“Khởi bẩm Minh Chủ, ngoài Vân Thủy sơn trang có một nam tử tự xưng là‘ Dạ Lâm Phong ’ đến cầu kiến!”
Ngày hôm sau, khi Tống Ngâm Tuyết đang ở trong thư phòng của Minh Chủ đọc những tích đã phát sinh bao năm qua trong giang hồ thì ngoài cửa hội trưởng lão có một đệ tử tiến đến bẩm báo.
“Dạ Lâm Phong?”
Hắn quả nhiên đã tới đây. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết để quyển sách trên tay xuống, sau đó đứng dậy, gật đầu nói: “Dẫn hắn vào đi.”
“Dạ!” Đệ tử lĩnh mệnh, xoay người cáo lui. Đến lúc này, Tống Ngâm Tuyết khẽ thở dài một cái, trong lòng cười châm chọc: lại thêm một người nữa rồi. . . . . .
Khi Dạ Lâm Phong một thân bạch y, phong lưu phóng khoáng, khóe mắt mỉm cười, yêu nghiệt không kiềm chế đẩy cửa phòng ra, từng bước một đi đến thì trong lòng Tống Ngâm Tuyết thầm nhủ: quả nhiên là yêu nghiệt, mới bước vào đã sáng rọi bốn phía, lấp lánh khắp nơi.
“Tuyết Nhi.”
Dừng bước lại, đứng ở trước mặt nàng, Lâm Phong cười tà mị, đôi mắt hoa đào mỉm cười, duỗi hai tay ra muốn đến ôm nàng.
Lui về phía sau mấy bước, lách mình khỏi ma trảo kia, Tống Ngâm Tuyết khinh thường, mở miệng hỏi: “Thương thế của chàng đã khỏi rồi?”
“Vốn còn chưa khỏi hắn, nhưng nghe nói trên đại hội võ lâm Tuyết Nhi biểu hiện siêu quần liền lập tức khỏi ngay. Ai, ở đại hội võ lâm Tuyết Nhi nổi bật như vậy, nếu ta không lo tới đây, chỉ sợ cái vị trí phu quân này từ nay về sau sẽ không có chỗ cho ta nữa. Nên ta mới nhịn đau, giơ roi giục ngựa chạy đến, nhưng kết quả hình như. . . . . .”
Lâm Phong có chút nghiền ngẫm mà buồn bực nói, nghĩ tới mấy người hắn đυ.ng phải khi đi tới vừa rồi, lòng hắn liền cực kỳ khó chịu.
“Tuyết Nhi, mới hơn mười ngày ngắn ngủi, nàng liền giúp ta tìm nhiều đồng bọn như vậy a? Sợ ta sau này không có ai trò chuyện, tìm người để ta giải buồn đấy sao? Ai, Tuyết Nhi đối với ta thật tốt, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng nghĩ tới cho ta, vi phu đây thật sự rất là cảm động a.”
Vừa lắc đầu, vừa biểu hiện ra bộ dạng vui mừng, loại cảm giác mâu thuẫn này, Dạ Lâm Phong vốn phong lưu không kiềm chế lại diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắn thấy Tống Ngâm Tuyết không để cho hắn ôm, vì vậy liền lắc lắc tay, đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó tiếp tục trêu chọc: “Tuyết Nhi, nàng tìm toàn là người quen? Như vậy cũng tốt, từ nay về sau mọi người tương thân tương ái, sống chung cũng không quá khó khăn nha.”
Đối mặt với lời trêu chọc của Lâm Phong, Tống Ngâm Tuyết không nói gì một hồi, nàng hơi nhăn lông mày lại, nhẹ giọng khiển trách:
“Dạ Lâm Phong, thương thế của chàng còn chưa khỏe, sao lại chạy loạn khắp nơi vậy?”
“Ta nhớ Tuyết Nhi a, cho nên mới tới đây xem xem. Tuyết Nhi, nàng hỏi như vậy, có phải là cho thấy nàng luôn quan tâm đến ta không?”Mở to hai mắt xinh đẹp vô cùng, trong đôi mắt Dạ Lâm Phong mơ hồ có ánh sáng chiếu rọi, trong khi nghiền ngẫm, tất nhiên là hi vọng tìm được đáp án khẳng định, hắn thẳng tắp nhìn về phía trước.
“Ai thèm quan tâm tới chàng!” Đối với bộ dạng không đứng đắn của hắn, Tống Ngâm Tuyết nghiêm mặt không thèm để ý tới, mà trêu chọc trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu chàng nhàm chán, có thể đi dạo chơi thanh lâu, làm vườn nuôi chim, đừng chạy đến đây gây chuyện thị phi.”
“Tuyết Nhi, chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu lòng vi phu sao? Từ sau khi nhận định nàng, ta đã không đi tới nơi bướm hoa đó rồi, một lòng thủ thân như ngọc cho nàng. Còn nữa nếu như Tuyết Nhi thích ta làm vườn nuôi chim, vi phu sẽ nuôi ột mình nàng, nhưng trước khi nuôi kính xin Tuyết Nhi nói cho ta rốt cuộc nàng thích gì loại chim gì?”
Lâm Phong ngọt ngào nói…, mơ hồ mang theo vẻ trêu tức nghiền ngẫm, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tươi cười, hai mắt tà tà đánh giá hắn: ” Thủ thân như ngọc cho ta? Xin hỏi chàng còn có trinh tiết để thủ sao?”
“Có a.”
Nghe xong lời này, Lâm Phong cười tưới rói, hắn tiến lên từng bước một, tới gần người ngọc.
“Ta không tin.”
Chê cười, lãng tử gió trăng mà vẫn còn trinh tiết? Nàng không tin!
“Tin hay không, Tuyết nhi tự mình thử chẳng phải sẽ biết . . . . . .” Một tay bắt lấy bàn tay thon dài của người ngọc, nhẹ nhàng nắm trong tay, Lâm Phong cúi môi ịn lên nó một nụ hôn, sau đó cười mập mờ.
“Ta không thử.”
Đừng hòng lừa gạt nàng! Nam nhân đều là sói, nàng đã trải nghiệm sâu sắc rồi.
“Ha ha. . . . . .”
Lâm Phong cười khẽ một tiếng, cười vô cùng quyến rũ, hắn lẳng lặng nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt đầy hứng thú nói: “Tuyết Nhi, nàng thay đổi, biến thành càng ngày càng nữ tính rồi, khiến vi phu rất thích.”
Rùng mình một hồi, Tống Ngâm Tuyết rút tay về, tức giận mắng hắn một tiếng: “Thích cái đầu chàng! Miệng vết thương còn chưa lành hãy mau đi nghỉ ngơi, kẻo lãng phí thuốc của ta.”
Từ lúc hắn vừa vào cửa, Tống Ngâm Tuyết đã phát hiện sắc mặt Lâm Phong hơi trắng bệch, tuy hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng nàng chỉ cần liếc qua liền có thể nhìn ra.
Hắn nhất định đã ra roi thúc ngựa trên đường đi, bằng không miệng vết thương cũng không có khả năng đau lợi hại như vậy.
“Ha ha, thuốc ta có mang theo rồi, sẽ không cần Tuyết Nhi phí tâm.”Đi lên trước, Lâm Phong cười nhạt, hai tay giữ lấy bờ vai của nàng sau đó từ bên hông mình móc ra khối binh phù, nói cực kỳ tùy ý tiêu sái: “Tuyết Nhi, những năm gần đây ở trên tay ta cũng có chút binh quyền, dù sao hôm nay Tây thần khắp nơi đều thái bình, căn bản không cần dùng đến, không bằng lấy ra tặng cho nàng, coi như là đồ cưới ta mang theo khi gả cho nàng. . . . . .”
“Đồ cưới chàng mang theo . . . . . .”
Vừa nghe lời này, lập tức đầu đầy hắc tuyến, Tống Ngâm Tuyết tiếp nhận binh phù, trong lòng cảm thán một hồi, “Binh phù của chàng ta nhận lấy, những thứ khác sau này hãy nói.”
“Không được, Tuyết Nhi! Nàng cũng không thể nham hiểm khiến người ta thương tâm như vậy. . . . .”
Bày ra bộ dạng cần được yêu thương, biểu hiện Lâm Phong rất đáng thương, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết xoay người một cái, nói : “Vào trong phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, miệng vết thương chưa lành, thì cũng đừng có chạy loạn khắp nơi.”
“Dạ, nương tử đại nhân, vi phu tuân mệnh.” Cười ngọt ngào đến cực điểm, lông mày hơi giương lên, hai tay Lâm Phong ôm quyền, khuôn mặt tuấn tú tươi hơn hớn.
Xoay người nhấc chân, đi ra ngoài, nhưng trước khi đi, hắn còn thăm dò nói: “Nương tử, kỳ thật chỉ cần nàng chịu kiểm tra ta, dù cho ta không nghỉ ngơi, thương thế của ta cũng lành ngay, thật đó!”
Cười ha ha, nhanh chóng vứt lại một ánh mắt gọi mời, sau đó không đợi Tống Ngâm Tuyết tức giận, thân ảnh nhanh chóng tránh ra, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười khoái tra, vang vọng ở trong hành lang thật lâu.
Nghe tiếng cười, Tống Ngâm Tuyết nắm chặt binh phù trong tay, trong khi lơ đãng giương mắt, nàng nở nụ cười nhàn nhạt.
Màn đêm buông xuống, Tống Ngâm Tuyết ngồi trong phòng xem xét khối binh phù của Lâm Phong, trong đầu âm thầm tự hỏi. Buổi ăn tối, thật sự làm cho nàng có chút đau đầu, bởi vì có Lâm Phong gia nhập, mấy người bọn họ đấu càng mãnh liệt, kết quả lại là kết thúc bằng một đống bừa bộn.
Ai, tựa hồ thế cục càng ngày càng hỗn loạn, có phải là nàng sai rồi? Không nên thu nhận nhiều như vậy? Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, có chút tâm trạng muốn ngẩng đầu hỏi ông trời.
“Bùm” một tiếng, ngay lúc này, thân ảnh Tịch Mặc Lương phá cửa mà vào, sau đó hắn nắm người ngọc lên, không nói gì lôi kéo nàng đi ra ngoài.
“Tuyết Nhi, đi theo ta.”
“Đi đâu?” Bị hắn lôi kéo, Tống Ngâm Tuyết nghi hoặc.
Nghe vậy, Mặc Lương quay đầu, cười xấu xa nói: “Đi tới một chỗ mà bọn họ tìm không ra.”
Thân ảnh mạnh mẽ nhảy lên, mang người ngọc phóng qua tường, vượt qua thủ vệ, sau đó nhanh chóng chạy vào màn đêm, biến mất trong bóng tối đen thẫm.
Đi vào một rừng cây, rất xa tựa hồ có tiếng nước, Tống Ngâm Tuyết thu hồi bàn tay bị Mặc Lương tùy ý lôi kéo, mở miệng nói: “Chàng dẫn ta tới nơi này làm gì?”
“Hẹn hò!” Cười sáng lạng, vẻ lạnh lùng tan biến hết, khuôn mặt anh tuấn của Mặc Lương, cho dù trong bóng đêm cũng không che dấu được hào quang.
“Tuyết Nhi, tối hôm qua nàng cùng Thư Ly cầm sắt hợp minh dưới chân núi, hôm nay tiểu tử Dạ Lâm Phong kia lại tới đây, nếu ta không hành động nhanh hơn, ta thật sự sẽ bị xếp xó mất.”
Hóa ra là ghen! Mặc Lương giữ chặt tay Tống Ngâm Tuyết lần nữa, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Tuyết Nhi, nếu ta sớm biết Huyền Mặc lệnh ở trên người nàng thì tốt rồi, ta nhất định không rời khỏi nàng ngươi, không cho nàng có cơ hội trêu chọc nhiều nam nhân như vậy.”
” Tịch gia chúng ta, đời này qua đời khác là ẩn tôn bảo vệ Huyền Mặc lệnh, ngày đó tại Tây thần, ta nhận được thư của Chung Hồng, nói Huyền Mặc lệnh tái hiện giang hồ, bọn họ muốn sớm tổ chức đại hội võ lâm, mời ta trở về, vì vậy dù ta ngàn lần không muốn vẫn phải tới Đại Lương.”
“Ta không biết Tuyết nhi cũng tới Đại Lương, hơn nữa mục tiêu chính là vị trí minh chủ, nếu ta biết, ngày đó ta chắc chắn sẽ không sớm rời đi, tự dưng tiện nghi ấy tên tiểu tử thúi kia!”
Mặc Lương nói ra nguyên nhân ngày đó hắn rời đi, cũng nói ra sự buồn bực trong lòng hắn lúc này, vì vậy hắn mạnh mẽ kéo người ngọc qua, gắt gao ôm vào trong ngực.
“Tuyết Nhi, Tịch gia chúng ta có khế ước với Huyền Mặc lệnh, một mực âm thầm đi theo bảo vệ nó, năm đó tuyệt thánh mang Huyền Mặc lệnh đi, từ lúc ta còn rất nhỏ đã phải gánh vác sứ mạng tìm kiếm nó.”
“Ta chạy khắp bốn phía, tiếp nhận nhiệm vụ của sát thủ sống qua ngày, nhưng trên thực tế ta đi khắp thiên hạ để nghe ngóng tin tức về Huyền Mặc lệnh, bởi vì Huyền Mặc lệnh là vật trong giang hồ, ta nghĩ nó nhất định được giấu trong giang hồ.”
“Tuyết Nhi, ta không nghĩ tới nàng lại là đồ đệ của tuyệt thánh, hơn nữa còn là chủ nhân của Huyền Mặc lệnh. Nàng biết không, khi thân ảnh của nàng xuất hiện thì ta kích động đến cỡ nào? Thật sự rất muốn tiến lên ôm lấy nàng! Nhưng bởi vì ta là ẩn tôn, Huyền Mặc lệnh không xuất hiện, thân phận của ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên ta. . . . . .”
“Khi nàng đối chiến Lăng Mị, trong lòng ta thật sự cực kỳ lo lắng, lúc ấy ta còn nghĩ, nếu một khi nàng rơi vào thế hạ phong, ta liền lao ra cứu nàng, không thèm quản cái quy củ khỉ gió gì, cũng không quản cái thệ ước khỉ gió gì nữa! Bất quá cũng may Tuyết Nhi của ta lợi hại, rõ ràng đánh Lăng Mị đến hoa rơi nước chảy, thật sự khiến cho ta rất bất ngờ, vô cùng bất ngờ.”
“Tuyết Nhi, nàng là chủ nhân của Huyền Mặc lệnh, liền chính là chủ nhân của ta, nàng cũng nhất định phải làm nữ nhân của ta, cuối cùng hai chúng ta cũng ở cùng một chỗ.
Mặc Lương ôm chặt lấy Tống Ngâm Tuyết, nói cho nàng hết thảy mọi chuyện, hắn nghiêng đầu một cái cắn lên vành tai Tống Ngâm Tuyết, trừng phạt hung ác nói: “Nàng thật sự đáng giận, rõ ràng đã chấp nhận ta rồi, lại cứ để cho ta đi nhiều chặng đường oan uổng, để cho ta bị giam ở chỗ này, tự dưng bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt như vậy! Không được, Tuyết Nhi, hôm nay bất kể thế nào, nàng nhất định phải đền bù tổn thất cho ta, bằng không là không công bằng với ta!”
Lại nặng nề cắn xuống vành tai Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương thẳng thắn nói, hắn vốn là đang phát tiết sự bất mãn với Tống Ngâm Tuyết, chính là ai ngờ đây cũng là một điểm cực kỳ mẫn cảm của Tống Ngâm Tuyết, vì vậy sau khi hắn “Tàn phá” hai lần, nàng nhịn không được thân thể co rụt lại, muốn lui về sau.
Tịch Mặc Lương lại không biết Tống Ngâm Tuyết lui về phía sau là vì nguyên nhân gì, còn tưởng rằng nàng muốn chạy trốn, vì vậy mạnh mẽ một bả ôm chặt lấy nàng, liên tục “Công kích” nàng.
Tống Ngâm Tuyết bị trêu chọc, thân thể không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi loại cảm giác tê dại này, chính là nàng càng giãy dụa, Mặc Lương ôm càng chặt, thẳng đến cuối cùng hai người giằng co mất trọng tâm ngã xuống trên mặt đất.
Trong nháy mắt ngã xuống, hai thân thể dính vào nhau, môi cùng môi cũng mạnh mẽ đυ.ng lại với nhau.
Tống Ngâm Tuyết kinh ngạc, con mắt không khỏi mở thật to, mà Mặc Lương mới đầu cũng sững sờ, sau đó nhận thấy hành động lần này rất phù hợp với toan tính của hắn, lại hôn lên môi Tống Ngâm Tuyết, không chịu buông ra.
Gắt gao kềm giữ hai cánh môi mềm mại, trong lòng Mặc Lương rung động mãnh liệt, hắn dùng hai tay giữ hai bên vai Tống Ngâm Tuyết, sau đó nhẹ nhàng mà nói: “Tuyết Nhi, ta muốn. . . . . .”
Thấp giọng lẩm bẩm, nhưng Mặc Lương vẫn không chịu buông môi ra, hắn gắt gao mυ'ŧ vào, trằn trọc dây dưa.
Đầu lưỡi xuôi theo hàm răng nàng, lập tức cạy mở, trong cảnh màn trời chiếu đất, Mặc Lương càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng sâu.
Tiếng hít thở tựa hồ biến thành dồn dập, trong miệng người ngọc, Mặc Lương tận tình quấy phá cố gắng hút sạch mật nước, xâm chiếm mỗi một tấc đất.
Thân thể bị áp, môi son bị quắp, Tống Ngâm Tuyết mở to mắt, trong đầu hiện lên một chút do dự: có phải nàng nên. . . . . .
Lời Mặc Lương nói còn văng vẳng bên tai, hắn nói nàng là nữ nhân của hắn, hắn nói hắn muốn nàng. . . . . . Nhưng mà bây giờ? Trong rừng cây dùng trời làm màn dùng đất làm chăn này, bọn họ. . . . . . Biểu lộ, có chút không tự nhiên, Tống Ngâm Tuyết còn chưa từng nghĩ tới việc “Đánh dã chiến”, không khỏi ngước mắt nhìn thẳng về phía người trước mặt.
Trong bóng tối, tuy không thấy hắn rõ lắm, nhưng khí tức toàn thân Mặc Lương tản mát ra, cùng khuôn mặt tuấn tú đường cong rõ ràng kia, tựa hồ làm cho nàng có chút say mê.
“Tuyết Nhi, cho ta đi. . . . . .”
Biết người ngọc đang nhìn hắn, Mặc Lương buông miệng ra, ngừng dây dưa, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu, dùng chất giọng cực kỳ trầm thấp thỉnh cầu.
Hơi thở mập mờ khiến người ta động tâm, sau khi Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng từ mũi hừ nhẹ ra một câu: “Ừ. . . . . .”
Thôi, đơn giản cứ phóng túng một lần đi!
“Tuyết Nhi?”
Vừa nghe người ngọc đáp ứng, Mặc Lương mừng rỡ, hắn lộ ra nụ cười vui vẻ đẹp mắt mê người, tiếp đó lập tức cúi đầu lần nữa, chuẩn xác chụp lên làn môi mềm mại.
Nói đến hôn môi, Tịch Mặc Lương coi như cũng rất có thiên phú, tuy kỹ xảo không phải rất thành thạo, nhưng lại trêu chọc Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng.
Vừa nghe đến tiếng kêu này, thân thể Mặc Lương run lên, hắn không khỏi bắt đầu vươn tay, dọc theo đường cong có lồi có lõm của người ngọc dưới thân bắt đầu vuốt ve làm loạn.
Cách xiêm y, vươn tay phủ lấy khỏa cao ngất rất tròn, trong khi vuốt ve, vẻ mặt Mặc Lương mê loạn, hơi thở không khỏi dồn dập thêm.
Vươn tay cởi bỏ quần áo người ngọc, bởi vì đang nằm trên mặt đất, cho nên không cởi hết toàn bộ, khi Tịch Mặc Lương chứng kiến thân thể trắng như tuyết nổi bật dưới ánh trăng thì cả người hắn, thiếu chút nữa đã không cầm giữ được sự điên cuồng.
Thân hình dưới ánh trăng, đẹp như vậy, đẹp đến kinh tâm, đẹp đến làm cho huyết mạch hắn bành trướng!
Cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ kêu gào trong cơ thể mình, sau khi không ngừng tán thưởng đường cong tuyệt đẹp động lòng người, Tịch Mặc Lương cúi đầu, một ngụm ngậm lấy nụ hoa phấn hồng nổi lên trước ngực Tống Ngâm Tuyết, sau đó không ngừng liếʍ láp, gặm cắn ở trong miệng.
“. . . . . .”
Một hồi nhẹ giọng lẩm bẩm như có như không, trầm thấp từ trong cổ họng Tống Ngâm Tuyết phát ra, có lẽ là vì hai ngày trước đã hoan ái cùng Kỳ Nguyệt, thân thể nàng lúc này cực kỳ mẫn cảm, cơ hồ trong lòng còn mang theo chút khát vọng mơ hồ.
Đầu, không khỏi ngưỡng về phía sau, đường cong trước ngực càng thêm lộ rõ, Tịch Mặc Lương gầm nhẹ một tiếng, tăng thêm lực hút trong miệng.
Buông lỏng nụ hoa bên này ra, lại khi dễ một cái khác, Tịch Mặc Lương bị trận trận cảm thụ tốt đẹp trong miệng làm khuynh đảo, một bàn tay không an phận cũng không khỏi bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới, sau khi lướt qua vòng eo mảnh khảnh của người ngọc, dừng lại vuốt ve trong chốc lát, bắt đầu tìm kiếm tiếp xuống dưới.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta. . . . . .”
Há miệng nhẹ nhàng kêu to, đôi môi Mặc Lương một đường đi xuống, khi bàn tay chạm tới tới nơi đẹp nhất của người ngọc thì thân thể của hắn run rẩy một hồi, tiếp đó đứng dậy, động tác nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của mình, sau đó hai tay bưng lấy vòng eo người ngọc, xoay người một cái, làm cho đối phương ngồi trên người của mình.
Xiêm y mở rộng, mặc dù không có cởi hết, nhưng chỗ nên lộ ra lại nhìn một cái không sót gì, Mặc Lương nằm trên mặt đất, hai tay cố định người ngọc, làm cho thân thể nàng đứng thẳng, sau đó hơi ngưỡng về phía sau, lộ ra đường cong.
Tịch Mặc Lương căng thẳng nhìn một màn hương diễm trước mắt, chỗ tư mật ma xát vào nhau, khiến cho trên người hắn bịt kín một tầng mồ hôi hơi mỏng.
Hắn nhếch môi mỏng không nói được lời nào, mặc dục hỏa trong cơ thể ào ạt như từng đợt sóng nuốt chửng hắn, sau đó chậm rãi nâng người ngọc lên, chậm rãi đưa du͙© vọиɠ của mình nhập vào cơ thể nàng. . . . . .”A a. . . . . .”
Thân thể bị lấp đầy, Tống Ngâm Tuyết không khỏi nhẹ ngâm một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt ửng hồng. Mà dưới thân, Tịch Mặc Lương ngừng thở, khi cảm thụ được cảm giác mềm mại mà chặt chẽ lại thâm sâu gắt gao vây quanh mình thì hắn cắn răng, bắt đầu chậm rãi xâm nhập.
Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt, thân thể vừa cảm thụ được phân thân nóng ấm cứng rắn của Tịch Mặc Lương, thì đồng thời nhiệt liệt co rút lại, không nói gì thừa nhận hắn. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mộng, trong lòng tựa hồ có một cổ ma lực, nắm lấy nàng thật chặt, làm cho nàng không có cách nào phản kháng.
Bóng đêm mịt mù, ánh trăng giao thoa, bốn phía tràn ngập khí tức mờ ám, xen lẫn hương vị cỏ cây, còn có tiếng rút ra đâm vào, trong sự vui sướиɠ mất hồn, chỗ sâu nhất trong thân thể tuôn ra kɧoáı ©ảʍ cực hạn, thẳng đến sau một tiếng gầm nhẹ, hết thảy tựa hồ trở nên bình tĩnh hơn một chút.
“Tuyết Nhi, vừa rồi có phải ta quá thô lỗ hay không?” Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai tay Tịch Mặc Lương nắm lấy ngực Tống Ngâm Tuyết, nói ra.
“Không phải chàng vốn thích sạch sẽ đấy sao? Tại sao lại muốn ở trong rừng cây hoang vu như vậy. . . . . .” Gò má hơi ửng hồng, Tống Ngâm Tuyết cố hết sức nằm trên bộ ngực của hắn, thở dốc châm chọc hắn.
Nghe vậy, Tịch Mặc Lương cười tà mị, hắn xấu xa mãnh liệt nâng eo người ngọc lên, sau đó đột ngột từ trên mặt đất đứng lên, hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Đúng nha, con người của ta rất thích sạch sẽ, vừa rồi trên mặt đất không tốt, hiện tại phải làm thêm một lần nữa.”
“Làm thêm một lần nữa?!” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, trong lòng hoảng hốt, âm thầm kinh hãi, tranh thủ thời gian quấn lấy cổ Mặc Lương, hai chân siết chặt bên eo của hắn, dùng sức lắc đầu.
Nhìn thấy người ngọc đáng yêu như thế, Tịch Mặc Lương cười khẽ một tiếng, hắn chớp chớp hàng mi đẹp mắt, trêu tức khàn khàn nói: “Tuyết Nhi, ta nói rồi , ta phải lưu nhiều ấn ký trên người nàng hơn cả Kỳ Nguyệt .”
Môi, một lần nữa đánh úp về phía đôi môi anh đào của người ngọc, trong khi mυ'ŧ vào, Mặc Lương tựa lưng của mình lên một cây đại thụ, sau đó một tay nâng eo Tống Ngâm Tuyết, một tay tùy ý chạy loạn.
Du͙© vọиɠ dưới thân nhanh chóng phồng to lên, buồn bực thấp giọng kêu một tiếng, Mặc Lương đột ngột đâm mạnh du͙© vọиɠ nóng bỏng vào.
Tống Ngâm Tuyết khẽ hừ, lông mày nhíu lại, hai tay gắt gao vòng trên lưng của hắn, sau đó hai chân tận lực tách ra.
Cái tư thế này quá sâu, sâu đến nàng có chút chịu không nổi.
“Tuyết Nhi, nàng thật là một tiểu yêu tinh. . . . . .” Tựa hồ chịu không được, cũng không chỉ có mình Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương cố hết sức khắc chế du͙© vọиɠ đang kêu gào của mình, bắt đầu chậm rãi, chậm rãi luật động.
Gió đêm thổi qua,ngửi hương thơm mê hoặc rừng cây phát ra, cảm giác giống như tan làm một thể cùng vạn vật trong trời đất, cái loại cảm giác này, là một loại vui thích cực hạn, một loại thanh thản thoải mái sau khi rửa sạch trần duyên.
Lúc này hai người trong sự kí©ɧ ŧìиɧ, đắm chìm gần như muốn hòa tan nhau, cuối cùng chỉ còn lại sự vui sướиɠ thuần túy, bị lạc trong hoàn cảnh mông lung, chỉ còn lại tiếng tim đập đang gắt gao thiêu đốt. . . . . .
Tại cửa phủ Đại hoàng tử Đại Lương, Cầm Tâm tay bưng thứ gì đó do Quốc chủ Đại Lương ban cho, nói với quản gia trong phủ: “Hôm nay là sinh nhật của Lệ phi nương nương, Thánh Thượng cực kỳ vui mừng, hạ lệnh mỗi hoàng tử hoàng nữ đều có phần thưởng, nhưng bởi vì đại hoàng tử bị cấm túc trong nhà, không thể đến nhận cho nên điện hạ nhà ta liền lệnh cho ta thay mặt mang đến.”
“Cảm tạ Cầm Tâm cô nương đi chuyến này, lão nô sẽ bẩm báo với Đại hoàng tử.” Vừa nghe Cầm Tâm nói xong, quản gia lập tức thân thiện xoay người, đi vào thông báo, sau đó chỉ chốc lát sau liền vòng trở về, vẻ mặt khách khí tươi cười nói: “Cầm Tâm cô nương, Đại hoàng tử nhà ta mời cô nương đi vào nói chuyện.”
“Được!” Đồ Thánh Thượng ban cho, về lý nên do nàng tự tay giao cho Quân Tử Dạ, cho nên Cầm Tâm cũng không một chút do dự, nhấc chân đi vào theo.
Xuyên qua hành lang, đi vào gian phòng, quản gia lễ phép gật đầu cáo lui, sau đó lưu lại một mình Cầm Tâm đứng trong gian phòng, “Đại hoàng tử, Cầm Tâm cầu kiến.”
“Vào đi.” Nghe tiếng Quân Tử Dạ, cảm giác rất bình tĩnh, tựa như hắn đã khôi phục, thoát khỏi sự đả kích ngày đó.
Đẩy cửa ra, Cầm Tâm bước vào sau đó dâng vật trên tay lên, mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng miệng vẫn một mực cung kính nói: “Thánh Thượng ban cho cái này, kính xin Đại hoàng tử nhận lấy.”
“Không cần, để tại đó a.” Trong phòng, Quân Tử Dạ đối diện với Cầm Tâm, một ngón tay chỉ về phía bàn, mở miệng nói ra.
“Dạ!” Nghe vậy tuân mệnh, Cầm Tâm dời bước, sau khi buông cái khay xuống, xoay người hành lễ, định cáo lui.
Chính là lúc này, Quân Tử Dạ một bả mạnh mẽ giữ chặt lấy nàng, sau đó ép chặt nàng dưới thân thể, tay mạnh mẽ vươn về hướng l*иg ngực của nàng, dùng lực, “Roẹt ——” một tiếng, chỉ thấy quần áo rách toác, bờ vai mê người cùng yếm đào xinh đẹp của liền Cầm Tâm lập tức khắc sâu vào mắt Quân Tử Dạ.
“Đại hoàng tử đừng a ——” Cầm Tâm giãy dụa, quá sợ hãi phản kháng, bất quá cũng may nàng xem như là người tập võ, khí lực lớn hơn loại giá áo túi cơm như Quân Tử Dạ, vì vậy ra sức một cái, nàng đẩy được hắn ra.
“Đại hoàng tử, xin ngài tự trọng!” Tựa hồ có chút kinh hồn bạt vía, Cầm Tâm thở hổn hển.
Thấy vậy, Quân Tử Dạ vẻ mặt âm tàn cười lạnh một tiếng, đứng lên, thản nhiên sửa sang y phục của mình: “Hừ, tự trọng! Ta bị giam cấm ở cái địa phương này, không có chút tự do vui thú gì, còn cần tự trọng sao?! Quân Tử Sở cái đồ vô liêm sỉ kia, rõ ràng đâm sau lưng ta một đao, ta chơi thị nữ của hắn một chút, chuyện này cũng không quá đáng a?”
Quân Tử Dạ đánh giá Cầm Tâm từ cao xuống thấp, mặt tràn đầy vẻ khinh thường: “A, bất quá là một nha hoàn hầu hạ người khác, cũng không phải trinh tiết liệt nữ gì, làm gì phản ứng dữ dội như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy kỹ xảo của ta không tốt bằng Tử Sở, không thể khiến ngươi dục tiên dục tử ~~”
Quân Tử Dạ da^ʍ tà nói, trong mắt không khỏi để lộ ra ánh sáng đê tiện, thấy vậy, Cầm Tâm sợ hắn lại xông lên lần nữa, che ngực lập tức quỳ xuống nói: “Cầu Đại hoàng tử buông tha cho Cầm Tâm, Cầm Tâm cùng Tam điện hạ vẫn luôn trong sạch, căn bản không giống như lời Đại hoàng tử!”
“Cái gì! Ngươi cùng Tử Sở vẫn trong sạch ? Đến nay ngươi vẫn còn là xử nữ!” Nghe xong lời mà Cầm Tâm nói…, trong mắt Quân Tử Dạ xẹt qua một tia quái dị, sau một tay đó hắn thả lỏng phía sau, sắc mặt trầm xuống một chút.
“Dạ! Mong Đại hoàng tử buông tha cho Cầm Tâm!” Tuy võ công của Cầm Tâm cũng đủ để ngăn cản Quân Tử Dạ, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng tử, nếu như hắn thật sự dùng sức mạnh, nàng không thể phản kháng.
“Đứng lên đi, ta không đυ.ng tới ngươi đâu.”
“A?” Tựa hồ nghe thấy Quân Tử Dạ nói không đυ.ng đến nàng, Cầm Tâm kinh ngạc vội vàng ngẩng đầu. Nàng vốn chỉ ôm thái độ thử một lần, chính là không nghĩ tới đối phương lại thật sự đáp ứng.
“A cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại thay đổi chủ ý, muốn theo ta ——”
“Không có không có!”
Quân Tử Dạ còn chưa nói hết, Cầm Tâm đã vội vàng đứng dậy cắt đứt, bộ dạng tựa hồ như sợ đối phương đổi ý, lập tức tỏ rõ tâm ý của mình.
“Đại hoàng tử, Cầm Tâm cáo từ.” Vừa thấy có thể rời khỏi miệng cọp, Cầm Tâm xoay người muốn đi gấp. Chính là cánh tay lại bị Quân Tử Dạ một phát bắt được, gắt gao không buông tay, “Đợi một chút ——”
“Đại hoàng tử. . . . . .”
“Cứ như vậy đi? Ta còn có chuyện còn chưa nói hết.” Nhấc chân đi tới cửa, thuận thế đóng lại, Quân Tử Dạ cười lạnh, mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không động tới ngươi, nhưng có mấy vấn đề, ta muốn hiểu rõ.”
“Đại hoàng tử, cái gì Cầm Tâm cũng không biết.” Biết rõ Quân Tử Dạ lòng lang dạ thú, Cầm Tâm vội vàng đánh đòn phủ đầu.
Thấy vậy, Quân Tử Dạ lên tiếng an ủi nói: “Ngươi yên tâm, không phải ta muốn hỏi điều cơ mật gì, ta chỉ hiếu kỳ một số chuyện riêng của Tử Sở.”
“Việc riêng”
“Đúng vậy a, việc riêng. Hôm nay Tử Sở tay cầm ngọc phù, ta căn bản đấu không lại hắn, cho nên ta cũng không muốn tranh cãi nữa, chỉ hỏi vài chuyện mình cảm thấy hứng thú thôi.” Giống như thật sự có chuyện như vậy, biểu lộ Quân Tử Dạ vô cùng thành thật.
Cầm Tâm thấy vậy, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng không sai, dù sao Tam điện hạ có ngọc phù trong tay, ai cũng không làm gì được hắn! Huống chi Quân Tử Dạ trước mắt này còn đang bị cấm túc, căn bản không thể gây uy hϊếp gì.
“Đại hoàng tử hỏi đi, chỉ cần không làm Cầm Tâm khó xử, Cầm Tâm nhất định có gì nói nấy.”
“Tốt, rất sảng khoái! So với ca ca Cầm Hùng của ngươi, ngươi có đầu óc hơn!”
Quân Tử Dạ cao hứng tán dương một tiếng, không chú ý tới Cầm Tâm vừa nghe đến ca ca của mình thì nhăn mặt lại, bắt đầu đặt câu hỏi: “Cầm Tâm, có phải Tử Sở yêu Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết da^ʍ tiện kia không? Lại yêu rất sâu rất sâu, sâu đến tình trạng không phải nàng ta thì không cần?”
Những lời này của Quân Tử Dạ, thật sự là rắc muối lên vết thương, Cầm Tâm vốn đã đầy bụng oán hận với những hành vi của Quân Tử Sở gần đây, thầm hận trong lòng, hôm nay lại bị Quân Tử Dạ khui ra như vậy, nỗi căm hận lên đến tột đỉnh.
“Đừng nhắc đến tiện nhân kia, nàng ta căn bản không xứng với Tam điện hạ!”
Thở phì phì nói, trong mắt không khỏi hừng hực lửa giận, ngực Cầm Tâm phập phồng, thất thố mắng ra, có thể thấy được thành kiến của nàng đối với Tống Ngâm Tuyết, đã sâu đến trình độ nào.
“Tống Ngâm Tuyết kia là tiện nhân ai cũng có thể làm chồng! Cũng không biết nàng ta dùng cái chiêu số dụ dỗ gì, rõ ràng lừa gạt Tam điện hạ cả ngày thất hồn lạc phách chỉ biết chạy quanh nàng, đi theo sau mông nàng ta, quả thực vô cùng tổn hại đến hình tượng anh minh của điện hạ, hừ!”
Gắt gao nắm tay lại, Cầm Tâm xúc động phẫn nộ để lộ ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng nàng giờ phút này, thấy vậy, Quân Tử Dạ hiểu ra, tiếp đó cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: “Có câu ‘ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu ’ Tống Ngâm Tuyết đẹp đến như vậy, Tử Sở mê mẩn nàng ta, đó cũng là chuyện thông thường, nhưng mà ——”
Lúc Quân Tử Dạ nói câu “cũng là chuyện thông thường” kia, sắc mặt Cầm Tâm trầm xuống, vừa muốn mở miệng phản bác, lúc này, lời nói của hắn lại xoay chuyển, cười cười tiếp tục nói: “Nhưng bộ dạng Cầm Tâm cũng không kém a ~~ Tống Ngâm Tuyết kia, mặc dù là cực phẩm nhân gian, nhưng tính tình nàng phóng đãng trời sinh, không biết đã bị bao nhiêu người áp dưới thân rồi, thử hỏi một nữ tử tàn hoa bại liễu như vậy, làm sao có thể làm chính thê của Tử Sở? Chơi đùa thì còn tạm được.”
“Ta biết Cầm Tâm ngươi đã sớm ái mộ Tử Sở, vẫn muốn làm nữ nhân của hắn, chỉ là ta vốn tưởng rằng mặc kệ Tử Sở hắn có thích ngươi hay không, cái thân thể này của ngươi, hắn cũng đã sớm lấy, không nghĩ tới đến bây giờ mà. . . . . .”
Tiếc hận lắc đầu, Quân Tử Dạ thở dài nói: “Nữ tử trong ngọc trắng ngà như Cầm Tâm ngươi, còn khăng khăng một mực đối với hắn, Tử Sở hắn thật sự đúng là không nên bỏ qua, ai, tên ngu ngốc này, thật không biết hắn ăn phải bùa mê thuốc lú gì!”
Một câu, tựa hồ gãi trúng chỗ ngứa của Cầm Tâm, làm ặt nàng lộ vẻ uất ức. Thấy vậy, Quân Tử Dạ chậm rãi đi đến trước người nàng, vươn tay nhẹ nâng cằm của nàng lên, chậm rãi nói: “Cầm Tâm, ngươi cũng thật là, Tử Sở đã không chủ động, vậy tại sao ngươi không thể chủ động một chút?”
“Nô tỳ chủ động. . . . . .” Tựa hồ không rõ Quân Tử Dạ muốn nói gì, Cầm Tâm trợn mắt hỏi lại.
Đến lúc này, Quân Tử Dạ nhẹ nhàng cười, khóe mắt thoáng nhìn về phía da thịt lõα ɭồ của Cầm Tâm, sau đó buông nàng ra, giương mày chậm rãi nói: “Đúng vậy a, ngươi chủ động! Cầm Tâm, tuy thân phận của ngươi hèn mọn, cũng không xứng với Tử Sở, nhưng trước mặt tình yêu, chỉ có nam nữ, không có cao thấp, mặc dù bộ dạng ngươi cũng không phải chim sa cá lặn gì, nhưng dầu gì cũng cũng coi là thanh tú dễ nhìn, nếu như ngươi có thể sử dụng chút thủ đoạn, lừa gạt Tử Sở lên giường của ngươi, như vậy chỉ cần một lần, vận mệnh của ngươi từ nay về sau sẽ hoàn toàn thay đổi.”
“Ngươi suy nghĩ một chút đi, Tử Sở hắn là hoàng tử, nếu thật sự hưởng dụng thân thể của ngươi rồi, cho dù hắn không thích ngươi, cũng phải cho ngươi cái danh phận. Đến lúc đó, ngươi có danh phận, liền có rất nhiều cơ hội ở chung cùng hắn, sau đó lại tận tình thi triển mị lực của ngươi, mê đảo hắn trên giường, đến lúc đó, chẳng phải ngươi có thể được như nguyện sao?”
“Hôm nay Tử Sở chưa có thê thất, nếu như lúc này ngươi có thể mang thai con của hắn, hơn nữa nếu còn là con trai, vậy đợi Tử Sở trèo lên được ngôi vị đại trữ, ngươi chính là hoàng hậu, con của ngươi chính là thái tử, hoặc là nói xa hơn chút, con của ngươi chính là quốc chủ tương lai, mà ngươi. . . . . . Thì chính là hoàng thái hậu tôn vinh đẹp đẽ quý giá nhất nước Đại Lương này!”
Lời mà Quân Tử Dạ nói…, vẽ lên trước mặt Cầm Tâm một bản kế hoạch động lòng người, làm nàng say mê ngơ ngẩn. Thấy vậy, Quân Tử Dạ bất động thanh sắc, lẳng lặng nhìn nàng, đợi phản ứng kế tiếp của nàng.
“Sinh hài tử, làm hoàng hậu. . . . . . Chính là nô tỳ nên làm thế nào. . . . . .” Cầm Tâm thì thào trong miệng, rất hiển nhiên, lòng của nàng đã rung động.
“Vậy thì đơn giản a! Nếu như ngươi chịu tin ta, ta tất nhiên là có biện pháp giúp ngươi hoàn thành hết thảy.”
Cười tự phụ, Quân Tử Dạ móc từ trong lòng ra một cái bình thuốc nhỏ, sau đó nhẹ nhàng quơ quơ trong tay, đưa đến trước mặt Cầm Tâm nói: “Cái này gọi là Thực cốt đan, là một loại xuân dược đỉnh cấp, cùng Cực lạc đan là hai đại bí thuốc trong nội cung Kiều quốc, người bình thường không dễ có được, ta đây cũng chỉ có vẹn vẹn một lọ.”
“Thực cốt đan?” Tiếp nhận chai thuốc, Cầm Tâm khó hiểu lên tiếng, trong lòng nàng, Cực lạc đan đã từng nghe qua, nhưng là cái Thực cốt đan này thì. . . . . .
“Thế nào, chưa từng nghe qua sao? Bất quá cũng không thể trách ngươi được, tuy nói thanh danh của bí thuốc Kiều quốc lan xa, nhưng kỳ thật không phải loại nào mọi người cũng biết được, ví dụ như Thực cốt đan này, rõ ràng dược lực của nó cao hơn Cực lạc đan nhiều, nhưng danh tiếng, cũng không lan truyền rộng rãi.”
Quân Tử Dạ chậm rãi nói đạo lý trong đó, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, quả thật có cảm giác rất thoải mái.
Nghe vậy, Cầm Tâm cúi đầu thầm nghĩ, do dự hỏi: “Cái này thật sự uống một lần là có thể thành công sao?”
“Đương nhiên, uống thuốc này vào rồi, nửa canh giờ sau sẽ có hiệu lực, đến lúc đó chỉ cần cam đoan bên người Tử Sở chỉ có một nữ tử là ngươi, kết quả kia. . . . . .”
Cười nịnh nọt, Quân Tử Dạ nhếch mày. Lúc này, Cầm Tâm giương mắt, nghiêm mặt nói: “Tại sao Đại hoàng tử phải giúp nô tỳ? Giữa Cầm Tâm và ngài cũng không có giao tình gì, thậm chí trước kia coi như còn có mâu thuẫn, vì cái gì lần này ngài lại chịu trợ giúp Cầm Tâm như vậy?”
“Ha ha, ‘ người không vì mình, trời tru đất diệt ’, ta đây giúp người khác, cũng không phải không có yêu cầu .”
“Yêu cầu gì?” Vừa nghe lời này, Cầm Tâm có chút cảnh giác, hai mắt không khỏi thẳng tắp nhìn hắn.
“A, ngươi đừng khẩn trương như vậy! Yêu cầu của ta đây kỳ thật hoàn toàn không quá đáng. Hôm nay ta bị phụ hoàng cấm túc trong vương phủ, cảm thấy rất là nhàm chán, nếu như có một ngày ngươi được sủng, ta nhờ ngươi năn nỉ Tử Sở nói vài câu hữu ích cho ta trước mặt phụ hoàng, để cho hắn sớm thả ta ra ngoài.”
“Thật sự chỉ như vậy sao?” Cầm Tâm hồ nghi.
“Thật sự chỉ có như vậy!” Gật gật đầu, Quân Tử Dạ nói: “Nói thật, kỳ thật trong lòng của ta hoàn toàn không muốn giúp ngươi, chẳng qua là vì Tử Sở đang được sủng ái, có thể thuyết phục được phụ hoàng mà thôi”
Quân Tử Dạ nói vô cùng thẳng thắn, Cầm Tâm nghe xong trầm tư một hồi, một lát sau, nàng ngẩng đầu, dùng sức gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi! Nhưng bất quá ngươi phải làm sao để cho ta tin tưởng ngươi đây? Ai biết trong thuốc này có bỏ độc hay không, có thể ngươi muốn mượn tay ta để loại bỏ điện hạ?”
“Giỏi, giỏi lắm! Không hổ là Cầm Tâm, hành vi xử sự đều chú ý cẩn trọng!” thấy Cầm Tâm lo lắng, Quân Tử Dạ vỗ tay, sau đó kêu một tiếng, chỉ thấy một nữ tử mặc sa mỏng đi đến, dáng người quyển rũ như ẩn như hiện dưới lớp sa.
“Sợ có độc? Ta uống cho ngươi xem. . . . . .”
Mở nắp bình ra, Quân Tử Dạ đổ ra hai viên thuốc, một viên cho nữ tử, một viên ình. . . . . . Sau nửa canh giờ, khi Cầm Tâm mặt đỏ bừng nhìn đến Quân Tử Dạ đầy thú tính cưỡi trên người cô gái thì lòng của nàng, đã hoàn toàn tin tưởng.
Uống Thực cốt đan vào, con người sẽ tiến vào trạng thái hưng phấn trước nay chưa từng có, Quân Tử Dạ lúc này, liều mạng đâm phân thân của mình vào trong thân thể nữ tử, còn nữ tử kia tử thì vẻ mặt say mê cố gắng nghênh hợp, tứ chi hưng phấn gắt gao giao xoa, miệng rên hừ hừ.
Bởi vì muốn nhìn thấy hiệu quả cuối cùng, xác nhận xem thuốc này rốt cuộc có vấn đề hay không, cho nên Cầm Tâm một mực không bỏ đi, mà lúc này, nữ tử dưới thân trong sự công kích liên tục của Quân Tử Dạ, ngâm nga ra tiếng, hơn nữa trong một tiếng thét lên chói tai toàn thân run rẩy thì Quân Tử Dạ cũng đồng thời đạt đến cực điểm, gầm nhẹ một tiếng mạnh mẽ tiết du͙© vọиɠ ra.
“Thực xin lỗi, đại hoàng tử, Cầm Tâm vô ý mạo phạm, chẳng qua là muốn. . . . . .” Mặt đỏ tim đập nhìn hết trận đông cung sống này, Cầm Tâm xấu hổ, mặt đỏ đến muốn nhỏ ra máu. Nàng không dám nhìn thẳng vào Quân Tử Dạ, đành phải lắp bắp nói.
“Không có gì, bất quá cũng nên biểu diễn trước cho ngươi xem một phen, coi như truyền cho ngươi ít kinh nghiệm, để ngươi hiểu được phải lấy lòng nam nhân như thế nào, kẻo sau này ngươi cái gì cũng không biết, bắt không được trái tim của Tử Sở, làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Lúc này, Quân Tử Dạ cười tùy ý, không thèm để ý chút nào bứt ra, bắt đầu sửa sang y phục của mình, không hề thương tiếc người dưới thân.
“Thế nào, hiện tại ngươi tin tưởng ta rồi chứ?” Nhếch mày, ra hiệu cho nữ tử lui ra, Quân Tử Dạ xoay người tựa trên mặt ghế, nhìn ra, cuộc đại chiến vừa rồi cực kỳ tiêu hao thể lực.
“Tin! Tin!” Vội vàng thể hiện thái độ, hai tay Cầm Tâm ôm quyền nói: “Cầm Tâm đáp ứng Đại hoàng tử, một khi chuyện thành công,nhất định kiệt lực làm việc vì Đại hoàng tử, chỉ cần có cơ hội, sẽ nghĩ mọi cách cứu Đại hoàng tử ra.”
“Ừ, được, cứ quyết định như vậy đi!”
“Được!”
Hai bên nhất trí, đều cười vui vẻ, Cầm Tâm cẩn thận cầm lấy chai thuốc, quý trọng như trân bảo nắm trong lòng bàn tay, mà Quân Tử Dạ thì cười cười mở miệng, chỉ đạo: “Nếu đưa viên thuốc ra, Tử Sở nhất định sẽ không uống, ngươi có thể pha nó trong nước trà, để hắn không phát giác.”
“Dạ!”
“Còn có, Thực cốt đan dược tính mãnh liệt, Tử Sở lại huyết khí phương cương, ta sợ nếu chỉ một mình hắn uống, ngươi sẽ chịu không nổi thế công mãnh liệt của hắn, cho nên vì lý do an toàn, ta đề nghị chính ngươi cũng uống một viên, để phát huy tình cảm mãnh liệt của hai người đến hiệu dụng cao nhất, phải hết sức cẩn thận, đừng để xảy ra sơ xuất gì.”
Quân Tử Dạ không hổ là cao thủ chơi gái vô số, lúc này nói đến những sự tình này, vẫn bình thản như không.
Cầm Tâm đã sớm xấu hổ đến hận không thể đào cái lỗ chui xuống, sau khi nghe Quân Tử Dạ nói xong liên tục gật đầu xác nhận, sau đó xoay người, thoát đi gian phòng đầy dẫy khí tức hoan ái thối nát này.
Cầm Tâm đi rồi, Quân Tử Dạ không có bất kỳ động tác gì, hắn chỉ chậm rãi nở nụ cười, vẻ mặt âm trầm, vạn phần khủng bố, thậm chí trong đôi mắt hắn hiện ra vẻ tà ác.
“Hừ, Quân Tử Sở, xem lần này ai có thể cứu nổi ngươi. . . . . .”