Mất

Chương 26

Đại khái là gần đây khí trời lạnh lẽo, Thi Vân Dạng càng lúc càng ngủ không an phận, ngủ một lúc liền đem Hứa Chiêu Đệ ôm vào trong ngực. Giống như giờ phút này, Hứa Chiêu Đệ không biết đã bị Thi Vân Dạng làm cho tỉnh lần thứ mấy, mở mắt ra phát hiện Thi Vân Dạng lại ôm nàng vào ngực, hèn gì nằm mơ thấy mình có cảm giác bị giam cầm. Lưng của nàng dựa vào khuôn ngực mềm mại của Thi Vân Dạng, mà tay của Thi Vân Dạng không biết từ lúc nào cũng đặt ở trước ngực nàng, loại cảm giác này khiến Hứa Chiêu Đệ cảm thấy rất quái dị. Thật ra thì Hứa Chiêu Đệ thấy tư thế ngủ đó hình như quá thân mật, nhưng Thi Vân Dạng lại ngủ cực kỳ sâu, nàng không nỡ lòng đánh thức đối phương, chẳng qua chỉ đẩy tay Thi Vân Dạng ra, né tránh sự giam cầm.

Trong lúc mơ màng, Thi Vân Dạng cảm giác khối hương ôm trong ngực đột nhiên biến mất, có chút bất mãn đưa tay mò khắp nơi. Hứa Chiêu Đệ thấy thế, vội vàng lui tới mép giường, không muốn bị Thi Vân Dạng mò được, nàng né sát mép giường đến mức suýt rơi xuống đất.

Mò tới mò lui không tìm được đồ, Thi Vân Dạng liền tỉnh dậy, mơ mơ màng màng thấy Hứa Chiêu Đệ trong tầm mắt mình, thân thể vô thức hướng đến ôm người kia vào trong ngực, ôm xong lại hài lòng ngửi mùi hương trên cổ Hứa Chiêu Đệ một cái. Lúc Thi Vân Dạng ngửi cổ mình, Hứa Chiêu Đệ nhột đến nổi da gà, theo bản năng nhích ra ngoài.

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, gần đây đều bị Thi Vân Dạng ôm như vậy, chất lượng giấc ngủ của nàng bỗng trở nên kém hơn, nàng nghĩ có lẽ ngày mai nên nói với Thi Vân Dạng một tiếng, nàng cũng không phải là gối ôm, nếu Thi Vân Dạng muốn gối ôm, nàng có thể mua cho cô một cái.

Lần nữa Hứa Chiêu Đệ bị Thi Vân Dạng ôm vào trong ngực, nàng thôi miên mình vô số lần, mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Đến ngày hôm sau, Hứa Chiêu Đệ rất nghiêm túc nói về vấn đề này với Thi Vân Dạng.

"Buổi tối cô ôm tôi ngủ, làm tôi ngủ không ngon." Hứa Chiêu Đệ nói.

"Nhưng là tôi ngủ rất ngon mà!" Thi Vân Dạng cảm giác gần đây chất lượng giấc ngủ đặc biệt tốt, coi như không cần dùng mỹ phẩm nhưng da mặt vẫn rất đẹp, đương nhiên là lấy tiêu chuẩn của cô vẫn còn muốn thay đổi điều kiện.

"Nhưng tôi ngủ không ngon." Hứa Chiêu Đệ hơi ảo não khi thấy thái độ không chút để ý của Thi Vân Dạng, nào có ai lại như vậy, chỉ lo cảm thụ của mình chứ không để ý đến cảm nhận của người khác, được rồi, thật ra thì Phương Phương vốn chính là người như thế.

"Vậy làm sao bây giờ?" Thi Vân Dạng hỏi, bình thường Hứa Chiêu Đệ dù có bất mãn cũng ít khi mở miệng, lần này lại mở miệng, chắc là rất rất bất mãn, làm Thi Vân Dạng cũng nghiêm túc hơn.

"Nếu cô cần gối ôm, chúng ta có thể mua một cái, cô không cần ôm tôi ngủ nữa." Hứa Chiêu Đệ thương lượng nói.

Thi Vân Dạng đang suy nghĩ, có lẽ trước khi cô mất trí nhớ có thói quen ôm gối ôm chăng, có lẽ đổi một cái gối ôm cũng sẽ không khác gì.

"Được rồi, vậy mua một cái đi." Thi Vân Dạng đồng ý.

Vì thế tốn hết mấy trăm đồng mua một cái gối ôm hình người, vốn là giường của Hứa Chiêu Đệ cũng không lớn, để thêm một cái gối ôm vào chính giữa thì càng chật chội, Thi Vân Dạng vừa nhìn liền hối hận, cô có cảm giác không gian để mình trở người cũng không có, hiển nhiên sẽ ngủ không thoải mái. Thi Vân Dạng phủi phủi một cái, nhìn sang Hứa Chiêu Đệ ngủ sát mép giường có thể rơi xuống đất.

"Chị ngủ bên ngoài có bị ngã xuống không?" Thi Vân Dạng đè gối ôm hỏi đối phương.

"Sẽ không, tôi ngủ rất ít khi trở mình." Hứa Chiêu Đệ nói.

"Nhưng tôi cảm giác rất chật a!" Thi Vân Dạng biểu hiện bất mãn vì không gian trên giường quá chật.

"Tôi còn cách gối ôm một khoảng nữa, nếu như cô vẫn thấy chật thì tôi sẽ trải đệm ngủ dưới đất." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy chỉ cần có thể thoát khỏi ma trảo của Thi Vân Dạng, nàng bằng lòng ngủ dưới sàn. Thi Vân Dạng nghe vậy đành thôi, dù gì người ta cũng là chủ nhà.

Tối nay Hứa Chiêu Đệ có thể an tâm ngủ nên ngủ rất nhanh, mà Thi Vân Dạng ôm gối cũng không ngủ được, chỉ thấy có gì đó không đúng. Thi Vân Dạng không ngủ được lăn qua lộn lại, chật chội làm cô đυ.ng vào tường, vì vậy Thi Vân Dạng nghĩ cô ngủ không vào nhất định là do không gian giới hạn.

Cuối cùng Thi Vân Dạng rốt cục đem gối ôm ném xuống dưới giường, sau đó ôm Hứa Chiêu Đệ vào trong ngực, chính là cảm giác này, vừa thơm vừa mềm, không gian thích hợp.

Ôm Hứa Chiêu Đệ, Thi Vân Dạng ngủ rất nhanh, mà Hứa Chiêu Đệ lại bị đối phương đánh thức. Nàng phát hiện gối ôm không biết lúc nào đã ở dưới đất, mà mình lại đang trong ngực Thi Vân Dạng.

Lần này nàng rốt cục nhịn không được, gọi Thi Vân Dạng dậy.

Thi Vân Dạng tỉnh lại mơ mơ màng màng nhìn Hứa Chiêu Đệ.

"Bảo bối, chuyện gì?" Lúc này Thi Vân Dạng gọi Hứa Chiêu Đệ là bảo bối hoàn toàn là vô ý thức, giống như thói quen gọi bạn giường lúc trước. Đây là quá khứ của cô, đối với tất cả mọi người đều thống nhất gọi như vậy, là tiềm thức lưu lại.

Hứa Chiêu Đệ nghe được hai chữ bảo bối, liền trực tiếp coi thường hai chữ này, như thế nàng thật không có cảm giác thích ứng.

"Gối ôm sao lại quăng xuống giường?" Hứa Chiêu Đệ hỏi, theo lý gối ôm ở giữa, không có khả năng rớt xuống đất.

"Ở dưới giường sao? Tôi cũng không biết rơi xuống lúc nào, chắc là do quá chật." Thi Vân Dạng giả ngốc nói.

"Tôi nên trải nệm dưới đất ngủ thì hơn." Hứa Chiêu Đệ vì chất lượng giấc ngủ của mình mà từ bỏ chuyện nằm trên giường, vừa nói vừa đứng dậy lấy đệm.

"Ngủ dưới đất rất lạnh, đối với thân thể không tốt." Thi Vân Dạng khuyên nhủ Hứa Chiêu Đệ đang bận rộn.

"Như vậy sẽ không chen lấn với gối ôm, tôi cũng không bị đánh thức, tất cả đều tốt." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy về sau nên làm như thế, nàng nhặt gối ôm của Thi Vân Dạng để lại trên giường.

Hứa Chiêu Đệ trải đệm xong, liền nằm xuống ngủ.

Thi Vân Dạng ôm gối ôm, không gian đúng là lớn hơn nhưng tại sao cô vẫn không ngủ được?