Mất

Chương 17

Hứa Chiêu Đệ như con quay, làm không ngừng nghỉ, giặt đồ xong liền lau sàn nhà, sửa sang lại phòng ốc, cực kỳ chăm chỉ.

Thi Vân Dạng lại nhàn rỗi không có làm gì, lúc sau đem mỹ phẩm dưỡng da mua hôm nay thoa mặt, thoa xong rồi đắp mặt nạ nằm trên giường, vẫn không ngủ được. Cô đang suy nghĩ, nếu như có một ngày, cô khôi phục trí nhớ thì tốt rồi, nhưng nếu không khôi phục được thì phải làm sao? Nghĩ đến chuyện mình có thể không khôi phục được trí nhớ, cô đã cảm thấy có chút sợ hãi.

Hứa Chiêu Đệ hết bận, tắm xong đang lau tóc, Thi Vân Dạng theo bản năng nhìn đến.

"Có chuyện gì sao?" Hứa Chiêu Đệ hỏi, nàng cảm giác đối phương nhìn mình.

"Chị nói xem, nếu như sau này tôi không thể khôi phục được trí nhớ thì làm sao bây giờ?" Thi Vân Dạng hỏi.

"Chỉ cần cô không muốn đi, tôi cũng không đuổi cô đi, cô muốn ở bao lâu cũng được." Mặc dù Hứa Chiêu Đệ cảm thấy giả thiết này rất đáng sợ, nhưng nàng biết nàng không thể rũ bỏ trách nhiệm với Thi Vân Dạng, nên có như thế nào bản thân cũng sẽ không giận không để ý, ít nhất khi người ta chưa thích ứng với cuộc sống sau khi mất trí nhớ, mình nhất định sẽ chiếu cố. Nhưng là nàng không cảm thấy Thi Vân Dạng thuộc về thế giới của mình, kể cả hiện tại có thích nghi với cuộc sống này thì sau khi có trí nhớ trở lại, nàng nghĩ Thi Vân Dạng cũng sẽ rời đi.

Hứa Chiêu Đệ trả lời như vậy khiến Thi Vân Dạng có chút an lòng, thật là người có lương tâm.

"Cho nên chị nhất định sẽ nuôi tôi sao?" Thi Vân Dạng lại hỏi, cô cảm thấy nuôi cô cũng không vấn đề, bất quá Hứa Chiêu Đệ nên kiếm thêm nhiều tiền một chút mới được.

"Tôi chỉ sợ hoàn cảnh nhà tôi sẽ làm cho cô cảm thấy ủy khuất, vì thế tôi sẽ cố hết sức để đãi ngộ cô thật tốt, cô đừng ngại là được rồi." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy mặt mình cũng đủ dày, không sợ mắc cỡ gì nữa.

Mặc dù chỉ mới chung sống ngắn ngủi hai ngày nhưng Thi Vân Dạng đối với Hứa Chiêu Đệ rất tin tưởng, chăm sóc người khác xem như rất tốt, nếu đổi lại, Thi Vân Dạng khẳng định mình sẽ không làm được như Hứa Chiêu Đệ.

"Cô đối với mọi người đều là như vậy sao?" Thi Vân Dạng hỏi.

"Không phải tất cả."

"Vậy sao cô lại đối xử tốt với tôi như thế, bởi vì tôi đẹp?" Dĩ nhiên Thi Vân Dạng nói giỡn, thật ra cô biết có thể vì Hứa Chiêu Đệ thấy cô mất trí nhớ nên mới che chở cô, mặc dù cô ghét chuyện mất trí nhớ nhưng hình như đối phương không cảm thấy như vậy, nên mới muốn xác nhận có phải Hứa Chiêu Đệ coi mọi chuyện đều không quan trọng hay không.

"Uhm, rất đẹp." Hứa Chiêu Đệ nhẹ nhàng trả lời, thật ra thì trong lòng Hứa Chiêu Đệ, đẹp cũng không có gì đặc biệt, nhưng là Phương Phương hình như rất để ý đến dung mạo của mình.

Thi Vân Dạng vốn thuận miệng nói giỡn nhưng Hứa Chiêu Đệ lại hùa theo khiến Thi Vân Dạng có chút cảm giác lúng túng khi tự mình khen mình. Bản thân cô cũng phát hiện, Hứa Chiêu Đệ xem như là người đầu tiên tiếp xúc với mình mà không để tâm đến vẻ đẹp bên ngoài.

Thi Vân Dạng đang suy nghĩ Hứa Chiêu Đệ nhất định là gái thẳng, đối với nữ nhân xinh đẹp không thưởng thức được, cũng không thèm để ý, dĩ nhiên cô không biết tại sao trong đầu mình lại hiện ra từ gái thẳng.

"Vậy chị cảm thấy nam nhân như thế nào là đẹp?" Thi Vân Dạng hỏi.

"Không biết, bình thường không để ý đến." Hứa Chiêu Đệ trả lời, cho dù có một người đẹp trai đứng trước mặt nàng, nàng biết người này đẹp trai đi chăng nữa nhưng cảm thấy cũng như trái cây ngon mà thôi, nhìn qua coi như xong, bất kể là nam hay nữ cũng như vậy.

"Chị không cảm thấy với người càng đẹp mắt sẽ càng muốn nhìn, càng muốn sống chung sao?" Thi Vân Dạng đặc biệt hỏi.

"Cũng chỉ như trái cây, nếu giá giống nhau thì sẽ chọn trái nhìn đẹp hơn, thái độ đối với người khác chắc cũng là như vậy đi." Hứa Chiêu Đệ cho rằng đây vốn là chuyện thường tình, nhưng nếu cùng là một loại sản phẩm chỉ vì một chút khác biệt mà giá cả lại khác xa quá nhiều, nàng sẽ chọn cái gì có tính kinh tế hơn, con người đều như vậy mà đúng chứ?!

Thi Vân Dạng xác định Hứa Chiêu Đệ nhất định là một quỷ nghèo, nào có ai lại đem sắc đẹp so sánh với trái cây? Chẳng lẽ trong mắt Hứa Chiêu Đệ, cô chỉ như một loại quả đẹp mắt thôi sao? Nghĩ tới đây, cả người Thi Vân Dạng đều cảm thấy không thoải mái.