Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 157: Rơi vào bẫy

“Kỳ Nguyệt công tử —— Kỳ Nguyệt công tử ——” trên sườn núi, một đám người căng cổ họng kêu lên, chính là tìm từ ban ngày đến lúc mặt trời lặn, ngay cả một cái bóng quỷ bọn họ cũng không tìm được.

“Điện hạ, tìm không thấy a!” Phó tướng bên cạnh, sau khi thấy mọi người tìm kiếm không có kết quả, vò đầu bứt tai vẻ mặt đau khổ báo cáo với Tống Vũ Kiệt.

“Tìm không thấy!” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Kiệt nóng nảy, hắn lập tức dò xét mọi nơi, vừa xem, vừa không ngừng lẩm bẩm thì thầm: “Làm sao có thể tìm không thấy? Sườn núi núi này cũng không cao lắm, tại sao mới lăn một vòng xuống dưới đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu? Đi tìm! Tiếp tục tìm cho ta! Chân Kỳ Nguyệt bị thương, nhất định đi không xa, trời sắp tối rồi, cũng không biết núi này có thú dữ ẩn mình không, nếu vạn nhất. . . . . .”

Tống Vũ Kiệt vừa nói, vừa tự làm mình sợ, thấy vậy, phó tướng bên cạnh ngậm miệng không nói gì, hắn nhìn bộ dạng ân cần lo lắng của Tống lão lục, trong lòng buồn bực, mãnh liệt liếc mắt: rốt cuộc Lục điện hạ làm sao vậy? Quan tâm một nam tử đến như vậy hình như hơi quá mức rồi a?

“Điện hạ, có lẽ Kỳ Nguyệt công tử được người ta cứu đi rồi?” Phó tướng suy đoán.

Nghe vậy, Tống Vũ Kiệt nhướng mày, vẻ mặt không có khả năng quát lên: “Thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể được người ta cứu đi chứ? Nhất định là chính hắn bỏ đ! Nhanh, đám vô dụng các ngươi, mau mau mở rộng phạm vi tìm kiếm cho ta! Không tìm được Kỳ Nguyệt, đêm nay các ngươi đừng hòng đi ngủ!”

Trợn trừng mắt, Tống Vũ Kiệt kêu lên, sau khi nghe vậy, phó tướng rụt đầu lại, lập tức lĩnh mệnh mà đi, “Dạ! Mạt tướng đi làm ngay!”

“Còn không mau đi!” Tung một cước đá vào mông phó tướng, Tống lão lục nhanh chóng kêu to, hắn lập tức nhấc chân tiến lên, vừa hối thúc đội ngũ tìm kiếm, vừa mặc niệm trong lòng: Kỳ Nguyệt, ngươi ngàn vạn lần đừng có việc gì, ngàn vạn lần đừng có việc gì. . . . . .

. . . . . .

Trong màn đêm, bên cạnh đống lửa, con ngựa đang ăn cỏ, Tống Ngâm Tuyết thần sắc nhàn nhã một tay cầm con chim trĩ, chậm rãi nướng trên lửa.

Sau lưng cách đó không xa, Ứng Thư Ly ngã trái ngã phải, lắc lư uốn éo, cố hết sức nằm ở trên lưng ngựa, chật vật đi về phía trước, cuối cùng dùng thời gian rất lâu, mới xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tống Ngâm Tuyết.

“A, trùng hợp như vậy, lại đυ.ng phải?” Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết có chút vui vẻ, nhưng nàng cũng không ngước mặt lên nhìn hắn, mà thần sắc chuyên chú nhìn con chim trĩ đã bị nướng đến vàng ươm bóng nhẫy trên lửa.

“Ai, ngươi luôn chậm một bước. Xem đi, nếu như ngươi đến sớm một canh giờ, ta liền có thể giúp ngươi bắt một con. Không giống như bây giờ, chỉ có một con, không có cách nào khác mời ngươi ăn.”

Một tay chậm rãi chuyển động cây gỗ xuyên qua chim trĩ, một tay đều đều rắc muối ăn mang theo lên trên thân con chim, Tống Ngâm Tuyết vừa nói, vừa cười cười trêu tức.

Nghe vậy, Thư Ly cũng không nói gì khác, chỉ lắc đầu, thở nhẹ ra một hơi ngồi xuống theo, sau đó từ trong bao quần áo phía sau móc ra một cái bánh chậm rãi gặm.

“Không việc gì, ta có cái này.”

Thành thành thật thật ngồi ở bên người Tống Ngâm Tuyết, Thư Ly vừa nhẹ nhàng gặm bánh, vừa dùng mắt không ngừng đánh giá người ngọc.

Chưa từng yên tĩnh quan sát người ngọc ở khoảng cách gần như vậy, dù ột thân nam trang, cũng khó dấu nổi khí tức thanh tịnh động lòng người của nàng, đột nhiên, trong đáy lòng Thư Ly, dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc, thật muốn cứ như vậy nhìn, cảm thụ vẻ đẹp của nàng mãi mãi.

Tống Ngâm Tuyết không để ý tới ánh mắt trắng trợn của Thư Ly, chỉ thong dong ăn gà nướng, tuy động tác không tính là ưu nhã, nhưng bất luận nhìn như thế nào, đều có một phen ý nhị khác.

Ngơ ngác, thậm chí là có chút ngấy ngốc, trong lòng Thư Ly ngọt ngào đến muốn bật cười, chính là hắn lại sợ bị nàng chế nhạo, nên ráng chịu đựng, vụиɠ ŧяộʍ mà nhìn.

Tống Ngâm Tuyết tiêu sái gặm hết một khối xương gà cuối cùng, tiện tay quăng ra sau đầu, sau đó móc khăn ra, chậm rãi lau miệng và tay của mình, từng chút từng chút, sạch sẽ cẩn thận.

Thư Ly hơn buồn cười, cũng có chút vui vẻ, rõ ràng người tùy ý tiêu sái như vậy, lại vô cùng thích sạch sẽ, nhưng tuyệt đối không hàm hồ, động tác chăm chú kia cực kỳ đáng yêu, quả thực làm cho người ta càng nhìn càng thích.

Thì ra nàng đúng là đáng yêu như vậy, khiến người ta rung động như vậy, chính là lúc trước, hắn đã bỏ lỡ hết lần này đến lần khác.

Trong lúc Thư Ly cảm thấy rất ảo não, căm ghét chính mình, thì Ngâm tuyết sau khi ăn uống no đủ, thích ý nằm lên chăn đệm trải trên mặt cỏ. Thấy vậy, hắn liền đứng dậy đi đến bên cạnh con ngựa, tiện tay cởi hành lý xuống, ôm huyền cầm ra, sau đó ngồi xuống khảy đàn, âm thanh văng vẳng mà dài lâu.

Lẳng lặng nghe tiếng đàn của Thư Ly, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, vẻ mặt yên ắng, cái gì cũng không nghĩ, chỉ thoải mái thả mình theo âm nhạc nhu hòa, chậm rãi say mê.

Không thể không nói, cầm nghệ của Thư Ly, cực kỳ xuất săc, hơn nữa còn rất sinh động, ẩn chứa rất nhiều tình cảm ở bên trong, cho nên có thể đánh động lòng người, làm cho người ta say mê hòa mình theo.

Tiếng đàn của một người, nếu như có thể đả động lòng người, vậy người này, không thể nghi ngờ là người đứng trên đỉnh núi, cô độc quan sát chúng sinh.

Tống Ngâm Tuyết giữ nguyên áo mà ngủ, lặng im không nói, thấy vậy, Thư Ly khẽ cười, hắn nhẹ nhàng gảy cung đàn, dựa gần vào nàng, tĩnh lặng nhìn bóng lưng nằm nghiêng, trên gương mặt tuấn dật tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào. . . . . .

. . . . . .

“Điện hạ, phía trước có ánh lửa, hẳn là có người!” Một giọng nói từ rất xa truyền đến.

“Đi, đi qua xem!” Lúc này, một giọng nói khác lại vang lên, hơn nữa sau khi tiếng nói rơi xuống, liền nghe được có tiếng bước chân người đi tới gần.

Người ngọc chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, vươn tay mang cái khăn che mặt vào, sau đó cười nhạt, yên lặng chờ động tĩnh, mà Thư Ly bên cạnh, bởi vì không có thính lực tốt như vậy, cho nên ngay từ đầu cũng không ý thức được, bất quá khi hắn trông thấy bộ dáng nàng như thế, liền ngồi yên ôm đàn, cùng nhau chờ đợi.

“Nguyệt Nguyệt ——Nguyệt Nguyệt của ta ——”

“Kỳ Nguyệt công tử —— Kỳ Nguyệt công tử ——”

Tiếng nói càng ngày càng gần, trong nháy mắt đã đến trước mặt, khi Tống Vũ Kiệt mang theo những người liên can, giơ cây đuốc xuất hiện ở trước mặt Tống Ngâm Tuyết, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

“Các ngươi. . . . . . Có thấy một công tử khuôn mặt tuấn tú đi qua nơi này hay không? Hình như mắt cá chân còn bị thương nhẹ.” Ngồi trên lưng ngựa, híp mắt, bởi vì sắc trời đã tối, Tống Vũ Kiệt cũng không nhìn được rõ ràng.

“Hắn!” Nghe xong lời này, Tống Ngâm Tuyết mặt mang lụa trắng, bàn tay thon dài chỉ chỉ Thư Ly bên cạnh, bình tĩnh nói.

“Hắn?” Xoay người xuống ngựa, châm lửa nhìn xem, khi Tống Vũ Kiệt hoàn toàn nhìn rõ ràng hình dạng của Thư Ly thì không khỏi giật mình: “Thì ra là cầm công tử a!”

“Lục điện hạ.” Thấy là người quen cũ, Thư Ly đứng dậy nhàn nhạt gật đầu làm lễ.

Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt lập tức đưa tay ra hiệu: “Không cần không cần! Gặp nhau tại nơi khỉ ho cò gáy này chính là duyên phận, cầm công tử không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.”

Tống Vũ Kiệt coi như cũng hiểu lễ nghĩa, biết nguyên tắc, lúc này cũng không biểu hiện kiêu ngạo khiến người ta khó xử, mà lại rất tùy ý còn giống như bạn bè mở miệng hỏi: “Cầm công tử, công tử có gặp Kỳ Nguyệt không?”

“Kỳ Nguyệt?” Vừa nghe đến cái tên cũng không coi là lạ này, Thư Ly vô thức nhìn người ngọc bên cạnh một chút, sau đó hơi nhíu mày nói: “Hắn làm sao vậy?”

“Ai, vừa rồi ở trên sườn núi, ta đuổi hắn chạy, sơ ý một cái, hắn ngã lăn xuống dưới, sau đó ta lập tức sai người đi tìm, chính là tìm từ đầu ngày tới cuối ngày, nhưng cũng tìm không thấy bóng dáng hắn! Công tử nói xem hắn đã đi đâu? Một mình hắn, chân lại bị thương, sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay gì a? Thật sự là gấp chết ta rồi!”

Không biết sao, giống như xa quê gặp lại bạn cũ, Tống lão lục cằn nhằn than thở với Thư Ly, bộ dạng vô cùng sốt ruột. Có thể nhìn ra, hắn thực sự để bụng đối với Kỳ Nguyệt.

Lúc này, Thư Ly nhẹ nhàng nhìn Tống Ngâm Tuyết, khi nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, liền quay đầu mở miệng nói: “Điện hạ, Thư Ly chưa từng gặp Kỳ Nguyệt, cũng tin chắc hắn không có đi hướng này, cho nên người không cần tìm nữa. Nhưng có chút chuyện Thư Ly không rõ, tại sao điện hạ lại muốn truy đuổi Kỳ Nguyệt?”

“Hắn dùng nghiên mực đập vỡ đầu điện hạ chúng ta!” Nghe lời này, phó tướng một bên bất mãn, mở miệng kêu lên.

Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt nhíu mày, không khỏi bực bội trừng mắt liếc hắn, sau đó hòa khí giải thích với Thư Ly: “Hôm nay Ngâm Tuyết đã mất, ta muốn giúp muội ấy chiếu cố hắn chứ sao. Nhưng ai ngờ mỗi lần ta tới cửa, đều bị hắn cự tuyệt ngay từ ngoài cổng, sau đó rơi vào đường cùng, ta đành sai người xô cửa, định vào khuyên bảo hắn, nhưng hắn lại không chịu nghe, trực tiếp cầm nghiên mực đập đầu ta bị thương, sau đó chạy thoát mất.”

“Ta lo lắng một mình hắn ở bên ngoài lưu lạc chịu khổ, lại sợ hắn phải ăn đói mặc rách, cho nên không để ý đến vết thương trên đầu đuổi theo hắn! Chính là gần đuổi tới tay rồi, lại xảy ra biến cố này, đảo mắt một cái, liền biến mất không biết tung tích.”

Tống lão lục buồn bực nói, ánh mắt không khỏi liếc về phía Tống Ngâm Tuyết bên cạnh, bất quá tính tình hắn thô lậu trời sinh, bởi vì một lòng chỉ nghĩ đến Tiểu Nguyệt Nguyệt, cho nên mặc dù cảm thấy thân ảnh Tống Ngâm Tuyết nhìn quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng mà cũng không quan tâm lắm, chỉ khẽ nhìn lướt qua.

Thư Ly vừa nghe Tống Vũ Kiệt nói ra câu “Ngâm Tuyết đã mất”, liền im lặng dừng lại, sau đó ánh mắt hơi hoảng hốt, có chút không vui nói:“Lục điện hạ, lúc trước Thư Ly có nghe được ngài từng thề, nói cuộc đời này không dây dưa Kỳ Nguyệt nữa, tại sao bây giờ lại. . . . . .”

“Ai, ta đang giúp Ngâm Tuyết trả nợ mà! Ngâm Tuyết đã từng đối xử với Nguyệt Nguyệt như vậy, hôm nay nàng không còn, ta làm ca ca, cũng không thể trơ mắt mặc kệ a! Kỳ thật ta cũng không có ý gì, chỉ muốn mời Nguyệt Nguyệt về nhà, sau đó cùng ăn cùng ở, để ỗi ngày ta đều có thể nhìn đến hắn, như vậy là ta thỏa mãn rồi!”

Tống Vũ Kiệt nói cứ như chuyện đương nhiên, chính là không biết tại sao, hắn nói nói một hồi, rõ ràng lại cảm nhận được miệng vết thương trên đầu có chút đau đớn.

“. . . . . .”

Nghe xong kiểu giải thích này, Thư Ly không biết nói gì nữa, bất quá dù sao hắn cũng hỏi được tất cả những chuyện mà có thể người ngọc muốn biết, cho nên trước mắt, hắn liền không nói thêm gì.

“Cầm công tử, vị này chính là. . . . . .” Nói xong, Tống Vũ Kiệt lịch sự hỏi thăm người bên cạnh một chút, sau đó một tay bụm lấy đầu, chuẩn bị rời đi.

Nghe vậy, Thư Ly cũng ngầm hiểu trong lòng, cho nên liền nói đơn giản, quấy quá cho qua chuyện: “Vị này chính là người tri âm của ta.”

“Vậy thì ta phải chúc mừng cầm công tử rồi!” Chắp tay ôm quyền, bắt đầu có ý rút lui, Tống Vũ Kiệt mỉm cười, sau đó liền muốn xoay người mà đi. Cùng là nam tử tuấn mỹ, nhưng khẩu vị không hợp, Tống Vũ Kiệt hết lần này tới lần khác chỉ yêu thích Tiêu Kỳ Nguyệt, những người khác, còn không lọt được vào mắt của hắn.

Chính là đúng vào lúc này, một giọng nói thanh lệ vang lên, buông một câu ngắn gọn “Chờ một chút“, vô cùng đột ngột làm cho Tống lão lục ngừng cước bộ lại.

Giọng nói này, tại sao lại giống Ngâm Tuyết thế?

Nghiêng đầu sang chỗ khác, trố mắt nhìn, Tống Vũ Kiệt kinh ngạc, không khỏi mở miệng nói: “Ngươi là người phương nào? Vì sao mang theo cái khăn che mặt?”

“Tại hạ Mạc Doãn, người giang hồ xưng là‘ Tuyết công tử ’!”

Dùng một loại ngữ điệu giống như bình thường, lại không giống bình thường nói, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, hai mắt hữu thần nhìn thẳng, vẻ mặt vui vẻ: “Về phần vì sao ta phải mang cái khăn che mặt. Đây là một loại thói quen, cũng là một loại khế ước, bởi vì chưa ai gặp qua gương mặt thật của ta, mà những người đã từng gặp qua, hôm nay bọn họ đều đã chết.”

Sử dụng một câu kịch rất giả dối, Tống Ngâm Tuyết kéo dài giọng cảnh cáo. Nghe vậy, Tống lão lục lui về phía sau một bước, kinh ngạc nói:“Tuyết, Tuyết công tử. . . . . .”

“Đúng!”

“Ách, có chuyện gì không?” Bị người ngọc hù dọa, trong lúc nhất thời Tống Vũ Kiệt quên mất nỗi nghi hoặc trong lòng, mà theo phản xạ chuyển dời sự chú ý đến mục đích nàng gọi hắn lại.

“Không phải các ngươi đang tìm người sao? Ta giúp các ngươi tìm!”

“A?”

Những lời này, không chỉ là làm Tống lão lục giật mình không nhỏ, ngay cả Thư Ly bên cạnh cũng không khỏi xoay đầu lại.

Tại sao nàng lại? Làm sao nàng lại muốn nhúng tay vaò chuyện của Kỳ Nguyệt?

Một loại dấm chua ghen tuông, từ dưới đáy lòng dâng lên, nhìn Tống Ngâm Tuyết lúc này, trong đôi mắt sáng đầy quan tâm của Thư Ly, bỗng nhiên hiện lên một tia nghi hoặc.

“Vì sao?” Tống lão lục không rõ vì sao nàng đột nhiên muốn giúp đỡ mình, trong lòng buồn bực.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười, nghiền ngẫm giả dối nói: “Gần đây trong tay thiếu tiền, muốn kiếm chút tiền để chi dùng.”

A ~ thì ra là muốn kiếm tiền!

Một câu có quan hệ đến tiền bạc, làm cho Tống Vũ Kiệt triệt để loại bỏ sự nghi kị, hắn cười cười nhẹ bụm lấy cái trán bị thương của mình, cười vui vẻ: ” Vậy thì tốt! Có Tuyết công tử tương trợ, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Nguyệt Nguyệt!”

Tống lão lục vui mừng phất tay ra hiệu cho bọn thị vệ tiếp tục tìm, dùng thế tay “mời” Tống Ngâm Tuyết cùng Thư Ly, sau đó dẫn bọn họ theo mình.

Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đuổi theo, trong lòng thầm suy nghĩ, nghĩ đến lúc trước, mình hứa bảo đảm an toàn cho Kỳ Nguyệt, sau đó mới ghi từ thư, vốn tưởng rằng Lục béo ị sẽ tuân thủ hứa hẹn, từ nay về sau không đi quấy rối hắn nữa, chính là dựa vào tình huống trước mắt, xem ra lời của hắn, tất cả đều là láo toét.

Dựa theo lời của Lục béo ị, xác thực là có chút kì quái, cho nên Tống Ngâm Tuyết cảm thấy hơi hoài nghi, liền đề nghị đi theo. Dù sao Ngũ ca ca cũng sắp đến rồi, chuyện này có mất một hai ngày, cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

. . . . . .

Trong một sơn trại giản dị rách nát, Kỳ Nguyệt hai tay bị trói ngã xuống đất ngất đi, lông mày anh tuấn khẽ nhíu, gương mặt ôn nhuận như ngọc trầm tĩnh.

“Xuân nhi, nàng muốn bốn huynh đệ chúng ta mang tên mặt trắng này về đây làm gì? Không phải là nàng nhìn trúng hắn chứ?” Thấy tình hình này, một người trong bốn nam tử đứng song song bất mãn nói ra.

“Đúng vậy a, Xuân nhi, nếu không tại sao nàng đem tên mặt trắng này về đây? Chẳng lẽ nàng thực sự yêu mến hắn?” Lúc này, một tên trong bốn người còn lại cũng lên tiếng.

“Các ngươi thì biết cái gì! Tiểu tử này, chính là người có địa vị! Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không trông thấy người đi tìm hắn là ai sao? Chỉ cần chúng ta có tiểu tử này nơi tay, không sợ không lấy được bạc trắng bóng!”

Vừa nghe có người khó hiểu, nữ tử gọi là Xuân nhi kia lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt tức giận nhìn về phía hai người kia.

“Địa vị?”

“Bạc trắng bóng?”

“Lão Nhị, lão Tam, Xuân nhi đang nói cái gì a. . . . . .” Vẫn không hiểu lời mà nữ tử nói…, hai người không hẹn mà cùng hỏi.

Lúc này, hai người bị gọi là lão Nhị, lão Tam kia, đang liếc nhìn người trên mặt đất, tiếp tục mở miệng nói: “Lão Tứ, lão Ngũ, Xuân nhi đã nói tên mặt trắng này có thể kiếm tiền, chúng ta tạm thời tin nàng a!”

“. . . . . .”

Lão Tứ, lão Ngũ đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu không nói lời nào. Lúc này, nếu như mọi người nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra bốn người này, nhìn rất quen mắt. Đúng rồi! Bốn người bọn họ, chính là bốn người đã từng ngăn đón đòi gϊếŧ Tịch Mặc Lương, lại mất đi lão đại cùng lão Lục, về sau lại xuất hiện ở biên cảnh Hoa quốc cùng Tây thần, muốn cướp bóc Kiều Mạt Nhi và Phùng Tử Chương.

Mà đứng bên người bọn hắn, nữ tử gọi là Xuân nhi kia, lúc trước từng bị sáu người bọn họ cường bạo, nhưng về sau vẫn đi theo đám bọn hắn.

“Xuân nhi, vì cái gì nàng kết luận tên mặt trắng này nhất định có thể kiếm tiền? Hơn nữa người đang tìm hắn là ai? Hình như, nàng có biết hắn?” Lão Nhị trong bốn người, sau khi do dự một chút, mở miệng hỏi Xuân nhi.

Nghe vậy, Xuân nhi cười thần bí, trên gương mặt coi như cũng khá xinh đẹp vô cùng đắc ý!

Nàng đổi nét mặt! Yêu mị nhìn lão Nhị, ngữ khí chắc chắn mà tự tin nói: “Quen? Đương nhiên là quen! Tên mặt trắng này, hắn tên là Kỳ Nguyệt, từng là một trong đám phu quân của Nhữ Dương quận chúa Đại Tụng, cũng là người trong lòng của Lục hoàng tử Đại Tụng! Vừa rồi người đi tìm hắn, đúng là Lục hoàng tử Đại Tụng, Tống Vũ Kiệt! Cho nên các ngươi nói xem, ngân lượng này, rốt cuộc chúng ta có thể bắt được hay không a?”

Khẳng định nói, trên mặt Xuân nhi là nụ cười âm lãnh, trong đôi mắt, có một loại hàn quang không muốn người biết. Bất quá giờ phút này mấy tên kia cũng không có chú ý đến điểm này, mà đamg đắm chìm trong lời nói của Xuân nhi, mắt bốc lên ánh sáng tham lam, vẻ mặt đầy khát vọng.

“Xuân nhi, đây là sự thật à! Người kia thật sự là Lục hoàng tử Đại Tụng sao? Mà hắn thật sự chịu dùng ngân lượng đổi tên mặt trắng này ư?” Tựa hồ cảm nhận được thần tài đang vẫy vẫy tay với mình, bốn người nhất tề hỏi lại.

Lúc này, Xuân nhi mạnh mẽ chép miệng, bày ra bộ dạng xem thường nói: “Nhìn đức hạnh của các ngươi kìa? Còn không nhanh viết thư cho ta! Nếu viết chậm bỏ lỡ thần tài, ta liền hỏi tội các ngươi!”

“Được, được! Lập tức viết! Lập tức viết ngay đây!” Lão Tứ, lão Ngũ lên tiếng chạy đi, thân ảnh phóng rất nhanh, mà lão Nhị, lão Tam lưu lại, thì sững sờ mở miệng hỏi : “Xuân nhi, nàng là một nữ tử bình thường, làm sao biết được những hoàng thân quốc thích này?”

“Tại sao biết?” Vừa nghe lời này, vẻ mặt Xuân nhi vô cùng cao thâm, trong đôi mắt âm độc hiển thị rõ ánh sáng tàn ác.

A, tại sao nàng lại biết? Đó là bởi vì nàng là Vạn Mỹ Xuân! Vạn Mỹ Xuân đã từng là thị thϊếp trong Lục Vương Phủ, nha đầu sai sử trong phủ Nhữ Dương quận chúa! Nếu nói càng chính xác, trước kia nàng từng có một cái tên! Được kêu là —— Khiên Ngưu. . . .