Tự Nguyện Mắc Câu (Nguyện Giả Thượng Câu)

Chương 115: Quan hệ vi diệu

“Vấn Vấn, chúng ta về nhà đi.” Lý Hâm dọn đồ hoàn tất, chuẩn bị cùng Nghiêm Nhược Vấn trở về phòng trọ.

“Muội muội của ngươi dặn ta ở lại ăn cơm chiều, nàng nói ba mẹ ngươi muốn gặp ta.” Nghiêm Nhược Vấn nghĩ đến bữa cơm tối nay, trong lòng có chút cẩn thận.

“Đây không phải là cha mẹ chồng muốn thấy con dâu sao, chẳng phải là rất sốt ruột?” Lý Hâm vừa cười vừa hỏi.

“Lý Hâm.” Nghiêm Nhược Vấn nhíu mày, nữ nhân này thực sự không có một chút đứng đắn, nàng không coi chuyện này vào đâu cả, vấn đề là thân phận của mình xấu hổ. Trước đây Tiền Thiếu Văn thường vào bệnh viện, cho nên coi như không xa lạ với Lý Viễn Đông, nghĩ đến trước đây khi Lý Viễn Đông hỏi quan hệ của mình và Lý Hâm đã đủ xấu hổ, thân phận của mình cho dù là ở quá khứ hay hiện tại, vẫn xấu hổ như nhau, nghĩ đến cơm tối, trong lòng Nghiêm Nhược Vấn thế nhưng nửa giây cũng không thoải mái.

“Bọn họ sớm đã chấp nhận giới tính của ta, hiện tại chỉ hy vọng ta có thể tìm một nữ nhân đáng tin cậy để trông nom ta, Vấn Vấn tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ hài lòng, bọn họ lúc nào cũng nghiêm nghị giống Vấn Vấn, cả ngày chỉ biết làm việc, ngươi hiểu không, vật họp theo loài, cho nên sẽ tuyệt đối thích ngươi.” Lý Hâm an ủi nói.

Chẳng qua những lời này của Lý Hâm không thể làm cho Nghiêm Nhược Vấn an tâm, thân phận xấu hổ trong quá khứ và hiện tại vẫn còn, lại có năm năm quan hệ bất chính với Lý Hâm, sợ là không có cha mẹ nào hài lòng.

Tới buổi tối, Nghiêm Nhược Vấn gặp được cả gia đình của Lý Hâm: phụ thân Lý Viễn Đông, đại ca Lý Ích, còn có mụ mụ Diêu Thục Văn, nhưng người này ở trong bệnh viện đã từng gặp qua, quan hệ so với Lý Viễn Đông có thể xem là tương đối bình thường, mà càng là người quen, Nghiêm Nhược Vấn càng lại xấu hổ. Ngay cả Lý Viễn Đông và mọi người cũng có chút xấu hổ nhìn Nghiêm Nhược Vấn, từ lúc ban đầu khi Lý Hâm đưa ra điều kiện trao đổi để quay về làm bác sỹ là phải tôn trọng giới tính của nàng, bọn họ luôn cố gắng chuẩn bị tốt tâm lý, chờ đợi nữ nhi với khuôn mặt xinh đẹp quá phận trong tương lai sẽ đưa một nữ nhân về ra mắt, nhưng khi cái ngày này thực sự xảy ra, tâm lý bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, huống hồ nữ nhân này còn là người mà bọn họ từng quen biết.

“Tiền… Nghiêm tiểu thư, ngồi đi, không cần khẩn trương…” Diêu Thục Văn hoàn hảo nuốt vào ba chữ Tiền phu nhân, nếu không tình cảnh chỉ càng thêm xấu hổ. Kỳ thực Nghiêm Nhược Vấn khi còn là Tiền phu nhân, Diêu Thục Văn luôn có hảo cảm với nàng, khi đó Nghiêm Nhược Vấn chăm sóc Tiền Thiếu Văn rất cẩn thận, tuy thoạt nhìn chững chạc nhưng lộ ra một loại khí chất ôn nhu dịu dàng, khi đó Diêu Thục Văn từng nghĩ đó là một người vợ tốt, thế nhưng thoáng một cái người này từ Tiền phu nhân biến thành tình nhân của con gái mình, thân phận chuyển hóa như thế, Diêu Thục Văn còn thích ứng không kịp. Nhưng mà, Diêu Thục Văn lại may mắn nữ nhân Lý Hâm thích là Nghiêm Nhược Vấn, từ khi Lý Hâm nói nàng thích đồng tính, bị trượng phu đuổi khỏi nhà vài năm, nàng đã cố ý thăm dò một chút tư liệu có liên quan về les, do tin tức internet phát triển, vốn đối phương diện này không có kiến thức, bà đã hiểu được phân loại cái gì là T cái gì là P, sau đó bà còn tự động dự đoán Lý Hâm là P, bởi vì khi còn bé, Lý Hâm đặc biệt thích chơi đùa cùng các bé gái có chút nam tính, cho nên Diêu Thục Văn rất sợ nữ nhi ngày nào đó đưa một một *nam nhân giả* về nhà, hôm nay thấy Nghiêm Nhược Vấn, tuy nghĩ có phần xấu hổ, nhưng phần nhiều là cảm giác vui mừng.

Nghiêm Nhược Vấn biết Diêu Thục Văn không có ác ý, cảm giác hai bên xấu hổ nhìn nhau như vậy thật là không xong.

“Khụ khụ…” Lý Viễn Đông rốt cuộc là người chủ của gia đình, giả ý ho khan vài tiếng, cố gắng hóa giải tình cảnh xấu hổ này.

“Cùng ăn cơm đi, Nghiêm tiểu thư không cần câu nệ, coi nơi này là nhà của mình.” Lý Viễn Đông mở miệng dặn dò.

“Không cần gọi Nghiêm tiểu thư, rất xa lạ, gọi Vấn Vấn hay Nhược Vấn là được rồi, mọi người cũng có thể xem nàng là con dâu hoặc con rể.” Lý Hâm hiển nhiên không hiểu được ba mẹ mình và Nghiêm Nhược Vấn có bao nhiêu xấu hổ, còn lửa cháy đổ thêm dầu, nhanh mồm nhanh miệng thêm vào.

Nghiêm Nhược Vấn nghe thế, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng, hận không kịp che lại miệng Lý Hâm. Lý Viễn Đông vốn chỉ giả vờ ho, không ngờ lại bị dọa đến mức ho thật, còn không quên trừng mắt đại nữ nhi không nên thân của mình, con nhóc này trước khi mình ra ngoài còn muốn chết không cần sống, lúc này lại tinh lực tràn trề, làm cho Lý Viễn Đông thực sự hận thiết bất thàng cương (tiếc rèn sắt không thành thép), cả ngày chỉ biết tình tình ái ái nông cạn, nếu nàng chịu khó dùng tâm tư như vậy chuyên chú trong lĩnh vực y học, Lý Viễn Đông dám cam đoan, Lý Hâm nhất định đạt được địa vị cao trong tương lai. Diêu Thục Văn nhìn Nghiêm Nhược Vấn cũng cảm thấy xấu hổ nói không nên lời, ngay cả Lý Ích mới vừa về nhà cũng không cấm ghé mắt nhìn Nghiêm Nhược Vấn, Lý Dao trực tiếp lắc đầu, có đôi khi Lý Dao nghĩ tỷ tỷ nhà mình thực trì độn.

“Đại ca đã về, vừa lúc người một nhà đông đủ, ăn cơm đi.” Lý Dao tận tâm đánh vỡ thế cục xấu hổ.

“Vấn Vấn, ta nói cho ngươi biết, ca ca của ta rất ngốc, muội muội của ta lại như gà mái mẹ.” Lý Hâm tẫn trách nhiệm nói ra tính nết của người nhà giúp Nghiêm Nhược Vấn nhận thức, vì muốn kéo gần khoảng cách gia đình mình với nàng. Nghiêm Nhược Vấn chỉ xấu hổ nhìn Lý Ích và Lý Dao cười một cái, nhưng rất hiển nhiên, Lý Hâm không có tác dụng làm dịu quan hệ giữa mọi người, ngược lại càng khiến mọi người ngượng ngùng hơn, Nghiêm Nhược Vấn nghiêm trọng hoài nghi trình độ giao tiếp của Lý Hâm.

Lý Dao đối với tỷ tỷ của mình cảm giác thật vô lực, tỷ tỷ ngoại trừ cẩn thận ở phòng mổ và phòng bếp, những lúc khác thực sự là miễn bình luận.

Bữa cơm này, làm cho mọi người ăn không tiêu, Lý Hâm ngược lại ăn rất ngon miệng.

Chờ ăn cơm xong, Nghiêm Nhược Vấn thật ra yên tâm không ít, tuy trường hợp xấu hổ, nhưng không có cảm giác ác ý và chán ghét. Nàng nhận ra Lý Hâm giống như kẻ bị đột biến gien trong gia đình, bất luận là tướng mạo hay tính tình. Kỳ thực diện mạo của Lý gia không phải cực kỳ ưu tú như Lý Hâm, Lý mụ mụ tướng mạo tuyệt đối không tính xuất chúng, thế nhưng có được khí chất mà những nữ nhân cùng tuổi khó so được; có lẽ Lý Ích giống nàng, cũng không xuất chúng, chẳng qua dáng người cao gầy, đeo mắt kính, thoạt nhìn nhã nhặn; Lý Dao coi như trung đẳng mỹ nữ, nhưng gương mặt thua xa vẻ đẹp của Lý Hâm. Bốn người bọn họ đều là người nội liễm, ít nhất đi ra ngoài thoạt nhìn đều là những bác sỹ làm người bệnh an tâm, thế nhưng Lý Hâm nhiệt tình có thừa, hơn nữa có đôi khi còn bốc đồng, đây là phát hiện lớn nhất mà Nghiêm Nhược Vấn thấy được.

Lý Viễn Đông coi như hài lòng với Nghiêm Nhược Vấn, cá tính nghiêm cẩn, tiến thoái thích đáng, tuy không thích thân phận trước đây của nàng, nhưng rốt cuộc coi như là một nữ nhân đàng hoàng, ít nhất khi đi chung với Lý Hâm, thoạt nhìn càng là người đáng tin cậy. Quan trọng nhất là Lý Hâm rất nghe lời nàng, giống như chỉ có nàng mới quản lý được, không chiều theo tính tình tản mạn của nữ nhi, nghĩ đến Lý Hâm dám bỏ việc hai tháng, Lý Viễn Đông rất muốn phát hỏa.

“Đêm nay, các con cùng nhau ở lại đây đi.” Đại nữ nhi từ khi lớn lên, nếu không bị thất tình, số lần ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên Lý mụ mụ rất muốn nữ nhi có thể ở nhà nhiều một chút.

“Không cần, nhà bên kia không xa lắm.” trong lòng Lý Hâm tràn đầy mong đợi cùng Nghiêm Nhược Vấn có thế giới hai người, một chút cũng không thích ở nhà, nàng cũng sợ Nghiêm Nhược Vấn không được tự nhiên.

“Tỷ, chị năm năm không ở nhà, mẹ rất nhớ chị, có thời gian nói chuyện với mẹ một hồi.” Lý Dao không chỉ là tri kỷ muội muội, còn là tri kỷ nữ nhi, nói ra suy nghĩ của mẫu thân.

“Lý Hâm, đêm nay ngươi ở lại với mẹ của ngươi đi.” Nghiêm Nhược Vấn bỗng nhiên mở miệng, là một cô nhi nàng kỳ thực rất hâm mộ Lý Hâm, có một gia đình hoàn chỉnh, có cha mẹ yêu thương, còn có một ca ca chiều chuộng, một muội muội tri kỷ.

“Vậy còn ngươi?” Lý Hâm hỏi Nghiêm Nhược Vấn, nàng không muốn để Vấn Vấn về nhà một mình.

“Ta cũng ở lại.” Nghiêm Nhược Vấn thấy Lý Hâm lo lắng, lập tức từ bỏ suy nghĩ trở về một mình.

“Đêm nay ta sẽ tận tình tán gẫu với mẹ.” sau khi nghe Nghiêm Nhược Vấn ở lại, Lý Hâm mới an tâm hướng mụ mụ làm nũng.

Nữ nhi ở lại tự nhiên hài lòng, thế nhưng cũng có chút thất lạc, mụ mụ mời ở lại còn không bằng một câu nói của Nghiêm Nhược Vấn, thế nhưng sớm đã nhìn thấu bản chất cánh tay hướng ra ngoài của Lý Hâm, Lý mụ mụ rất nhanh điều tiết tốt tâm tình trong lòng.

Buổi tối, Lý Hâm, Lý Dao, hai nữ nhi cùng mẫu thân trò chuyện tri kỷ cho đến tận khuya, Diêu Thục Văn mới thả hai người về phòng, còn dặn dò Lý Hâm, lần sau gọi luôn Nghiêm Nhược Vấn đến.

Lý Hâm trở về phòng thấy Nghiêm Nhược Vấn đang ngủ, nhìn gương mặt say ngủ của Nghiêm Nhược Vấn, trong lòng Lý Hâm cảm thấy thỏa mãn, nàng nhanh chóng nhấc chăn, tiến vào trong lòng Nghiêm Nhược Vấn. Lý Hâm tham lam ngửi khí tức trên người nàng, nghĩ tới hai tháng trước trằn trọc mất ngủ, lại muốn dày vò Nghiêm Nhược Vấn một phen, ai để cho nàng ngủ ngon như vậy, không công bằng.

Nghiêm Nhược Vấn mơ hồ cảm giác có người quấy nhiễu, nàng chậm rãi mở mắt, gương mặt xinh đẹp của Lý Hâm đang chằm chằm nhìn mình.

“Ngươi đã về?” Nghiêm Nhược Vấn buồn ngủ mông lung hỏi.

“Vấn Vấn, ta đói bụng.” Vẻ mặt Lý Hâm nóng bỏng nhìn Nghiêm Nhược Vấn nói.

Nghiêm Nhược Vấn thấy đôi mắt lóe sáng của Lý Hâm, đầu óc trì độn của nàng khi hiểu ra ý đồ của Lý Hâm xong, trong nháy mắt bị giật mình tỉnh giấc, lập tức không hề cảm thấy buồn ngủ nữa.