Hàn Sĩ Bân thuê người điều tra Tần Vãn Thư, nhưng không phát hiện được ai khác khiến nàng thay lòng đổi dạ, một khi đã như vậy, vì sao Tần Vãn Thư kiên quyết ly hôn, hắn như thế nào suy nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Mấy ngày nay hắn đến Tần gia thật nhiều lần, không nói đến Tần Vãn Thư tránh mặt không gặp, ngay cả Tần lão gia tử đối mình đã lạnh nhạt rất nhiều, điều này làm cho Hàn Sĩ Bân cực kỳ buồn bực. Hôm nay là sinh nhật Tần Vãn Thư, Hàn Sĩ Bân không bỏ lỡ dịp may đi một chuyến đến Tần gia, lần này nàng không tránh né nữa làm cho Hàn Sĩ Bân có chút vui vẻ.
“Vãn Thư, em vì sao kiên quyết muốn ly hôn, phán phạm nhân tử hình cũng phải cấp phạm nhân một tội danh mới được chứ.” Hàn Sĩ Bân muốn biết rõ nguồn gốc của vấn đề.
“Em không yêu anh, càng không thích bị anh đυ.ng vào, cho nên không nghĩ miễn cưỡng bản thân, em không có biện pháp làm tròn nghĩa vụ của một thê tử nên làm, mà em cũng không nghĩ níu kéo anh, chuyện này đối với anh không công bằng, buổi tối em không về nhà vì nghĩ không muốn đối mặt với anh, đối diện với anh trong lòng em áp lực rất lớn, em nghĩ cứ kéo dài tình trạng này sớm hay muộn chúng ta cũng đổ vỡ.” Tần Vãn Thư nửa thật nửa giả nghiêm túc thổ lộ, tránh đề cập đến vấn đề nɠɵạı ŧìиɧ của Hàn Sĩ Bân, Tần Vãn Thư là một nữ nhân thông minh, nàng biết cần dựa vào lý do gì để Hàn Sĩ Bân dễ dàng chấp nhận.
“Em không cần yêu anh, chỉ anh yêu em là đủ, em không thích anh đυ.ng chạm đến em, sau này anh sẽ không đòi hỏi nữa, chỉ cần không ly hôn, bất cứ yêu cầu nào anh đều có thể đồng ý với em.” Hàn Sĩ Bân thấy mình đã nhượng bộ đến mức thấp nhất, chẳng qua so với việc Tần Vãn Thư có người khác ở ngoài, chuyện Tần Vãn Thư bị lãnh cảm sẽ làm cho Hàn Sĩ Bân dễ nhận hơn, dù sao nàng không thích những giây phút vợ chồng thân mật đó không phải là chuyện của ngày một ngày hai.
“Sĩ Bân, anh tự hỏi bản thân thật sự anh không để ý sao? Anh cưới vợ chẳng lẽ chỉ vì đem về nhà chưng cho đẹp sao? Em không muốn sinh con, nhưng tư tâm em không nghĩ có tiểu hài tử của người khác gọi anh là ba, trong gia đình anh là nhất mạch đan truyền (con trai một), anh cảm thấy cha mẹ sẽ đồng ý với quyết định đó sao? Cho dù bọn họ không truy cứu, bản thân em cũng không thể ích kỷ, bởi vì em sẽ cảm thấy thẹn với anh, cho nên chúng ta ly hôn đối cả hai đều có lợi.”
Hàn Sĩ Bân nghe xong, trầm mặc một lát, bản thân làm sao không buồn bực chuyện Tần Vãn Thư không thích mình đυ.ng vào nàng, nếu Tần Vãn Thư không muốn sinh hài tử, lại không nhận con do người khác và mình sinh hạ, mình là con trai một đối với cha mẹ quả thật rất khó công đạo. Thật ra mình thiếu Tần Vãn Thư hay không cũng không sao? Nhưng mà thật luyến tiếc buông tha cho Tần Vãn Thư, nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất mà mình từng gặp qua, nàng giống như là tình nhân trong mộng, làm cho mình nhất kiến chung tình, Hàn Sĩ Bân do dự.
“Chúng ta đã kết hôn ba năm, anh cảm thấy hạnh phúc không?” Tần Vãn Thư hỏi, tuy rằng bản thân hy vọng có thể làm tròn vai trò của một người vợ hiền, nhưng giả vờ chung quy bất đồng với thân tâm nguyện ý thực hiện.
Hàn Sĩ Bân vẫn giữ im lặng, trong 3 năm nay, Hàn Sĩ Bân cảm thấy hạnh phúc nhất là thời điểm lấy được Tần Vãn Thư, sau đó trong cuộc sống hôn nhân thật không thể nói là hạnh phúc hay không.
“Vậy còn em?” Hàn Sĩ Bân hỏi ngược lại, nếu Tần Vãn Thư không thể đem lại hạnh phúc cho mình, vậy mình có làm nàng hạnh phúc không?
“Cảm thụ của anh là cảm giác của em.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói, câu trả lời này thật sự cao minh, Hàn Sĩ Bân tuyệt đối không muốn nghe đến đáp án phủ định, nhưng Tần Vãn Thư cũng không nghĩ đưa ra một câu trả lời khẳng định.
“Anh sẽ về nhà suy nghĩ kỹ lại.” Tần Vãn Thư trước sau vẫn là không thể khiến bản thân yêu mình, trong lòng Hàn Sĩ Bân có cảm giác thất bại, hắn trầm mặc một lúc lâu mới thở dài nói.
“Ân.” Tần Vãn Thư rất vừa lòng với chuyện Hàn Sĩ Bân buông tha cho việc tiếp tục truy cứu, nàng mất nhiều tâm tư vì muốn được ly hôn trong hòa bình, nàng cố ý làm cho Hàn Sĩ Bân dùng thời gian vài ngày để điều tra mình, khiến Hàn Sĩ Bân cho rằng mình vì có người khác mà đòi ly hôn, mà là do mâu thuẫn từ bên trong tạo thành, như vậy sẽ làm Hàn Sĩ Bân chấp nhận dễ hơn.
“Sinh nhật vui vẻ.” Hàn Sĩ Bân bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Tần Vãn Thư.
“Cám ơn.” Tần Vãn Thư nở nụ cười nhẹ đáp lễ, Hàn Sĩ Bân nhìn thấy Tần Vãn Thư giống như nữ thần mỉm cười với mình, có chút hoảng hốt, hắn có ảo giác Tần Vãn Thư dường như cho tới bây giờ chưa từng thuộc loại nữ nhân của hắn, nàng vẫn đều vượt xa tầm với không thể chạm tới.
——— —————— —————————
Hôm nay là sinh nhật Tần Vãn Thư, trong lòng Tả Khinh Hoan có chút xao động, nàng biết hôm nay khả năng gặp được Tần Vãn Thư rất thấp, nghĩ đến Tả Khinh Hoan thất vọng cực kỳ, tình yêu khiến người ta trở nên cô đơn.
“Tần Vãn Thư, sinh nhật vui vẻ.” Tả Khinh Hoan đối với di động nhẹ giọng chúc mừng.
“Ân.” Tần Vãn Thư mỉm cười hạnh phúc, có lẽ hôm nay mọi người đều đối mình nói những lời chúc mừng hoa mỹ, nhưng cũng không bằng một lời đơn giản của Tả Khinh Hoan.
“Thật ra ta muốn ở bên tai của ngươi thì thầm cho ngươi nghe, mà không phải thông qua di động lạnh như băng này.” Tả Khinh Hoan rất muốn gặp Tần Vãn Thư, rõ ràng mới vài ngày không gặp đã khiến nàng có cảm giác thật lâu không thấy mặt nhau.
“Thực xin lỗi, hôm nay không thể cùng ngươi ăn mừng.” Tần Vãn Thư nghe được sự mất mát trong ngữ điệu của Tả Khinh Hoan, có chút tự trách nói.
“Không có việc gì, chờ khi chúng ta gặp mặt, ta cùng ngươi tổ chức lại một lần nữa, ta sẽ chuẩn bị quà tặng cho ngươi nga.” Tả Khinh Hoan giả bộ ung dung không thèm để ý.
“Lễ vật?” Tần Vãn Thư nghĩ đến mấy ngày hôm trước Tả Khinh Hoan giống như nửa đùa nửa thật nói đến quà tặng, cảm thấy có chút may mắn hoàn hảo hôm nay không phải nàng cùng mình ở chung một chỗ.
“Ngươi đang hiểu sai ý của ta có phải hay không?” Tả Khinh Hoan cười rộ lên mang theo vài phần gian tà hỏi.
“Không có.” Tần Vãn Thư nói dối so với người khác đều bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu như trước không hề lộ ra mảy may dao động.
“Tần Vãn Thư nói không có nhất định là không có.” Tả Khinh Hoan y theo lời của Tần Vãn Thư khẳng định lần nữa, nhưng mà nghe vào trong tai Tần Vãn Thư lại có cảm giác là lạ.
“Buổi tối mới cùng ngươi nói tiếp, bọn họ đang gọi ta ra ngoài.” Tần Vãn Thư thấy mẹ mình bước vào nên cúp điện thoại. Bởi vì phát sinh chuyện ly hôn giữa Tần Vãn Thư và Hàn Sĩ Bân, cho nên lần này tiệc sinh nhật cũng không tổ chức rình rang, làm đơn giản một chút, chỉ mở tiệc chiêu đãi các thành viên của Tần gia. Nói ra có vẻ đơn giản, nhưng là Tần gia chi phồn diệp mậu (cành nhánh xum xuê), chỉ cần tính thành viên trong gia tộc thôi số lượng đã không ít.
Tả Khinh Hoan cúp máy xong bỗng *tức cảnh sinh tình* nghĩ đến một câu nói: , nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Đột nhiên nghị lực của Tả Khinh Hoan bộc phát, núi không di chuyển được thì ta tự mình tìm đến, nếu Tần Vãn Thư không thể ra ngoài tìm mình, bản thân mình có thể đi kiếm nàng, vấn đề là mình không thể vượt qua cổng của Tần gia, nghĩ đến Tả Khinh Hoan lập tức giống bong bóng bị thoát hơi, uể oải chán nản.
Đột nhiên, Tả Khinh Hoan nghĩ đến một người, Thi Vân Dạng. Tả Khinh Hoan nhớ trước đây là Thi Vân Dạng cứng rắn nhét danh thϊếp của nàng vào tay mình, Tả Khinh Hoan tranh thủ đi kiếm lại, nhìn danh thϊếp bắt đầu lại do dự. Thi Vân Dạng tuy là bạn nối khố của Tần Vãn Thư, nhưng thực rõ ràng nàng và Tần Vãn Thư không phải cùng một loại người, trực giác nhìn người của Tả Khinh Hoan vẫn còn rất chuẩn. Thi Vân Dạng thực rõ ràng là loại người tự tư tự lợi, đối với chuyện không có lợi cho nàng, nàng chỉ đứng xem náo nhiệt, nếu không phải nể mặt Tần Vãn Thư, mình và Thi Vân Dạng không có chút quan hệ, mặc dù Tần Vãn Thư có tác dụng như sợi dây liên kết hai người, Thi Vân Dạng trong lòng vẫn là khinh thường mình, đó là sự ngạo mạn tồn tại trong cốt tử lý của giới thượng lưu, đây là bản chất khác biệt lớn nhất của Tần Vãn Thư và Thi Vân Dạng, mặc dù Thi Vân Dạng che dấu rất khá, nhưng vẫn bị Tả Khinh Hoan mẫn cảm nhận ra.
Cho dù Thi Vân Dạng khẳng định có thể hỗ trợ, mà bản thân mình lấy cái gì trả lại nhân tình này cho nàng, Tả Khinh Hoan không dám nhờ vả chuyện mà mình không có khả năng trả lại. Trong lòng Thi Vân Dạng quả thật còn gai mắt Tả Khinh Hoan, nhưng do Tần Vãn Thư yêu thích nàng, Thi Vân Dạng đối với Tần Vãn Thư từ bé đã có tiềm chất lấy lòng, lấy lòng Tần Vãn Thư đối với Thi Vân Dạng mà nói, cho tới bây giờ đều là trăm lợi mà không có một hại, hơn nữa Thi Vân Dạng bẩm sinh sợ thiên hạ không đại loạn, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Còn có một cái một kẻ thích làm lớn chuyện là Tần Đằng, hắn hẹn Thi Vân Dạng đến uống cà phê ở quán của Tả Khinh Hoan, hắn thật bất ngờ khi nhiều ngày trôi qua mà Tả Khinh Hoan vẫn không có động tĩnh gì, trên thực tế danh thϊếp của hắn đã bị Tả Khinh Hoan ném mất từ lâu.
“Ngươi sớm đã biết tỷ tỷ coi trọng nữ nhân kia?” Tần Đằng chuyển ánh mắt hướng về Tả Khinh Hoan, hắn không cao hứng, tỷ tỷ và Thi Vân Dạng đều gạt mình.
“Đại tiểu thư giấu nàng rất kỹ, ta cũng vừa biết không bao lâu.” Thi Vân Dạng giải thích qua loa cho xong chuyện.
“Nữ nhân này trừ bỏ khuôn mặt dễ nhìn, mọi mặt đều rất bình thường.” Tần Đằng khinh thường đánh giá, nghe Thi Vân Dạng nói nàng cũng vừa biết không lâu, trong lòng hắn mới có chút thoải mái.
“Đại tiểu thư thích ai tự nhiên có lý do riêng của nàng, lại không phải tuyển bạn gái cho ngươi, ngươi bắt bẻ cái gì nha?” Thi Vân Dạng tuy cảm thấy Tả Khinh Hoan thú vị, nhưng cũng không đạt tới trình độ để người ta kính trọng, chẳng qua Tần đại tiểu thư thích là được rồi, dù sao mỗi người một sở thích, có người thích củ cải có người thích cải xanh thôi.
“Tần gia có gia huấn, kỹ nữ và diễn viên không được nhập môn (vào cửa – ý đây là chỉ không được sự chấp nhận và chúc phúc của mọi người).” Tần gia là thế gia vọng tộc nổi tiếng, tuy không đặc biệt chú ý môn đăng hộ đối nhưng Tần gia theo Minh triều phát triển tới nay đối với việc hôn nhân của con cháu có một cái gia huấn, có thể không ngại người xuất thân bần hàn (nghèo khổ), điều kiện tiên quyết là gia thế trong sạch.
“Đại tiểu thư là nữ nhân, chỉ là bao dưỡng một tình nhân, không phải lấy lão bà, không cần khoa trương đến trình độ đó.” Thi Vân Dạng cho rằng Tần Vãn Thư tuy đối với Tả Khinh Hoan nghiêm túc đến cách mấy cũng sẽ không dám công khai quan hệ với Tả Khinh Hoan, cho dù Tần Vãn Thư không để ý mặt mũi của bản thân, nhưng cũng muốn giữ lại thể diện cho Tần gia, điểm ấy có chừng có mực Tần Vãn Thư đương nhiên là phải biết.
“Tỷ tỷ và Hàn Sĩ Bân ly hôn.” Tần Đằng nhàn nhã tung ra một câu, hơn nữa sự tồn tại của tỷ tỷ ở Tần gia rất đặc biệt, vị trí của nàng vĩnh viễn vượt qua bất cứ một nam tôn nào, cho dù gia gia có thể chấp nhận chuyện tỷ tỷ ly hôn, cũng không đại biểu gia gia có thể chấp nhận chuyện tỷ tỷ yêu nữ nhân, mà còn là nữ nhân có xuất thân nhạy cảm như Tả Khinh Hoan.
Thi Vân Dạng nghe xong có chút sững sờ, chẳng qua lập tức cảm thấy Tần Vãn Thư là người vững vàng đáng tin, không cần mình lo cho nàng.
“Cho dù như vậy, cũng chỉ thuyết minh, tỷ của ngươi không yêu Hàn Sĩ Bân.” Thi Vân Dạng dù sao cũng chơi với Tần Vãn Thư từ nhỏ, vẫn là người hiểu rõ Tần Vãn Thư.
“Đúng rồi, hôm nay không biết là sinh nhật của tỷ tỷ ngươi a, ngươi như thế nào còn chưa trở về chuẩn bị?” Thi Vân Dạng hỏi.
“Lát nữa cũng không muộn, ngươi cùng ta đi chứ?” Tần Đằng hỏi.
“Đương nhiên, sinh nhật đại tiểu thư làm sao ta dám không đến, nhưng mà đưa nàng cùng trở về thế nào, ngươi nói đại tiểu thư có thể cảm tạ ta hay không?” Thi Vân Dạng vừa chỉ vào Tả Khinh Hoan vừa hỏi Tần Đằng.
“Thi Vân Dạng, chuyện này ngươi đừng làm bậy đó!” Tần Đằng lần đầu tiên nghiêm mặt, ngay cả họ tên của Thi Vân Dạng cũng kêu ra.
Thi Vân Dạng nghe xong không khỏi phá lên cười.
“Tần Đằng, ta không có nghe lộn đi, người luôn thích gây sự như ngươi thế nhưng sẽ nói ra lời như vậy, kẻ không sợ trời không sợ đất như Tần Đằng lại sợ chuyện nhỏ nhoi này?” Thi Vân Dạng chọn mi hỏi, trong trí nhớ của nàng Tần Đằng mới là người thích trêu chọc người khác nhất.
Tả Khinh Hoan đánh giá nam nhân đi cùng Thi Vân Dạng, là nam nhân ở quán bar ngày nọ muốn đùa giỡn với mình, hắn và Thi Vân Dạng quen biết, vậy hắn hẳn là cũng biết Tần Vãn Thư, nghĩ đến người yêu, Tả Khinh Hoan mới phát hiện những nét quen thuộc của nam nhân này là ngũ quan có chút tương tự với Tần Vãn Thư, tuy có ngũ quan tương đồng nhưng bởi vì lớn lên ở hoàn cảnh bất đồng nên khí tức thể hiện ra ngoài cũng khác nhau, làm cho người ta không thể liên hệ hai người là tỷ đệ.
Thực hiển nhiên không phải mình nhìn lầm, nam nhân đó thường hướng chỗ của mình nhìn chăm chú, ánh mắt soi mói của hắn đem lại cảm giác quen thuộc là miệt thị và khinh thường, làm cho Tả Khinh Hoan rất khó chịu.
“Ta sẽ thần không biết quỷ không hay tặng nữ nhân này đến trước mặt đại tiểu thư.” Thi Vân Dạng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tần Đằng, tỷ tỷ chính là thích chọc phá cho thiên hạ không thể thái bình, lại như thế nào? Vốn chỉ là thuận miệng nói chơi, hiện tại bị Tần Đằng ngăn chặn, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng.
“Tỷ tỷ cũng không thích ngươi dính vào chuyện này,” Tần Đằng nhíu này nói.
“Ngươi lại hiểu?” Thi Vân Dạng không cho rằng Tần Đằng nói đúng, nói không chừng đại tiểu thư có thể thích mình tặng đến quà sinh nhật đúng ý như vậy.
“Hôm nay là sinh nhật đại tiểu thư, ngươi biết không?” Thi Vân Dạng hỏi Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan gật đầu, nàng đương nhiên là biết.
“Muốn hay không cùng đến Tần gia chúc mừng cho nàng?” Thi Vân Dạng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi, mà Tần Đằng đứng ở nàng bên cạnh sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Nhưng mà…” Tuy đề nghị của Thi Vân Dạng vừa lòng hợp ý mình, nhưng Tả Khinh Hoan không muốn tạo thêm phiền toái cho Tần Vãn Thư.
“Yên tâm, tỷ tỷ có thể thần không biết quỷ không hay giúp ngươi che giấu thân phận.” Nếu ngay cả bổn sự nhỏ nhoi đó cũng không có, bản thân mình sẽ không dám đi chọc người.
“Vậy làm phiền ngươi.” Thi Vân Dạng chủ động mở miệng, và do mình lên tiếng nhờ vả là hai chuyện khác nhau, Tả Khinh Hoan tự nhiên là không thể vui mừng hơn được nữa.