Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 206: Nhữ Dương quận chúa

“Cha, Ngâm Tuyết không thích Tam ca ca, huynh ấy cứ luôn trầm mặc dọa người như vậy. . . . . .”

Khi nói chuyện, một tiểu cô nương ba tuổi xinh xắn như tạc bằng ngọc, lảo đảo mở hai tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở nhào về hướng một nam tử cao lớn tuấn mỹ trước mặt, cô bé vừa bổ nhào vừa tủi thân kêu lên.

“Tuyết Nhi.”

Ôm lấy tiểu cô nương, mặt nam tử lộ ra thần sắc kỳ lạ, nhưng đối với nữ nhi của mình, chàng ta vẫn cực kỳ yêu chiều sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như phấn của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Tuyết Nhi, sao vậy?”

“Ô ô, phụ thân, Tuyết Nhi không thích Tam ca ca! Tam ca ca lạnh lùng giống như là khối băng vậy, Tuyết Nhi sợ huynh ấy lắm.” Tiểu cô nương mới ba tuổi, tuy nàng được tôn xưng là tiểu thần đồng Đại Tụng, nhưng khi nhìn thấy một vài người có vẻ hung ác, nàng vẫn sẽ biểu hiện ra sự khϊếp đảm của đứa trẻ ba tuổi.

Nghe lời nữ nhi nói, nam tử đầu tiên là sững sờ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ thống khổ, chàng ta thở dài, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhu hòa và khuyên lơn nói: “Tuyết Nhi, con không thể không yêu mến Tam ca ca, trên thế giới này, những người những thứ con không thích rất nhiều, nhưng chỉ có Tam ca ca thì con không thể. . . . . .”

“Vì sao, cha? Vì sao Tuyết Nhi không thể không yêu mến Tam ca ca? Huynh ấy rất dữ, giống như có thù hận với tất cả mọi người vậy, Tuyết Nhi không thích.” Cô bé bĩu môi, trong đôi mắt to đen nhánh tràn ngập khó hiểu. Có đôi khi trẻ con chính là trẻ con, khờ dại, thẳng thắn, làm cho người ta không biết nói thế nào.

“Tuyết Nhi, con nhớ kỹ, dù sau này có chuyện gì xảy ra, con đều phải bảo vệ Tam ca của con thật tốt. Bởi vì đứa bé kia đã thật sự quá khổ, quá khổ rồi. . . . . .”

Lời nói đau lòng, tràn đầy thê lương, tự trách mà bất đắc dĩ, trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai cô bé, một khắc này, tuy cô bé cũng chưa hoàn toàn hiểu chuyện, nhưng một câu nói kia, nàng một mực ghi khắc trong lòng, nhiều năm sau nhớ tới, vẫn còn văng vẳng bên tai như cũ, đau lòng khôn nguôi.

“Tuyết Nhi, cha có lỗi với đứa bé kia, cả nhà chúng ta, đều có lỗi với lỗi đứa bé kia. . . . . .”

. . . . . .

“Tam ca ca, miếng điểm tâm này cho huynh nè, là mẫu thân của muội tự tay làm đó!” Tiểu cô nương bốn tuổi cười mỉm nói.

“Di nương làm?” Thiếu niên hơn mười tuổi nhận lấy điểm tâm trong tay cô bé, trên gương mặt trầm mặc ít lời lộ ra biểu lộ nhàn nhạt:“Ngâm Tuyết, hôm nay là sinh nhật của muội sao?”

“Đúng vậy a, Tam ca ca thật thông minh, đoán đúng rồi!” Thấy sinh nhật của mình được người ta ghi nhớ, tiểu cô nương rất vui vẻ mỉm cười ngọt ngào.

“Chuyện này có gì khó đâu? Loại Thiên tầng cao (1)này, chỉ có sinh nhật muội di nương mới làm mà.” Thiếu niên nói, đưa tay nhét điểm tâm vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, chậm rãi nhai nuốt.

“Tam ca ca, ăn được không? Ngâm Tuyết thích ăn Thiên tầng cao này nhất! Chính là nương nói dù cho đồ ăn ngon đến cỡ nào ăn mãi sẽ chán, cho nên dù muội năn nỉ thế nào, nương cũng chỉ làm uội ăn vào ngày sinh nhật thôi.”

Tựa hồ rất khó hiểu vì hành động kỳ lạ của mẫu thân, tiểu cô nương hơi bĩu môi, há miệng hung hăng cắn điểm tâm trong tay, sau đó nhai nhồm nhoàm, vui vẻ gật đầu, “Ừ, ăn ngon!”

Thiếu niên nhìn cô bé, trong ánh mắt luôn trong trẻo, lạnh lùng không khỏi lấp lánh tình cảm, khóe miệng cũng dịu dàng nhếch lên.

Có lẽ bất cứ ai, khi nhìn thấy cô bé vô cùng đáng yêu trước mắt thì trong lòng đều cảm thấy vui mừng chăng? Huống chi cô bé này, còn là muội muội của hắn, là muội muội ruột thịt cùng cha của hắn . . . . .

“Ngâm Tuyết, hôm nay là sinh nhật của muội, muội muốn Tam ca ca tặng muội cái gì?” Hiếm khi chủ động mở miệng, trong đôi mắt đen như mực của thiếu niên ẩn hiện tình thân bị kềm nén.

“Ưʍ. . . . . . cái gì Ngâm Tuyết cũng không cần, chỉ muốn Tam ca ca cười với Ngâm Tuyết một cái.” Nghiêng đầu, cô bé ngây thơ nói,trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng lộ vẻ chờ đợi chân thành.

“Ngâm Tuyết. . . . . . Vì sao muội lại muốn xem Tam ca ca cười?”Dường như hơi bất ngờ, trong nháy mắt thiếu niên nghe thấy yêu cầu của cô bé thì hơi chần chờ.

“Bởi vì Ngâm Tuyết cảm thấy nếu như Tam ca ca cười lên, nhất định sẽ rất đẹp mắt, còn đẹp hơn phụ thân nữa!” Cười cười nuốt miếng điểm tâm cuối cùng, cô bé tiến lên, làm nũng kéo tay áo thiếu niên.

Thấy vậy, thiếu niên không nói gì, chỉ nhếch môi không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Tam ca ca, nương nói khi người ta đau lòng sẽ không cười, chẳng lẽ Tam ca ca cũng đau lòng sao? Nếu là như vậy, Ngâm Tuyết sẽ xoa xoa giúp Tam ca ca, xoa xoa xong rồi Tam ca ca sẽ không đau nữa.”

Nhón chân nhỏ, vươn tay áp lên l*иg ngực của thiếu niên, cô bé cười dịu dàng, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp bắt đầu xoa nhẹ nhàng.

“Ngâm Tuyết, tại sao muội phải đối xử tốt với Tam ca ca như vậy? Không phải trước đây muội không thích Tam ca ca đấy sao?” Một tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương, nhẹ nhàng nắm ở trong tay, thiếu niên mở miệng, biểu lộ chăm chú.

“Phụ thân đã từng nói, trên thế giới này Ngâm Tuyết có thể không thích rất nhiều thứ, rất nhiều người, nhưng chỉ có Tam ca ca, Ngâm Tuyết không thể không thích. Trước kia Ngâm Tuyết còn chưa rõ, nhưng hiện tại hình như đã hiểu được rồi.”

” Ngâm Tuyết đã hiểu cái gì?” Thiếu niên cúi đầu, ánh mắt sâu xa.

Thấy vậy, cô bé cười sáng lạng, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu nắm chặt: “Hiểu Tam ca ca thật ra là người tốt nhất thế gian này! Tuy bình thường Tam ca ca không cười, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy an tâm, nhất là ở lâu bên cạnh huynh, trong lòng Ngâm Tuyết tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác thân thiết kỳ lạ!”

“Cảm giác thân thiết à. . . . . .” Thiếu niên không nói gì, vẻ mặt trầm mặc, chỉ là bàn tay đang bắt lấy tay cô bé không khỏi khẽ nắm chặt.

“Tam ca! Ngâm Tuyết!”

Một tiếng kêu ngây thơ vang lên, một bé trai tám chín tuổi hơi mập vừa kêu gọi vừa đi qua bên này, đi theo phía sau hắn, là bốn thiếu niên hơn mười tuổi.

“Lục ca ca!” Nghe được tiếng kêu, cô bé quay đầu, cười hì hì nhìn tiểu tử hơi mập kia, sau đó đồng thời hành lễ với các thiếu niên sau lưng hắn: “Đại ca ca, Nhị ca ca, Tứ ca ca, Ngũ ca ca, hảo!”

“Ngâm Tuyết, muội đang làm gì đó?” Cười thân thiết, đại hoàng tử nhìn tay cô bé đặt ở trên ngực thiếu niên, mỉm cười lên tiếng.

“Đại ca, Ngâm Tuyết là một cô bé háo sắc! Chắc chắn là muội ấy mê mẩn sắc đẹp của Tam ca, muốn sỗ sàng với huynh ấy!” Lục hoàng tử nháy mắt ra hiệu, đùa giỡn cô bé, thịt béo trên gương mặt phúng phính trông rất đáng yêu.

“Lão Lục, chớ có nói bậy, Ngâm Tuyết mới bao nhiêu tuổi chứ? Đệ cho là ai cũng giống đệ, vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp đã muốn ôm sao.” Trêu ghẹo nhìn đệ đệ ruột thịt của mình, đại hoàng tử mỉm cười quát lớn.

Nghe vậy, Lục hoàng tử cúi mặt xuống, hơi xấu hổ cười “Hắc hắc” hai tiếng, sau đó ngượng ngùng giải thích: “Đệ chỉ ôm thôi mà, đâu có làm gì.”

“Đệ còn muốn làm gì nữa? Đệ nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi!”

“Đại ca, huynh đừng đừng mắng đệ nữa mà, cái gì đệ cũng không làm, chỉ là đệ rất thích ngửi mùi thơm trên người những cô nương kia thôi.” Lục hoàng tử càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không nghe được.

Thấy vậy, cô bé mở mắt thật to, vui vẻ nói: “Lục ca ca xấu hổ quá! Ngâm Tuyết thấy Tam ca ca đau lòng, nên mới giúp huynh ấy xoa xoa, không giống như huynh đã lớn từng này rồi mà cứ thích chui vào ngực các tỷ tỷ.”

“Ta đâu có chui vào ngực người ta chứ? Là tự các nàng muốn ôm ta mà? Không tin muội đi hỏi Phó Minh Ngọc kia đi, hôm trước ta chỉ thuận tay cứu nàng ta từ dưới ao sen lên, nàng ta đã ôm riết lấy ta không chịu buông, còn luôn miệng nói yêu ta muốn gả cho ta làm Vương Phi, làm ta hãi đến chảy mồ hôi lạnh đầy người.”

“Sao vậy, Phó tỷ tỷ không tốt à?”

“Tốt cái gì mà tốt? Bộ dạng cũng không xinh đẹp!”

“Thật là như vậy sao, Lục ca ca? Theo muội thấy là do huynh cảm thấy Phó tỷ tỷ bình thường quá hung dữ, sợ tương lai sau khi lấy tỷ ấy về, tỷ ấy sẽ không cho huynh nạp tiểu thϊếp thôi. . . . . .”

“Nha đầu chết tiệt kia, chỉ biết bôi xấu ta!”

Nghe Ngâm Tuyết nói ra chân tướng, Lục hoàng tử bực bội một hồi, hắn hướng phía cô bé dựng râu trừng mắt cảnh cáo, chính là cô bé lại coi như hắn không tồn tại nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn.

“Hừ, nha đầu thối bốn tuổi, hiểu gì về đau lòng chứ!” Lúc này, Tứ Hoàng Tử bên cạnh nhịn không được nữa, ngày hôm qua hắn thua một ván cờ vây trong tay tiểu hài tử xấu xa này, nên mới bị các huynh đệ khác cười nhạo, trong lòng vốn đã rất khó chịu, hôm nay gặp lại cô bé, nhìn bộ dạng bà cụ non của cô bé thì càng mất hứng, nhịn không được mở miệng châm chọc.

“Đương nhiên là muội biết rồi! Cảm giác đau đớn trong lòng này, không phải giống như mỗi lần Tứ ca ca thua cờ Ngâm Tuyết, lại bực bội đấm ngực dậm chân đó sao?”

Giảo hoạt nháy mắt, cô bé cười như hồ ly, thấy vậy, Tứ Hoàng Tử giận dữ, muốn tiến lên dạy dỗ. Chính là cô bé vọt một cái chen vào giữa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười nói: “Đến a, đến a, đến đánh muội đi! Hôm nay muội là tiểu thọ tinh*, ai cũng không thể đυ.ng vào muội đâu!”

(*Thọ tinh: Người được chúc thọ)

“Tống Ngâm Tuyết, mặc kệ tiểu thọ tinh gì đó! Ngươi chờ đó cho ta, xem hôm nay ta có đánh người thành thọ tinh nát không!”

Chạy xuyên qua Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, đuổi theo cô bé, không ngờ lại va vào người bên cạnh, khiến hắn không khỏi lui về sau vài bước.

“Đại ca, huynh không sao chứ? Không phải chỉ là bệnh thương hàn thôi ư, sao uống thuốc nhiều ngày như vậy còn không thấy đỡ?”

Vừa thấy được tình hình này, Lục hoàng tử vội vàng tiến lên dìu, mà lúc này Tứ Hoàng Tử cũng đứng lại, “Đúng vậy a, đại ca! Đệ cũng thấy huynh càng uống thuốc thân thể càng yếu? Có muốn gọi ngự y khám lại một lần nữa hay không?”

“Không có gì đáng ngại đâu, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Đại hoàng tử mỉm cười hòa nhã, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với các huynh đệ, ra hiệu mình không sao, sau đó mở miệng nói nhỏ: “Được rồi, đừng cãi nữa, hôm nay là sinh nhật Ngâm Tuyết, phụ hoàng đã bày tiệc trong cung, chúng ta sớm đi thôi, muộn lại bị trách phạt bây giờ.”

“Dạ!”

Lời nói của Đại hoàng tử vẫn rất có uy, sau khi nghe vậy, mấy người cũng không ồn ào nữa, xoay người đi về hướng hoàng cung, mà lúc này, khi tất cả mọi người đều nhấc chân đi về phía trước thì trong mắt Nhị hoàng tử hiện lên một tia sáng âm tàn, lúc nhìn về hướng thân ảnh hơi suy yếu kia, chậm rãi lộ ra ý tứ sâu xa khó hiểu. . . . . .

. . . . . .

“Cha, đại ca ca đã chết? Vì sao huynh ấy lại chết?” Trong phủ Nhữ Dương Vương, cô bé bảy tuổi đã dần dần lộ ra dung nhan khuynh thành tuyệt sắc sau này, nhưng lúc này trong nỗi buồn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại khóc vô cùng khó coi.

“Tuyết Nhi, đừng khóc.” Dịu dàng an ủi con gái yêu của mình, trên gương mặt tuấn mỹ của Nhữ Dương Vương xuất hiện vẻ suy tư, ông ôm thật cô bé thật chặt, không ngừng an ủi.

“Tuyết Nhi, thân thể đại ca ca của con vốn không tốt, hôm nay gió độc lại nhập vào thân thể, nhiều bệnh đồng thời phát tác, thật sự không còn cách nào xoay chuyển.”

“Nhưng phụ thân, Tuyết Nhi yêu mến đại ca ca như vậy! Tính tình Đại ca ca rất tốt, là người thân với Tuyết Nhi nhất trong mấy vị ca ca.” Chảy nước mắt, cô bé nức nở.

“Tuyết Nhi, thế sự vô thường, cha cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể thúc ép bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau này mới có thể bảo vệ được người muốn bảo vệ nhất! Hôm nay thái tử qua đời, Nhị hoàng tử kế thừa vương vị, cha vẫn không đánh giá được Tống Vũ Thiên này là loại người nào, cho nên dù sau này như thế nào, Tuyết Nhi vẫn phải chú ý mọi chuyện, chú ý bảo vệ bản thân, bảo vệ những người phải bảo vệ thật tốt.”

“Dạ, Tuyết Nhi biết, xin phụ thân yên tâm!” Cô bé nặng nề gật gật đầu, nước mắt trong suốt.

Thấy vậy, Nhữ Dương Vương gắt gao ôm cô bé vào trong ngực, thấp giọng lẩm bẩm: “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của cha. . . . . .”

. . . . . .

“Nương, đừng! Đừng mà!”

Cô bé mười tuổi, ôm một nữ tử tuyệt sắc mỹ mạo lạnh giọng kêu lên, nước mắt trong đôi mắt ào ạt tuôn ra như hồng thủy vỡ đê làm cách nào cũng không ngăn lại được.

“Nương, đừng! Đừng bỏ rơi Tuyết Nhi, đừng bỏ rơi Tuyết Nhi một mình! Đừng mà, đừng!” Gắt gao ôm lấy nữ tử, cô bé cầu khẩn, trên gương mặt hiện rõ vẻ hãi cùng giãy dụa khi sắp mất đi người quan trọng nhất.

“Tuyết Nhi ngoan, nương phải đi cùng cha rồi, bằng không một mình cha ở đó sẽ cô đơn, sẽ lạnh lẽo lắm. Tuyết Nhi, con phải kiên cường, phải dũng cảm nhé, làm sao nương cam lòng rời xa con được? Chính là nếu như nương không chết, Tống Vũ Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho con, nhất định sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt!”

“Tuyết Nhi, chỉ có một mình con, Tống Vũ Thiên mới không cảm thấy uy hϊếp, sẽ thả cho con một con đường sống, cho nên. . . . . . Nương phải đi, phải đi. . . . . .”

Nữ tử vươn tay, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt của cô bé, ánh mắt bao hàm sự không nỡ và đau lòng, gắt gao nhìn cô bé, cứ như muốn nhìn kỹ nàng một lần cuối cùng.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta, nương không nỡ rời xa con, chính là nương. . . . . . Không còn cách nào khác!”

Một tay kéo cô bé vào trong ngực, nữ tử dùng giọng nói thê lương mà bi tráng, run rẩy, trầm thấp thì thầm bên tai cô bé: “Tuyết Nhi, nương đã nói tất cả chuyện cũ trước kia cho con rồi, kể cả cha, nương, di nương, còn có ca ca. . . . . .”

“Tuyết Nhi, sau khi nương chết, Tống Vũ Thiên nhất định sẽ bận tâm đến các nguyên lão trong triều nên tạm thời sẽ không ra tay với con, con còn nhỏ như vậy, trong lúc nhất thời hắn sẽ không quá để ý tới con, nhưng đối với binh phù của Nhữ Dương Vương phủ, hắn chắc chắn vẫn mang lòng vọng tưởng!”

Nữ tử nói, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra biểu tình căm hận và đau thương, nàng căm hận kẻ đã làm hại mình cửa nát nhà tan, đau thương vì con mình sau này sẽ bơ vơ không nơi nương tựa.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của nương, loạn thế đã đến trước mắt, con không thể trốn thoát trách nhiệm và sứ mạng, vì phụ thân, vì ca ca. . . . . . Nhưng Tuyết Nhi, nương hi vọng con phải thật thận trọng, hoặc là dũng cảm chống đỡ, hoặc là rời đi thật xa, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không liên quan đến thời cuộc hỗn loạn này nữa. . . . . .”

“Tuyết Nhi của nương là kỳ tài, nương tin rằng dù con lựa chọn ra sao, con cũng có thể tạo ra một khoảng trời tự do bay nhảy của riêng mình, nhưng Tuyết Nhi, bất luận như thế nào, con nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc. . . . . .”

Hai tay nữ tử run rẩy, ôm chặt lấy cô bé trong ngực, lúc này ở khóe mắt nàng, chậm rãi chảy ra một dòng nước mắt trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống trên người bé.

“Tuyết Nhi, sau này, cha mẹ không thể ở cùng con nữa, nhưng cha mẹ sẽ ở trên bầu trời dõi theo con, ủng hộ con, đến khi Tiểu Tuyết Nhi của chúng ta, tìm được hạnh phúc mỹ mãn của bản thân trong kiếp này. . . . .”

Dùng sức ôm chặt cô bé một lần cuối cùng, sau đó hôn một cái lên gương mặt mềm mại đầy nước mắt kia, nữ tử đẩy cô bé ra nhanh chóng xoay người, mạnh mẽ đóng cửa phòng lại, chặn tất cả những mối dây liên kết giữa hai người.

“Nương, đừng mà! Đừng. . . . . .”

Cô bé kêu khóc từ trên mặt đất bò lên, ra sức gõ cửa, giống như phát điên rồi, chính là thân thể nho nhỏ của nàng làm sao phá được cánh cửa cứng rắn kia? Mình đầy thương tích, nỗi tuyệt vọng khiến cõi lòng tan nát.

“Tuyết Nhi, xin lỗi con. . . . . .”

Trong phòng, vang lên một tiếng ghế ngã xuống đất, mà sau tiếng động này, cô bé bên ngoài bỗng nhiên ngừng khóc hô, chỉ yên lặng quỳ gối trước cửa, không nhúc nhích mà chảy nước mắt, siết chặt nắm tay, nắm thật chặt, thì thào: “Nương, Tuyết Nhi không quấy rầy nương đi tìm cha nữa, nương, đi đường bình an. . . . . .”

. . . . . .

“Ai, huynh xem, quận chúa như vậy có phải là choáng váng đến phát ngốc luôn rồi không? Đã ba ngày ba đêm rồi, không ăn không uống, không khóc không quấy, cứ quỳ gối thẳng tắp trước linh đường không nhúc nhích, giống như người vô hồn ấy. . . . . .”

“Nói nhảm! Nếu như ngươi gặp đả kích phụ mẫu đều mất như vậy, ngươi còn có thể ung dung thản nhiên sao?!”

“Ai, lời này cũng có lý.”

Trong phủ, có hai người đang xì xào bàn tán, xem bộ dạng của bọn họ là vừa đau lòng, vừa lo lắng.

“Huynh nói quận chúa cứ như vậy liệu có việc gì không? Vương gia và Vương Phi đều lần lượt mất rồi, nhỡ quận chúa xảy ra chuyện gì. . . . . .”

“Nói bậy! Ngươi nói dễ nghe chút được không? Ngại trong phủ chưa đủ loạn sao?”

“Ai da, không phải ta đang quan tâm đến quận chúa sao? Dù sao nàng vẫn chỉ là một đứa bé mười tuổi, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chân cũng bị phế đi mất!”

“Ai, vậy cũng không còn cách nào khác, bây giờ có khuyên quận chúa cũng không nghe, nói thế nào cũng vô dụng thôi.” Hạ nhân lắc đầu, bọn họ còn muốn nói thêm thì bỗng nhiên nhìn thấy các hoàng tử đến, vì vậy vội vàng ngậm miệng, tránh qua một bên.

“Ngâm Tuyết.”

Sau lưng, Tam hoàng tử, Tứ Hoàng Tử, Lục hoàng tử chậm rãi đi đến bên cạnh cô bé, sắc mặt bọn họ nghiêm trọng, biểu lộ âm trầm. Lúc này, Đại hoàng tử đã qua đời, mà Ngũ hoàng tử cũng đã sớm đi biên ngoại.

“Ngâm Tuyết, nén bi thương, hôm nay hoàng thúc vàhoàng thẩm đã đi rồi, muội cũng nên bảo trọng bản thân cho tốt.” Người nói chuyện là Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh.

Quỳ ở trước linh đường, không nói lời nào, hai mắt cô bé mười tuổi vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có biểu lộ gì.

Thấy bộ dáng như thế, Tứ Hoàng Tử cảm thấy không thú vị, sau khi đi tới trước linh đường dập đầu ba cái thì lùi qua một bên.

Lúc này, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt đi tới, thân thể đã bắt đầu có xu hướng mập mạp kia cũng quỳ xuống, sau khi dập đầu ba cái, xoay mặt an ủi người bên cạnh: “Tuyết Nhi, muội phải bảo trọng thân thể, hoàng thúc hoàng thẩm chỉ có một nữ nhi là muội, nếu bọn họ biết muội như thế, nhất định sẽ rất đau đớn khổ sở.”

“Đúng rồi, Tuyết Nhi, Nhị ca bận bịu quốc sự, không thể tự đến cúng tế, cho nên đã nhờ ta chào từ biệt hoàng thúc hoàng thẩm, nói cho bọn họ biết huynh ấy sẽ chăm sóc muội chu đáo, nhất định sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ muội.”

Dứt lời, lại nặng nề dập đầu ba cái, Tống Vũ Kiệt đứng dậy, lấy tay vỗ vỗ vai cô bé, sau đó thấp giọng nói: “Ngâm Tuyết, bắt đầu từ ngày mai, Nhị ca sẽ hạ chiếu chiêu cáo thiên hạ, uội thừa kế tước vị của hoàng thúc, trở thành nữ vương gia duy nhất của Đại Tụng! Cho nên muội yên tâm, từ nay về sau, sẽ không có ai dám can đảm khi dễ muội nữa.”

Thần sắc Tống Vũ Kiệt chợt lóe lên sự phức tạp, sau đó thối lui đến bên cạnh Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh, lúc này, chỉ còn lại mình Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền chưa dập đầu, chính là hắn vẫn đứng thẳng tắp, biểu hiện trên mặt trầm mặc đến làm cho người ta sợ hãi, thân thể vẫn không nhúc nhích.

Bầu không khí trong linh đường như cứng lại, nặng nề, không chịu được cảm giác bị đè nén này, Tống Vũ Minh và Tống Vũ Kiệt lần lượt lui ra ngoài, trước khi đi liếc nhìn cô bé đang quỳ thật sâu, sau đó mới xoay người.

Thời gian vài năm, làm cho Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền càng thêm trầm mặc, hai mắt hắn thẳng tắp nhìn linh đường, khóe miệng gắt gao mím lại, không nói một câu. Lúc này ở trong lòng của hắn, chắc chắn là vô cùng thống khổ, giãy dụa, những việc này, Tống Ngâm Tuyết đều có thể hiểu được.

Hai đầu gối cuối cùng cũng chậm rãi quỳ trên mặt đất, ý nghĩ khác nhau, tâm tình cũng khác nhau! Tống Vũ Huyền nhắm mắt, yên lặng kêu một tiếng “Cha” trong lòng, sau đó cúi người, dập đầu chạm đất.

Dập đầu ba lần xong, hắn đứng dậy định rời đi, không muốn muội muội ruột thịt duy nhất của mình bị liên lụy, hắn quyết định chôn giấu bí mật này trong lòng! Chính là ai ngờ giờ khắc này, bàn tay lạnh như băng của cô bé lại mạnh mẽ nắm lấy tay hắn, gắt gao, dùng sức đến vậy.

“Ca ca, muội sẽ bảo vệ huynh, sẽ bảo vệ huynh cả đời.”

Ánh mắt, rất kiên định, không nhìn đi hướng khác, chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước! Cô bé đã nói chuyện, lần đầu tiên nàng mở miệng trong ba ngày qua, lời nói trầm trầm bi thương, khiến thân thể Tống Vũ Huyền chấn động, vào một khắc này trái tim hắn vỡ tan thành trăm mảnh: Ngâm Tuyết, thì ra muội biết? Muội đã biết. . . . . .

“Ca ca, Ngâm Tuyết sẽ bảo vệ huynh, bảo vệ huynh cả đời. . . . . .”Giọng bé gái trầm thấp vang lên, chấp nhất như vậy, tin tưởng vững chắc như vậy, khiến người bên cạnh gắt gao cầm ngược lại tay của nàng, một giọt lệ mơ hồ rơi xuống: “Ngâm Tuyết. . . . . .”

. . . . . .

“Ngài là Tuyệt thánh?”

Trong núi rừng, bên mộ Nhữ Dương Vương, một cô bé mười tuổi dung nhan vô cùng tinh xảo , lúc này đang giương mắt nhìn nam tử mặc bộ trường bào đơn giản tùy ý, tướng mạo tuấn mỹ nhưng toàn thân lại lộ ra khí chất vừa chính vừa tà trước mắt, vững tin hỏi.

“A, tiểu nha đầu, ngươi biết ta sao?” Nam tử nghiêng đôi mắt đẹp, biểu lộ trêu đùa, tuy từ dung nhan của hắn có thể biết được hắn đã không còn trẻ nữa, nhưng việc này cũng không thể che dấu sự sắc sảo hơn người của hắn, khiến người ta chói mắt!

“Biết ạ! Tiểu nữ từng nghe phụ thân nhắc tới ngài.” Cô bé kiên định gật đầu, biểu lộ chuyên chú.

Thấy vậy, thần sắc nam tử lộ vẻ ngạo mạn, bất kham cười nói: “Ha ha, thú vị, thú vị! Chỉ nghe thấy phụ thân miêu tả lại có thể khẳng định là ta! Tiểu nha đầu, ngươi rất thông minh. . . . . .”

Nhếch mày, tán thưởng nhìn cô bé, nam tử ngửa mặt lên trời cười, động tác tiêu sái: “Một người thú vị! Đúng là một người rất thú vị! Đã lâu ta không đυ.ng phải một người thú vị đến vậy! Không tệ, không tệ!”

“Tuyệt thánh, tiểu nữ muốn bái ngài làm sư phụ, xin ngài nể tình phụ thân của tiểu nữ, thu nhận tiểu nữ!” Cô bé quỳ xuống, biểu lộ chăm chú, thái độ thành khẩn.

Tuyệt thánh và Tống Dật Huân là bạn cũ, nếu như đổi lại là người bình thường, vì ân tình ngày xưa, thế nào cũng sẽ đáp ứng! Nhưng người bình thường là người bình thường, Tuyệt thánh hắn không phải! Cho tới bây giờ cũng không hành động theo lẽ thường, khi nghe thấy thỉnh cầu của cô bé thì mạnh mẽ thu hồi nụ cười, biểu lộ không vui: “Ai, đáng tiếc! Vừa mới tưởng gặp được một người thú vị, hiện tại đột nhiên lại thay đổi mất rồi. Ai, con người, vì sao chung quy luôn không tránh khỏi những thói đời dung tục này vậy? Không còn chút hứng thú nào!”

Tuyệt thánh tỏ vẻ rất bất mãn, cô bé nghe vậy giật mình trong lòng, con đường báo thù của nàng vừa mới bắt đầu, cho nên dù thế nào, nàng cũng không thể buông tha!

“Tuyệt thánh, ngài có thể đến thăm phụ thân của tiểu nữ, cho thấy ngài vẫn coi ông là bạn bè, Tống Ngâm Tuyết khẩn cầu ngài lần nữa, xin ngài nể tình thu nhận tiểu nữ đi!”

“A, bạn bè ư? Cho tới bây giờ, Tuyệt thánh ta cũng không cần bạn bè! Ta và cha ngươi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hai người trò chuyện cảm thấy cũng không tệ lắm, vừa vặn mấy ngày nay ta đang dừng chân tại Đại Tụng, vì vậy nghe nói hắn chết mới thuận tiện sang đây xem xem mà thôi, cũng không có ý tứ sâu xa gì khác.”

Tuyệt thánh không chính không tà nói, biểu lộ quái đản khinh thường, cô bé nghe xong liền trầm mặc một hồi.

Thấy vậy, hắn cười cười, phóng mắt nhìn bốn phía tiếp tục nói: “Đời người, đau khổ vĩnh viễn nhiều hơn sung sướиɠ, trong cái thế giới này, ta không có toan tính gì khác, chỉ cần sống thật vui vẻ, thích làm cái gì thì làm cái đó! Tiểu nha đầu, ta không thích làm sư phụ ngươi, cũng không muốn đeo thêm cục nợ, cho nên đừng nói tình xưa nghĩa cũ gì đó với ta nữa, bằng không ta không dám chắc mình sẽ làm ra việc gì đâu. . . . . .”

Trong đôi mắt tuấn mỹ, mơ hồ ẩn hiện sự tàn bạo lạnh lùng, đối mặt với tuyệt thế cao thủ vui giận vô thường, tâm tình bất định trước mắt này, trong cơ thể nho nhỏ của cô bé lại nảy sinh một sự quật cường kỳ lạ.

“Được! Vậy tiểu nữ không nói chuyện tình cũ nữa, chỉ muốn hỏi phải làm như thế nào, ngài mới có thể thu nhận tiểu nữ làm đồ đệ?” Tiểu cô nương chậm rãi đứng lên, toàn thân tản mát ra một loại khí tức lạnh như băng, loại khí tức lạnh như băng này làm cho Tuyệt thánh không khỏi nheo mắt lại.

A, thú vị đấy! Một đứa trẻ mới mười tuổi, lại có thể có loại khí tức khắc nghiệt như vậy? Không hổ là nữ nhi của Tống Dật Huân, rất hay, rất hay!

“Tiểu nha đầu, ngươi thật sự muốn ta nhận ngươi làm đồ đệ như vậy ư?”

“Dạ!”

“Không tiếc trả giá đắt chứ?”

“Không! Không tiếc phải trả bất cứ cái giá nào” Cô bé ngẩng đầu, biểu lộ lạnh nhạt.

Thấy vậy, Tuyệt thánh cười ha ha, nụ cười kia, giống như là đã lâu rồi không nhìn thấy một việc thú vị đến vậy!

“Tốt, tốt, tốt!”

Liên tiếp nói ba tiếng tốt, Tuyệt thánh nhẹ nhàng giơ tay lên, biểu lộ tà mị nói: “Tiểu nha đầu, ta cảm thấy ngươi rất thú vị, chuẩn bị cho ngươi một cơ hội! Nhưng ngươi phải biết rằng, thiên hạ này vĩnh viễn không có không có bữa cơm trưa miễn phí, nếu như ngươi vượt qua được, ta sẽ dốc hết sức lực dạy võ công cho ngươi! Nhưng mà, nếu như ngươi không thông qua? Vậy ngươi phải trả một cái giá đắt, sẽ rất đắt, rất đắt. . . . . .”

Lời nói chậm rãi vang lên, mang theo nghiền ngẫm, mang theo trêu đùa, thậm chí còn mang theo một chút tàn nhẫn! Sau khi Tuyệt thánh nhìn thấy cô bé bình tĩnh gật đầu, khóe miệng cười tà nịnh, đứng dậy nhún chân một cái, dẫn cô bé đi theo.

. . . . . .

“Chính là nơi này, ngươi đi đi! Chỉ cần gϊếŧ tất cả chúng nó, sau đó, ta sẽ dạy cho ngươi võ công ~~ ha ha. . . . . .” Chỉ vào một đám sói đói trên thảo nguyên phía trước, Tuyệt thánh nở nụ cười tàn khốc, tiếng cười kia lạnh buốt, mang theo sự tuyệt tình không chứa một chút độ ấm nào.

Cô bé nhìn về phía trước, bầy sói hung ác làm cho nàng sợ hãi, nhưng chấp niệm dưới đáy lòng không cho phép nàng lùi bước, khiến cho nàng trực tiếp vươn tay, cất giọng lạnh như băng nói: “Vũ khí.”

“Cầm lấy đi!” Đưa thanh đao nhỏ tùy thân của mình cho cô bé, Tuyệt thánh lui về phía sau, gương mặt tuyệt mỹ theo thói quen ngẩng lên trời mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh.

Tiếp nhận thanh đao, cô bé tiến lên, đứng yên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đã chứa đầy sát khí!

Võ công? Cha đã từng dạy; dũng khí? nàng luôn luôn có; về phần hung ác? Hiện tại nàng đã có!

Thân ảnh nho nhỏ xông về hướng bầy sói, trong ánh kiếm, máu tươi văng khắp nơi!

Gió thổi làm tóc rối; móng vuốt; xé nát quần áo, làm da thịt rách toang, thân ảnh nho nhỏ đấu tranh, chiến đấu giữa bầy sói, cho dù có vũ khí nơi tay, nhưng vẫn hung hiểm dị thường.

Trong cuộc huyết chiến, đám sói đói từng con từng con lần lượt ngã xuống, trên người cô bé cũng đầy thương tích, nhưng nàng không bỏ cuộc, cho dù cuối cùng kiếm bị đánh rơi, cơ thể đầy vết thương chỉ còn lại đôi tay chống đỡ, nàng cũng vẫn kiên định, không lùi bước.

Sau khi yết hầu của con sói cuối cùng bị cắn một lỗ hổng thật lớn, run rẩy giãy dụa ngã vào trong vũng máu thì cô bé cũng không thả lỏng thân thể chồng chất vết thương kia, thong thả gian nan đi về hướng Tuyệt thánh.

“Xin ngài thực hiện lời hứa.” Cắn răng, gượng chống thân thể, nửa quỳ xuống mặt đất, cô bé run rẩy, thân thể lay nhẹ.

Nhìn bộ dáng cô bé như thế, Tuyệt thánh giương môi cười, tán thưởng xoa đầu nàng, nói: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng thật là lợi hại.”

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Nhận được câu trả lời thuyết phục, gánh nặng trong lòng cô bé liền được dỡ xuống, vội vàng kêu lên.

Sau khi nghe vậy, Tuyệt thánh cười nhạo, không khỏi trêu đùa lên tiếng: “Đừng! Con người của ta vốn lập dị quái đản, không thích sư phụ này sư phụ kia, từ nay về sau ngươi cứ gọi ta là Tuyệt thánh.”

“Được!”

“Còn nữa, ta không thích một tiểu cô nương cả ngày mang bộ mặt lạnh lùng như người chết, thế giới này thật đẹp nha, nên cười nhiều hơn mới được . . . . .”

“Được!”

“Còn nữa. . . . . .” Tuyệt thánh tiếp tục nói, muốn đưa ra tất cả yêu cầu của mình, chính là không đợi hắn nói xong, thân thể nho nhỏ kia đã cảm thấy hai mắt tối sầm, nặng nề ngã xuống.

“A, thật đúng là một tiểu nha đầu quật cường, có thể chống đỡ lâu đến như vậy. . . . . .”

Giống như đã sớm đoán được kết quả, Tuyệt thánh mỉm cười, cúi người ôm lấy cô bé, đùa nghịch lắc lắc đầu, khẽ xoay người, thân ảnh biến ảo, nhanh chóng đi mất.

. . . . . .

“Quận chúa, quận chúa, hôm nay ngài muốn đi chỗ nào vậy?” Sau lưng, một nha hoàn tên là Mân Côi sải bước đi theo nữ tử tục tằn tô son trát phấn, ăn mặc diêm dúa cưỡi con ngựa trắng, miệng không ngừng hỏi.

“Đi đâu à? Đương nhiên là đi ngắm mỹ nam a! Bản quận chúa vừa qua tuổi cập kê, theo đạo lý là có thể lập gia đình rồi! Cho nên lúc này, ta nhất định phải đi bắt một ít nam tử dung mạo xinh đẹp, sau đó cướp làm phu quân, hừ!”

Nữ tử thô tục kia giương roi lên, con ngựa trắng nhanh chóng chạy đi, màu trắng noãn cao nhã càng làm màu đỏ tươi thấp kém thêm nổi bật, khiến người ta nhìn thấy mà chướng mắt!

“Quận chúa, quận chúa, ngài chờ một chút, ngài chờ một chút. . . . . .” Sau lưng, Mân Côi liều mạng chạy theo, chính là, thiếu nữ lúc này đang hưng phấn làm sao lại để ý đến nàng? Cười to một tiếng, mạnh mẽ chạy thẳng về hướng đầu đường, khiến người đi trên đường gà bay chó chạy, tiếng oán than dậy đất.

“Ha ha, ha ha ha ha. . . . . .”

Nếu chỉ nghe tiếng thì thiếu nữ có tiếng cười như chuông bạc, nhưng khi nhìn thấy nàng, thế nhân đều lắc đầu thống hận, “Ai! Rốt cuộc chúng ta đã gây ra tội lỗi gì chứ? Không thể tưởng tượng được Nhữ Dương Vương đức cao vọng trọng, lại sinh ra nữ nhi phóng túng làm bậy như vậy! Thật là sỉ nhục cho sự anh minh của ngài ấy mà!”

Người qua đường than thở thật lớn, không khỏi bay vào tai thiếu nữ, nghe vậy, nàng hất mặt lên, vung roi trong tay nói: “Đồ đáng chết, nói cái chuyện ma quỷ gì vậy hả? Con chừng ta đoạt con trai của ngươi, cướp con gái của ngươi!”

“Không có, không có gì! Tôi không nói gì cả, không nói gì cả!”

Nghe được tiếng quát lớn, người qua đường đều tránh ra, bởi vì bọn họ không muốn con trai của mình thực sự bị quận chúa dâʍ đãиɠ chết tiệt đùa giỡn, mà con gái của mình thì bị Lục hoàng tử vô liêm sỉ chuyên làm chuyện xấu kia làm nhục!

“Hừ, coi như các ngươi thức thời!” Nhìn thấy đám người tản ra, thiếu nữ rất là đắc ý ngẩng cao đầu thể hiện sự kiêu ngạo của nàng giờ phút này.

“Quận, quận chúa. . . . . .” Sau lưng Mân Côi chạy đến thở không ra hơi, vịn lấy con ngựa trắng, há to miệng thở dốc, “Quận, quận chúa, ngài, ngài khiến nô tỳ đuổi theo mệt muốn chết.”

“Đuổi! Đuổi cái gì mà đuổi? Không có tí hứng thú nào! Hôm nay chạy một vòng, cũng không phát hiện được nam nhân nào coi được, đúng là xui xẻo!”

Thiếu nữ tức giận nói, trút hết tất cả bất mãn lên trên người nha hoàn Mân Côi. Thấy vậy, Mân Côi tủi thân, không khỏi cúi đầu xuống.

“Ai, mọi người mau đến xem đi! Gia đình Ứng tướng quân thông đồng với địch phản quốc, hôm nay bị lôi ra chém rồi!” Không biết là ai, lúc này bỗng nhiên quát to một tiếng, vì vậy nhất thời đám người qua đường thích tham gia náo nhiệt liền tranh nhau vây lại.

“Này, ngươi đừng nói bậy, Ứng tướng quân chết đã lâu như vậy rồi, làm sao còn thông đồng với địch phản quốc được chứ!”

“Thật mà, ta không có lừa mọi người đâu, nghe nói phu nhân Ứng tướng quân là người Đông Bình, làm gian tế mai phục tại Đại Tụng chúng ta! Đông Bình thường xuyên có xung đột biên giới với Đại Tụng, nghe nói đều là do đám gian tế kia làm loạn.

“A, không phải chứ? Ứng tướng quân biết không?”

“Ông ta đương nhiên là biết rồi! Có câu hương ôn nhu là mộ anh hùng mà, Ứng tướng quân mê mẩn sắc đẹp, cam tâm làm tay sai, âm thầm làm không ít chuyện xấu! Hơn nữa nghe nói cái chết của Nhữ Dương Vương có rất nhiều điểm nghi vấn liên quan đến hắn.”

“Không thể nào? Ứng Thiên Thành này, hắn thật đáng chết!”

“Không sai! Tuy Ứng Thiên Thành và thê tử của hắn đều đã chết, nhưng hành vi đại nghịch bất đạo như thế, làm sao có thể chỉ vì hai người bọn họ đã chết mà xem như không có gì xảy ra được? Đương kim Thánh Thượng anh minh, thăm dò biết được con của bọn hắn, Cầm công tử đệ nhất thiên hạ —— Ứng Thư Ly, kỳ thật còn đang âm thầm tiếp nhận công tác của cha nương hắn, vì vậy dù rất là đau lòng, vẫn quyết tâm chém đầu hắn thị chúng vào hôm nay, để an ủi những vong linh bị hại chết kia!”

“Đúng! Đáng chết. . . . . . Đáng chết. . . . . .”

Người qua đường bị cổ động, mặt mũi tràn đầy vẻ phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi, tức giận vây lấy chỗ hành hình, muốn xem kết cục của kẻ phản tặc!

Thấy vậy, trong mắt thiếu nữ thô tục kia chợt lóe lên một vầng ánh sáng nhạt, tiếp đó nàng cúi đầu trầm ngâm, khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt vô cùng háo sắc, xuân quang sáng lạng!

“Đi, Mân Côi, cùng quận chúa của ngươi đi đoạt mỹ nam đi!”

“A, quận chúa? Đoạt ai. . . . . .”

Đầu đường náo nhiệt, đám người qua đường vây lại xem, chính giữa là một nam tử thanh tú tuấn nhã, thần sắc thanh cao lạnh nhạt nhắm hai mắt lại, mặc dù biết bản thân mình sắp sửa chịu chết, nhưng mà vẫn không hề luống cuống tổn hại đến khí chất.

“Đã đến giờ! Hành hình phạm nhân Ứng Thư Ly. . . . . .”

Quan giám trảm ném ra một tấm lệnh bài, mở miệng la lớn, nghe vậy đao phủ nâng đao lên, định chém xuống, chính là lúc này, một giọng nói thanh lệ vang lên, ngữ khí lạnh lùng bá đạo khiến thanh đao đông cứng giữa không trung, sau đó không chém xuống nổi nữa.

“Người nào dám nhiễu loạn pháp trường?” Quan giám sát bất mãn nói.

“Là ta, Trương đại nhân. . . . . .” Khi đang nói chuyện, một thân ảnh màu mè diêm dúa uốn éo a uốn éo đi vào, không giống như tiếng hô thanh lệ lúc nãy, mà ngọt ngấy đến khiến người ta rớt da gà đầy đất, cứ như vậy, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết, trong tầm mắt của mọi người, hoa hoa lệ lệ đi vào.

“Trương đại nhân, người này không thể chém.”

“Vì sao, quận chúa?”

“Bởi vì ta vừa ý với hắn, muốn đem hắn về làm phu quân, mỗi ngày vui đùa cùng ta! Thiếu nữ tự tin nói những lời làm cho người ta sợ hãi.

Sau khi nghe vậy, khắp nơi “ồ” một tiếng xôn xao ầm ĩ, mọi người đều khϊếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

“Vô sỉ! Vô sỉ!”

“Dâʍ đãиɠ! Dâʍ đãиɠ!”

“Thấp hèn! Thấp hèn!”

Trên pháp trường đầy tiếng chửi bới, oán giận, chính là dù thấy vậy, thiếu nữ vẫn thản nhiên như không, vui cười từng bước một tới gần nam tử trong sân, ngôn ngữ ngả ngớn, cử chỉ phóng đãng.

“Ơ, khuôn mặt thật tuấn tú nha, đúng là làm cho người ta vừa nhìn đã nhịn không được muốn hôn một cái!”

Một tay sờ mặt Ứng Thư Ly, một tay nhẹ nhàng vuốt ve l*иg ngực của hắn, thiếu nữ háo sắc cười cười, kéo hắn chạy về hướng Nhữ Dương Vương phủ, “Đi thôi, phu quân, người ta chờ không nổi nữa rồi!”

Chờ không nổi? Chờ không nổi cái gì? Người qua đường thổn thức, tiếng chửi rủa ầm ĩ!

Quan giám trảm thấy vậy, đi lên định ngăn cản, nhưng lại bị thiếu nữ đạp một cước bay ra thật xa! Trong tiếng vui cười, thiếu nữ ương ngạnh không coi ai ra gì, hai tay gắt gao giữ chặt Ứng Thư Ly đang bị trói, quay đầu vô sỉ mà nói: “Trở về nói với Nhị ca ca, nam tử đẹp như vậy chết rất đáng tiếc, chi bằng thưởng cho ta chậm rãi vui đùa đi, ta cam đoan cả đời hắn cũng không bước ra khỏi phủ Nhữ Dương quận chúa nửa bước, ha ha. . . . . .”

Trong lời nói kiêu ngạo ẩn tàng thâm ý khác, chính là thế nhân đều không hiểu được, sau này chỉ tranh nhau thuật lại sự tích “Quang vinh” của Nhữ Dương quận chúa, làm cho nàng vốn chỉ nổi tiếng tại Đại Tụng trong vòng một đêm đã biến thành oanh động sáu nước!

. . . . . .

Màn đêm dày đặc, thân ảnh một thiếu nữ có động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng nhảy ra khỏi Vương Phủ, cấp tốc phóng về ngọn núi cách đó không xa.

“Tuyệt thánh.” Tới trước mặt nam tử, thiếu nữ dừng bước lại, thay đổi phong thái kiêu ngạo phóng túng bằng vẻ trấn định bình tĩnh.

“Nha đầu, mấy năm nay những thứ cần dạy ngươi ta cũng đã dạy hết theo lời hứa rồi, kể từ hôm nay, ta muốn đi khỏi đây, từ nay về sau tiêu dao giữa đất trời.”

Xoay người, nam tử tuấn mỹ vẫn vừa chính vừa tà như cũ, Tuyệt thánh mở miệng, không rõ ông ta đang vui hay đang buồn.

“Ngài muốn đi rồi sao?” Thiếu nữ nghiêm mặt, tiến lên một bước, mặc dù trong ánh mắt tràn đầy không muốn, nhưng biểu lộ lại lạnh lùng dị thường.

“Thế nào, ngươi không nỡ sao? Cũng khó trách, nói thế nào cũng đã ở cạnh nhau sáu năm, tốt xấu cũng phải có chút cảm tình.”Tuyệt thánh giương môi nở nụ cười ngạo nghễ như trước đây, dứt lời, hắn móc ra một tấm lệnh bài đen như mực, lại tùy ý chơi đùa với nó.

“Nha đầu, mấy năm này ngươi làm rất tốt. Ban ngày ngụy trang, ban đêm chăm chỉ tạo thế lực, xây Ám các, tất cả đều xếp đặt đâu vào đấy, thận trọng mà chu toàn, ha ha, cho dù là ta, lúc này cũng phải tán thưởng ngươi một tiếng, ngươi thật sự là nữ tử thông minh nhất, kiên cường nhất, cũng ngang bướng nhất ta từng thấy trong nhiều năm qua.”

“Tuyệt thánh quá khen rồi, tiểu nữ không đáng để ngài nói tốt như vậy.” Cười nhạt một tiếng, thiếu nữ giương mắt, sắc mặt tự nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ là phong thái khuynh thành tuyệt trần.

“Ha ha, đã lâu như vậy, ngươi vẫn không đổi được cái tính tình trong trẻo lạnh lùng này! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, con gái nên cười nhiều, kẻo tương lai không tìm thấy phu quân đâu.” Vẫn tiếp tục chơi đùa tấm lệnh bài kia, Tuyệt thánh cười nói.

Nghe vậy, thiếu nữ nhàn nhạt nghiêng mắt: “Ban ngày cười nhiều quá rồi, buổi tối không muốn cười nữa! Ai nói là tiểu nữ không có phu quân? Thời gian trước đã đoạt vài tên mang về, làm cho trong phủ náo nhiệt hẳn lên.”

“Ha ha, những tên kia không thể tính được, dù sao cũng không phải thật tình!”

“Thật tình hay không thật tình thì có quan hệ gì? Bất quá là gặp dịp thì chơi thôi!” Thiếu nữ nhàn nhạt trả lời, giọng nói bình tĩnh.

Thấy vậy, Tuyệt thánh cười cười, chế nhạo: “Ừ, không tệ, đúng là không tệ! Không hổ là đồ đệ của Tuyệt thánh, hành vi và cách làm việc luôn khác xa người thường! Ha ha!”

Ngẩng đầu cười, thân thể ngửa ra sau, dùng lực đẩy một phát, tấm lệnh bài đen như mực kia liền bay vào trong tay thiếu nữ: “Nha đầu, ta phải đi, giữ lại món đồ này cũng không có ích lợi gì, không bằng tặng cho ngươi chơi, tương lai nếu ngươi có thể gây ra vài chuyện động trời, cũng khiến cho ta cảm thấy cao hứng!”

Thu hồi nụ cười, ý tứ sâu xa nhìn thiếu nữ trước mặt, Tuyệt thánh đưa tay, chậm rãi phất phất.

Thấy hắn ra hiệu, thiếu nữ hiểu được, nắm lệnh bài một lúc, bình tĩnh nhìn nhau, cuối cùng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Bảo trọng!”

Xoay người rời đi, cước bộ thong thả, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề, chính là lúc này, sau lưng nàng gió mạnh nổi lên bốn phía, thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng, một chưởng lực mang theo nội tức hùng hậu đã đánh thẳng vào lưng của nàng, làm cho thân thể nàng bay ra ngoài.

“Nha đầu, ta cho ngươi chút nội lực, ha ha! Nhưng ta đã từng nói, thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, luồng nội lực này không giống với nội lực do ngươi tự luyện tập, nó sẽ bài xích, hay dung hợp, còn phải xem cơ duyên của ngươi. . . . . .”

Thân ảnh nhanh chóng biến mất, sau một trận gió liền không thấy bóng dáng, thiếu nữ vịn vai, nhìn phiến đất trống kia thật lâu, không nói câu nào.

. . . . . .

Tuổi mười lăm hoa mộng đã qua, tuổi mười sáu tươi đẹp đã đến, hôm nay, một thân ảnh diễm lệ tùy ý đi dạo trong phủ Nhữ Dương Vương, tuy bộ dạng chán muốn chết, nhưng thực chất trong lòng nàng lại tràn ngập suy tư.

Dực Tu báo cáo, Tống Vũ Thiên có biểu hiện đáng ngờ, chắc là hắn đã không nhịn được nữa, bắt đầu muốn ra tay rồi?

Sắp đến đến thời điểm giao thủ sao? Có lẽ vậy! Bởi vì một ngày này, sớm muộn gì cũng tới . . . . . .

Nhữ Dương quận chúa vô ý đi đi lại lại, trong lơ đãng đi tới trước Thư Ly các, nhìn về phía trước, hình như Thư Ly đang chuẩn bị tắm rửa, lúc này đến quấy nhiễu, có hơi. . . . . .

Thân ảnh kia muốn đi, giờ phút này nàng không muốn gây thêm chuyện phiền hà, chính là mới đi hai bước, hai cỗ khí lưu trong l*иg ngực bắt đầu mạnh mẽ khởi động, tranh đấu kịch liệt khiến toàn thân nàng run rẩy như sắp chết.

Trong phủ này, khắp nơi đều có tai mắt của Tống Vũ Thiên, Nhữ Dương quận chúa không muốn bị người ta nhìn ra sự khác thường của mình, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, mặt trắng bệch nhảy lên hòn non bộ bên cạnh, từ nơi này nhìn thẳng tới, vừa vặn nhìn thấy toàn bộ cảnh Thư Ly tắm rửa.

Chịu đựng cơn đau kịch liệt, môi cũng bị hai đạo chân khí trong cơ thể tác động bắt đầu run rẩy, nàng dùng hết sức lực toàn thân liều mạng nhẫn nại, nhưng đúng lúc chỉ mành treo chuông này, một tiếng kêu the thé cố ý vang lên, theo sau tiếng chậu nước rơi xuống đất, là tiếng hét kinh ngạc sợ hãi của Mạt Lỵ hoa: “Quận, quận chúa. . . . . .”

Một tiếng quận chúa, ngăn cản Thư Ly đang cởϊ qυầи áo, lại khiến tâm thần Nhữ Dương quận chúa đang ở trong thời điểm khẩn cấp giật mình rung động, hai luồng chân khí vốn đang ở thế cân bằng lại có một bên chiếm thượng phong, tiếp đó lập tức không khống chế được, làm cho trước mắt nàng tối sầm, thân thể vô thức ngưỡng ra phía sau, nặng nề ngã trên mặt đất, hôn mê. . . . . .

. . . . . .

“Đại nhân, một nửa mệnh hồn này của Cửu công chúa đã tận số, nếu chúng ta không đem một nửa hồn khác quy về chủ thể, chỉ sợ khi thượng cấp biết được sẽ trách tội, chúng ta cũng khó ăn nói nha. . . . . .”

Trong điện Diêm Vương, phán quan nhăn nhó nhìn Diêm Vương, vẻ mặt khó xử.

Thấy vậy, Diêm Vương buồn bực hất tay áo lên, đặt mông ngồi trên mặt ghế thở phì phì nói: “Mẹ nó, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Lúc trước Cửu công chúa vì đùa giỡn tám gã nam tử dưới trần mà bị giáng chức, phải đi luân hồi lịch kiếp, ta cũng muốn đưa nàng ấy đi đầu thai bình an lắm chứ? Chính là nha đầu chết tiệt kia, lại nghịch ngợm không chịu nổi, thừa dịp ta không chú ý cắt râu mép của ta, làm hại tay ta run lên, hóa nàng thành hai hồn, đưa đến hai bào thai khác nhau.”

“Ai, ngươi nói xem chuyện đen đủi như thế, ta muốn lắm sao? Không nói đến việc này đã phạm vào quy củ, ngộ nhỡ việc này bị Cửu công chúa biết được, với cái tính tình tinh linh cổ quái, xảo trá tà ác của nàng ta, sau này chắc phá tanh bành điện Diêm Vương này mất!”

Diêm Vương hơi sợ hãi nói, trái tim bé nhỏ cũng “Bịch bịch bịch bịch”nhảy không ngừng. Nghe vậy, mặc dù phán quan rất đồng tình, nhưng mà cũng phải xử lý mọi chuyện chứ?

“Đại nhân, nói như thế, nếu thật sự không đưa nửa hồn phách còn lại của Cửu công chúa trở về cơ thể…, chờ ba ngày sau dương khí của Nhữ Dương quận chúa tan hết, dù chúng ta có muốn cứu vãn, cũng không còn khả năng xoay chuyển trời đất! Đại nhân ngài suy nghĩ một chút, công chúa đi luân hồi lịch kiếp, nhưng lúc này mới là kiếp thứ nhất, đã bị ngài làm cho thành như vậy, nếu việc này để thượng cấp biết được, kết quả. . . . . .”

Phán quan nói rất dọa người, cực kỳ khủng bố, vừa nghe lời này, trái tim bé nhỏ của Diêm Vương vất vả lắm mới bình tĩnh được, lại bắt đầu nhảy”Bịch bịch bịch bịch” không ngừng, vì vậy đành phải đau khổ nhìn phán quan cầu cứu, khẩu khí cực kỳ bất đắc dĩ: “Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ta cảnh cáo ngươi, bất kể như thế nào, chuyện ta chia hồn phách Cửu công chúa thành hai phần tuyệt đối không thể để cho nàng biết nhé! Bằng không hai chúng ta có thể sẽ. . . . . .”

Lấy tay cứa ngang cổ, ý bảo sẽ chết vô cùng thảm, khi hai người nhất tề rùng mình một cái, phán quan mang vẻ mặt”Có ý hay” nói với Diêm Vương: “Có rồi!”

“Có gì? Nói mau!”

“Đại nhân, không phải ngài sợ một nửa hồn phách khác của Cửu công chúa biết chuyện này sao? Chúng ta diễn một màn kịch cho nàng xem đi, tên của màn kịch này, gọi là ‘ xuyên không’ lưu hành nhất hiện thời!”

“Xuyên không? Ý của tiểu tử ngươi ~~ chính là để cho ta bắt một nửa hồn phách khác sống ở thế kỷ hai mươi mốt của Cửu công chúa trở lại, sau đó làm bộ mình bắt nhầm, vì vậy rơi vào đường cùng, đành phải để cho nàng mượn xác hoàn hồn?”

Diêm Vương cực kỳ thông minh nói ra ý của phán quan, vì vậy hai người huyên thuyên một hồi, bắt đầu xếp đặt màn xuyên không cơ duyên xảo hợp này.

. . . . . .

“Tống cô nương, yên tâm đi, bổn vương sẽ không hại cô đâu, lần này xuyên không, bổn vương không chỉ an bài cho cô một đời vinh hoa phú quý, còn xếp đặt cho cô một chuyện cô không thể tưởng tượng nổi, chờ cô xuyên qua rồi, cô sẽ dần dần biết được, ha ha. . . . . .”

Khi Diêm Vương hạ tay xuống, đưa Tống Ngâm Tuyết còn đang buồn bực bay lên không nhập vào trong thân thể của Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa thì phán quan đứng ở sau lưng, cất giọng yếu ớt nói: “Quả nhiên Cửu công chúa này, vẫn nên đưa đi càng sớm càng tốt. . . . . .”

“Ừ! Ngươi không phát hiện ta vội vã tiễn bước nàng sao? Không để cho nàng ta có bất cứ cơ hội hoài nghi nào! Hừ hừ, chiêu này gọi là‘ tiên hạ thủ vi cường**’!”

(**Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì có lợi thế hơn.)

“Ặc. . . . . . Đại nhân, tuy lời này không sai, nhưng một ngày nào đó Cửu công chúa sẽ biết chuyện chúng ta làm hôm nay, ngài không sợ đến lúc đó. . . . . .”

“Yên tâm đi, Cửu công chúa lịch kiếp luân hồi chín lần, mỗi một kiếp ta đều an bài tám nam tử từng bị nàng đùa giỡn cho nàng, dù nàng đáp ứng không xuể, cũng phi thường vui vẻ, dù sau này gặp lại ta, cũng cảm ơn rối rít thôi! Ha ha. . . . . .”

Khi Diêm Vương ở Địa phủ vô cùng đắc ý vì mưu kế của mình, Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết, yếu ớt mở mắt ra. . . . .