Tống Ngâm Tuyết cười nhạt mà nghĩ, trên mặt thản nhiên.
Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nhìn hướng nàng, mặc dù không nói câu nào, nhưng trong lòng, lại âm thầm suy đoán: Tuyết Nhi, rốt cuộc nàng muốn làm gì. . . . . .
Trong nội tâm Kiều Mạt Nhi không ngừng hồi tưởng những lời Tống Ngâm Tuyết đã nói, càng nghĩ càng cảm giác cách làm của mình rất đúng đắn! Đoạn đường này, không biết còn xuất hiện giặc cướp gì đó hay không…, nếu như mình không tự tìm mấy hộ vệ mạnh mẽ, coi tình cảnh này, chỉ sợ thực sự sẽ bị Phùng Tử Chương dâng ra?
Không được! Nàng không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh! Tuy Kiều Mạt Nhi nàng hôm nay đã thân bại danh liệt, bị người phỉ nhổ, nhưng việc này không có nghĩa bất cứ nam nhân nào cũng có thể trèo lên nàng! Thân thể là của nàng, nàng sẽ tự mình lựa chọn, mặc dù hiện tại đã không còn nam tử nào thật tình với nàng, chính là chỉ bằng cái thân thể uyển chuyển hấp dẫn này, muốn tìm nam tử mình vừa ý giao hoan mây mưa? Loại chuyện này, thực sự không khó.
Kiều Mạt Nhi bị lời nói của Tống Ngâm Tuyết đầu độc, càng nghĩ càng kiên định với cách làm của mình, nàng một mặt là mưốn có người hộ giá, thuận lợi đến Tây thần; một mặt khác là muốn ngăn cản Phùng Tử Chương, làm cho hắn e ngại người khác, không tùy ý ra tay với nàng; về phần lý do cuối cùng. . . . . .
Ánh mắt, cố ý vô ý đảo qua Tịch Mặc Lương bên cạnh, nhìn khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ kia, cùng thể trạng trường kỳ tập võ mà có vẻ thon dài kiện mỹ, vừa nhìn liền làm cho tim người ta đập thình thịch, trong mắt Kiều Mạt Nhi lóe lên ánh sáng, trong lòng thèm thuồng, não không khỏi hiện lên hình ảnh hai người bọn họ giao hợp triền miên.
Hắn nhất định, rất là mạnh mẽ a. . . . . .
Hai mắt Kiều Mạt Nhi nhìn thẳng, đầu lưỡi vô thức khẽ liếʍ môi của mình một chút, vẻ mặt nhiệt huyết sôi trào.
Thấy vậy, Phùng Tử Chương bên cạnh nghiêm mặt, cảm thấy bất mãn. Cái đồ đê tiện này, nhất định lại phát tình nổi máu phóng đãng!
Hắn quen biết nàng lâu như vậy, nhất cử nhất động của nàng hắn đều quen thuộc, cho nên lúc này thấy bộ dạng này của nàng thì lập tức hiểu rõ hết thảy.
Nàng ta coi trọng tiểu tử Tịch Mặc Lương kia, muốn một mũi tên trúng ba con chim đạt tới mục đích? Hừ! Đã như vầy, hắn cũng muốn hảo hảo trợn mắt nhìn xem, rốt cuộc nàng có thể thực hiện được hay không. . . . . .”
Hơi bĩu môi, Phùng Tử Chương tiến lên, dù sao hắn cũng cần Tịch Mặc Lương bảo vệ, cái thuyền này đã được nước nâng, hắn đơn giản thuận thế đẩy thôi.
“Đúng vậy a, nhị vị công tử, xin hãy lưu lại a! Ven đường này không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì? Hai người hãy làm người tốt đến cùng, đưa chúng ta đến Tây thần a!”
Chắp tay nói, thái độ thành khẩn, bộ dạng Phùng Tử Chương lúc này, làm cho Tống Ngâm Tuyết cảm thấy vui vẻ, “Được! Công chúa và đặc sứ đã thành khẩn như vậy rồi, chúng ta đây còn chối từ thì thành già mồm cãi láo mất, không bằng thẳng thắn đáp ứng vậy.”
“Nhưng mà có chút chuyện. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nói đến đây, hơi dừng lại, tiếp đó vẻ mặt tươi cười cách cái khăn che mặt mà nói: “Hai vị cũng biết chúng ta là người làm ăn, hộ tống các ngươi đi Tây thần thì không có vấn đề gì, nhưng về phần ngân lượng. . . . . .”
Không lợi nhuận không làm, dù sao cũng không phải là tiền của mình, cũng không đau lòng. Còn nữa, nếu như mình không kỳ kèo gì, mà lập tức sảng khoái đáp ứng, chỉ sợ với tính tình khéo đưa đẩy đa nghi của Phùng Tử Chương, sẽ không dễ dàng đồng ý cho bọn họ đi cùng như vậy.
Muốn thử ta? Phùng Tử Chương tiểu bằng hữu, chút công lực của ngươi, còn cần tu luyện thêm!
Cười nhạt nhìn qua, cảm thấy phúc hắc, lúc này, Phùng Tử Chương thấy đối phương luôn mồm tiền tiền, không khỏi yên lòng, thầm nói: hừ, khá tốt! Xem bộ dạng bọn hắn không giống như là người cố ý muốn lẫn vào, hẳn là không có vấn đề gì.
“Nhị vị công tử không hổ là người làm ăn, tính tình quả nhiên sảng khoái! ĐUợc! Tử chương hứa, chỉ cần nhị vị đưa chúng ta thuận lợi đến Tây thần, phương diện tiền bạc này, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Tiền so với mạng nhỏ, đương nhiên là mạng quan trọng hơn! Không có tiền, hắn còn có thể bóc lột lại người khác, nhưng đã không có mạng nhỏ, hắn không thể hưởng thụ, cũng không cách nào chơi nữ nhân nữa!
“Đi! Đặc sứ đã nói, chúng ta liền mở đường a!”
“Hay lắm! Mở đường!” Vung tay lên, Phùng Tử Chương ra hiệu ọi người tiếp tục đi, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương kéo cương ngựa, chậm rãi cất vó, mà sau lưng, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi trước khi trèo lên xe, mắt đầy hứng thú liếc nhìn Tịch Mặc Lương, tiếp đó một tay che miệng, trầm giọng cười. . . . . .
. . . . . .
Thời gian qua một ngày, màn đêm chậm rãi buông xuống, Phùng Tử Chương ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người bắt đầu dựng trại, chuẩn bị nghỉ ngơi qua đêm.
Trong lều, nằm dưới đất bên cạnh chăn đệm, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhìn qua Tịch Mặc Lương trước mắt, vẻ mặt thản nhiên, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Nghe vậy, không nói lời nào, chỉ tuấn lạnh nhìn lại, ngay lúc đó, Tịch Mặc Lương vươn tay, mạnh mẽ giật lớp sa trên mặt Tống Ngâm Tuyết xuống, tiếp đó áp môi lên, gắt gao chiếm lấy nàng, thật sâu mυ'ŧ vào anh ngọt trong miệng nàng.
Hắn đang phát tiết bất mãn với nàng, điểm này, Tống Ngâm Tuyết hiểu được.
Thân thể bị trói, cứng còng không cách nào nhúc nhích, bị ép giương đầu, thừa nhận sự bá đạo tùy ý cướp đoạt cùng dây dưa trong miệng, Tống Ngâm Tuyết mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bộ dạng say mê của người trước mặt, cảm thụ được cái tay ôm lấy mình càng ngày càng chặt.
“Nhắm mắt lại.” Một câu tràn ngập từ tính mà lại hấp dẫn vang lên, trong lúc gắn bó Tịch Mặc Lương bật ra, gặm cắn cánh môi, trêu đùa cái lưỡi như lan của nàng, Tịch Mặc Lương tận tình phóng thích khát vọng trong lòng mình ra.
Không nên thuận theo như vậy, cũng không nên nghe lời như vậy, chính là lúc này cũng không biết vì cái gì, lần đầu tiên hai mắt Tống Ngâm Tuyết lại nhắm nghiền, trầm mặc cùng Tịch Mặc Lương môi lưỡi quấn giao.
“Hô ——” một tiếng, Tịch Mặc Lương mạnh mẽ rời đi kiều môi của nàng, xoay người ôm chặt lấy nàng, từ từ nhắm hai mắt, để tiết tấu nhảy loạn trong đáy lòng chậm rãi bình phục.
“Ta sợ, ta sẽ không khống chế nổi. . . . . .” Ôm lấy nàng, trên gương mặt tuấn lạnh xuất hiện vệt ửng hồng, hắn giải thích động tác đột ngột vừa rồi của mình, lời nói, đã không còn sự lạnh lùng trước sau như một.
Tống Ngâm Tuyết dựa vào ngực hắn, không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nghe trống ngực cường mà có lực kia, chậm rãi từ từ nhắm hai mắt lại.
“Còn có lần tiếp theo, ta nhất định phế ngươi.”
“Dù nàng có phế ta, nhất định ta cũng sẽ có lần nữa. . . . . .”
Nhàn nhạt, sau một hồi giao phong, Tống Ngâm Tuyết không nói gì thầm khinh khỉnh, mà Tịch Mặc Lương lúc này thì tươi cười thản nhiên, ẩn chứa sự vui vẻ.
” Tịch Mặc Lương, ngươi buông ra.” Có chút căm tức, cảm thấy hắn vô lại đè nặng lên mình, Tống Ngâm Tuyết khó chịu mở miệng nói.
Nghe vậy, Tịch Mặc Lương cũng không tòng mệnh, mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ nắm cánh tay lại thật chặt, hít lấy hương thơm trên người nàng, nhẹ nhàng nói: “Bảo ta Lương ca ca, ta sẽ thả. . . . . .”
Hừ, nằm mơ!
Đôi mắt kẻ trộm dạo qua một vòng, vẻ mặt cười xấu xa, lúc này, Tống Ngâm Tuyết trở tay ôm Mặc Lương, cất giọng nũng nịu nói: “Lương ca ca, không biết ngươi có chú ý không, vừa rồi Kiều quốc công chúa kia, rất có ý với ngươi đó? Không chừng, sẽ đến mời ngươi thành vị khách nhập màn mới của nàng. . . . . .”
“Tuyết Nhi, nói gì vậy? Ta chỉ muốn một mình nàng!”
Thoả mãn cảm nhận được thân thể Tịch Mặc Lương khẽ giật mình, Tống Ngâm Tuyết cười buông hắn ra, sau đó đưa tay bịt cái khăn che mặt lên, mà đúng lúc này, ngoài trướng vang lên giọng nói của thị nữ Tiểu Đào: “Tịch công tử, công chúa nhà ta có việc, kính xin người qua trướng một chút.”
Vừa dứt lời, thần sắc nổi lên bốn phía, Tịch Mặc Lương lạnh như băng quay đầu lại, chau mày, mà Tống Ngâm Tuyết một bên, thì giương môi cười, chế nhạo nói: “Chỉ mời một mình Tịch công tử sao? Không có ta sao?”
“Ách. . . . . .” Nghe vậy do dự, Tiểu Đào chần chờ: “Cái kia, công chúa nhà ta nói, nếu như Mạc công tử rỗi rãnh, mà cũng không thấy phiền toái thì cũng có thể cùng đi. . . . . .”
Bằng ngôn từ, Tiểu Đào uyển chuyển cự tuyệt Tống Ngâm Tuyết, bởi vì người bình thường nghe thấy lời nói như thế, trong lòng đều hiểu ý tứ của chủ nhân, nhưng rất không may là, nàng đυ.ng phái kẻ mặt dày như Tống Ngâm Tuyết! Nàng lúc này, đang muốn chê cười Tịch Mặc Lương, cũng muốn làm cho Kiều Mạt Nhi khó xử, cho nên vui vẻ tiếp nhận nói:“Thuận tiện, thuận tiện, khẳng định thuận tiện! Ngươi trở về thông cáo trước, nói thịnh tình của công chúa, Mạc Doãn cùng Tịch Mặc Lương cảm thấy rất hài lòng, chuẩn bị mốt chút, sau đó sẽ đến!”
“Mạc công tử ——” Tiểu Đào ngoài ý muốn nghe thấy Tống Ngâm Tuyết nói như vậy, lúc này có chút bối rối, định mở miệng cự tuyệt, nhưng cuối cùng ngại mất thể diện, dằn lòng xuống, cắn môi mà đi.
“Như thế nào, ta nói không sai chứ? Tối hôm nay, cuộc chiến lều vải cũng nên bắt đầu rồi. . . . . .” Lời nói nói mập mờ, nhẹ giọng trào phúng, Tống Ngâm Tuyết bắt đầu chậm rãi sửa sang lại y phục của mình, con mắt cũng không liếc Tịch Mặc Lương bên cạnh lấy một caí.
Mà Tịch Mặc Lương thấy vậy, lạnh lùng mở miệng nói: “Tuyết Nhi, rốt cuộc là nàng đang chơi trò gì?”
“Ngươi nên hỏi Khuynh Nhạc công chúa đang chơi trò gì mới đúng chứ?” Quay đầu, vẻ mặt cười giảo hoạt, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nháy mắt đẹp, cười xấu xa nói: “Muốn biết sao? Qua xem sẽ biết ngay. . . . . .”
Doanh trướng của công chúa, ấm hương phù dung, mặc dù phương tiện đơn sơ, nhưng ở cái vùng hoang vu này, cũng coi như là xa hoa, tinh xảo.
Trong trướng, Kiều Mạt Nhi sớm đã ra lệnh cho Tiểu Đào xách nước tới, sau đó thay y phục trang điểm lẳng lặng bày rượu chờ, vẻ mặt xuân tình phơi phới cười yếu ớt.
Ha ha, Tịch Mặc Lương? Một nam tử tuấn tú lạnh lùng như thế, nếu ở trên giường, không biết sẽ gây nên một cái quang cảnh càn rỡ thế nào ?
Kiều Mạt Nhi mỉm cười, vươn tay nhẹ vỗ về quần áo mỏng như cánh ve của mình, chậm rãi vuốt ve tới tới lui lu. Không phải nàng yêu Tịch Mặc Lương, xác thực mà nói, nàng không biết cái gì gọi là yêu? Nàng chỉ biết là, chỉ cần là nam tử nàng xem vừa mắt, nàng sẽ mời gọi hắn, cũng hưởng hoan lạc.
Bàn tay thon dài, nhẹ nhàng loay hoay với mấy chén rượu trên bàn, Kiều Mạt Nhi tĩnh tâm đợi Tịch Mặc Lương đến! Nàng có tự tin, cho tới bây giờ còn chưa có nam tử có thể cự tuyệt lời mời của nàng, ngoại trừ cái tên Quân Tử Sở kia, những kẻ khác, đều ngoan ngoãn tự động mà đến, không cần nàng hao phí sức lực . . . . . .
Âm thầm nghĩ, ngoài trướng truyền đến một hồi tiếng bước chân, Kiều Mạt Nhi nhanh chóng đứng dậy, vui mừng đi đến cửa trướng nghênh tiếp.
“Tại sao lại là ngươi?” Sắc mặt đột biến, tức giận buông màn cửa, Kiều Mạt Nhi lạng lùng nói:
“Ngươi đi ra ngoài cho ta, ở đây không chào đón ngươi!”
“Không chào đón ta, thì hoan nghênh ai? Tịch Mặc Lương kia ư? A, xem ra nhiệt tình của công chúa lại tái phát, lại bắt đầu muốn tìm nam nhân rồi?”
“Không liên quan đến ngươi! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Nhìn vẻ mặt cười âm hiểm của Phùng Tử Chương, Kiều Mạt Nhi giơ một tay chỉ ra ngoài, tức giận hét to.
“Đi ra ngoài, đi chỗ nào a? Không phải công chúa muốn tìm nam nhân sao? Ta nán lại đây một lúc, để thỏa mãn ngươi a. . . . . .”Phùng Tử Chương vừa dứt lời, kéo cánh tay Kiều Mạt Nhi, sau đó không hề thương hương tiếc ngọc đặt nàng quay lưng lại ở bên giường ngủ, một tay kéo qυầи ɭóŧ nàng xuống, phóng xuất phân thân bất mãn phẫn nộ của mình ra, động thân một cái, mạnh mẽ từ sau đưa vào.
“Mặc thành như vậy, không phải ngươi muốn câu dẫn nam nhân sao? Hiện tại ta thành toàn ngươi!” Động tác càng nhanh hơn, Phùng Tử Chương thầm hận nói, hai tay không ngừng nắm chặt vòng eo của Kiều Mạt Nhi, mãnh liệt dùng sức đưa thân dưới đánh tới.
Không phải bởi vì ghen tuông nên có phản ứng như vậy, trên thực tế, cái dạng nam nhân gì bò lên người Kiều Mạt Nhi, hắn không hề quan tâm! Việc hắn không thể dễ dàng tha thứ chính là, nàng rõ ràng công nhiên biểu hiện ý đồ muốn tìm nam nhân ngay trước mặt mình, loại hành động này ảnh hưởng tới tôn nghiêm nam tính của hắn, vũ nhục mặt mũi hắn, Phùng Tử Chương hắn làm sao có thể nuốt xuống được?
Thô lỗ phát tiết du͙© vọиɠ của mình, cũng không thèm để ý mình có làm nàng bị thương hay không? Phùng Tử Chương đè chặt Kiều Mạt Nhi, một tay vòng tới trước cầm khỏa đẫy đà của nàng, bạo lực xoa nắn, tốc độ thân dưới càng nhanh hơn.
“Quả nhiên là không cần tiền, chơi hăng hái hơn kỹ nữ thanh lâu nhiều!” Phùng Tử Chương cười to nói, không hề bận tâm, nghe xong lời hắn nói, Kiều Mạt Nhi cắn răng ngà oán hận, hai tay gắt gao nắm lại.
Phùng Tử Chương, nàng đường đường là một công chúa, vậy mà hắn dám so sánh nàng không bằng cả kỹ nữ thanh lâu? Cơn tức này, cả đời nàng cũng sẽ không quên!
Ác độc nghĩ, mặc thân thể bị chơi đùa, không có một chút kɧoáı ©ảʍ, chỉ có nhục nhã cùng tra tấn. Lúc này, khi Kiều Mạt Nhi định mở miệng, đột nhiên cảm giác trong cơ thể mình nóng lên, ngay sau đó người nào đó bứt ra rời đi.
“Ai nha, công chúa, Tử Chương không cẩn thận tiết ở bên trong rồi? A! Bất quá cũng không hề gì, dù sao công chúa cũng không sinh đẻ được nữa, với ngươi mà nói, không có bất kỳ ảnh hưởng gì. . . . . .”
Lời nói châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ truyền đến, mang theo trả thù cùng chế nhạo. Trước kia, Kiều Mạt Nhi luôn tự ình giống nữ vương, cao cao tại thượng gọi hắn đến, đuổi hắn đi như một con chó! Hôm nay, hắn chịu đủ rồi, hắn muốn xoay người làm chủ nhân dẫm nát nàng dưới lòng bàn chân, hung hăng quất roi, nặng nề đả kích!
Vừa sửa sang y phục của mình, vừa hèn mọn liếc mắt, tuy hôm nay từ đáy lòng hắn xem thường Kiều Mạt Nhi, nhưng đối với thân thể của nàng, hắn vẫn còn lưu luyến. Bởi vì dù sao loại nữ nhân tuyệt sắc như nàng, dưới gầm trời này cũng ít thấy, đương nhiên, ngoại trừ Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết đã mất kia. . . . . .
Mà lúc này, khi Tịch Mặc Lương cùng Tống Ngâm Tuyết vén rèm đi vào , bọn họ chứng kiến, chính là tình cảnh Phùng Tử Chương sửa sang quần áo, Kiều Mạt Nhi xách quần.
“Ách ~ hình như chúng ta đến không đúng lúc?” Mơ hồ có sự vui vẻ, Tống Ngâm Tuyết ho nhẹ một tiếng tận lực quay lưng lại, mà Tịch Mặc Lương đứng bên cạnh nàng, thì vẻ mặt lạnh lùng, lạnh đến gần như muốn kết thành một tầng băng mỏng.
“Công chúa gọi chúng ta đến, không lẽ là. . . . . .” Cách cái khăn che mặt, Tống Ngâm Tuyết nín cười, cố ý giả bộ bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán của mình, thần sắc trêu tức.
“Không phải, Mạc công tử, các ngươi hiểu lầm rồi!” Kiều Mạt Nhi bật thốt lên định giải thích, muốn giữ hình tượng trước mặt người khác, chính là nàng cũng không nghĩ tới với thanh danh của mình, làm như thế, chỉ là vẽ rắn thêm chân, càng bôi càng đen.
“A!” Qua loa nhẹ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tịch Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết mở miệng, nói nhỏ:
“Mặc Lương ca, chỗ công chúa đã có người, ta thấy hay là chúng ta trở về trước a.”
“Chậm đã! Nếu hai vị công tử đều đã đến đây, không bằng cùng nhau ngồi lại a.” Lúc này, Phùng Tử Chương mở miệng nói, trên mặt không có một chút xấu hổ vì gian tình bị phát hiện nào, chỉ mặt dày mời hai người an vị.
“Được!” Thấy hắn nói như thế, Tống Ngâm Tuyết cũng không cự tuyệt, thản nhiên ra hiệu cho Tịch Mặc Lương ngồi xuống, nhìn xem rốt cuộc Phùng Tử Chương định như thế nào.
Vì sao Mạc công tử một mực đeo cái khăn che mặt, không dùng gương mặt thật để gặp người khác vậy?” Cảm thấy người trước mắt, có một loại cảm giác đã từng quen biết, nhưng nói không ra đã gặp qua ở đâu, đáy lòng Phùng Tử Chương vẫn một mực nghi hoặc, cho nên trước mắt cũng muốn hỏi cho rõ.
“A, mang cái này, chủ yếu là sợ hù đến người! Tuy phong tư ta rất tốt, chính là bởi vì khi còn bé ta bị bệnh sởi, trên mặt gồ ghề đặc biệt khó coi, cho nên. . . . . . “
“Bệnh sởi? Đây chính là bệnh có thể lây!” Còn chưa đợi Tống Ngâm Tuyết nói xong, Kiều Mạt Nhi nghẹn ngào kêu sợ hãi ra tiếng, thân thể không khỏi lui về sau, một bộ dạng sợ bị nhiễm bệnh.
“Thực sự đã khỏi hẳn, sẽ không truyền nhiễm.” Ho nhẹ một tiếng, Tống Ngâm Tuyết phối hợp che mặt, giả bộ xấu hổ.
Thấy vậy, Phùng Tử Chương cảm thấy có chuyện, đang muốn mở miệng hỏi, thì mộtthị vệ ngoài trướng tiến đến báo cáo, trong giọng nói hình như có chút bất mãn: “Khởi bẩm Nhị phò mã, chúng tiểu nhân đã thông báo cho Cần vương phủ Tây thần việc công chúa đã tới biên giới! Nhưng ngày mai đã nhập cảnh rồi, lúc này, còn chưa thấy một người Tây thần nào tiến đến nghênh đón, cũng không thấy Cần vương Lãnh Hoài Vũ có bất kỳ động tĩnh nào.”
Một câu kể lể chi tiết, làm cho bốn người trong trướng đều trầm mặc. Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương thì thờ ơ không sao cả mà ngậm miệng, nhưng Phùng Tử Chương cùng Kiều Mạt Nhi bên cạnh thì không giống.
“Giỏi cho tên Lãnh Hoài Vũ! Bản công chúa gả cho hắn vốn đã chịu thiệt thòi lắm rồi, không thể tưởng tượng được hôm nay hắn còn cao giá, không coi ai ra gì như vậy!”
Một chưởng vỗ lên bàn, Kiều Mạt Nhi lửa giận ngút trời, ngực không khỏi phập phồng cao thấp. Công chúa nước nào đến đám hỏi, chẳng phải đối phương đều ra xếp hàng hoan nghênh, tràng diện nhiệt liệt sao? Tuy Kiều Mạt Nhi nàng danh tiết không tốt, nhưng tốt xấu gì sau lưng nàng vẫn đại biểu cho Kiều quốc a! Một nước Tây thần nho nhỏ, rõ ràng dám càn rỡ với nàng như vậy? Quả thực là không để Kiều quốc vào mắt mà! Rất đáng hận! Quá đáng giận!
Kiều Mạt Nhi tức giận nắm tay đập bàn, vẻ mặt căm giận. Mà Phùng Tử Chương bên cạnh, thì nheo mắt lại, cảm thấy lo lắng: Lãnh Hoài Vũ này thật đúng là có điểm quá mức. Tuy nói hắn không háo sắc, không cần biết đối phương có phải là trang tuyệt sắc hay không, nhưng thể diện của Kiều quốc, thực sự cũng nên nể nang mấy phần chứ . . . . . .
“Ta bất kể! Lãnh Hoài Vũ đã không để ta vào mắt, ta càng tự do! Ngày mai, ta muốn tự mình đi dạo trong thành một vòng, chơi một chút, không muốn ngây ngốc đợi ở chỗ khỉ ho co gáy này mà trơ mặt hứng gió Tây Bắc đâu!”
Kiều Mạt Nhi tức giận nói, không nghe bất cứ kẻ nào khuyên bảo đứng lên, lại chỉ đích danh muốn Tịch Mặc Lương cùng Tống Ngâm Tuyết hộ vệ, sau đó thở phì phì đi ra, lưu lại ba người ngồi đó, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. . . . . .
Tại Tây thần thân vương phủ, trong phòng khắc hoa, một nam tử yêu nghiệt dựa vào thành cửa sổ, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn trang giấy nhỏ trong tay, thần sắc xúc động.
” Lúc giãy dụa, không bằng trở lại, chỉ có tự mình cảm thụ, mới có thể tiếp cận sự thật. . . . . .” Hàng chữ ngay thẳng, mang theo tiêu sái, nhảy múa trong trang giấy nho nhỏ này một cách vô cùng tinh tế, Dạ Lâm Phong lẳng lặng nhìn hàng chữ tiêu sái này, trong miệng, nhẹ niệm: “Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết. . . . . .”
Nàng đã sớm biết cái đáp án này rồi, cho nên mới bảo hắn trở về? Bởi vì chỉ có tự mình cảm thụ, hắn mới có thể biết sự thật đích thực.
Đúng vậy, hắn nghe lời nàng trở lại, cuối cùng cũng như nguyện biết được chân tướng. Chính là trong lòng của hắn, không có một chút hân hoan và vui vẻ. Đã từng, hắn cho rằng mình bị ca ca thân nhất và người yêu cùng nhau phản bội, chính là khi hắn biết rõ hết thảy, hắn lại nhịn không được muốn bật cười.
Lúc trước mình giận dữ rời đi, đã bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt đẹp, tuy trong lòng tiếc hận, chính là hắn cũng không hối hận! Bởi vì nếu như không phải như vậy, hắn làm sao có cơ hội quen biết nữ tử làm hắn rơi vào tay giặc kia, biết cái gì mới là tình yêu chân chính?
Dạ Lâm Phong thẳng tắp nhìn trang giấy trong tay, trên khuôn mặt tuấn tú yêu dã có một tia bi thương đau đớn.
Còn chưa bình phục, từ khi nàng rơi xuống vực đến nay, hơn ba tháng rồi, chỉ cần nghĩ tới một màn cuối cùng kia, lòng của hắn, bất giác sẽ run rẩy, co rút đau nhức.
“Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết. . . . . . Nàng thật sự đã mất sao? Ngay khi ta phát hiện mình bắt đầu yêu nàng. . . . . .”
Thì thào, thấp giọng để chỉ có mình mới có thể nghe thấy, Dạ Lâm Phong nhẹ giơ tay lên, chậm rãi che trên ngực, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hồi tưởng từng màn đã qua.
Những lúc hắn và nàng cùng xuất hiện, cũng không tính quá nhiều, chính là mỗi một lần, hắn luôn khó quên. Nàng kỳ quái, nàng giảo hoạt, nàng thông minh, nàng quật cường, luôn không ngừng xuất hiện ở trong óc hắn, như một cuốn phim quay chậm, không ngừng truyền đi truyền lại.
Đột nhiên phát hiện, hóa ra mình mê luyến nàng như vậy, quyến luyến đến mức muốn dùng một ít phương thức kỳ quái đi hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Trong quá trình ở chung với nàng, hắn luôn mỉa mai nàng, có lẽ lúc đầu, hắn hành động theo sự chán ghét nàng trong đáy lòng, chính là không biết bắt đầu từ lúc nào, loại chán ghét này của hắn, lại lặng lẽ thay đổi.
Hắn châm chọc nàng, trong tiềm thức là muốn làm cho nàng chú ý, thất bại nhất là, Dạ Lâm Phong hắn, luôn tự phụ tung hoành gió trăng, tiêu sái bụi hoa, lại không biết làm sao với nàng, cuối cùng còn mất luôn trái tim.
“Không bằng trở lại, không bằng trở lại. . . . . .” Chính là đã trở lại thì thế nào? Biết rõ chân tướng thì thế nào? Nàng mất, cái gì cũng tan thành mây khói .
Dạ Lâm Phong chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm, hắn nhìn phía xa, chậm rãi để trang giấy vào trong ngực, sau đó môi mỏng khẽ nhếch, không nói lời nào.
“Vương gia. . . . . .” Đột ngột, một cái thân hình kiều nhuyễn từ sau ôm lấy Dạ Lâm Phong, tiếp đó lấy tay quấn chặt, thân thể lập tức dán lên.
“Buông tay, Điệp Vũ!” Lạnh lùng, không có một chút độ ấm, Lâm Phong nhìn thẳng về phía trước, thân thể vẫn không nhúc nhích.
“Vương gia, vì cái gì người luôn tuyệt tình với Điệp Vũ như vậy? Điệp Vũ thích người tám năm, chẳng lẽ tình cảm như vậy, cũng không đổi được một cái ngoái đầu nhìn lại của người sao?” Ôm Lâm Phong, Điệp Vũ bi thương nói, toàn thân tràn đầy tuyệt vọng.
“Điệp Vũ, buông tay!” Lạnh lùng lặp lại một lần, đôi mắt Dạ Lâm Phong bất động. Hôm nay, ngoại trừ người kia, ai hắn cũng không muốn.
Chính là Điệp Vũ không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không có nghe lời buông ra, mà đau đón nghiêm mặt, mở miệng nói: “Vương gia, có phải người để ý chuyện Điệp Vũ không phải xử nữ hay không? Kỳ thật đó là do Điệp Vũ nhất thời nói nhảm, căn bản ——”
“Ngươi có phải xử nữ hay không, một chút hứng thú ta cũng không có. Cho nên, mời ngươi buông tay!” Không muốn dây dưa thảo luận vấn đề này với nàng nữa, Dạ Lâm Phong vươn tay kéo hai tay đang vòng ngang thắt lưng mình.
Thấy vậy, Điệp Vũ cau mày, cất cao giọng: “Vương gia, có phải người còn muốn Phù Cừ hay không? Muốn cùng nàng gương vỡ lại lành? Không có khả năng! Bởi vì hôm nay nàng ta đã là hoàng hậu, là chị dâu của người rồi, hai người vĩnh viễn cũng không thể cùng xuất hiện! Tuy lúc trước các ngươi vì thần xui quỷ khiến mới tách ra, cũng không phải nàng ta chính thức phản bội người, nhưng sự thật chính là sự thật, cuối cùng cũng không thể thay đổi! Dù cho ngay từ đầu người hận nàng, chính là về sau phát hiện chân tướng không phải như vậy, người cũng không thể quay lại yêu nàng nữa! Bởi vì nàng thủy chung vẫn là hoàng hậu Tây thần, mà người, thì là em chồng của nàng a. . . . . .”
Điệp Vũ không rõ chân tướng, đem biểu hiện dị thường của Dạ Lâm Phong ba tháng này, tất cả đều quy kết là sau khi hắn biết được chân tướng, một lần nữa nhóm lên lửa tình với Phù Cừ, cho nên trong lòng ghen tuông đau khổ khuyên.
Dạ Lâm Phong nghe vậy, cười nhạt, khóe miệng đẹp mắt treo đầy châm chọc, đôi mắt hơi khép, “Điệp Vũ, ta nói một lần cuối cùng, buông tay.”
Lời nói lúc này đây, không có sự lạnh lùng vừa rồi, cũng không có cảm giác rét thấu xương như vừa rồi, chính là Điệp Vũ biết rõ, đây là điềm báo hắn chính thức tức giận.
Không tình nguyện chậm rãi buông tay ra, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng cùng không muốn, Điệp Vũ lui về phía sau một bước, bảo trì khoảng cách giữa hai người.
“Vương gia, Phù Cừ hoàng hậu nàng không thể yêu người —— “
“Mặc kệ ta yêu hay không yêu Phù Cừ, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi—— ta không yêu ngươi! Cho nên mời ngươi từ nay về sau, đừng tùy tiện xuất hiện ở trước mặt ta nữa.”
Cắt ngang lời nàng, từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu lại, Lâm Phong lạnh lùng xoay người mà đi, không rảnh mà để ý người ngọc một mình thương tâm. . . . . .
Trong gió mát, mắt phượng yêu dã chậm rãi nhắm lại, trong đôi mắt lấp lánh phong tình, giờ phút này không sắc lúc trước, có, cũng chỉ là sự trầm mặc hoàn toàn yên tĩnh.
Ra khỏi phòng, Dạ Lâm Phong mất mát đứng dưới tàng cây, giương mắt mà nhìn không trung, mà lúc này, sau lưng một giọng nữ vang lên, nhàn nhạt, mang theo thất vọng cùng đau thương: “Phong, kỳ thật người chàng yêu, không phải Điệp Vũ, cũng không phải ta, mà là nữ tử ở nước Đại Tụng xa xôi, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết kia đúng không. . . . . .”