Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 195: Cho đi

Tống Vũ Thiên phẫn nộ, tràn đầy căm hận mắng!

Nghe vậy, Tống Vũ Minh như bị điện giật, hai mắt mở to mạnh mẽ lui về phía sau một bước, bộ dạng không thể tin được nghẹn ngào nói: “Cái, cái gì? Ngâm Tuyết chưa chết? Muội ấy còn sống! Nhị ca huynh nói muội ấy còn sống!”

Tống Vũ Minh vô cùng kích động, cơ hồ quên mất thân phận một bả tiến lên kéo Tống Vũ Thiên, miệng hỏi không ngừng, hoàn toàn không biết hắn làm như thế, thực sự đã khiến minh hoàng Tống Vũ Thiên bất mãn, Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền bên cạnh thì trầm mặc, lặng lẽ tìm tòi nghiên cứu.

“Lão Tứ, đệ làm gì vậy? Chẳng lẽ tiện nhân kia không chết đệ rất vui vẻ sao?!” Hét lớn một tiếng, Tống Vũ Thiên nhíu chặt mày, bộ dạng nổi giận bừng bừng! Đôi mắt luôn trong tình khép hờ lúc này cũng mở to, mơ hồ có thể thấy được sự tức giận lưu động bên trong!

Bị Tống Vũ Thiên quát như vậy, theo thường lệ Tống Vũ Minh nên có chừng có mực hơn, chính là hôm nay cũng không biết vì cái gì, thái độ hắn rõ ràng lại rất khác thường, càng lôi kéo Tống Vũ Thiên không buông, liên tục hỏi dồn:

“Nhị ca, Ngâm Tuyết thật sự không chết sao? Thật sự không chết sao? Muội ấy ở đâu, bây giờ muội ấy đang ở chỗ nào?”

“Ngươi tên hỗn đản này ——”

Bởi vì tiện nhân Tống Ngâm Tuyết kia, gần đây hắn thực sự đã sứt đầu mẻ trán rồi, vốn định tìm hai người đệ đệ này đến cùng nhau bày mưu tính kế, nhưng ai biết Tống lão tứ khốn kiếp như vậy, rõ ràng một lòng nhung nhớ tiện nhân kia? Thật sự là làm hắn tức chết!

“Ngươi tên hỗn đản này ——” một quyền đánh vào trên người đệ đệ thân sinh cùng cha cùng mẹ của mình, Tống Vũ Minh bởi vì không chịu nổi xung lực mà mạnh mẽ lui về phía sau cuối cùng ngã ngồi trên điện, ngực Tống Vũ Thiên phập phồng, một tay chỉa thẳng vào hắn nổi giận mắng:“Lão Tứ, ngươi điên rồi phải không?!”

“Ta điên rồi! Ta điên rồi?” Ngã xuống đất, Tống Vũ Minh bụm lấy khóe miệng đổ máu chậm rãi đứng lên, tái nhợt mà châm chọc nói: “Nhị ca, giữa chúng ta rốt cuộc là ai điên rồi? Ta nghĩ đáp án, trong lòng mọi người đều rõ ràng?”

“Tống Vũ Minh!”

Vừa nghe Tống lão tứ nói chuyện với mình như vậy, Tống Vũ Thiên giận tím mặt, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ lên, hiển nhiên cơn tức của hắn giờ phút này, đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên tới đỉnh điểm.

“Nhị ca, huynh đừng nhìn đệ như vậy, đệ chỉ nói sự thực.”

Khi nói chuyện, lơ đãng nghiêng mắt nhìn Tống Vũ Huyền bên cạnh, vẫn trầm mặc không có phản ứng gì, Tống Vũ Minh cười vô lực, đảo mắt chống lại minh hoàng: “Nhị ca, có phải huynh lại muốn tính kế nên đối phó Ngâm Tuyết như thế nào không? A, vì sao huynh không chịu buông tha uội ấy? Chúng ta là đồng tông, là thân nhân, chảy cùng một dòng máu, vì sao huynh nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt, chẳng lẽ vì ngôi vị hoàng đế này, huynh hại đại ca, hại hoàng thúc, hôm nay ngay cả nữ nhi duy nhất của hoàng thúc, huynh cũng nhẫn tâm hãm hại sao?!”

Dù sao mọi chuyện đã như thế, Tống Vũ Minh cũng không tiếp tục cố kỵ nữa, đơn giản nói trắng ra, thẳng thắn chỉ trích, giọng điệu lạnh lùng!

“Tống Vũ Minh. . . . . .”

Mấy lời nói này, va chạm vào cấm kỵ trong lòng hắn, Tống Vũ Thiên híp mắt lại, thần sắc hung tàn, căm hận lan tràn.

“Lão Tứ, trẫm nhớ trước kia đệ rất chán ghét Ngâm Tuyết, tại sao hôm nay, lại liên tiếp nói chuyện giúp ả? Chẳng lẽ. . . . . .” Chẳng lẽ đệ đệ thân sinh của hắn phản bội hắn?

Tiến lên từng bước một, đi đến trước mặt Tống lão tứ, Tống Vũ Thiên đứng lại, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.

Ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn nhau, biết rõ sự hoài nghi của đối phương, Tống Vũ Minh cười châm chọc: “Nhị ca, huynh không cần phải lo lắng đệ sẽ vì vậy mà phản bội huynh, cả đời này, dù đệ có chết, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với huynh! Nhưng đệ sẽ không giúp huynh. . . . . .”

“Nhị ca, đệ sẽ không giúp huynh tấn công đồng tông, cũng sẽ không ủng hộ huynh đi hãm hại thân nhân của mình nữa, cái đệ muốn, bất quá là mọi người hòa thuận sống chung. Đệ thừa nhận, trước kia đệ rất chán ghét Ngâm Tuyết, chính là không phải huynh mới vừa nói sao? Ngâm Tuyết chỉ ngụy trang, là cố ý, không phải là bản tính của muội ấy, như vậy, đệ cần gì phải đau khổ căm ghét muội ấy?”

Thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, bộ dạng không hề sợ hãi, thấy vậy, minh hoàng Tống Vũ Thiên chậm rãi nở nụ cười, trong nụ cười kia bao hàm châm chọc, bao hàm chán ghét: “Lão Tứ, đệ biện hộ cho Tống Ngâm Tuyết, lại luôn mồm chỉ trích trẫm gϊếŧ hại huynh đệ, tru sát đồng tông, chẳng lẽ đệ không biết mình rất không công bằng sao?”

“Không công bằng?” Tống Vũ Minh cau mày mà hỏi.

Thấy vậy, Tống Vũ Thiên cười lạnh, khóe miệng cong lên, sau đó hai tay chắp sau lưng, mở miệng chậm rãi gằn chữ mà nói: “Đệ chỉ thấy được mặt không tốt của trẫm, nhưng Tống Ngâm Tuyết thì sao, đệ đã từng thấy rõ gương mặt thật của ả ta sao? Ả ta vì báo thù, không từ thủ đoạn, ti tiện leo lên ghế minh chủ võ lâm, sau đó trắng trợn gϊếŧ người, gϊếŧ Kiều Mạt Nhi, còn gϊếŧ. . . . . . Lão Lục!”

“Ai!” Khϊếp sợ kêu lên, Tống Vũ Minh kinh ngạc, biểu lộ mờ mịt, “Nhị ca, huynh nói ai?”

“Lão Lục. Hắn đã chết, chết dưới kiếm của Tống Ngâm Tuyết. . . . . .”

“Không! Điều đó không có khả năng! Chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra!”

“Nếu như đệ không tin, đại khái có thể phái người đi nghe ngóng, xem ngày đó tại đại hội võ lâm Đại Lương, rốt cuộc lão Lục chết như thế nào!” Treo đầu dê bán thịt chó, đổi trắng thay đen, Tống Vũ Thiên nói dối mà mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên.

Thấy vậy, Tống lão tứ mãnh liệt lui lại mấy bước, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, may mắn sau lưng hắn có Tống Vũ Huyền đưa tay ra đỡ, sắc mặt trầm tĩnh: “Lão Tứ.”

“Tam ca, thật sự là như vậy sao? Lão Lục chết? Ngâm Tuyết gϊếŧ lão Lục?” Mờ mịt trở tay bắt lấy Tống Vũ Huyền, Tống lão tứ bi thống, lúc này ở trong lòng của hắn, thực sự đã mê mang không biết rốt cuộc cái nào thực, cái nào là giả, ai đúng, ai sai. . . . . .

“Việc này ta không rõ lắm.” Sắc mặt có một tia khác thường, tiếp đó bình tĩnh trở lại, Tống Vũ Huyền giúp lão Tứ đứng ổn định, tiếp đó lại lẳng lặng đứng qua một bên, chờ đợi Tống Vũ Thiên tiếp tục mở miệng.

Quả nhiên trông thấy bộ dạng thống khổ của Tống Vũ Minh, trong lòng Tống Vũ Thiên cực kỳ thoải mái, hắn xoay người nhìn hai người, tiếp tục chủ đề trước: “Kinh tế rung chuyển, lòng dân xôn xao, những chuyện này kỳ thật cũng không đáng lo ngại, việc cấp bách nhất đó là, Kiều quốc chủ bị Phùng Tử Chương xúi giục, mượn cái chết của Kiều Mạt Nhi, xua đại quân tấn công Đại Tụng ta, theo thám tử hồi báo, hôm nay bọn họ đã đến biên giới Hoa quốc, không lâu nữa sẽ xâm nhập Đại Tụng.”

Kiều quốc Đại Tụng, cần phải đi ngang qua Hoa quốc, hôm nay Hoa quốc chủ đã cho đi, đại quân Kiều quốc lại tiến quân thần tốc, ít ngày nữa sẽ tạo thành mối uy hϊếp, cho nên hiện nay, trong lòng Tống Vũ Thiên có chút khẩn trương.

Tống Vũ Huyền trầm mặc không nói lời nào, hắn vốn tâm tư kín đáo, lúc này há lại không biết Tống Vũ Thiên âm mưu gì trong lòng? Chính là có câu “Địch không động, ta không động”, Tống Vũ Thiên đã không mở miệng, vậy hắn cũng không nhất thiết phải tự bộc lộ ý đồ.

“Lão Tam, chuyện này đệ thấy sao?” Quả nhiên, thấy hai người đều không nói chuyện, Tống Vũ Thiên đành mở miệng trước.

Hắn vốn không định trưng cầu ý kiến của lão Tam, chỉ là hôm nay thần sắc lão Tứ hoảng hốt, hắn hỏi cũng như không.

“Nhị ca nghĩ sao, lệnh cho Ngũ đệ điều binh đến?”

Kỳ thật trong lòng Tống Vũ Huyền, hắn muốn tự mình mang binh, bởi vì chỉ có như thế, hắn mới có thể triệu tập một phần tư binh lực Đại Tụng của mình.

Đang ở Hoàng Thành, nếu như không có một cái cớ hợp lý, đột nhiên muốn triệu tập nhiều binh mã như vậy, căn bản là rất khó khăn, cho nên hắn và Ngâm Tuyết đều một mực chờ cái lý do quang minh chính đại này đến!

Ngâm Tuyết của hắn đang đợi hắn, đang đợi đoàn tụ cùng thân ca ca của nàng, cho nên hành động lần này hắn phải chiến thắng!

Chính là, tuy nói như vậy, nhưng hắn biết rõ Tống Vũ Thiên vẫn bảo trì cảnh giác với hắn, lúc này cũng băn khoăn hắn mang binh đi sẽ không trở về, còn vạch trần tất cả kích động khởi nghĩa, thừa cơ tạo phản, cho nên hiện tại mới cố ý hỏi hắn như vậy, kiểm tra dụng tâm của hắn.

Tống Vũ Thiên thông minh, nhưng Tống Vũ Huyền cũng đâu có ngốc? Trầm tĩnh lâu như vậy, ẩn nhẫn suốt những năm này, nỗi khổ huynh muội lại không được thân cận nhau, lòng dạ cùng mưu đồ của hắn, há lại thua kém Tống Vũ Thiên?

Biết hắn đang thử, Tống Vũ Huyền cố ý che giấu, nói theo Tống Vũ Thiên, làm cho hắn dỡ xuống sự phòng bị trong lòng:

“Đại quân Kiều quốc qua Hoa đến Tụng, binh lực đông đảo, có thể chống đỡ, lúc này cũng chỉ có thanh danh Chiến thần của Ngũ đệ, mới có thể chuyển nguy thành an. Từ trước đến nay Ngũ đệ trấn thủ biên ngoại, đối kháng với Đông Bình, tới hôm nay Đông Bình cũng không phân tranh, chắc hẳn lúc này cũng có thể điều động binh mã.”

Lời mà Tống Vũ Huyền nói…, thật ra vẫn có kẽ hở, bất quá đây cũng là do hắn cố ý!

Tống Vũ Thiên không muốn hắn điều động binh mã, muốn gọi Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng đóng quân biên ngoại nhiều năm đến ngăn chặn. Tuy Chiến thần tướng quân trấn thủ biên ngoại nhiều năm, lần này đến ngăn cản đại quân Kiều quốc cũng không sao, nhưng ai có thể cam đoan giờ phút này Đông Bình sẽ không nhân cơ hội làm loạn, chiếm đất? Dù sao giữa Đại Tụng và Đông Bình, quan hệ từ trước đến nay cũng không phải là rất tốt.

Tống Vũ Huyền cố ý nói theo ý tứ của Tống Vũ Thiên, nhưng trong lời nói, lại thể hiện ra tai hoạ ngầm Đông Bình có khả năng sẽ nhân cơ hội này làm loạn, Đại Tụng hôm nay, thực sự đã loạn trong giặc ngoài rồi, căn bản không tiếp nhận nổi chút sóng gió nào nữa.

Thấy lão Tam cũng không có ý đồ dẫn binh xuất chinh, trong lòng Tống Vũ Thiên yên tâm hơn chút, chính là về phần Đông Bình, hắn lại bắt đầu băn khoăn.

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc là đánh cuộc Đông Bình sẽ không làm loạn, hay là đánh cuộc Tống Vũ Huyền không có tư tâm? Đông Bình tuy phiền toái, nhưng là chờ hết thảy mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, hắn còn có thể xử lý chu toàn, bất kể là chinh chiến, nhận lỗi, hay là cắt đất, ít nhất cái ngôi vị hoàng đế này vẫn nằm dưới thân thể của hắn! Nhưng nếu như Tống Vũ Huyền có tư tâm, đi sai một nước thả hắn ra ngoài, như vậy có thể sẽ rất hỗn loạn, rất khó giải quyết, bởi vì dù sao lão Tam cũng có được một phần tư binh lực Đại Tụng a!

Khách quan căn nhắc lợi hại được mất của bản thân, Tống Vũ Thiên không hổ là Tống Vũ Thiên, bản lĩnh đa mưu túc trí không hề tầm thường! Hắn trầm ngâm tự hỏi trong chốc lát, vẫn cảm thấy không thể mạo hiểm như vậy, vì vậy quyết định, cho Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng mang binh ngăn Kiều!

Tống Vũ Thiên có quyết định như vậy, Tống Vũ Huyền hoàn toàn không thấy kỳ quái, bởi vì nếu như hắn không quyết định như vậy, thì không phải Tống Vũ Thiên, không phải đối thủ cạnh tranh ngang tài ngang sức của hắn rồi!

Một đối thủ, chỉ có cực kỳ cường đại, mới có thể không ngừng kích phát ý chí chiến đấu của mình, Tống Vũ Huyền lúc này cũng giống như vậy, nếu như Tống Vũ Thiên thật sự yếu ớt không chịu nổi, một kích là có thể đánh bại, như vậy sự vất vả những năm gần đây của bọn họ xem như uổng phí rồi!

“Vũ Huyền cẩn tuân ý chỉ của Nhị ca.” Mỉm cười, không nói quá nhiều, Tống Vũ Huyền lui ra phía sau, lẳng lặng giống như còn đợi cái gì.

Vì sao nói là chờ đợi? Bởi vì bộ dạng hắn quá trấn định, trấn định giống như hết thảy đều nằm trong tầm khống chế của hắn.

Quả nhiên! Chưa tới một phút đồng hồ, lúc Tống Vũ Thiên đang âm thầm cao hứng vì quyết định của mình, ngoài cửa có thị vệ cấp tốc truyền báo, nói ở biên ngoại Đông Bình náo động, Ngũ hoàng tử mang binh ra sức chống cự, chỉ là thế tiến công của đối phương quá mãnh liệt, phỏng chừng không mất mười ngày nửa tháng, thì rất khó dẹp loạn!

Mười ngày nửa tháng? Không phải sẽ làm kế hoạch của hắn sụp đổ sao?!

Toàn thân Tống Vũ Thiên chấn động, trái tim lập tức rơi xuống đáy cốc, sao lại trùng hợp như vậy, Đông Bình lại xảy ra chuyện vào ngay lúc này?

Trong lòng tràn đầynghi vấn, nhưng thủy chung không nghĩ mình bị người ta tính toán, nguyên do thứ nhất là vì Tống Vũ Thiên luôn có lòng tin vào bản thân mình, nguyên do thứ hai là hắn cho rằng Tống Ngâm Tuyết không có bản lãnh lớn như vậy!

Mọi chuyện tới nước này cũng không còn cách nào khác, nếu không cho lão Tam xuất binh, Đại Tụng sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó hai mặt chống địch, hậu quả sẽ thật sự không chịu nổi. . . . . . Rùng mình, không khỏi đưa ánh mắt lên trên người Tống Vũ Huyền, chỉ thấy trong trầm mặc, bộ dạng hắn vẫn thờ ơ trước sau như một, thoạt nhìn dường như không có hứng thú với bất cứ chuyện gì.

Thôi, thôi, cứ để cho hắn đi a! Những năm gần đây hắn ở bên cạnh mình, hoàn toàn không có vấn đề gì, có lẽ thật sự do mình quá đa tâm, coi huynh đệ thành kẻ địch. Có câu “Sai một nước cờ, thua cả bàn”, một bước này, Tống Vũ Thiên vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn một cước bước vào cái bẫy người khác đã xếp đặt sẵn, đúng là vừa bi ai vừa châm chọc.

Khi Tống Vũ Thiên tuyên bố phong Tống Vũ Huyền làm tổng chỉ huy đánh đuổi đại quân Kiều quốc, cũng cho phép hắn điều động một phần tư binh lực Đại Tụng thì Tống Vũ Huyền tạ ơn lĩnh mệnh, biểu lộ bình thản không một gợn sóng.

Ừ, có lẽ lão Tam thật sự không có tư tâm! Quan sát một lần cuối cùng, Tống Vũ Thiên hạ quyết định, trong lòng cũng yên ổn hơn, chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến, nếu bàn về tâm kế, Tống Vũ Huyền nhiều năm chờ đợi, làm sao lại thua hắn?

Khi thân ảnh trầm mặc xoay người rời đi thì Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh cũng lảo đảo đi theo ra, chỉ có điều người phía trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, thẳng lưng rời đi, còn người đi sau thì mặt mũi tràn đầy thương cảm, thống khổ nhìn lại.

Ha ha, quả nhiên vô tình nhất là nhà đế vương. . . . . .

“Thiên, làm sao vậy? Có chuyện phiền lòng sao?”

Lúc này, khi thân ảnh Tam hoàng tử, Tứ Hoàng Tử đều rời khỏi, giọng nói của Mai Phi, nhu hòa vang lên sau lưng minh hoàng, “Thiên, chàng cau mày, nhất định là có việc.”

Ôn nhu săn sóc, uyển chuyển hào phóng, hai tay Mai Phi nhẹ nhàng ôm lấy Tống Vũ Thiên, chậm rãi tựa mặt ở sau lưng hắn nói: “Có phải là vì những chuyện phát sinh trong nước gần đây khiến chàng phiền lòng không? Thϊếp nghe phụ thân nói. Gần đây kinh tế rung chuyển, lòng dân rối loạn, Kiều quốc lại xâm phạm, tình thế trước mắt. . . . . .”

“Mai nhi, những chuyện này không phải việc nàng nên lo lắng, nhiệm vụ của nàng bây giờ, đó là hảo hảo, thay trẫm bình an sinh hài tử ra.”

Vươn tay kéo tay Mai Phi qua, gương mặt Tống Vũ Thiên vốn đầy mây đen rậm rạp lập tức tiêu tán không ít, khẩu khí cũng hiện lên vẻ nhu hòa trước nay chưa từng có, hắn một tay cẩn thận đặt lên trên bụng còn chưa to lắm của Mai Phi, một tay nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng: “Sắp năm tháng rồi, sao bụng còn nhỏ như vậy.”

“Lớn để làm gì a? Như trái banh, tròn vo, khó coi chết đi được.”

Làm nũng càu nhàu một tiếng, trên gương mặt dịu dàng của Mai Phi hiện lên nụ cười dào dạt hạnh phúc, thấy vậy, Tống Vũ Thiên nhịn không được, động tình cúi đầu hôn lên trán của nàng, biểu lộ say mê: “Mai nhi, nàng yên tâm, Đại Tụng sẽ không loạn! Nhiều năm như vậy, trẫm khổ tâm bày mưu tính kể, cũng không phải là chỉ là một cái thùng rỗng. Tuy bây giờ bọn họ có vẻ rất đắc ý, nhưng là nàng chờ xem, xem ai có thể cười đến cuối cùng, từng bước từng bước tiêu diệt hết những người này!”

Kiên định nói ra sự tự tin của mình, Tống Vũ Thiên ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười ngoan lệ không ai bì nổi. Mà ở trong ngực hắn, Mai Phi cười âm lãnh, biểu lộ nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy. . . . . .

. . . . . .

Vân Thủy sơn trang tại Đại Lương, Tống Ngâm Tuyết ngồi trong các lẳng lặng xem thư, trên gương mặt tuyệt mỹ mơ hồ lưu động niềm vui mừng khônxiết.

Ca ca, ca ấy sắp đến đây, sắp đến rồi, huynh muội bọn họ rốt cuộc cũng sắp được gặp mặt rồi! Nhẹ nhàng khép thư, nhắm mắt lại, đáy lòng mặc niệm, khóe môi mỉm cười.

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này rồi, Nhữ Dương quận chúa, nếu như nàng ở trên trời có linh thiêng, Tống Ngâm Tuyết ta, cũng sắp giúp nàng hoàn thành hết thảy. . . . . .

Giống như đang nhắn nhủ lên trời cao, trong đôi mắt của đóng chặt của Tống Ngâm Tuyết chậm rãi hiện ra từng ly từng tý những chuyện ngày xưa, trong đó có cô bé con Tống Nhữ Dương, có thiếu nữ Tống Nhữ Dương, có Tống Nhữ Dương kiên cường, có Tống Nhữ Dương bi thương . . . . . Hết thảy những cảm giác đó đan vào nhau, chảy xuôi dưới đáy lòng thật lâu.

Mở mắt ra, trước mắt hiện lên một gương mặt khuynh thành tuyệt sắc, mặc dù chỉ là ảnh phản chiếu trong gương đồng, hình ảnh không được rõ ràng, nhưng cảm giác quen thuộc này, lại gắt gao quanh quẩn trong lòng.

Gương mặt này, gương mặt thuộc về Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa này, trong lúc bất tri bất giác, đã đi theo nàng hơn nửa năm. Từ khi xuyên không đến nay luôn thận trọng từng bước một, cuối cùng sau mấy tháng, nàng phấn khởi phản kích.

Chờ xem, Tống Vũ Thiên, chờ xem, nước Đại Tụng, Tống Ngâm Tuyết nàng, kiếp này nhất định sẽ hiên ngang mà trở về!

Nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve dọc theo hình dáng trong gương đồng, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh sau lưng.

“Ngươi?”

Nhanh chóng quay đầu, chống lại Minh Tịnh nghiêng người tựa cửa, cười nhạt, Tống Ngâm Tuyết giương mắt, mở miệng hỏi: “Chàng đã đến bao lâu rồi?”

“Đến đây đã lâu rồi, chỉ là thấy nàng đang nghĩ gì đó đến nhập thần như vậy, cho nên không có mở miệng quấy rầy nàng.”

Hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Minh Tịnh tràn đầy vẻ trêu đùa nhàn nhạt, hắn miễn cưỡng tựa trên cạnh cửa, mày kiếm đẹp mắt nhẹ nhàng chau lại: “Bộ dạng nàng chuyên chú nhìn mình, rất đẹp. . . . . .”

Minh Tịnh, chàng?

Không nghĩ tới Minh Tịnh rõ ràng lại mở miệng nói những lời này, Tống Ngâm Tuyết không hiểu, đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc. Thấy vậy, Minh Tịnh mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh thong dong, hôm nay lại tươi tắn sáng chói như sao.

“Tuyết Nhi, tóc nàng hơi loạn rồi.” Cũng không để ý tới biểu lộ quái lạ của người ngọc, Minh Tịnh nhẹ bước lên trước, sau đó đến sát bên người nàng, nhẹ nhàng nắm mái tóc đen như mực trong tay.

“Đểta giúp nàng bới tóc a, luôn vận nam trang như vậy, làm Tuyết Nhi bớt đi vẻ kiều mỵ như trước đây.” Cười cười cầm lấy chiếc lược trên bàn, Minh Tịnh một tay tùy ý cởi bỏ búi tóc, nhất thời, mái tóc đen bóng như dòng thác tuôn xuống, như tơ như lụa, ôn nhu phủ sau lưng Tống Ngâm Tuyết.

“Thật đẹp.”

Nhàn nhạt tán dương một tiếng, Minh Tịnh bắt đầu chậm rãi chải tóc cho người ngọc, thủ pháp thư thích dịu dàng, làm cho đáy lòng Tống Ngâm Tuyết rung động một hồi.

“Minh Tịnh, ta không biết chàng cũng có thể chải tóc?”

“Trước kia là do ta không có cơ hội, từ nay về sau, mỗi ngày ta sẽ vẽ lông mày chải tóc cho nàng.” Ngón tay mềm mại, không khỏi luồn giữa những sợi tóc, cảm giác nhu hòa lưu luyến giữa đầu ngón tay, buông lược, Minh Tịnh bắt đầu tạo kiểu.

Nhìn vào trong gương đồng, Tống Ngâm Tuyết có thể chứng kiến biểu lộ của Minh Tịnh lúc này, trong gương mặt tuấn mỹ thong dong để lộ ra một loại chuyên chú bình tĩnh.

Cảm giác rất an toàn giờ phút này làm cho nàng đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt, trong đầu dần dần hồi tưởng đoạn đường này, từng ly từng tý những chuyện đã phát sinh giữa nàng cùng Minh Tịnh.

Hắn người đầu tiên nàng nhìn thấy khi xuyên đến đây! Ngày đầu tiên, hắn đã cho cảm giác ấm áp khi nàng còn chìm trong hôn mê, tuy sau đó hắn lạnh lùng bất hòa với nàng, thậm chí có đôi khi còn âm thầm tính toán, nhưng loại cảm giác ấm áp này, một mực ẩn giấu trong lòng nàng, ẩn dấu rất lâu, rất sâu.

Lần đầu tiên, hắn hoài nghi thân phận của nàng, đặt nàng ở dưới thân tìm kiếm ấn ký, hắn lúc đó, tự tin, tà mị, giống như có thể khống chế hết thảy, khi đó trong lòng của nàng đã biết, đây là một nam nhân nguy hiểm, mình phải chú ý, bởi vì rất có thể chỉ cần sơ xẩy một bước, nàng sẽ bị hắn chỉnh đến xương cốt cũng không còn!

Hắn luôn luôn có thể hiểu rõ ý đồ của nàng, như khi trừng trị Tống Vũ Kiệt, ác chỉnh Kiều Mạt Nhi, tuy hắn cũng không ngay mặt vạch trần những chuyện này, nhưng trong đôi mắt vô cùng thâm thúy của hắn, hắn tinh tường nói cho nàng —— những trò nàng bày ra, hắn đều nhìn thấu.

Đã từng có một thời gian ngắn nàng bàng hoàng vì hắn, một nam tử cực phẩm phúc hắc như vậy, thật là dễ dàng kích khởi du͙© vọиɠ chinh phục của người ta!

Nàng từng nghĩ mình đã động tâm vì hắn, chính là chỉ mới tưởng tượng như vậy, khi nàng còn chưa kịp quyết định, nàng nhận được trí nhớ của Nhữ Dương quận chúa, do đó cũng hiểu ra mục đích khiến hắn ở bên cạnh nàng!

Hắn muốn tự do, nàng hiểu! Bởi vì mỗi người đều có quyền lợi truy cầu tự do, cho nên nàng thành toàn, trước khi rơi xuống vực đã buông tay để hắn tự do!

Vốn tưởng rằng từ nay về sau, kiếp này không tiếp tục cùng xuất hiện, hắn nhận được tự do mà hắn muốn, nàng cũng được thoải mái, vì vậy không nghĩ tới một khi vòng xoay vận mệnh đã chuyển động, thì kết quả. . . . . .

Nàng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ vì nàng buông tha cho thứ mình truy cầu nhiều năm qua, tình nguyện trả giá không tiếc tánh mạng để cứu nàng! Khi nàng mở mắt trong mơ hồ, thứ nhìn thấy lại là gương mặt tiều tụy mà quan tâm của hắn, lòng của nàng, mềm nhũn. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, chuyện cũ trước kia rõ mồn một trước mắt, nàng mở mắt ra, nhìn ánh mắt chuyên chú của Minh Tịnh trong gương, chỉ chốc lát sau, một cái kiểu tóc hiển lộ rõ sự yêu kiều mềm mại nữ tính dần hình thành.

“Đẹp quá. . . . . .” Chưa bao giờ nghĩ Minh Tịnh tại khéo tay như thế, mình có thể xinh đẹp đến như vậy? Tống Ngâm Tuyết mở miệng, không khỏi lên tiếng khen ngợi.

“Minh Tịnh.” Vươn tay ra nắm tay Minh Tịnh đang để nhẹ trên đầu vai của mình, giữ trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi áp lên trên mặt, Tống Ngâm Tuyết thấp giọng êm dịu nói: “Minh Tịnh, có chàng, thật tốt. . . . . .”

Rất cảm tạ người nam nhân rõ ràng có thể sóng vai mà đứng cùng mình, nhưng mà bởi vì yêu nàng đã lựa chọn đứng ra phía sau nàng, kỳ thật Tống Ngâm Tuyết biết mỗi nam tử đứng sau nàng đều như thế, cho nên giờ phút này, nàng mượn Minh Tịnh để biểu đạt ra lòng biết ơn của mình đối với bọn họ.

“Tuyết Nhi. . . . . .”

Bàn tay dán trên gương mặt nhẵn nhụi mềm nhẵn của người ngọc, trong lòng Minh Tịnh rung động, cười khẽ nghiền ngẫm mà nói: “Tuyết Nhi, đừng như vậy, ta cũng là nam nhân, cũng là nam nhân đã lâu không có đυ.ng vào nàng. . . . . .”

A?

Vừa nghe lời này, Tống Ngâm Tuyết hơi sững sờ, sau khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của Minh Tịnh, mặt không khỏi hơi đỏ lên. Hóa ra Minh Tịnh, cũng sẽ nói những lời tán tỉnh như vậy. . . . . .”Tuyết Nhi.” Vừa thấy Tống Ngâm Tuyết như vậy, trong lòng Minh Tịnh khẽ rung động, hồi tưởng lại tư thái của người ngọc trước kia, lunở nụ cười bất lương như hồ ly, không thể tưởng tượng được sau khi nàng mở rộng cửa lòng, thiệt tình tiếp nhận bọn họ, sẽ lại biểu hiện ra biểu lộ đáng yêu nữ tính như vậy.

“Tuyết Nhi, bộ dạng nàng bây giờ, ta thật sự yêu cực kỳ.”

Cất giọng trầm thấp, Minh Tịnh gợi cảm mà mị hoặc nói, hai tay của hắn nhẹ nâng người ngọc dậy, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, sau đó hít thật sâu, cảm nhận hương thơm thanh lệ của cơ thể nàng rồi cúi đầu chậm rãi, ngậm nhẹ lên hai mảnh môi mềm.

“Ừ. . . . . .”

Minh Tịnh đυ.ng vào, như lông vũ tê dại đảo qua trên môi, sau đó dịu dàng mở hàm răng ra, lưu luyến triền miên hôn nàng.

Tống Ngâm Tuyết ngập ngừng, hai tay vòng lên cổ Minh Tịnh, hai mắt nhắm nghiền cực lực đáp lại. Nàng cũng không né tránh, để đầu lưỡi Minh Tịnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau khi cảm nhận hắn đảo qua mỗi một tấc mật ngọt trong miệng mình, duỗi cái lưỡi ra, mυ'ŧ vào liếʍ láp khẽ cắn.

Vừa thấy người ngọc đáp lại, Minh Tịnh hừ nhẹ một tiếng, hai tay không khỏi tăng khí lực lên, gắt gao ôm thân thể động lòng người của Tống Ngâm Tuyết, sau đó vẻ mặt say mê.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Môi lưỡi quấn giao, mỹ diệu, động lòng người , hai người trong phòng lúc này, một người cúi cúi đầu, một người ngửa mặt, tạo nên một hình ảnh ôn nhu, lưu luyến.

“Tuyết Nhi, nàng sắp hành động a.” Hồi lâu sau, khi Minh Tịnh nhẹ nhàng rời khỏi người ngọc, hai người bọn họ, đều thở dài, sắc mặt ửng hồng.

“Ừ, sắp hành động, hẳn là ba ngày sau.” Hai tay vẫn vòng quanh cổ Minh Tịnh như cũ, dựa người vào trên thân hắn, Tống Ngâm Tuyết gật đầu, lên tiếng đáp.

“Tuyết Nhi, bất kể thế nào, ta vẫn một mực ở bên cạnh nàng, không chỉ mình ta, còn có. . . . . . Bọn họ.” Trong đôi mắt vừa kiên định vừa ôn nhu, Minh Tịnh ôm chặt người ngọc, thật lâu không buông tay.

Tống Ngâm Tuyết gật đầu, nhắm mắt tựa vào vòm ngực ấm áp, dùng hành động của mình, chứng minh lúc này nàng đang nghĩ gì. Lòng của nàng, hôm nay đã chính thức rộng mở, nương tựa vào bọn hắn, tin tưởng bọn hắn!

Trong các kiều diễm nhu hòa, ấm áp vô hạn, mặt Tống Ngâm Tuyết tựa vào trong l*иg ngực Minh Tịnh, chậm rãi nhắm mắt lại, chính là đúng vào lúc này, giọng nói Dạ Lâm Phong vang lên ngoài cửa, tiếng kêu, buồn bực mang theo bất mãn khiến hai người đang ôm nhau nhíu mày một hồi, lông mày khẽ chau.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, làm sao nàng lừa được Thượng Quan Huyền Ngọc về đây rồi ——”