Trong Hoàng thành Đại Lương, một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh về hướng Vân Thủy sơn trang, sau xe, Cầm Tâm cỡi ngựa, vẻ mặt lo lắng, nàng không ngừng ngẩng đầu nhìn trời, đồng thời tần suất huy động roi ngựa trong tay không khỏi nhanh hơn, bởi vậy có thể thấy được trong lòng nàng, thật sự rất gấp.
Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? Giờ dược lực phát tác sắp đến. . . . . .
Ngoài xe Cầm Tâm sốt ruột nghĩ, trong xe Tử Sở cùng Thư Ly cho rằng Tống Ngâm Tuyết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lo lắng nhíu chặt mày.
“Thân phận của Tuyết Nhi vừa mới công bố khắp thiên hạ, Tống Vũ Thiên có thể phái sát thủ đến vào lúc này hay không a?” Tử Sở nắm chặt tay, xoay mặt nói với Thư Ly.
“Không biết, chúng ta về trước xem rồi hẵng nói.” Không biết tình huống thế nào, Thư Ly trả lời.
Nghe vậy cũng không còn cách nào khác, Tử Sở gật đầu, tập trung tầm mắt ra ngoài xe, trái tim giống như muốn bay lên, hận không thể lập tức bay đến bên người Tống Ngâm Tuyết.
Đôi mắt một mực nhìn về phía trước, thần sắc lo lắng, Tử Sở ngồi yên, môi mím chắt. Bộ dạng Thư Ly cũng không khá hơn chút nào, tuy hắn mặt ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Tử Sở vừa ra ngoài xem, trong lòng vừa yên lặng cầu nguyện, trong lúc đó một cảm giác dị thường chảy qua toàn thân, làm cho hắn bụm lấy ngực, toàn thân không khỏi rung động một hồi.
“Tử Sở, huynh làm sao vậy?” Tựa hồ phát hiện có gì đó không đúng, Thư Ly vươn tay ra đỡ, tuy chỉ trong giây lát nhưng cũng bị cơ thể cực nóng của hắn khiến phải thu tay về.
“Tử Sở, rốt cuộc huynh làm sao vậy? Tại sao thân thể nóng như bị phỏng vậy!” Có chuẩn bị trong lòng, Thư Ly đến đỡ lần nữa, sắc mặt không khỏi khẩn trương lên.
“Ta, ta không biết. . . . . .” Trong rung động, Tử Sở cố hết sức nói, hắn đỏ mặt, cảm giác máu toàn thân đang sôi trào, loại cảm giác lạ lẫm này, trước kia hắn chưa từng trải qua!
Tuy Quân Tử Sở là hoàng tử, nhưng hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, cũng không dâʍ ɭσạи, cho nên không biết lúc này toàn bộ máu nóng tập trung ở một điểm, cảm giác cực nóng từ bụng không ngừng khuếch tán khắp toàn thân là gì? Còn tưởng rằng mình bị bệnh.
“Có lẽ, có lẽ là bị phong hàn. . . . . .” Thân thể nóng như phỏng, tưởng mình phát sốt, Tử Sở cố nén trận trận cảm giác khác thường, cắn răng nói.
Thư Ly cũng chưa trải qua chuyện như vậy, vừa nghe hắn nói thế, cảm thấy rất có thể, vì vậy nhìn quanh mọi nơi nói muốn đi tìm đại phu.
“Đừng! Đi xem trước đã, an nguy của Tuyết Nhi quan trọng hơn ——”
Một phát bắt được tay Thư Ly, Tử Sở run nhè nhẹ, hắn dùng lực lắc đầu, trên trán bắt đầu chảy đầy mồ hôi: “Không sao, ta có thể chống đỡ được, hơn nữa Vô Song ở đó, tìm huynh ấy hỗ trợ một chút, tốt hơn những đại phu này nhiều. . . . . .”
“Đúng, Vô Song ở trong trang, huynh ấy nhất định biết huynh làm sao!” Đột nhiên ý thức được năng lực của Vô Song, Thư Ly đồng ý dùng sức gật đầu, sau đó vội vàng vén rèm lên, lớn tiếng nói với thị vệ lái xe: “Nhanh, nhanh một chút!”
“Dạ!” Thị vệ lĩnh mệnh, giơ roi giục ngựa.
Cầm Tâm ý thức được biến đổi này mang hàm nghĩa gì, một bước không rời theo sát phía sau, cắn môi, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.
Không được! Nàng nhất định phải giành giao hợp với điện hạ trước tiện nhân Tống Ngâm Tuyết kia! Nhất định phải!
Xe ngựa, nhanh chóng chạy trốn trên đường, càng lúc càng gần Vân Thủy sơn trang, trong xe, Tử Sở chuyển động thân thể khô nóng, mồ hôi trên đầu càng chảy càng mạnh mẽ.
Sắc mặt tựa hồ cũng càng ngày càng hồng, còn hơi để lộ ra một loại không bình thường, nhưng Thư Ly không rõ việc đời căn bản là không nghĩ tới phương diện kia, chỉ cau mày, ở một bên lo lắng.
Trên người nóng bừng bừng, tựa hồ như muốn thiêu cháy, Tử Sở khẽ nhếch môi mỏng lúc này bởi vì tác dụng của dược lực mà trở nên cực kỳ khêu gợi, không ngừng thở hào hển dồn dập.
“Xoạt ——” một tiếng, quần áo bởi vì chuyển động, không cẩn thận toạc ra một cái lỗ, một hồi kɧoáı ©ảʍ mát dịu lập tức đánh úp lại, sảng khoái khiến trong cổ Tử Sở nhẹ bật ra tiếng.
Thư Ly nhìn hành vi “Quái dị” của Tử Sở trước mắt, vì khó hiểu lông mày càng nhíu chặt, nỗi lo lắng trong lòng cũng trầm trọng theo: bệnh của Tử Sở hung mãnh tới như vậy, không biết Vô Song có thể trị hay không? Lỡ xảy ra mệnh hệ gì. . . . . .
Gấp dùm cho người khác, Thư Ly nắm tay Tử Sở thật chặt, làm cho hắn không lộn xộn nữa, chính là Tử Sở không chịu nổi dược lực bá đạo của Thực cốt đan, sau khi biết cởϊ qυầи áo có thể thoải mái hơn, liền giãy dụa muốn cởϊ áσ nới dây lưng.
“Tử Sở, huynh làm gì thế?”
“Thư Ly, ta nóng, ta nóng quá. . . . . .“(Myu: *xịt máu mũi* đoạn này thật mờ ám.)
Thấp giọng thống khổ nói, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, lúc này Tử Sở không khống chế nổi hai tay của mình, liều mạng dùng sức lôi kéo.
Thư Ly bất đắc dĩ, đành phải nhìn hắn từng kiện từng kiện rộng mở xiêm y của mình, sau đó lộ ra xương quai xanh khêu gợi, l*иg ngực đẹp đẽ, da thịt trơn bóng . . . . . .
Lúc này, khi Thư Ly không biết nên làm thế nào mới tốt, xe ngựa đang chạy đột nhiên ngừng lại, tiếp đó liền nghe ngoài xe có tiếng thị vệ cung kính thông báo: “Bẩm Tam điện hạ, đến Vân Thủy sơn trang rồi.”
“Tử Sở, đến sơn trang rồi, chúng ta nhanh đi xuống đi.”
Nghe bẩm báo xong, trái tim Thư Ly buông lỏng, dứt lời muốn vươn tay ra đỡ, nhưng khi tay của hắn vừa mới vừa chạm vào thân thể nóng hổi của Tử Sở, hắn liền đổi ý.
“Tử Sở, huynh thế này không tiện đi ra ngoài, hay là ta đi gọi Vô Song đến a.” Lo lắng cho trạng thái của Tử Sở lúc này, Thư Ly quyết định để mình tự đi, bởi vì như vậy vừa tiết kiệm thời gian, cũng không làm cho Tử Sở chật vật quá mức.
Vén rèm mà đi, phân phó thị vệ, sau khi cảm thấy hết thảy đều thỏa đáng, Thư Ly bước nhanh vào, đi tìm Vô Song.
Sau xe ngựa, Cầm Tâm vừa thấy Thư Ly lẻ loi một mình đi vào, trong lòng mừng rỡ, vì vậy nàng lập tức bước nhanh lên, sau khi ra hiệu cho thị vệ đừng lên tiếng lập tức nhấc chân leo lên xe.
“Điện hạ. . . . . .” Biết là dược lực của Thực cốt đan đã phát tác, Cầm Tâm chú ý vén rèm lên, sau đó nhanh chóng đưa thân vào trong.
Cảnh tượng trước mắt, khiến Cầm Tâm ngây dại, khiến trong lòng nàng từng đợt xuân ý nhộn nhạo, con mắt cũng không khỏi biến thành hình trái tim.
Chỉ thấy Tử Sở mê loạn, hai mắt nhắm nghiền, gợi cảm bức người, môi hồng răng trắng, mơ hồ để lộ ra một loại tuấn mỹ động lòng người, bởi vì tác dụng mị hoặc của Thực cốt đan, khiến cho toàn thân hắn lộ ra màu hồng phấn mê người, cùng với l*иg ngực lỏa lồ trắng nõn gợi cảm, càng bổ sung tăng thêm sức quyến rũ, khiến Cầm Tâm thiếu chút nữa cầm giữ không được!
“Điện hạ.”
Mắt hơi đỏ hồng, đôi mắt chăm chú dừng lại trên cặp môi mỏng khẽ nhếch của Tử Sở, bộ dạng gợi cảm chọc người, làm cho ý thức cuối cùng của Cầm Tâm ầm ầm sụp đổ ngay tại thời khắc này.
“Điện hạ. . . . . .” Trong mắt mang theo sự mê hoặc, Cầm Tâm vươn tay chậm rãi xoa l*иg ngực Tử Sở, sau đó cúi người, cả người ghé vào trên người hắn.
Vì là lần đầu tiên, kỹ thuật cũng không được tốt, cơ hồ có thể nói là cực kỳ non nớt, Cầm Tâm cúi xuống hôn Tử Sở, chính là thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực, đành phải tựa vào trên l*иg ngực của hắn, cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của hắn.
Thân thể Tử Sở nóng rực, Cầm Tâm cũng khô nóng theo, nàng tựa ở trên l*иg ngực Tử Sở, ngón tay một vòng lại một vòng nhẹ trêu đùa quả hồng trước ngực hắn, thỉnh thoảng còn vuốt ve thêm mấy lần.
“Ừ. . . . . .” Một hồi than nhẹ từ trong miệng Tử Sở thốt ra. Bị thân thể Cầm Tâm đè lên, Tử Sở cảm thấy từng đợt mát mẻ, hắn không muốn mở mắt ra, chỉ say mê đắm chìm, cảm thụ được có người ở trên ngực hắn chậm rãi chuyển động, giúp hắn làm dịu bớt cơn nóng khó chịu.
Nghe được tiếng Tử Sở than nhẹ, Cầm Tâm giống như được cổ vũ, lá gan cũng lớn lên theo, dù sao hôm nay thành bại đều phụ thuộc vào lúc này, nàng không được nhát gan khϊếp sợ!
Trong lòng tựa hồ đã nghĩ thông suốt, Cầm Tâm đứng dậy, bắt đầu cởi y phục của mình, sau khi da thịt lộ rõ, áp người xuống lần nữa.
Lúc này đây Cầm Tâm không hề cố kỵ, rất là can đảm đem miệng của mình đυ.ng lên môi mỏng của Tử Sở, sau đó chậm rãi cắn lên cánh môi, bắt đầu dùng sức mυ'ŧ lấy.
Da thịt cùng da thịt giao hòa, khiến dục hỏa của Tử Sở vừa mới dịu bớt lại”Vụt ——” một tiếng bốc lên, sau đó hừng hực thiêu đốt, rất có xu thế càng đốt càng mãnh liệt.
Kêu lên một tiếng đau đớn trở môi đáp lại, hai tay Tử Sở ôm lấy Cầm Tâm, nhịn không được dồn dập kêu lên: “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi ——”
Cầm Tâm sững sờ, trong lòng tràn đầy lửa giận, bất quá lúc này nàng không trông nom được nhiều như vậy, bởi vì việc cấp bách vẫn là phát sinh quan hệ cùng Tử Sở trước.
“Điện hạ, đến yêu Cầm Tâm a, cái gì Cầm Tâm cũng cho ngài. . . . . .”Thuận thế lăn qua bên cạnh, làm cho Tử Sở xoay người trở lên trên, trong mê loạn, Tử Sở bắt đầu một đường chạy theo xương quai xanh của Cầm Tâm đi xuống.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .”
Tử Sở thở dốc kêu to dồn dập, động tác trên tay nhanh hơn, mà Cầm Tâm dưới thân từ từ nhắm hai mắt lại, vừa hưng phấn vừa căm giận hai tay vòng lên cổ Tử Sở, bắt đầu vụng về mà vội vàng đáp lại.
“Tuyết Nhi, ta muốn nàng, ta muốn nàng!” Tựa hồ biết loại cảm giác cực nóng trong cơ thể mình rốt cuộc là loại khát vọng gì, Tử Sở phun ra khí tức nóng ướt, không ngừng nói.
Cầm Tâm tủi thân, cắn răng lên tiếng, hùa theo: “Tử Sở, ta là Tuyết Nhi, chàng tới đi, muốn ta a. . . . . .”
“Tuyết Nhi, thật vậy chăng? Nàng thật sự chịu cho ta!” Một tiếng kêu kinh hỉ, Tử Sở tưởng rằng mơ mộng của mình rốt cục đã được thực hiện, hưng phấn mạnh mẽ mở mắt ra, muốn chứng kiến thời khắc thần thánh này, chính là không nghĩ tới đập vào mắt mình, không phải là khuôn mặt khuynh thành tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết, mà chỉ là dung nhan ý loạn tình mê của Cầm Tâm.
“Cầm Tâm, sao lại là ngươi!” Giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, lập tức trong nội tâm lành lạnh, mặc dù thân thể của hắn trăm ngàn lần không tình nguyện, nhưng Tử Sở vẫn là mạnh mẽ bật dậy, hung hăng trừng mắt.
“Cầm Tâm, ngươi làm gì vậy? Đi ra ngoài!”
“Điện hạ, đừng đuổi Cầm Tâm đi! Từ rất sớm Cầm Tâm vẫn một mực thích ngài, một mực mơ ước có ngày hôm nay! Cầm Tâm cầu ngài, cầu ngài muốn Cầm Tâm đi, Cầm Tâm sẽ một đời một thế toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ngài, thật sự!
Thật sự ——”
Thấy Tử Sở phản kháng, Cầm Tâm không để ý gì đến rụt rè nữa, vừa xông lên vừa muốn xé rách y phục của mình.
Tuy dục hỏa khó nhịn, chính là đối tượng không đúng, Tử Sở nghiêm mặt, nghiêm nghị quát lớn không cho nàng xông đến!
Chính là chuyện đã tới nước này Cầm Tâm làm sao còn nghe được những lời này nữa, nàng ta đã có quyết tâm đập nồi dìm thuyền, tráng sĩ cắt cổ tay, ỷ vào thân thủ của mình, vồ đến ép Tử Sở lên vách xe, sau đó bắt đầu điên cuồng câu dẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Ngươi —— ngươi tránh ra!” Chịu đựng du͙© vọиɠ rầm rĩ lao nhanh trong cơ thể, Tử Sở cố gắng giãy dụa, mà đúng lúc này, ngoài xe vang lên một hồi tiếng bước chân, nghe tiếng động, hẳn là có nhiều người đang đi về hướng này.
“Vô Song, Tử Sở đang ở trong xe, huynh mau đi xem một chút a. Bộ dáng kia giống như rất thống khổ, hẳn là bệnh vô cùng nghiêm trọng.” Giọng Thư Ly vang lên.
“Được!” Nghe Thư Ly nói xong, Vô Song trả lời, bước nhanh tiến lên tìm tòi, nhưng trong nháy mắt màn xe bị nhấc lên kia thì tất cả mọi người đều sợ ngây người, hai mắt không khỏi mở to.
“Cái này, đây là có chuyện gì. . . . . .” Thư Ly ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng khó hiểu, vì sao mới vừa rồi còn yên lành, bây giờ trở về lại thấy hai người quần áo không chỉnh tề dây dưa cùng một chỗ, hơn nữa tư thế còn có chút mập mờ như vậy?
“Này , Thư Ly, ta nói không phải huynh cố ý bảo chúng ta tới thưởng thức màn đông cung sống động do Tử Sở huynh biểu diễn chứ?” Bên cạnh, giọng nói của Lâm Phong vang lên, sau khi trố mắt, sắc mặt của hắn biến thành một nụ cười xấu xa.
Mọi người không nói gì, tựa hồ cũng không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy sau một hồi trầm mặc, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi xoay người sang chỗ khác, không xem nữa.
Tử Sở vốn bị Cầm Tâm bắt buộc, không thể động đậy, lúc này nhân lúc Cầm Tâm bị quấy phá, hắn ra sức phản kháng, thoát thân khỏi ma trảo.
“Tuyết Nhi, nàng nghe ta giải thích ——” vừa thấy được Tống Ngâm Tuyết đứng trong mọi người, Tử Sở vội vàng muốn giải thích, chính là dược lực trong cơ thể hắn phát tác hung mãnh, cho nên đành vịn vào thành xe, không ngừng thở phì phò.
Cầm Tâm quần áo lõα ɭồ, vừa thấy mình chuyện tốt của mình bị quấy rầy, hai tay lập tức vòng ngực, oán hận mắng: “Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy chuyện tốt nhà người ta bao giờ à?!”
“Tuyết Nhi, sự tình không phải như thế!” Vừa nghe Cầm Tâm cố ý đổi trắng thay đen, Tử Sở cố hết sức giải thích.
Thấy vậy, Vô Song tiến lên một bước, thấy trên mặt Tử Sở để lộ ra một tia không bình thường, lập tức vươn tay bắt mạch, tinh tế chẩn bệnh.
“Thực cốt đan!”
Vừa chẩn đoán ra, sắc mặt Vô Song chợt biến đổi, sau đó mạnh mẽ quay đầu, nghiêm mặt hỏi Tử Sở: “Làm sao huynh lại uống Thực cốt đan? Lại còn uống với nước trà!”
“Huynh nói cái gì? Ta không biết. . . . . .” Lắc đầu, trên người thiêu đốt khó nhịn, Tử Sở cố nén cảm giác không khỏe, thân thể khẽ run rẩy.
Mạnh mẽ mở miệng Tử Sở, lập tức đút một viên thuốc vào, Vô Song động tác thành thạo nhanh chóng phong bế vài đại huyệt trên người hắn, sau đó để hắn nhẹ nhàng tựa vào thành xe.
“Là ngươi hạ thuốc hắn?” Giương mắt nhìn Cầm Tâm, Vô Song lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Cầm Tâm căm tức trong lòng, bày ra bộ dạng chính nghĩa đường đường nói: “Ngươi cũng đừng bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!”
Nghe được câu trả lời thô lỗ của Cầm Tâm, Vô Song cười khinh miệt như mây trôi nước chảy, ngước mắt nói: “Chuyện của ngươi ta tuyệt đối sẽ không trông nom, nhưng còn Tử Sở. . . . . .”
“Vô Song, rốt cuộc Thực cốt đan là cái gì? Vì sao Tử Sở huynh lại biến thành cái dạng này?”
Kỳ Nguyệt nghe vậy lên tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng.
Thấy vậy, Vô Song quay đầu, chậm rãi nói: “Thực cốt đan là một loại xuân dược cực mạnh, cùng với Cực lạc đan đều xuất phát từ hoàng thất Kiều quốc, nhưng hiệu lực lại vượt xa Cực lạc đan.”
“Xuân dược!” Kỳ Nguyệt vừa nghe vậy, kinh ngạc kêu lên sợ hãi, kể cả Thư Ly bên cạnh, cũng trừng lớn mắt.
Biểu hiện của Minh Tịnh, Mặc Lương, Lâm Phong lại rất là bình thường, tuy cũng hơi ngoài ý muốn, nhưng bọn họ vốn đầy kinh nghiệm giang hồ, vừa rồi vừa thấy được biểu hiện của Tử Sở thì trong lòng cũng đã đoán ra được bảy tám phần.
“Vậy có không thúốc giải à? Viên thuốc vừa rồi có phải là. . . . . .” Thư Ly tiến lên, ân cần hỏi.
Nghe vậy, Vô Song lắc đầu, mở miệng giải thích nói: “Đó không phải giải dược, nó chỉ tạm thời trì hoãn dược tính trong cơ thể huynh ấy. Thực cốt đan không giống Cực lạc đan, mặc dù cùng là xuân dược mãnh liệt, nhưng Cực lạc đan đυ.ng phải người có ý chí kiên định vẫn có thể nhẫn nhịn qua, hơn nữa sau đó không có tác dụng phụ, nhưng Thực cốt đan thì không, người trúng thuốc phải cùng khác phái giao hợp, bằng không cảm giác mất hồn mị hoặc liền mạnh mẽ biến thành độc dược thực cốt, hung hăng gặm cắn xương cốt người trúng độc, thẳng đến khi đối phương trút hơi thở cuối cùng.”
“Sở dĩ Thực cốt đan có tên là Thực cốt đan, vì nều dùng nó làm mị thuốc thì sẽ mang đến cho người ta cảm giác tiêu hồn thực cốt, thứ hai là nếu để nó trở thành kịch độc thì sẽ cảm thấy đau đớn tận xương, giống như xương cốt từng chút từng chút chậm rãi tiêu biến. . . . . . “
“Thế này, quá ác độc. . . . . .” Nghe Vô Song giải thích xong, tất cả mọi người tựa hồ rất kinh ngạc, kể cả Tống Ngâm Tuyết cũng không khỏi đưa mắt nhìn sang Tử Sở.
“Điện hạ. . . . . .”
Nghe thấy dược tính của Thực cốt đan, Cầm Tâm khϊếp sợ nói không ra lời, nàng vọt tới bên người Tử Sở, áy náy không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi, điện hạ, Cầm Tâm không biết thuốc này lại như vậy. Không phải Cầm Tâm cố tình, ngài chờ một chút, chờ Cầm Tâm giúp ngài giải độc.”
Quan tâm đến sự an nguy của Tử Sở, Cầm Tâm không còn cảm thấy thẹn thùng, dứt lời muốn động thủ cởi y phục của mình, lúc này, Vô Song ngăn nàng lại, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Thuốc này ngươi giải không được.”
“Vì sao ta lại giải không được? Không phải nói chỉ cần cùng nữ tử giao hợp là được sao!” Cảm thấy hắn rõ ràng là cố ý làm khó mình, Cầm Tâm bực bội cãi lại.
Thấy vậy, Vô Song bình tĩnh nhìn nàng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Nếu như ngươi muốn hắn chết, vậy ngươi cứ thử đi.”
“Ngươi có ý gì!”
Vừa nghe hắn nhắc đến vấn đề sống chết của Tử Sở, Cầm Tâm khẽ giật mình, mà Tống Ngâm Tuyết cạnh cũng rất khó hiểu, lúc này cũng ngẫm nghĩ một chút, mở miệng nói: “Vô Song, chàng muốn nói cái gì?”
Về Thực cốt đan, trước nay nàng chưa hề nghe nói qua, hơn nữa từ tình huống lúc này mà phân tích, ở đây ngoại trừ Vô Song, hẳn là không ai biết được tốt cuộc nó lợi hại tới mức nào.
“Vô Song, vì sao nàng ta không cứu Tử Sở được.”
“Bởi vì nàngta là xử nữ.”
“Cái gì?!”
“A!”
Vừa nghe được đáp án này, phản ứng của mọi người không đồng nhất, đều không nói gì nhìn về phía Vô Song.
Thấy vậy, Vô Song nghiêm mặt, không chút vui đùa dùng khóe mắt liếc thủ cung sa của Cầm Tâm bởi vì quần áo không chỉnh tề mà lộ ra, miệng nhàn nhạt nói: “Thực cốt đan, nếu như hai bên giao hợp đều là tấm thân xử nữ, hai người đều chết. . . . . .”
Vô Song cũng biết cho đến nay Tử Sở vẫn còn trong trắng, cho nên giờ phút này sau khi thấy được thủ cung sa của Cầm Tâm, liền thẳng thắn nói ra tình hình thực tế, hơn nữa nói hết chuyện này xong, hắn giương mắt chậm rãi nhìn Tống Ngâm Tuyết, bình tĩnh mà nói: “Thực cốt đan này vốn cũng không phải thứ gì đáng sợ, chỉ cần người uống thuốc tìm một người khác phái không phải xử nữ giao hợp là được, nhưng có người lại không biết dược lý của nó, pha nó trong nước trà, làm như vậy đúng là phiền toái lớn rồi. . . . . .”
“Phiền toái gì?”
Cầm Tâm cảm giác chính cô ta cũng muốn khóc, vì tư dục trong lòng, rõ ràng lại hại người mình thương đến nông nỗi này, nghĩ đến đây, thân thể nàng liền không khỏi run rẩy: “Xin ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là phiền toái gì. . . . . .”
“Thực cốt đan hòa tan vào nước trà, liền kích phát toàn bộ hai loại dược tính của nó, cho nên lúc này ở trong cơ thể Tử Sở, đã có mị thuốc cực hạn, cũng có kịch độc trí mạng. . . . . . Ai, mặc kệ thuốc này là ai bỏ, có thể thấy được người nọ dụng tâm thật hung ác, thật sự muốn đẩy Tử Sở vào chỗ chết a. . . . . .”
“Ngươi nói cái gì – -”
Đột nhiên cảm thấy long trời lở đất, trong đầu Cầm Tâm “Ông” một tiếng không khỏi mê muội một hồi! Nàng không muốn tin tưởng sự thật này, không cách nào tiếp nhận là mình đã tự tay hạ độc người thương, nỗi hối hận tràn đầy không ngừng tra tấn nàng.
“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Phải làm sao mới có thể cứu điện hạ!”
Cầm Tâm bối rối kêu lên, hai mắt nhìn Tử Sở chằm chằm, chính là sau khi Tử Sở được Vô Song cho uống thuốc, liền một mực lâm vào trạng thái hôn mê, cũng không có phản ứng gì.
“Vô Song, vậy bây giờ nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Tử Sở chết.” Thư Ly cùng Kỳ Nguyệt vội vàng nói.
Nghe vậy, Vô Song không nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, trong ánh mắt có một loại thần thái khác: “Ta đây vô năng vô lực, chỉ cần xem ý tứ của Tuyết Nhi. . . . . .
“Tuyết Nhi?”
“Ừ, Tuyết Nhi. Tử Sở vốn là phu quân của Tuyết Nhi, cho nên để Tuyết Nhi giải thuốc này cho hắn là thích hợp nhất, hơn nữa Tuyết Nhi công lực thâm hậu, cũng chỉ có nàng mới có năng lực bức độc ra trong lúc giao hợp cùng Tử Sở, không để hắn chịu cơn đau thực cốt.
“. . . . . .”
Lời mà Vô Song nói…, chữ chữ gõ thật mạnh vào trong lòng mọi người, khiến cho bọn họ không khỏi tập trung tầm mắt vào bóng hình vận bạch y.
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, hai mắt cũng không nhìn thẳng vào bọn họ.
Mấy ngày nay, chuyện nàng cùng Kỳ Nguyệt, Mặc Lương mọi người cũng đã biết, nếu tiến hành trong bí mật, nàng còn miễn cưỡng chịu được, nhưng mà, chuyện xảy ra đình đám như vậy, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, Lâm Phong bên cạnh nhịn không được rất là cảm thán: “Ai, thật sự là ông trời bất công a, tại sao hết lần này tới lần khác người trúng độc không phải là ta? Ai, ta nói Vân Vô Song, Thực cốt đan gì đó trên người của huynh có sao? Nếu mà có huynh cho ta một viên đi, để Tuyết Nhi cũng giải độc cho ta. . . . . .”
Câu đùa cợt này tức thời điều tiết bầu không khí, khiến tâm tình mọi người buông lỏng xuống, Vô Song cười nhạt đảo mắt nhìn Tử Sở tựa hồ đang dần dần tỉnh lại, không khỏi mở miệng khuyên: “Đừng do dự, Tuyết Nhi, hiệu lực của viên thuốc kia sắp áp chế Thực cốt đan không nổi rồi, nếu như nàng không muốn Tử Sở vì nó mà chết, thì mau chóng đi vào biệt viện trong trang, Ôn Tuyền chỗ đó sẽ có chút trợ giúp cho việc giải trừ độc tính.”
Dùng mắt ra hiệu, Kỳ Nguyệt cùng Thư Ly lập tức gật đầu tiến lên đỡ Tử Sở, Cầm Tâm ngăn trở không chịu buông, kêu to không thể để cho Tống Ngâm Tuyết làm dơ bẩn điện hạ nhà bọn họ.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết thâm ý liếc nhìn nàng, sau đó xoay người ưu nhã đi về hướng Ôn Tuyền, sau lưng Tử Sở được vịn, chậm rãi đi theo.
Cầm Tâm kêu to, hận đến muốn hủy thiên diệt địa, điên cuồng cực độ! Nàng đã giận mình uổng công làm tiểu nhân lót đường cho người khác, không công tiện nghi cho tiện nhân Tống Ngâm Tuyết kia, vừa hận Quân Tử Dạ âm hiểm xảo trá, muốn mượn tay nàng một mũi tên trúng hai con chim loại bỏ Tử Sở, vì vậy ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: “Quân Tử Dạ ngươi dám gạt ta ——”, sau đó xoay người lên ngựa, nổi giận đùng đùng phóng về hướng phủ đệ của Đại hoàng tử!
“Quân Tử Dạ, đồ tiểu nhân hèn hạ! Xem hôm nay ta có gϊếŧ chết ngươi không ——”
Khi Cầm Tâm lửa giận ngút trời một cước đá văng cửa phòng Quân Tử Dạ thì Quân Tử Dạ đang ở trong phòng cùng thị thϊếp mua vui, thần sắc rất là thích ý.
“A, là ngươi? Thế nào, Thực cốt đan không hiệu nghiệm sao?”
Buông thị thϊếp ra, Quân Tử Dạ ra hiệu cho nàng ta rời đi, sau đó nở nụ cười tiến lên, ngả ngớn nói: “Nhìn ngươi như vậy, đích thị là giờ phút này tiểu tử Tử Sở kia đã phát độc, bằng không ngươi cũng sẽ không nổi giận đùng đùng cầm kiếm chỉa vào người ta a. . . . . .”
“Quân Tử Dạ, ngươi dám ám hại Tam điện hạ, ta muốn mạng của ngươi!” Nhìn bộ dạng đắc ý đáng đánh đòn của Quân Tử Dạ, huyết khí Cầm Tâm dâng lên tận ngực, không khỏi cầm kiếm tiến lên.
Chỉ nghe”Keng ——” một tiếng, kiếm rơi xuống đất, {ám vệ} bên cạnh Quân Tử Dạ kịp thời ra tay, một kích đánh bại Cầm Tâm!
“Quân Tử Dạ, hết thảy đều do ngươi xếp đặt đúng không! Lần trước ngươi nghe nói ta là xử nữ, liền sinh ý đồ xấu giựt giây ta, để ta đi hạ độc Tam điện hạ! Sau đó ngươi còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu, muốn hai chúng ta đều mất mạng, để ngươi hại chết người mà không có đối chứng!”
” Lần trước ngươi cố ý cùng nữ tử kia biểu diễn ở trước mặt ta, chính là muốn giảm sự đề phòng của ta đối với ngươi, hơn nữa vì lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn cố ý nói cho ta biết phảỉ hòa tan thuốc vào trong nước trà! Ngươi tâm địa độc ác, thủ đoạn đê tiện, quả thực là trời đất bất dung!”
Cầm Tâm bụm lấy cánh tay cầm kiếm đau đến chết lặng, phẫn nộ cực độ kêu gào nói ra thù hận trong lòng, hai mắt nàng đỏ hồng, hàm răng cắn “ken két”
“A, đúng là nhanh mồm nhanh miệng , cũng không biết đích thân chơi thì cảm giác thế nào. . . . . .” Đối với những lời chửi bới của Cầm Tâm, Quân Tử Dạ căn bản là thờ ơ, hắn cười cười từng bước một đi lên phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười da^ʍ tà.
“Ngươi muốn làm gì!” Vốn không ngốc nghếch, nhưng vì sự xúc động lỗ mãng, vì nôn nóng nhất thời, lại đưa chính mình vào hang sói,sự ngu xuẩn của Cầm Tâm, đã mang đến cho nàng một kết cục tất nhiên.
Kiếm mình bị đánh rơi, mặt đối mặt với hai gã nam tử, Cầm Tâm tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng từng bước một lui về phía sau, Quân Tử Dạ từng bước một tiến lên, cuối cùng đến khi không thể lùi lại được nữa, lưng dựa vào vách tường lạnh lùng nói: “Quân Tử Dạ, ngươi muốn làm cái gì? Ta là người của Tam điện hạ, ngươi không thể đυ.ng đến ta!”
” Người của Quân Tử Sở? Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao? Chỉ cần lấy hành vi mang kiếm chỉ vào ta của ngươi vừa rồi, ta liền có thể tùy ý trị tội ngươi . . . . . .”
Vươn tay chậm rãi xoa khuôn mặt của Cầm Tâm, sau đó vuốt ve qua lại, ánh mắt Quân Tử Dạ mập mờ ngả ngớn, đột ngột dùng sức nắm chặt miệng đối phương, nhét vào một viên thuốc.
“Ngươi, ngươi cho ta uống cái gì!” Cầm Tâm bụm lấy yết hầu, vẻ mặt hoảng sợ nói.
Nghe vậy, Quân Tử Dạ tà tà liếc nàng, trêu tức hồi đáp: “Thực cốt đan a, không phải mới vừa rồi ngươi không uống sao? Hiện tại ta liền cho ngươi nếm thử. Ha ha, Cầm Tâm a Cầm Tâm, ngươi thật sự là nên thấy đủ, đồ tốt như vậy bình thường ta cũng không nỡ sử dụng, chính là vì ngươi mà lại phá lệ ba lần, ngươi nói giờ phút này, có phải ngươi nên hảo hảo cảm tạ ta không ~~”
Tay, mạnh mẽ kéo rách quần áo Cầm Tâm, sau đó nắm tóc nàng đẩy ngã trên mặt đất, Quân Tử Dạ nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười nói với {ám vệ} của mình: “Kiến Hùng, nữ nhân này ta thưởng cho ngươi, ngươi hãy đối xử tốt đối với nàng a! Phải biết rằng thân thể của nàng, đến hôm nay vẫn còn sạch sẽ đấy. . . . . .”
“Quân Tử Dạ, ngươi dám!”
Cầm Tâm kêu to, chính là đối phương đâu thèm để ý đến nàng, nhàn nhã đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, biếng nhác nói: “Kiến hùng, làm ngay ở chỗ này, lần trước nữ nhân này nhìn ta biểu diễn, lần này, cũng nên đến phiên ta xem nàng rồi, ha ha. . . . . .”