mại hồng hồng nộn nộn.

Trong lòng hắn nhảy dựng, theo bản năng định đem người Diệp Huyên đẩy ra. Nhưng vừa nhấc tay lên lại dừng lại. Nếu thật sự làm vậy, A Huyên nhất định sẽ thương tâm, nàng chính là toàn tâm toàn ý ỷ lại bản thân àm thôi. Trương Diễn chỉ đành phải thầm than một tiếng, lại buông tay xuống. Đêm này chắc chắn là một đêm không ngủ.

Hắn thanh tâm quả dục nhiều năm, lúc thiếu niên, từng có không ít yêu nữ ma môn ở trước mặt bản thân bày ra đủ loại tư thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng trong tâm không có một chút dao động nhưng đêm hôm nay, Trương Diễn ôm lấy khối thân thể mềm mại, thơm ngát vào lòng lại cảm thấy nỗi lòng khó mà thanh tĩnh.

Trong đầu hắn không tự chủ nhớ lại lần trước bắt gặp Diệp Huyên tắm rửa, nữ hài tử kinh hoàng đem hai tay che lại trước ngực, lại không che được phong cảnh mê hoặc nhân tâm phía dưới.

Hắn vừa nghĩ, liền cảm thấy hạ thân một trận khôn nóng, cúi đầu nhìn xuống nhất thời cảm thấy sợ hãi. Chỉ thấy nơi tiết khố của hắn phồng lên một khối, côn th*t bất tri bất giác cứng lên lại bị một bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết nắm chặt.